Chương 2394: Đã đến lúc, sinh tử chiến
Chương 2394: Đã đến lúc, sinh tử chiếnChương 2394: Đã đến lúc, sinh tử chiến
Các nơi trong Vũ Trụ, vô số tu hành giả đang chờ mong trận sinh tử chiến kinh thiên động địa vào mười lăm tháng tám.
Ở mảnh đất xa xôi vô tận, Lôi Vô Đạo đột nhiên ngửa mặt lên trời gào thét.
"Rống!" Thân thể hắn ta bắn tung toé ra lôi quang kinh thiên, cấp tốc phóng lên tận trời, đánh vào sâu trong tinh không, dẫn phát một trận lôi kiếp oanh động gần phân nửa vũ trụ ở nơi đó.
"Là Lôi Vô Đạo đang độ kiếp, hắn lại muốn đột phá tâng bảy mươi bốn."
"Thiên phú của người này quả thật là đáng sợ."
"Đúng vậy, nhìn khắp toàn bộ Vũ Trụ thì có vẻ chỉ có Diệp Phong có khả năng chèn ép được người này?"
Chúng Tiên Đế kinh thán không thôi.
sau khi đến Tiên Đế tâng bảy mươi thì mỗi lần đột phá một tiểu cảnh giới đều cần nỗ lực rất lớn, có lúc thậm chí cân ngộ đạo hơn ngàn vạn năm.
Nhưng Lôi Vô Đạo chỉ cần nửa tháng là có thể đột phá một tiểu cảnh giới, quả thực đáng sợ.
"Đây là con cưng của thiên địa." Có người nói nhỏ như vậy, có vẻ rất hâm mộ.
Mười lăm tháng tám, đêm trăng tròn.
Diệp Phong đứng một mình trên đỉnh Phiếu Miểu Phong, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện mặt trăng đêm nay vừa lớn vừa tròn, không khỏi cảm khái liên tục.
"Đã đến lúc rồi, phải đánh trận sinh tử." Hắn không khỏi nói nhỏ.
"Chưởng môn, ngài. . " Các đệ tử Mặc Oanh, Thạch Lỗi nhao nhao đi tới, lo lắng nhìn về hướng Diệp Phong.
"Không cần lo lắng, ta không chết được." Diệp Phong chắp hai tay sau lưng rồi từ từ quay người, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn bọn người Mặc Oanh, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
"Còn sống trở về." Giọng của Vong Tình Tiên Đế cách không truyền đến, trực tiếp vang lên trong đầu Diệp Phong.
"Ta sẽ sống sót trở về." Diệp Phong bình tĩnh nói, vừa là đáp lại Vong Tình Tiên Đế, cũng là hứa hẹn với các đệ tử bọn Mặc Oanh.
Rẹtl
Sau một khắc, hư không vỡ vụn, Diệp Phong đã biến mất tăm hơi, lúc xuất hiện lại đã đi tới một mảnh đất hoang tàn vắng vẻ sâu trong tinh không vũ trụ.
Đây là một chiến trường thời viễn cổ.
Vô số năm trước, nơi này đã từng tồn tại một mảnh tinh vực mênh mông, có được hàng vạn ngôi sao sinh mệnh, có hàng tỷ sinh linh sinh hoạt.
Nhưng một trận đại chiến bùng nổ.
Trong khu vực bán kính trăm vạn năm ánh sáng đã bị đánh thành hư vô, vô số sinh linh đều mất mạng.
Nơi này được gọi là sinh mệnh cấm khu.
"Lôi Vô Đạo, còn không đi ra nhận lấy cái chết?" Diệp Phong nhìn xung quanh mà quát.
Âm ầm! Hư không sụp đổ, hai bóng dáng chậm rãi đi ra, chỉ cách Diệp Phong có trăm dặm, đó chính là Lôi Vô Đạo và người hộ đạo của hắn, họ toả ra khí tức cực kỳ khủng bố, có thể khiến hư không không ngừng vặn vẹo sụp đổ.
"Thế nào, muốn hai đánh một?" Diệp Phong ôm cánh tay lộ ra vẻ mặt trêu tức.
"Đánh ngươi thì không cần." Lôi Vô Đạo khoát tay áo, người hộ đạo cấp tốc xé rách hư không biến mất.
Trong sinh mệnh cấm khu chỉ còn lại hai người.
"Xem kìa, muốn đánh nhau!"
