Chương 2240: Tâng ba mươi tư, bất tử
Chương 2240: Tâng ba mươi tư, bất tửChương 2240: Tâng ba mươi tư, bất tử
Sau khi đột phá cảnh giới Tiên Đế tầng ba mươi tư, tu sĩ chỉ đạt được thọ nguyên vô tận, đồng thọ với thiên địa, chứ không phải không bị giết chết. Tuy nhiên khi Mặc Oanh phá cảnh thành công, cộng thêm hiệu quả của bất tử chi thân, mới đúng nghĩa bất tử bất diệt.
Dù vũ trụ có sụp đổ thì nàng vẫn sống sót.
Đây cũng coi như nửa bước Siêu Thoát.
Trong lôi kiếp, cơ thể Mặc Oanh cứ liên tục bị đánh nát rồi khôi phục lại, trở nên cường đại hơn. Lúc nàng đang hoảng hốt, bỗng nhiên lại xuất hiện trong khoảng sâu vô tận, nhìn tứ phía cũng không nhìn ra được phương hướng lúc đến.
"Mình mấ phương hướng rồi?" Mặc Oanh nhíu mày.
Cũng may nàng đã thỉnh giáo Diệp Phong, biết rõ hiện giờ bản thân phải kiên định. Vì vậy, nàng duỗi tay chạm vào mi tâm, phát hiện thần phù vẫn còn, song lại đang dần mờ đi.
"Chuyện gì vậy?" Mặc Oanh khó hiểu.
Nhưng không lâu sau đó, khi thân phù dần biến mất, hư vô xung quanh như bị lau đi, hóa thành một cảnh tượng trắng xóa như tuyết, mà ý thức của nàng cũng dần tiêu tán.
Sâu trong vũ trụ, Mặc Oanh mở mắt.
Lúc này, lôi kiếp đã hoàn toàn biến mất, cảm giác hoảng hốt kia cũng tan thành mây khói. Hiện giờ, nàng chỉ thấy thoái mái, tu vi cũng đã đột phá cảnh giới Tiên Đế tâng ba mươi tư.
"Bách Kiếp Cảnh tâng ba mươi tư." Mặc Oanh lẩm bẩm.
Dưới thời kỳ Tam Thiên Giới, Bách Kiếp Cảnh là cảnh giới Diệp Phong gọi, nhưng sau khi Tam Giới hợp tác với nhau, danh tự này dân biến mất theo dòng thời gian, bị thay thế bởi Tiên Đế Cảnh.
Song, Mặc Oanh lại là người trọng tình nghĩa cũ.
Dâu cảnh giới hiện giờ, cách gọi hợp lý nhất là Tiên Đế tâng ba mươi tư. Nhưng trong vô thức, nàng vẫn cảm thấy bản thân là Bách Kiếp Cảnh tâng ba mươi tư.
Xoetl
Mặc Oanh xé rách hư không, đáp xuống cạnh linh hồ, phát hiện Diệp Phong vẫn đang thảnh thơi câu cá. Cạnh bên hắn là một đống tiên dược chất cao như núi, gồm Băng Sương Hàn Liên.
"Vê rồi à?" Diệp Phong ngoảnh đầu nhìn nàng rồi mỉm cười.
"Đa tạ chưởng môn đã tương trợ. Nếu không nhờ ngài, ý thức của ta chắc đã bị vây khốn trong hư vô rồi.' Mặc Oanh quỳ một gối, nói với vẻ trịnh trọng.
"Đó là nhờ tâm trí ngươi kiên định. Nếu không phải vậy, dù có thân phù cũng chưa chắc thoát ra được. Bây giờ, ngươi không những đột phá Tiên Đế tâng ba mươi tư, còn sở hữu bất tử chỉ thân, coi như đã trở thành một sự tồn tại bất tử bất diệt chân chính."
"Tương lai của ngươi, tiền đồ vô hạn."
"Cố gắng lên!"
"Ta hi vọng, ngươi cũng có thể trở thành những cường giả Tiên Đế đỉnh cấp viễn cổ kia, làm rạng danh Phiêu Miểu Tông, cũng chứng minh sự cường đại của bản thân."
Lời của Diệp Phong cực kỳ thấm thía.
Tới tận lúc này, Mặc Oanh vẫn là đệ tử ưu tú nhất của Phiêu Miểu Tông. Dẫu hiện giờ đệ nhất chiến lực cùng cảnh giới là Kiều Giai Hi, song Mặc Oanh vẫn mạnh mẽ như trước.
Chiến lực của nàng đã là Vương giả chín sao.
