Chương 2043: Thủ vị Thái Thượng trưởng lão (tt)
Chương 2043: Thủ vị Thái Thượng trưởng lão (tt)Chương 2043: Thủ vị Thái Thượng trưởng lão (tt)
Trong một mảnh đất xa xôi vô tận, Kim Đao Tiên Đế kẹp đuôi chạy trốn tới nơi đây, quỳ xuống hướng về sâu trong hư vô, khóc lóc đau khổ nói: "Tôn giả đại nhân, cầu ngài làm chủ cho ta!"
"Xéo đi!" Lại nghe giọng nói tức giận của Vô Đạo Tôn Giả truyền đến.
Kim Đao Tiên Đế nhìn thấy trong bóng tối có người đang nâng bút lên, rất nhanh liền có một bàn tay giáng xuống từ đối diện, đánh bay ông ta ra ngoài, gò má trái sưng vù lên.
Vô Đạo Tôn Giả còn chưa hết giận, lại vẽ ra một bàn tay đập vào má phải của Kim Đao Tiên Đế, làm nó cũng sưng lên.
"Ngươi thật là phế vật! Bản tôn lưu lại một giọt máu cho ngươi là để ngươi dùng vào thời khắc mấu chốt, mà ngươi lại chỉ dùng nó đánh ra một chiêu giả, sau đó chạy trốn, thật là một tên phế vật triệt để, tức chết ta!" Vô Đạo Tôn Giả lớn tiếng mắng chửi.
Nghe thấy lời này, Kim Đao Tiên Đế rất bất đắc dĩ.
Trước đó nếu không dùng giọt máu kia gia trì Kim Đao để chém một đao kinh khủng đến cực điểm vào Kiếm Thần thì ông ta cũng không có khả năng chạy trốn!
"Cút ngay!" Vô Đạo Tôn Giả cả giận quát, sau đó ông ta nâng bút lên, rất nhanh có một cơn gió mạnh cuốn tới, thổi bay Kim Đao Tiên Đế ra ngoài, rơi vào một ngôi sao cô tịch không người, mặt ngoài đều là băng tuyết dày đặc.
Kim Đao Tiên Đế nhìn xung quanh rồi than thở.
Phía bên kia, Vô Đạo Tôn Giả đang gặp suy kiếp, toàn thân thống khổ, khuôn mặt dữ tợn, trong tay nắm chặt Thất Thải Bút.
Trước mặt ông ta có một bóng dáng thần bí đứng lơ lửng giữa không trung, tản ra khí tức tĩnh mịch không hợp với thế giới này.
"Tại sao ngươi lại tới?" giọng Vô Đạo Tôn Giả có vẻ không vui, hình như không ưa gì đối phương.
"Ta đến thu lãi." Bóng dáng thần bí nói, giọng nói như truyền đến từ một thế giới khác.
"Cho ngươi!" Vô Đạo Tôn Giả khẽ vung ống tay áo, có một viên kết tinh ngưng tụ số lượng lớn pháp tắc bay đi, bị bóng dáng thần bí kia đón được.
"Nghe nói tam giới đã nối liền với nhau, xem ra lại có một thịnh thế hoàn toàn mới giáng lâm, rất nhanh chính là mùa bội thu." Bóng dáng thần bí cười nói.
"Các ngươi đã đáp ứng ta, trong một nguyên hội này không ai tranh đoạt cơ hội thành đạo duy nhất với ta." Vô Đạo Tôn Giả cả giận nói.
"Chúng ta không tranh với ngươi, nhưng trước khi ngươi thành đạo thì phải cho chúng ta đủ kết tinh pháp tắc, dù sao, ngươi có hôm nay cũng là nhờ công lao của chúng ta." Bóng dáng thần bí kia cười như không cười mà nói.
"Còn dám uy hiếp ta? Năm đó trong bí cảnh kia, ta không nên thả ngươi ra." Vô Đạo Tôn Giả càng phẫn nộ.
"Ha ha ha, năm đó ta mê hoặc ngươi thả ta, mà mỹ nhân nũng nịu bên cạnh ngươi lại ngăn cản ta, không thể không nói, nàng đã đúng. Nhưng ngươi không được, cuối cùng vẫn bị ta quản chế." Bóng dáng thần bí cười nói.
