Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1682 - Chương 1937: Đệ Tử Thư Viện Tới Chơi

Chương 1937: Đệ tử Thư viện tới chơi Chương 1937: Đệ tử Thư viện tới chơiChương 1937: Đệ tử Thư viện tới chơi

Âm ầmI

Không gian giữa bàn cờ lập phương áp súc lại, khiến cho áp lực bên trong tăng rất mạnh, cả Thánh quang của Cung Thanh Thu cũng bị dập tắt.

"Tử Yên Lăng, vờn quanh!"

Cung Thanh Thu vội vàng bấm niệm pháp quyết, Tử Yên Lăng vốn vẫn khoác bên người lập tức xoay quanh nàng, tạo thành một lĩnh vực kín kế không một khe hở, ngăn chặn pháp lực.

“Thánh binh thật mạnh!"

Vân Thu Thủy cảm thấy mình đụng phải kẻ khó chơi rồi, bất kể nàng tạo áp lực cỡ nào cũng không thể nghiền nát được phòng hộ của Cung Thanh Thu, lập tức nhận ra mình đang bị mất ưu thế.

"Tiên Hà Thánh Quang Trảm!"

Cung Thanh Thu biến hóa thủ ấn, kết hợp hoàn mỹ Tử Yên Lăng cùng môn thần thông cấp Thánh Tiên Hà Thánh Quang thuật.

Trong hư không.

Chỉ thấy Tử Yến Lăng đột nhiên vung lên, mặt lụa phát sáng, rồi chém xuống như một lưỡi đao.

Crakl

Bàn cờ lập phương lập tức bị chém thành hai khúc, khí lãng bốc lên xung kích lông ngực Vân Thu Thủy khiến cho nàng nôn ra máu.

"Nên kết thúc thôi."

Cung Thanh Thu khẽ nhún chân ngọc giữa hư không, xuất hiện trước mặt Vân Thu Thủy, vỗ một chưởng xuống lồng ngực đối phương.

"Phụt!" Vân Thu Thủy lần nữa nôn ra máu, xuội lơ rơi xuống đất, tốc độ càng lúc càng nhanh.

"Ta thua rồi..."

Vân Thu Thủy đằng hắng một cái, nhắm hai mắt lại.

Chiến bại trước mặt vô số học sinh, nàng rất xấu hổ, không chỉ không thể làm gương, ngược lại còn trơ thành tấm gương xấu, đâm ra rất buồn.

"Cẩn thận!"

Một giọng nói ôn hòa vang lên bên cạnh.

Vân Thu Thủy lập tức mở mắt, chợt thấy trước mắt hoa lên, sau đó xuất hiện trong tiểu viện trong hoa viên của mình.

Trước bàn cờ.

Diệp Phong đã ngồi đó thảnh thởi uống trà từ khi nào.

"Diệp Chưởng môn... Là ngài đã cứu ta?"

Vân Thu Thủy cảm nhận hạ thân, phát hiện thương thế của mình đã khỏi, thậm chí tu vi còn tăng lên.

Diệp Phong giải thích.

"Thực lực của ngươi và Cung Thanh Thu tương đương, trong tình huống này, nếu nàng muốn đánh bại ngươi thì chỉ có thể liều mạng, cuối cùng không thể thu lực, đã khiến ngươi bị thương. Để tỏ lòng áy náy, ta đã tự mình chữa thương cho ngươi." "Đa tạ Diệp Chưởng môn." Vân Thu Thủy chắp tay, trong lòng đắc ý.

Trận chiến này, dù nàng đã bại, nhưng sau khi được Diệp Phong trị liệu xong tu vi lại thăng tiến, có thể so với hiệu quả trăm năm khổ tu, cũng coi như lời lớn.

Nàng lại càng ngưỡng mộ Diệp Phong hơn.

[Chúc mừng Chưởng môn! Trận chiến trưởng lão thứ ba đã hoàn thành. Chúc ngài vui vẻ]

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.

Diệp Phong nghe vậy, sắc mặt vẫn bình tĩnh, tâm tình khong một gợn sóng.

Trước khi trận luận bàn này diễn ra, giá trị danh vọng đã tăng tới hơn ba tỷ, đã vượt xa yêu cầu của nhiệm vụ rồi, hiện giờ Cung Thanh Thu đã đánh bại Vân Thu Thủy, đương nhiên có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Nhiệm vụ thất bại mới là lạ.

