Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 1863 - Chương 2118: Dược Trường Sinh Ngạc Nhiên

Chương 2118: Dược Trường Sinh ngạc nhiên Chương 2118: Dược Trường Sinh ngạc nhiênChương 2118: Dược Trường Sinh ngạc nhiên

Cả quá trình tốn tận một canh giờ.

Khi thiên kiêu thứ chín ngàn ba trăm năm mươi lao đến đích đến, một vạn vị trí đệ tử đời thứ tám của Phiếu Miểu tông đã được xác định.

Đám người dời mắt đi, nhìn về phía bậc thang dẫn lên trên.

Sau đó là tiến hành cuộc chiến leo núi xếp hạng của đệ tử đời thứ tám.

Họ rất hiếu kì, rốt cục là ai có thể đoạt được vị trí thủ tịch đời thứ tám, là Thiên Đạo Thánh Thể Diệp Thanh Liên hay là Hỗn Độn Thể Dược Trường Sinh?

"Chư vị thiên kiêu." Cung Thanh Thu phất ống tay áo một cái, cuốn Thiên Phú Thần Chung và hàng vạn hư ảnh lên: "Tiếp theo mời các ngươi dựa theo tu vi để bước lên những nấc thang lên núi tương ứng với những tu vi khác nhau, chuẩn bị phóng tới đỉnh núi. Ai có thể lên đỉnh trước thì người đó sẽ trở thành đệ tử thủ tịch đời thứ tám."

"Vị trí thủ tịch là của ta!" Dược Trường Sinh đứng trước nấc thang đại diện cho Thần Nguyên cảnh, lộ ra ánh mắt kiên định.

Trước một thêm đá, Diệp Thanh Liên một mình đứng ở chỗ này.

Nàng là Thiên Thánh cảnh đỉnh phong, tu vi chênh lệch quá lớn với những đệ tử khác, cho nên có riêng một thâm đá lên núi, sẽ gánh chịu uy áp đặc biệt nhằm vào Thiên Thánh cảnh.

Những thềm đá khác cũng sẽ phóng thích ra áp bách tương ứng với những tu vi khác nhau, cả chiều dài câu thang cũng tương đồng, bảo đảm tất cả mọi người đều đang cạnh tranh công bằng với nhau.

"Chư vị đệ tử, bắt đầu!"

Khi Cung Thanh Thu ra lệnh một tiếng, hơn vạn thiên kiêu bắt đầu kích phát tu vi của mình để nhảy lên hơn mười bậc thang, sau đó liền cảm nhận được lực áp bách to lớn, chỉ có thể chống chọi áp lực mà leo núi.

"Thì ra là uy thế như vậy."

Dược Trường Sinh nhất ky tuyệt trần (1), dẫn đầu trên cầu thang Thần Nguyên cảnh, hơn nữa cấp tốc kéo ra khoảng cách với người sau lưng, rất nhanh đã đi được một phần trăm cao độ.

(1) Nhất ky tuyệt trần: Có một số người ở phương diện nào có năng lực hơn hẳn người thường, khiến cho người khác chỉ nhìn chứ không theo nổi

Hắn nhìn ra một cầu thang đá cách đó trăm trượng, phát hiện Diệp Thanh Liên đang ở một độ cao không khác mình là mấy, hình như còn cao hơn hắn một chút.

"Sao cô nàng này lại nhanh như vậy?" Hô hấp của Dược Trường Sinh khựng lại, vội vàng kích phát sức mạnh của Hỗn Độn Thể, toàn thân bị sương mù Hỗn Độn gia trì, tốc độ tăng vọt, rất nhanh đã vượt qua Diệp Thanh Liên.

Lúc này Diệp Thanh Liên dừng lại trước một con rối bên cạnh thêm đá, trả lời một vấn đề.

Sau một khắc, toàn thân nàng được dòng khí linh hoạt bao phủ, chân ngọc điểm nhẹ lên thêm đá, lập tức nhẹ nhàng vượt qua Dược Trường Sinh, còn liên tục kéo ra khoảng cách, khiến sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

“Tại sao lại như vậy?”

Dược Trường Sinh vội dừng lại trước một con rối ven đường, biết được sau khi trả lời vấn đề thì có thể được tăng cường, thế là hắn vội trả lời, lấy tích lũy Tiên Đế tâng ba mươi ba kiếp trước của hắn thì rất nhanh đã thu được ban thưởng.

