Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2062 - Chương 2317: Ba Bên Giằng Co, Cảnh Cáo

Chương 2317: Ba bên giằng co, cảnh cáo Chương 2317: Ba bên giằng co, cảnh cáoChương 2317: Ba bên giằng co, cảnh cáo

Mới đầu Hạ Dao nghĩ chuyện này rất bình thường. Nhưng hôm nay từ khi hoài nghi trong Hằng Cổ thân quốc tồn tại người liên hệ bắt đâu Thâm Uyên tộc thì nàng ý thức được sở dĩ các đời Quốc sư tẩu hỏa nhập ma là bởi vì bị gài bẫy.

Điều này khiến toàn thân nàng run rẩy.

"Ta nhất định phải cấp tốc tăng lên trên tầng chín mươi trước khi từ nhiệm vị trí Quốc sư, chỉ khi nào đạt tới cấp bậc này thì mới có thể có được tăng mạnh năng lực tự vệ."

"Hoặc là...' Hạ Dao vô thức nhìn về phía bên cạnh Diệp Phong.

Nàng ý thức được, nếu như mình từ nhiệm vị trí Quốc sư của Hằng Cổ thần quốc thì có thể đi đến Phiêu Miểu Tông.

"Kiệt kiệt kiệt... Trên đỉnh Hắc Ngục Phong bỗng có tiếng cười phách lối truyền ra, vang vọng toàn bộ Hắc Ngục.

Hạ Dao và Diệp Phong cấp tốc nhìn lại.

Chỉ thấy một bóng dáng quỷ dị lơ lửng giữa không trung, giống như một làn sương đen đang giằng co với ma thú của Hắc Ngục.

Người kia chính là người vượn trước đó.

"Ngươi còn chưa chết?" Hạ Dao nhịn không được giật mình nói.

"Chết? Cho dù ta chết thì cũng muốn xé một miếng thịt xuống từ trên người ma thú của Hắc Ngục!" Tộc nhân của Thâm Uyên tộc bỗng triệt để thiêu đốt bản thân, hóa thành một lợi kiếm màu đen, trong nháy mắt gia tốc đã đột nhiên đâm vào một con mắt của ma thú Hắc Ngục.

"Rống!" Ma thú của Hắc Ngục bị đau nên vung vẩy móng vuốt lung tung, đập lợi kiếm của tộc nhân Thâm Uyên tộc thành bột mịn.

"Ngao!"

Ma thú của Hắc Ngục kêu thảm lần nữa, con mắt bị đâm mù bắt đầu mục nát, có tiên huyết màu đen quỷ dị rơi xuống mặt đất, dung nhập vào Hắc Thổ của Hắc Ngục Phong.

"Mau tránh ra." Diệp Phong vội vàng kéo Hạ Dao tiếp tục lui về phía sau.

"Kiệt kiệt kiệt! Các ngươi đều không ngờ mỗi một tộc nhân của Thâm Uyên tộc chúng ta đều có được ba sợi lông khỉ cứu mạng đúng không, sợi thứ nhất, ta liều mạng xâm nhập Vũ Trụ song sinh của các ngươi, sợi thứ hai, ta dùng cho bọn người chủ nhân Hắc Ngục phục sinh, sợi thứ ba, ta phục sinh cho mình, là vì chọc mù mắt của ma thú Hắc Ngục."

"Bây giờ ta thành công!" Giọng nói của tộc nhân Thâm Uyên tộc vang lên.

Diệp Phong lập tức nhìn lại nơi phát ra tiếng nói.

Chỉ thấy hư ảnh của đối phương hiện lên giữa không trung, trên mặt tràn đầy vẻ dữ tợn, thân thể bắt đầu mục nát.

"Đây là một phương pháp hiến tế đến từ vực sâu có uy lực đáng sợ, cho dù là ma thú của Hắc Ngục bị nguyền rủa thì thực lực nhất định cũng hạ xuống. Bây giờ Hắc Ngục bị phá, chờ phạm nhân chạy ra ngoài thì Vũ Trụ nhất định sẽ đại loạn, mà thực lực của ma thú Hắc Ngục giảm xuống nên đã không còn sức lực để ngăn cản."

"Vũ Trụ của các ngươi xong đời rồi!"

"Ha ha ha!" Tộc nhân của Thâm Uyên tộc ngửa mặt lên trời cười to. Sau một khắc, thân thể hư ảo của hắn dần dần biến mất, hóa thành năng lượng hùng hồn tản vào xung quanh, Diệp Phong thừa cơ hội hấp thu một phần, nhưng chỉ giúp tu vi của bản thân hơi tăng lên một chút.

