Chương 2156: Tinh không vô ngần
Chương 2156: Tinh không vô ngầnChương 2156: Tinh không vô ngần
Nửa khắc sau.
Vèo!
Không gian dao động kịch liệt, giống như vô số sóng nước rung chuyển, sau đó một bóng dáng thướt tha hiển hiện - Nàng chính là Lăng Chi Vi.
"Chưởng môn, ngài tìm ta?" Lăng Chi Vi đang tu hành thì nghe Diệp Phong truyền âm nên lập tức chạy đến.
"Kiều Giai Hi ngã bệnh, nhất định phải luyện hóa linh dược trân quý là Hư Không Hỏa Liên, Không Gian Thánh Đảo của các ngươi có loại linh dược này không?" Diệp Phong đi thẳng vào chủ đề, nói rõ tình hình.
Lăng Chi Vi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu và nói: "Ta không biết cái gì là Hư Không Hỏa Liên, phải đi đến Không Gian Thánh Đảo hỏi lão tổ tông của chúng ta."
"Vậy dẫn đường đi!" Diệp Phong nói.
Lăng Chi Vi một mặt khó xử: "Chưởng môn, không phải ta không muốn tìm Không Gian Thánh Đảo, thật sự là lão tổ tông quyết tâm không cho ta về nhà, hiện nay dù ta tấn thăng thành Tiên Đế cũng rất khó định vị Không Gian Thánh Đảo."
"Còn có việc này?" Linh Tôn và Bá Hoàng nhìn nhau, thâm nghĩ lão tổ Ngự Không của Không Gian Thánh Bằng cũng quá keo kiệt, đây là cưỡng ép đẩy Lăng Chi Vi ra ngoài!
"Ta giúp ngươi!" Diệp Phong đưa tay đặt lên bờ vai của Lăng Chi Vi, dùng sức mạnh thế giới gia trì cho nàng, khiến khả năng cảm ứng của nàng cấp tốc tăng vọt, vượt qua cả Tiên Đế tâng ba mươi ba.
"A, cảm ứng được!" Hai mắt Lăng Chi Vi sáng lên, cấp tốc hóa thành hình thái bản thể Không Gian Thánh Bằng rồi vung cánh lên, nhẹ nhàng xé rách hư không, mở ra thứ nguyên hắc ám.
Vèo!
Đám người lao vào trong đó rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Trong thứ nguyên hắc ám vô tận, một đoàn người đứng trên lưng Không Gian Thánh Bằng do Lăng Chi Vi biến thành, dùng tốc độ nhanh nhất phi hành.
Mấy ngày sau, họ đi qua gió xoáy Hỗn Độn, rốt cục cũng tới đích đến, thấy được cảnh tượng trước mắt.
Đây là một mảnh tinh hải vô ngân. Nó âm âm dậy sóng, cứ như không có giới hạn.
Nhưng nơi đây cũng không có tu hành giả quá mạnh, Diệp Phong có thể cảm ứng được lợi hại nhất trong đó cũng chỉ là ba Tiên Đế tâng mười lăm, mà giờ khắc này họ đang đuổi theo một lão giả tóc bạc mà đánh.
Lão giả kia chính là Ngự Không!
"Hắn ta nhìn thấy lão tổ tông bị đuổi theo đánh."
"Ta cũng nhìn thấy."
"Ha ha, sao lão lại thảm như vậy?”
"Đừng cười, mau đi cứu người."
Đám người liền mở miệng rồi lao tới.
Sâu trong tinh không. Lão tổ Ngự Không của Không Gian Thánh Bằng thu Không Gian Thánh Đảo vào tiểu thế giới trong cơ thể, duy trì hình người, phía sau mọc ra một đôi cánh lông vũ màu bạc, mang theo ông ta nhanh chóng bỏ chạy.
"Đừng đuổi theo, các ngươi đừng đuổi theo nữa!" Ngự Không gầm thét về phía sau lưng.
"Lão điểu, ngươi đừng hòng trốn thoát!"
"Kiệt kiệt kiệt, đã đi vào Vũ Trụ của chúng ta, vậy thì chờ bị chúng ta cắn nuốt đi!"
"Khí tức không gian thật nông đậm, cắn nuốt ngươi xong thì chúng ta nhất định có thể đánh vỡ trói buộc vũ trụ, lao tới Tinh Không Vực Ngoại, xưng bá vạn giới!
Ba Tiên Đế kia cười găằn và nói.
