Chương 2304: Đại hội của Hằng Cổ thần quốc
Chương 2304: Đại hội của Hằng Cổ thần quốcChương 2304: Đại hội của Hằng Cổ thần quốc
Những Tiên Đế khác cũng mặt mày tái xanh, bọn họ đã sợ Diệp Phong tới cực điểm.
"Cái này thật sự là vấn đề." Chủ nhân Hắc Ngục thở dài thườn thượt: "Ngoại trừ ta thì các ngươi không phải là đối thủ của Diệp Phong, mà bởi vì người này có được bất tử chi thân, muốn giết hắn gần như là không có khả năng, chỉ có thể trấn áp."
"Không bằng trấn áp hắn vào Hắc Ngục?" Có người đề nghị.
Sau đó người này lập tức bị cả đám người xem thường.
Chủ nhân Hắc Ngục mắng: "Thằng ngu này, Diệp Phong cũng không phải người tội ác tày trời, làm sao nhốt hắn vào đó được? Chỉ có tu hành giả ác niệm cực sâu mới bị Hắc Ngục nhắm vào và giam giữ, khó mà chạy ra."
"Nếu như chúng ta có thể công chiếm Hắc Ngục, khống chế ma thú của Hắc Ngục thì tốt rồi, vậy là có thể phong ấn toàn bộ tu hành giả chúng ta muốn trấn áp vào đó." Tử Tịch Tiên Đế bất đắc dĩ nói.
Đám người nghe vậy cũng rất mong ước.
Trong đại điện rơi vào trầm mặc.
Cho đến lúc này bọn họ vẫn không phát hiện trong đại điện bỗng dưng có thêm một bóng người thấp bé khoác áo choàng.
"Ồ!" Tử Tịch Tiên Đế nhìn người mặc áo choàng bên cạnh, phát hiện mình hoàn toàn nhìn không thấu đối phương thì lập tức bị dọa đến rút lui ba bước, đồng thời hét lên một tiếng.
"Ngươi là người phương nào?" Chủ nhân Hắc Ngục cũng phát hiện người này, nhưng khi gã dùng thân thức liếc nhìn thì căn bản nhìn không thấu đối phương, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi.
"Ta là ai thì các ngươi không xứng biết." Người áo choàng cười gắn và nói.
"Cuồng vọng!" Một Tiên Đế Viễn Cổ tâng năm mươi đánh giá người mặc áo choàng: "Mau nói, ngươi là ai.
Người áo choàng chỉ nói: "Nếu ta là các ngươi thì sẽ không nói nhảm nhiều vậy, mà nên nghe cho rõ những gì ta nói, không thì các ngươi trùng sinh không có ý nghĩa gì nữa, có biết không?”
Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao.
Chủ nhân Hắc Ngục đánh giá người mặc áo choàng, đôi mắt điên cuồng chuyển động, sau đó bừng tỉnh và nói: "Chẳng lẽ ngươi chính là người phục sinh chúng ta?"
Đám người nghe vậy đều hít sâu một hơi.
"Ngài là người đầu tiên chạy ra khỏi Hắc Ngục?" Bọn họ nhao nhao kinh hô.
Người áo choàng cười nói: "Chuyện này không trọng yếu, các ngươi chỉ cần biết ta phục sinh các ngươi là vì để các ngươi làm một đại sự, mà không phải ăn thua đủ với một Phiêu Miểu Tông không biết từ chỗ nào xuất hiện."
Đám người nghe vậy đều trâm mặc.
Người áo choàng lại nói: "Nửa tháng nữa khi tham gia thịnh hội tất niên của Hằng Cổ thần quốc, các ngươi nhớ phải gây ra hỗn loạn giúp ta, hiểu chưa?”
"Nhưng tại sao?" Tử Tịch Tiên Đế hỏi.
Một Tiên Đế tâng sáu mươi hỏi: "Chút thực lực của chúng ta căn bản không đáng chú ý, nếu làm loạn ở Hằng Gổ thần quốc thì sợ là phải chết lần nữa." Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt ưu sâu.