Cách Tạo Hóa cảnh tâng sáu mươi còn rất xa.

"Rống!"

Trên đỉnh Hắc Ngục Phong, ma thú của Hắc Ngục ngửa mặt lên trời gào thét, trên thân bắt đầu rụng lông trên phạm vi lớn, rất nhanh đã biến thành một sinh linh hình dáng tương tự như con mèo rừng màu đen gầy yếu.

Đông! Đông!

Tứ chi của nó không còn sức mạnh chống đỡ bản thân mà ngã xuống Hắc Thổ trên đỉnh núi, phát ra gào thét, khí tức cũng từ Tiên Đế tâng một trăm giảm đến Tiên Đế tâng chín mươi bảy.

"Hình như ma thú của Hắc Ngục chỉ còn lại không tới một phần mười sức mạnh thời đỉnh cao." Diệp Phong thở dài và nói.

Tộc nhân của Thâm Uyên tộc đã sắp xếp bố cục quá lâu, hắn và Hạ Dao chỉ là Tiên Đế tâng năm mươi sáu mươi, đối mặt với cuộc chiến cấp Tiên Đế tâng một trăm thì chỉ có khả năng tự vệ thôi.

"Tiền bối, ngươi còn ổn không?" Diệp Phong đi đến trước mặt ma thú của Hắc Ngục.

"Ô ngao..." Ma thú của Hắc Ngục lắc đầu, con mắt còn lại không ngừng chảy nước mắt.

"Chúng ta nên cứu ngươi bằng cách nào?" Hạ Dao cũng đi đến bên cạnh ma thú của Hắc Ngục, nhíu mày hỏi thăm.

Ma thú của Hắc Ngục vặn vẹo uốn éo cái đầu, dùng con mắt còn sót lại đánh giá Hạ Dao và Diệp Phong, cuối cùng phun ra một quả ác niệm từ trong mồm.

Sau đó nó dùng móng vuốt đập xuống mặt đất.

Phanh... Âm!

Liên tục chín âm thanh vang lên.

Diệp Phong giật mình nói: "Cần chín quả ác niệm chín muôồi là có thể giúp ngài khôi phục?”

"Ừm ân." Ma thú của Hắc Ngục phát ra thanh âm trầm thấp từ trong cổ họng, giống như một tiếng ừm.

"Ta sẽ dùng hết sức để giúp ngươi." Diệp Phong võ võ lồng ngực.

Diệp Phong chủ động lựa chọn hỗ trợ.

Bởi vì trợ giúp ma thú của Hắc Ngục kỳ thật cũng là đang trợ giúp chính hắn, dù sao thu thập quả ác niệm là cần săn giết phạm nhân, trong quá trình này hắn có thể hấp thu một phần năng lượng để giúp mình tiến bộ.

Cho nên Diệp Phong quyết định xuất thủ.

Vì người vì mình, song phương được lợi.

"Rống!" Nghe thấy Diệp Phong nguyện ý trợ giúp mình, ma thú của Hắc Ngục rất cảm động, nó hé miệng phun ra một cái răng thú trắng như tuyết sắc sắc bén hình bán nguyệt.

"Đây là... Binh khí?" Diệp Phong đón được cái răng thú kia, có thể cảm nhận được bên trong có khí tức lạnh lẽo, nếu bộc phát trong khoảnh khắc thì có thể đánh chết cả Tiên Đế tâng chín mươi lăm.

Khuyết điểm duy nhất là chỉ có thể dùng một lần.

Đối với Diệp Phong có được Vạn Linh Bảo Bình thì cái răng thú này có ý nghĩa không lớn. Nhưng Diệp Phong vẫn tỏ ý cảm tạ.

Ma thú của Hắc Ngục đã gặp thương tích trâm trọng, nhưng vẫn ngưng tụ sức mạnh của mình biến thành một cái răng thú rồi giao cho hắn để trợ giúp, hắn nhất định phải thể hiện lòng biết ơn.

"Tiền bối, chúng ta đi trước, ngài yên tâm, ta nhất định giúp ngài kiếm thêm mấy quả ác niệm, tranh thủ sớm ngày giúp ngài khôi phục đỉnh phong." Diệp Phong phất tay tạm biệt.

"Rống!" Ma thú của Hắc Ngục gật gật đầu, miễn cưỡng duỗi một lợi trảo ra vây vẫy hướng về phía nơi xa.
Bình Luận (0)
Comment