"Chưởng môn, Vân Viện trưởng."

Cung Thanh Thu đi vào trong hoa viên tiểu viện, hành lễ vạn phúc với hai người.

"Cung trưởng lão, thực lực của ngươi thực sự rất mạnh, ta thua rồi, thua tâm phục khẩu phục." Vân Thu Thủy nhìn sang Cung Thanh Thu, khóe miệng hơi cong lên.

"Thực ra, ta nhờ có Tử Yên Lăng mới có thể chiến thắng, không có Thánh binh này, khẳng định ta không thể phá nổi lông giam bàn cờ lập phương của ngươi." Cung Thanh Thu thở dài, nói.

"Nếu không nhờ có Diệp Chưởng môn chỉ điểm cho ta, ta há có thể lĩnh ngộ được kỳ đạo sâu hơn, mà sáng tạo ra lồng giam bàn cờ lập phương? Chỉ tiếc là, cuối cùng ngươi vẫn cao hơn một bậc." Vân Thu Thủy cũng thở dài.

Diệp Phong đứng chính giữa, giữ im lặng.

Trên thực tế.

Thực lực của Vân Thu Thủy và Cung Thanh Thu bên tám lạng bên nửa cân, nếu không có chuẩn bị gì thì khó phân thắng bại.

"Bây giờ luận bàn đã kết thúc, cũng nên quay về Tông môn thôi." Diệp Phong nhìn sang Vân Thu Thủy: "Ta đã đồng ý với ngươi, có thể để thiên kiêu của Thư viện Quy Nhất tới Phiêu Miểu tông tham gia học tập, cho nên, khi nào ngươi đưa người tới?"

"Hôm nay cũng được." Vân Thu Thủy nói.

Mười vị thiên kiêu xuất sắc nhất Thư viện Quy Nhất vô cùng lợi hại, xem như là đệ tử chính tay nàng dạy dỗ, căn bản không cần chọn lựa gì khác.

"Nếu đã vậy, chúng ta sẽ đi trước một bước."

Diệp Phong khoát tay áo, mang theo Cung Thanh Thu trốn vào hư không, không thấy gì nữa."

"Diệp Chưởng môn, chờ một chút!"

Vân Thu Thủy nhìn theo nơi Diệp Phong vừa biến mất, há to miệng: "Không có thông đạo, ta đi thế nào bây giờ?”

Một khắc sau.

Trung tâm vườn hoa trong tiểu viện khẽ chấn động, hư không nhộn nhạo như sóng nước, sau đó tạo thành một mặt kính hơi mờ.

"Thì ra Diệp Chưởng môn đã để lại thông đạo từ đầu, thế này dễ dàng hơn nhiều rồi."

Vân Thu Thủy nhẹ nhàng thở ra. Trên đỉnh Phiêu Miểu.

Đoàn Diệp Phong và Cung Thanh Thu trở vê.

"Cung trưởng lão, không bao lâu nữa Vân Thu Thủy sẽ mang theo thiên tài đệ tử của Thư viện Quy Nhất tới đây, nhớ tiếp đãi bọn họ cẩn thận."

“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Nhoáng một cái ba ngày đã trôi qua.

Đỉnh Phiêu Miểu.

Diệp Phong đang uống trà, nhìn cổ tùng ngàn năm phía xa, phát hiện hư không nơi đó rung động như sóng nước.

Một bóng hình xinh đẹp chậm rãi hiện ra.

Sau lưng nàng còn có mười mấy thanh niên tuấn kiệt mặc đồng phục trắng đen của Thư viện Quy Nhất, năm nam năm nữ, tò mò nhìn ngắm bốn phía.

"Xin chào Diệp Chưởng môn!"

Vân Thu Thủy vừa xuất hiện trên đỉnh Phiêu Miểu liên phát hiện ra Diệp Phong ngồi cách đó không xa, bèn nhanh chóng đi tới hành lễ vạn phúc.

“Đó chính là Diệp Phong.

Mười vị thiên kiêu của Thư viện Quy Nhất đều nhìn Diệp Phong, phát hiện khí chất người này thanh khiết, toàn thân tỏa ra kim mang chói mắt, tuấn dật phi phàm, khiến cho người ta cảm thấy như đang đối mặt với vực sâu vũ trụ mênh mông.

"Nếu vậy, nhìn xung quanh thử xem."

Diệp Phong chậm rãi nói.
Bình Luận (0)
Comment