Chương 1944: Cổ Linh Tiên tôn hiển uy (tt)
Chương 1944: Cổ Linh Tiên tôn hiển uy (tt)Chương 1944: Cổ Linh Tiên tôn hiển uy (tt)
"AI Dừng tay!"
Dương Viêm Tiên tôn có thể cảm nhận được thân thể mình đang nứt ra, bản nguyên sinh mệnh xói mòn nghiêm trọng, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn ngã xuống đạo tiêu.
"Có chuyện gì thế?" Vân Thâm Tiên tôn nhíu nhíu mày: "Chẳng lẽ Dương Viêm Tiên tôn còn chưa dùng đến thủ đoạn mà Tiên đế đại nhân lưu lại, vẫn luôn trêu đùa đối thủ?"
Chỉ một số ít người mới có thể nhìn ra được mánh khóe.
"AI Gã chết chắc rồi!" Hai tay chống nạnh, Lăng Chi Vi cười tươi đắc ý.
"Dương Viêm Tiên tôn, ngươi làm cái quỷ gì thế? Sao còn không dùng uy lực Tiên đế mà Tiên đế đại nhân ban cho?" Vân Thâm Tiên tôn truyền âm hỏi thăm.
Nhưng Dương Viêm Tiên tôn đã bị Phệ Linh Tuyệt Tiên Kiếm trận thôn phệ, căn bản không cách nào trả lời vấn đề này.
"Tình huống không thích hợp!" Vân Thâm Tiên tôn nhíu mày: "Không ổn, phải nhanh chóng chấm dứt trận chiến này, tránh cho Dương Viêm Tiên tôn mất mạng."
Nghĩ đến đây, gã bước lên một bước.
"Dừng tay!" Vân Thâm Tiên tôn hô lớn: Trận này, để các ngươi thắng!"
Lăng Chi Vi cao giọng mắng: "Vân Thâm Tiên tôn, ngươi thật đủ vô sỉ đấy. Cái gì gọi là để các ngươi thắng? Cứ như thể Dương Viêm Tiên tôn có thể thắng được Cổ Linh Tiên tôn ấy, còn nữa, đây là một trận chiến sinh tử, không chết không thôi."
Lời nói này lập tức được mọi người ủng hộ.
"Đúng, đúng thết"
"Rõ ràng là trận chiến sinh tử, tạm dừng cái gì chứ!"
"Ta muốn tận mắt nhìn tên ác nhân Dương Viêm Tiên tôn này chết đi, mới gọi là thực sự đại khoái nhân tâm.”
Không ít người tới quan chiến tràn đầy vui vẻ.
Thấy Cổ Linh Tiên tôn không có ý dừng lại, Vân Thâm Tiên tôn sâm mặt lại, quát lên: “Đủ rồi!"
"Không đủ, ta muốn giết gã.' Cổ Linh Tiên tôn cười lớn nói, tiếp tục thôn phệ bản nguyên sinh mệnh của Dương Viêm Tiên tôn, ép gã thành da bọc xương, khí tức tu vi hạ xuống theo chiều thẳng đứng, sắp rơi xuống Thiên Tiên cảnh rồi.
"Ngươi muốn chết!" Vân Thâm Tiên tôn không nhìn được nữa, một bàn tay chụp tới Cổ Linh Tiên tôn, muốn ngăn cản trận đấu này.
"Đối thủ của ngươi là ta!"
Lăng Chi Vi cản trước mặt gã, phất ống tay áo mọt cái, pháp tắc hư không cường hoành quét ngang, đụng bay Vân Thâm Tiên tôn.
"Ngươi dám ngăn ta?”
Vân Thâm Tiên đế giận tím mặt.
"Dương Viêm Tiên tôn cùng Cổ Linh Tiên tôn là sinh tử chiến, ngươi tính là cái gì mà cũng dám nhúng tay vào?” Lăng Chi Vi không khách khí tí nào.
Trong mắt nàng, Vân Thâm Tiên tôn đã là một người chất. "AI" "
Dương Viêm Tiên tôn bỗng nhiên kêu thảm, toàn thân bị xé nát, sau đó hóa thành một mảnh tro tàn, hoàn toàn ngã xuống người chết đạo tiêu, ngay cả Vân Thâm Tiên tôn cũng không hể cứu.
"Chất... chết rồi sao?"
Vân Thâm Tiên tôn trợn trừng hai mắt.