Vô số tu hành giả kết thúc tu luyện, tiến đến tinh không gần sinh mệnh cấm khu rồi trông về phía chiến trường nơi xa.
"Diệp Phong, ngươi dám đấu với ta, hôm nay ta phải đánh nổ Bất Diệt Chi Thân của ngươi ngay trước mặt toàn bộ cường giả Vũ Trụ, để ngươi triệt để ngã xuống." Lôi Vô Đạo nhe răng cười.
"Ngươi rất có lòng tin, nhưng thiếu thực lực." Diệp Phong lạnh nhạt nói.
"Mạnh miệng!" Lôi Vô Đạo quát lớn, cấp tốc bùng nổ tu vi tầng bảy mươi bốn.
"Ngươi cho rằng chỉ có mình đột phá?" Diệp Phong cũng phóng thích khí tức, mang đến cho người ta cảm giác là tâng bảy mươi mốt.
"Diệp Phong cũng đột phát”
"Thật không hổ là thiên tài đệ nhất Vũ Trụ."
"Cái tên này luôn có thể sáng tạo kỳ tích."
Người của các thế lực lớn đều chấn kinh.
Lôi Vô Đạo sâm mặt lại.
"Không nghĩ tới ngươi cũng đột phá."
"Cả ngươi cũng đột phá thì vì sao ta không thể? Lôi Vô Đạo, ngươi nói đúng không? Dù sao, bàn về tư chất tu luyện thì từ trước đến nay ta luôn cao hơn ngươi."
Nghe vậy, Lôi Vô Đạo tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng ngặt nổi hắn ta không có khả năng phản bác.
Toàn bộ Vũ Trụ đều biết Diệp Phong chỉ tu luyện mười năm đã từ Luyện Khí cảnh đột phá đến tầng bảy mươi mốt hiện tại, đứng trong hàng ngũ cường giả Vũ Trụ.
Thiên tư này còn mạnh hơn các đời Thiên Tôn.
"Lôi Vô Đạo, không ngờ được đúng không?" Diệp Phong dang rộng hai tay, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
"Chỉ là tầng bảy mươi mốt, ta giết ngươi như chém heo chó!" Lôi Vô Đạo quát lớn.
"Vậy thì so tài xem hư thực thế nào đi!" Diệp Phong buông cánh tay xuống, lòng bàn tay có dao động đáng sợ dâng lên, nhẹ nhàng nghiền nát hư không bốn bề.
"Lĩnh vực lôi đình, sát!" Lôi Vô Đạo dẫn đầu xuất thủ.
Đôm đốp!
Vô số lôi đình bỗng bộc phát, mỗi một tia đều lớn như thùng nước, có màu tím bầm, trong quá trình chúng bổ về phía Diệp Phong thì cấp tốc bành trướng, cuối cùng mỗi ánh lôi đình đều rộng hơn trăm dặm.
"Lĩnh vực Thời Quang Tùng Lâm!" Trong nháy mắt Diệp Phong đã chắp tay trước ngực, trong lòng bàn tay có dao động năng lượng đáng sợ bộc phát, khiến mọi thứ bên cạnh hắn bị vô số cây cối tươi tốt cắn nuốt.
Chát-!
Lôi đình bổ vào rừng cây, đồng thời chôn vùi nó.
Chiêu này sức mạnh ngang nhau.
"Làm sao có thể?"
Lôi Vô Đạo nghẹn họng nhìn trân trối, hắn ta có chiến lực siêu cường trong Vô Địch Chí Tôn, hơn nữa tu vi cao hơn Diệp Phong ba tiểu cảnh giới, theo lý thuyết thì thực lực phải cao hơn đối phương tám đến mười lần mới đúng.
Nhưng chiêu này lại cân sức ngang tài!
"Ngang tay?" Cường giả của các thế lực lớn đều hít hà một hơi.
"Lôi Vô Đạo, thực lực của ngươi cũng chỉ có vậy sao? Tu vi cao hơn ta ba tiểu cảnh giới mà lĩnh vực thi triển ra lại tương đương với lĩnh vực của ta." Diệp Phong cười nhạo và nói.
Trên thực tế, hắn còn chưa vận dụng toàn lực, tỉ như còn chưa dùng đến thần thôn Thiên Tông « Vô Hạn Chiến Lực » có thể tăng gấp mười lần chiến lực.
Một khi thi triển là có thể tiêu diệt Lôi Vô Đạo trong nháy mắt.