"Ngươi còn dám nhắc đến việc này!" Vô Đạo Tôn Giả triệt để phẫn nộ, ánh mắt nhìn lướt qua chiếc quan tài ngọc cách đó không xa, trong đó có một nữ tử tuyệt đẹp đang nằm. "Tiểu tử, không có ta thì ngươi căn bản không có cơ hội thành đạo, thật sự cho rằng Vô Địch Chí Tôn là vô địch sao? Ngươi chỉ có chiến lực mạnh, nhưng không có nghĩa là tư chất của ngươi cao đến mức có thể thành đạo." Bóng dáng thần bí kia chắp hai tay sau lưng, căn bản không để Vô Đạo Tôn Giả vào mắt.
"Ngươi. .. Giỏi lắm!" Vô Đạo Tôn Giả nắm chặt nắm đấm, suy kiếp trên người càng ngày càng đáng SỢ.
"Tiểu tử, còn muốn cứu tiểu mỹ nhân kia không? Muốn thì thành thành thật thật tu hành, chờ ngươi thành đạo là có thể phục sinh nàng." Bóng dáng thần bí lạnh nhạt nói.
Nghe xong lời này, Vô Đạo Tôn Giả trầm mặc.
Đây là uy hiếp duy nhất của ông tai
Vì nàng, ông ta có thể không để ý cái gì cả, sở dĩ cố gắng tu hành như vậy cũng vì thành đạo để phục sinh nàng, là cứu nàng, cũng là cứu rỗi chính mình.
"Được, ta sẽ nghe ngươi. Nhưng nhất định phải cho ta cơ hội thành đạo duy nhất trong nguyên hội này!" Giọng nói của Vô Đạo Tôn Giả rất kiên định.
"Rất tốt, thái độ của ngươi làm ta rất vừa lòng, ta có thể tác thành cho ngươi." Bóng dáng thần bí đi đến bên người Vô Đạo Tôn Giả, vỗ vỗ mặt ông ta: "Tiểu tử, ngươi phải biết, không có ta thì ngươi chẳng là cái gì cả."
Nói xong, bóng dáng thần bí kia biến mất.
Trong hư không, Vô Đạo Tôn Giả siết chặt Thất Thải Bút, trên trán nổi lên gân xanh, phẫn nộ trong lòng đã đạt đến cực hạn, thế nhưng khi nhìn về phía mỹ nhân trong quan tài ngọc nơi xa, trái tim ông ta lại dịu dàng không gì sánh được, cả suy kiếp trên người cũng yếu đi.
"Vì nàng, cho dù ta mang tiếng xấu cũng đã sao? Ha ha ha hai"
Vô Đạo Tôn Giả ngửa mặt lên trời cười to, rất nhanh đã bị các loại suy kiếp nuốt hết, toàn thân không còn mảnh da nào hoàn chỉnh, giống như chân gà không xương bị ngâm trong axit đậm đặc.
Thần Châu, Phiếu Miểu tông, Diệp Phong ngẩng đầu nhìn trời suy nghĩ đắn đo.
"Một thịnh thế sắp đến, thiên kiêu nhất định sẽ mọc lên như nấm mọc sau mưa, nhưng thiên kiêu rất dễ chết yểu, chuyện này cũng không chuyện tốt."
Diệp Phong nghĩ đến những chuyện mấy ngày trước.
Kim Đao Tiên Đế trực tiếp ra tay với Phiếu Miểu tông, đối mặt với cường giả cấp Tiên Đế, cho dù các đệ tử ưu tú đến mấy thì chênh lệch tuổi tác và tu vi cũng tồn tại, không có khả năng chống đỡ được tiến công của đối phương.
"Nhất định phải định ra một quy tắc. Nhân vật lão bối cấp Tiên Đế không được tùy tiện động thủ với hậu bối, không thì quá lộn xộn."
Nghĩ đến đây, Diệp Phong lập tức công bố tin tức.
Một canh giờ sau, mấy chục vị cường giả cấp Tiên Đế như Bá Hoàng, Kiếm Thần, Linh Tôn, Lôi Đế, Lăng Thiên Đế, Thiên Tàm Tiên Đế hội tụ trên Phiếu Miểu phong.
Đám người ngồi trên đồng cỏ thành một vòng, lắng nghe đề nghị của Diệp Phong.
"Ý của ngươi là những nhân vật lão bối chúng ta nên đạt thành nhận thức chung, không động thủ với thế hệ trẻ?" Một Tiên Đế tầng chín nào đó hỏi thăm.
Diệp Phong nói: "Cũng không phải không thể động thủ với hậu bối, mà là chuyện của hậu bối để tự họ quyết định, không thể luôn xuất hiện chuyện lão bối xóa bỏ hậu bối, để tránh không có người kế tục. Đương nhiên, nếu như tiểu bối cố ý khiêu khích lão bối thì giết là được. Lão bối có tôn nghiêm của lão bối, không thể chịu nhục!"