Người áo choàng cười nhạo và nói: "Ta có thể lập tức xóa bỏ các ngươi, dù sao cũng do ta phục sinh mà."
Đám người lập tức rùng mình.
Chủ nhân Hắc Ngục hỏi: "Rốt cục ngài muốn chúng ta làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn phá vỡ Hằng Cổ thần quốc? Tha thứ cho ta nói thẳng, mặc dù ngài là Tiên Đế đỉnh cấp trên tầng chín mươi, nhưng còn chưa đủ xem trước mặt Hằng Cổ thần quốc."
Người áo choàng nói: "Mục đích của ta không phải phá vỡ Hằng Cổ thần quốc, mà là để các ngươi quấy rối thịnh hội tất niên, càng loạn càng tốt."
"Nếu như chúng ta chết thì sao?" Một tên Tiên Đế Viễn Cổ nhíu mày.
Người áo choàng nhìn về phía người kia, nhẹ nhàng phất tay đã đánh nổ đối phương, trực tiếp hồn phi phách tán.
"Chết thì chết, ta quan tâm sao?" Người áo choàng bất đột nhiên nói.
Đám người nghe vậy chỉ cảm thấy lạnh cả người.
Vì không muốn chết, chủ nhân Hắc Ngục đành phải kiên trì nói: "Tiền bối, nếu muốn quấy rối, có thể cho chúng ta một chút trợ giúp hay không? Ví dụ như Tiên Đế binh."
Người áo choàng tiện tay vung lên, một sợi lông khỉ đen đỏ giao nhau xuất hiện trước mặt, gã nói: "Đây là một sợi lông khỉ cứu mạng, có thể giúp các ngươi tập thể phục sinh một lần trong thời gian ngắn hạn, cho nên các ngươi có thể an tâm quấy rối."
Đám người nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Có lông khỉ cứu mạng, bọn họ cũng không sợ chết.
Đương nhiên, dám quấy rối ở thịnh hội tất niên của Hằng Cổ thần quốc thì cho dù bọn họ có thể còn sống sót rời đi thì sau đó cũng sẽ bị cả Vũ Trụ truy nã, gặp nguy hiểm tính mạng.
"Cùng lắm thì chúng ta quay về Hắc Ngục dời gạch!" Tử Tịch Tiên Đế nhịn không được quát.
"Đúng, làm một vụ lớn đi!" Các Tiên Đế khác nhao nhao phụ họa.
Chủ nhân Hắc Ngục nhận lấy lông khỉ cứu mạng và nói: "Vậy chúng ta sẽ đại náo một trận ở thịnh hội tất niên của Hằng Cổ thần quốc, để ngài hài lòng."
"Rất tốt, không uổng công ta phục sinh các ngươi." Người áo choàng cười to rồi đi ra cửa.
Sau một hồi, trong đại điện của Hắc Ngục Ma Tông, đám người vẫn luôn nhìn chằm chằm sợi lông khỉ kia, không biết nên nói cái gì. ...
Tiên Giới, hải vực đông bộ.
Phân thân của người áo choàng lại tới đây, nhìn thành lâu màu đen cách đó không xa, nhẹ nhàng phất tay một cái đã chôn cánh cửa Phá Toái vừa mới chế tạo xong kia xuống đất.
"Làm nên móng đã xong."
"Tiếp theo cứ chờ nửa tháng sau."
"Hắc Ngục nên bị hủy diệt!"
Nói xong, người mặc áo choàng hóa thành một cọng lông khỉ bay về phía nơi xa, chui vào sâu trong lòng đất, không ai có thể phát hiện. ...
Phiêu Miểu Tông, Diệp Phong đang luận đạo với Vong Tình Tiên Đế, học tập được rất nhiều kiến thức mới từ đối phương. "Gần đây ngươi rất rảnh rỗi, ngày thường cũng không thấy ngươi tu luyện, không phải là gặp bình cảnh rồi đó chứ?" Vong Tình Tiên Đế nhịn không được mà hỏi.