Đi khắp vũ trụ này, nàng cũng được xếp vào hàng đỉnh cấp.
"Nhất định đệ tử sẽ nỗ lực không ngừng, không phụ sơ tâm, không phụ chưởng môn, không phụ tông môn!" Mặc Oanh lạy ba lạy rồi rời đi một cách dứt khoát.
Không phải nàng muốn phản bội tông môn, mà là đi hoàn thành nhiệm vụ ở trong vũ trụ lúc trước: Săn lùng cường giả Hắc Ngục Ma Tông.
Mấy chục dặm ngoài kia, Thạch Lỗi ngồi trên hòn đảo lơ lửng giữa không trung, đang hạ bút vẽ. Bên cạnh hắn là một núi tranh, trong tranh họa toàn mầm non tiên dược.
"Mệt quá đi!" Thạch Lỗi lau mồ hôi,'Mình vẽ nhiều tiểu thế giới vậy, nếu chỉ dựa vào hai vị sư muội, chỉ e khó mà chăm sóc chúng cho đến lúc thành thục, phải dựa vào chính mình thôi."
Nói xong, Thạch Lỗi phun ra một ngụm khí tức.
Trăm bức họa kia lập tức bay lên, hóa thành trăm thông đạo tới các tiểu thế giới ở ngay giữa không trung.
Thạch Lỗi bắt đầu vẽ.
Trời bắt đầu đổ mưa, rải những hạt mưa xuống tiên dược trong tranh, khiến bọn chúng sinh trưởng mạnh mẽ, chẳng mấy chốc đã trưởng thành, cuối cùng là thành thục.
"Hóa ra mình cũng có thể khiến tiên dược thành thục." Thạch Lỗi nở nụ cười ngờ nghệch.
Hắn tiếp tục vẽ, khiến trời đổ mưa, tưới lên đám tiên dược trong tranh. Sau khi chúng thành thục, hắn lại mời các tiểu Tinh Linh thu hoạch về cho Diệp Phong.
Bên bờ linh hồ, Diệp Phong vẫn đang câu cá.
Lúc này, mấy tiểu Tinh Linh nhảy nhót bay đến, trên lưng là mấy bọc lớn, nom có vẻ không hề nhẹ, đều là tiên dược đã thành thục.
"Cuối cùng cũng đến rồi." Diệp Phong mừng rỡ.
Bên hồ, trên đồng cỏ, một nhóm tiểu Tinh Linh nhanh nhảu chạy tới, đặt túi càn khôn chất đầy chín loại tiên dược xuống đất.
"Chưởng môn, đây là chín loại tiên dược mà Thạch Lỗi chủ nhân hạ lệnh cho bọn ta mang tới cho ngài, mời ngài xem qua.
Sau khi nói xong, các tiểu Tinh Linh cũng rời đi như lúc tới.
Diệp Phong mở túi càn khôn, bên trong là chín loại tiên dược Băng Sương Hàn Liên đã được thu nhỏ trong không gian chỉ lực, tản ra hương thơm thoang thoảng, khiến người ta thèm khát.
"Có vài loại còn chưa thành thục, hẳn là năng lực của Thạch Lỗi chưa đủ. Song cũng không ảnh hưởng lắm." Sau khi kiểm tra xong toàn bộ, Diệp Phong nói.
Số tiên dược này lên tới mười vạn gốc, trong số này, chỉ khoảng một phần trăm tiên dược còn chưa thành thục, nhưng cũng sắp rồi. Vì vậy, Diệp Phong nghĩ rằng đó chỉ là sơ sót của Thạch Lỗi.
"Phù phù!"
Diệp Phong phun ra một ngụm căn nguyên Sinh Mệnh. Số tiên dược chưa thành thục bị lẫn vào đó tức khắc thành thục, đạt điều kiện thấp nhất để luyện đan.
"Xong rồi, có thể luyện đan." Diệp Phong cười cười. ...
[PS: Có bạn đọc nói Đông Hoàng Tiêu khó lòng sống lại, còn nói lúc trước Diệp Phong có thể giúp sinh linh cả một đại lục phục sinh, cho nên giờ ở đây thống nhất giải thích: Thời gian chết càng lâu thì càng khó sống lại; Tu vi càng cao thì sống lại cũng càng khó; Thiên phú cũng tương tự. Một người phàm vừa mới qua đời, hôn phách chưa hoàn toàn tiêu tán, thì một Tiên Cảnh bình thường cũng có thể giúp họ sống lại. Nhưng một người phàm đã chết mấy ngàn vạn năm, thì dù là Tiên Đế cũng khó cứu sống, bởi hồn phách của họ đã tiêu tán rồi. ]