Đám người cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối, mặc dù rất hy vọng Cổ Linh Tiên tôn giết được Dương Viêm Tiên tôn nhưng khi Cổ Linh Tiên tôn thực sự làm được thì trong lòng vẫn hơi rung động.
Đây chính là một Tiên tôn đỉnh phong đó!
Giao chiến còn chưa đến một khắc đồng hồ đã bị người ta xóa sổ ngay trước mặt mọi người, khiến tất cả đều há mồm kinh ngạc.
"Ngươi... ngươi muốn chết!"
Vân Thâm Tiên tôn mãi mới phản ứng được, hung tợn nhìn chằm chằm Cổ Linh Tiên tôn, sất ý trong mắt ngưng tụ thành chùm sáng thực chất lạnh lẽo đâm tới.
"Muốn giết ta, ngươi cũng xứng sao?"
Không cần Lăng Chi Vi ra tay, Cổ Linh Tiên tôn chỉ bằng vào Phệ Linh Tuyệt Tiên Kiếm trận đã chặn được một đòn này, nhưng cũng bị đẩy lùi mấy trăm mét.
"Thế nào? Vân Thâm Tiên tôn, ngươi không phục sao?" Lăng Chi Vi ngửa mặt lên trời cười lớn: "Trước đó đã nói là sinh tử chiến, bây giờ Dương Viêm Tiên tôn chết rồi ngươi lại muốn giết Cổ Linh Tiên tôn, thật sự chẳng bằng con chó... A, ví von như thế có lẽ còn hơi vũ nhục con chó."
"Ngươi... tiện nhân!"
Vân Thâm Tiên tôn trở tay vỗ vào mặt Lăng Chi Vi muốn chụp chết nàng.
"Hư không thứ!"
Lăng Chi Vi hai tay bấm niệm pháp quyết, sau lưng hiển hiện vô số lông vũ mờ mờ, hóa thành một cây gai đâm xuyên qua bàn tay Vân Thâm Tiên tôn khiến cho gã đau đớn kêu lên oai oái.
"Tiện nhân, ngươi đáng chết!:
Vân Thâm Tiên tôn chửi ầm lên.
"Ngươi cũng có thể mắng mấy câu, dù sao lát nữa ta cũng sẽ xóa sổ ngươi." Toàn thân Lăng Chi Vị được vô số lông vũ tinh tế bao trùm, toàn thân hóa thành một con Không gian thánh bằng trắng như tuyết.
Đây là hình thái chiến đấu của nàng.
Dưới tình huống này có thể duy trì chiến lực mạnh nhất mọi lúc mọi nơi, dù đối phương là Vân Thâm Tiên tôn nàng cũng không e ngại chút nào.
"Ngươi đã muốn chết, vậy trận chiến giữa hai chúng ta lập tức bắt đầu!" Vân Thâm Tiên tôn nhổ gai ra khỏi bàn tay, muốn ra tay, nhưng toàn thân lại cứng đờ.
"Gai của ngươi có độc!"
Vân Thâm Tiên tôn phát hiện lòng bàn tay đã chuyển sang màu tím, toàn thân bị một cỗ năng lượng quỷ dị ngăn chặn, khiến cho trạng thái bản thân liên tục trượt xuống.
"Đi chết đi!" Lăng Chỉ Vi lười nói nhảm, hai cánh vỗ một cái, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Vân Thâm Tiên tôn, nặng nề đập xuống liên tiếp.
Âm! Vân Thâm Tiên tôn không kịp trốn tránh, bị đập trúng thật mạnh, toàn thân bay ngược lại mấy vạn dặm, ngã ầm âm xuống đất, bụi mùi bốc lên dày đặc.
Lăng Chi Vi vẫn không dừng tấn công.
Nàng xé rách hư không, đáp xuống đất, hai cánh đột nhiên lại võ, lại có vô số lông vũ như mũi kiếm sắc bén chém xuống đâm xuyên Vân Thâm Tiên tôn.
Sau đó, nàng lại tiêp tục mạnh mẽ tấn công.
Chỉ trong chớp mắt, Vân Thâm Tiên tôn đã bị nổ thành một mảnh sương máu, khiến người ta phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Hít hà.
"Không ngờ Vân Thâm Tiên tôn cứ thế mà chết đi?"
"Lăng Chi Vi của Phiêu Miểu tông quá mạnh rồi nhỉ? Còn nữa, các ngươi xem, không ngờ nàng lại hóa thân thành Không gian thánh bằng trong truyền thuyết, thì ra tộc này vẫn tồn tại trên thế gian này."
“Thật sự là vạn năm khó gặp!"