Ông!

Hắn bước lên một quang trận rồi được truyên tống lên cao trăm trượng, rốt cục cũng vượt qua Diệp Thanh Liên, không khỏi mừng rỡ.

"Ha ha, vị trí thủ tịch là của ta!" Dược Trường Sinh rất kích động.

Nhưng sau một khắc, Diệp Thanh Liên trả lời một câu hỏi khác nên sau lưng xuất hiện ba cặp cánh chim, mang theo nàng phóng lên tận trời, vượt lại Dược Trường Sinh, lại giành được vị trí đứng đầu.

“Tại sao lại như vậy?"

Dược Trường Sinh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, rất không cam tâm nên tiếp tục trả lời câu hỏi ven đường rồi thu hoạch được ban thưởng, sau đó lại triển khai vở tuồng tranh đua vượt qua nhau với Diệp Thanh Liên.

Trên thêm đá phía dưới, chúng đệ tử nhìn hai người nhanh hơn họ gấp bội thì đều phát khiếp, toàn thân không còn sức lực.

"Không hổ là Thiên Đạo Thánh Thể và Hỗn Độn Thể, hai người này quá lợi hại. Những người khác dù có dùng hết sức lực bú sữa mẹ cũng không tranh nổi với họ."

"Thật là kinh khủng!"

Quần chúng ăn dưa rung động mạnh.

Trên đỉnh Phiếu Miểu phong, Diệp Phong khẽ nhấp một ngụm Ngộ Đạo trà, nhìn hai người cứ tranh đua vượt qua nhau trên thêm đá thì khóe miệng hơi nhếch lên.

"Cạnh tranh lành mạnh, cái này rất tốt." Hắn cười xong thì vui vẻ nhìn hiện trạng này.

Trên hai cầu thang đá của Phiếu Miểu phong, Diệp Thanh Liên và Dược Trường Sinh đang ra sức leo lên, tốc độ cũng rất nhanh, hai người vẫn lần lượt vượt qua nhau, không ai muốn thua cuộc.

Ở nơi còn cách đỉnh núi trăm trượng, Dược Trường Sinh dừng lại trước mặt một con rối ven đường, vội hỏi thăm câu hỏi, mà Diệp Thanh Liên bên kia cũng đã tới trước mặt con rối cuối cùng.

Nhưng nàng không dừng lại.

"Liều mạng!" Diệp Thanh Liên hít sâu một hơi rồi dung hợp với Thanh Liên kiếm, Bộ Bộ Sinh Liên (Mỗi bước mọc hoa sen), tốc độ lại tăng vọt lần nữa, một bước lên tới mười bậc thang, cách đỉnh núi càng ngày càng gần.

Mà Dược Trường Sinh vừa trả lời câu hỏi xong, đạt được lợi ích là có thể truyền tống lên trên chín mươi trượng, trong nháy mắt đã xuất hiện ở nơi cách đỉnh núi chỉ có mười trượng.

"Ha ha, ta thắng!" Nơi xa truyền đến tiếng cười của Diệp Thanh Liên, Dược Trường Sinh vô thức nhìn sang liền thấy đối phương vừa lao lên mười bậc thang, đã vượt qua thêm đá cuối cùng.

Diệp Thanh Liên leo lên đỉnh đầu tiên!

"Không!" Dược Trường Sinh không cam lòng rống lên một tiếng, thân thể nhoáng một cái, trở thành người thứ hai lên đến đỉnh núi. Hắn đứng trên đỉnh Phiếu Miểu phong mọc đầy thần thảo, cảm thấy tâm thân thanh thản.

"Linh khí thật nông đậm!" Dược Trường Sinh tham lam hít thở, tu vi lại trực tiếp từ Thân Nguyên cảnh tầng bốn bước vào tâng năm, hơn nữa còn đang nhanh chóng tăng lên, mắt nhìn xem đã sắp tấn thăng lên Thân Nguyên tâng sáu.

"Ranh con, ngươi thua rồi!" Diệp Thanh Liên bước đi nhẹ nhàng đến bên cạnh Dược Trường Sinh rồi duỗi bàn tay thon dài trắng như tuyết ra, nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ trơn nhẫn mũm mĩm kia.
Bình Luận (0)
Comment