"Con mẹ nó!" Ngự Không bị dọa đến vội hóa thành bản thể, liều mạng vỗ cánh trên khung trời, cấp tốc kéo ra cự ly.
Nhưng đúng lúc này, mảnh tinh không vô ngần này bỗng nổi lên sóng gió, hóa thành một lồng giam to lớn phong ấn Ngự Không lại, mặc dù ông ta đã tấn thăng lên thành Bách Kiếp cảnh tâng hai mươi, thực lực tăng vọt, nhưng dù ông thi pháp như thế nào vẫn khó đi nửa bước.
"Xong đi!" Mặt Ngự Không xám ngắt như tro.
Nhưng ông ta lại nghĩ tới mình sớm đã tiễn Lăng Chỉ Vi đi trở thành trưởng lão của Phiếu Miểu tông, cho dù mình và Không Gian Thánh Bằng còn lại bị diệt sạch thì cũng không tính tuyệt chủng.
"Kiệt kiệt kiệt, ngươi nhất định phải chết!"
"Ta muốn ăn cánh gà nướng!"
"Ta ăn cái cổi"
Ba tên Tiên Đế tâng mười lăm hung ác nhe răng cười.
Sau một khắc, chúng cùng thi pháp ngưng tụ ra thủ chưởng pháp lực to lớn rồi ấn Ngự Không xuống.
"Dừng tay!" Ngự Không gầm thét, lộ ra vẻ mặt mờ mịt và không cam tâm: "Ta chỉ đi ngang qua thế giới của các ngươi, dựa vào cái gì muốn giết ta?"
Một Tiên Đế trong đó cười gẵn và nói: "Ngươi biết làm sao ba người chúng ta trưởng thành đến cảnh giới bây giờ không? Đều là dựa vào cắn nuốt! Bây giờ Tiên Đế trong khu vực này đều bị ba huynh đệ chúng ta ăn sạch, tiếp theo đến phiên ngươi."
Một Tiên Đế khác cười nói: "Chỉ cần ăn ngươi thì chúng ta có thể thu hoạch được bản nguyên không gian, đột phá hạn chế của vũ trụ này rồi lao thẳng ra ngoại giới."
Nghe những lời này, Ngự Không tức giận đến phát run.
"Vũ Trụ chó má gì chứ, theo ta được biết nơi này của các ngươi chỉ là một góc băng sơn của vũ trụ, chỉ là cấp bậc thế giới Đại Thiên cũng xứng gọi là Vũ Trụ sao?" Ngự Không đột nhiên quát lớn.
"2"
"Thì ra chỗ của chúng ta chỉ là một thế giới trong vũ trụ, nói vậy thì bên ngoài còn có rất nhiều cường giả để chúng ta cắn nuốt, thật là một tin tức tốt."
"Kiệt kiệt kiệt!"
Ba Tiên Đế tâng mười lăm như nhìn thấy hình ảnh mình dựa vào cắn nuốt đi đến con đường chí cao, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to.
"Thật sự là ếch ngồi đáy giếng, hiện tại đi ra thế giới bên ngoài thì đừng nói là cắn nuốt người khác, các ngươi không bị ăn hết xương cốt đã là không tệ." Một giọng nói trêu tức vang lên. Ngự Không và ba tên Tiên Đế tâng mười lăm lập tức nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, liền nhìn thấy sáu bóng dáng chậm rãi đi tới, đó chính là bọn Diệp Phong, Lăng Chi Vi, Kiều Giai Hi, Âm Dương Đại Đế, Bá Hoàng và Linh Tôn.
"Diệp chưởng môn, Bá Hoàng, Linh Tôn! Sao các ngươi lại tới đây?"
Nhìn thấy những người quen cũ, Ngự Không cảm động đến rơi lệ, thâm nghĩ rốt cục không cân bị nướng hay là làm thành thịt chiên rồi.
“Các ngươi là ai?"
Ba Tiên Đế tâng mười lăm nhìn chằm chằm vào đoàn người Diệp Phong, phát hiện chúng chỉ có thể nhìn ra tu vi của hai người trong đó, bốn người còn lại thì hoàn toàn nhìn không thấu.
"Người giết các ngươi." Diệp Phong thổi ra một ngụm hàn khí.
Phốc phốc!
Chỉ một chiêu mà ba Tiên Đế này đã bị chém đầu, ngay sau đó thân thể bắt đầu sụp đổ, hóa thành năng lượng hùng hậu rồi tản ra, ba phần trong đó cũng bị Diệp Phong hấp thu để làm lớn mạnh Tiểu Vũ Trụ trong cơ thể.