Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2174 - Chương 2434

Chương 2434 Chương 2434Chương 2434

Nghe vậy, đệ tử đời thứ hai đều rất kích động.

"Rốt cục cũng đến phiên chúng ta!"

Bọn họ leo lên đỉnh Phiêu Miểu Phong, xếp thành hàng chuẩn bị tiến vào ao Chuyển Sinh vào bất cứ lúc nào. ...

Trong tinh không, một mình Hoắc Vân Kiệt hành tẩu tại nơi đây.

Phía trước xuất hiện một mảnh lục địa chói lọi có rất nhiều tu hành giả sinh hoạt, đó là một thế giới cấp Đại Thiên có hơn mười Tiên Đế đến từ Hắc Ngục Ma Tông.

Tu vi của bọn chúng đều dưới tâng bốn mươi trở xuống.

"Bọn ác nhân Hắc Ngục Ma Tông, nhận lấy cái chết đi!" Hoắc Vân Kiệt đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ.

Cho dù hắn không sử dụng Bạt Kiếm Thuật, nhưng chỉ cần mượn chiến lực mới tiến vào lĩnh vực vô địch thì mới chém ra mấy chục kiếm khí đã nhẹ nhàng diệt sát những Tiên Đế này.

"Giải quyết, kế tiếp." Hoắc Vân Kiệt lấy đi bảo vật của những Tiên Đế này, cầm la bàn trong tay mà tiếp tục tìm kiếm Tiên Đế của Hắc Ngục Ma Tông

Trên một tòa đại lục khác, Mặc Oanh xuất kiếm đến vạn lần trong nháy mắt, chém ra kiếm ảnh giống như ánh sao đầy trời, đánh giết toàn bộ mấy tên Tiên Đế tâng bốn mươi phía trước.

"Ác nhân đáng chết!" Mặc Oanh phỉ nhổ rồi tiến về địa điểm kế tiếp.

Ngoại trừ bọn họ thì mấy người Kiều Giai Hi, Long Thiên Tinh cũng đang săn giết Tiên Đế của Hắc Ngục Ma Tông.

Trong nhất thời, các phương rúng động.

Trong Hắc Ngục Ma Tông có hơn mười Tiên Đế cao giai đang tụ tập ở đây.

"Bọn đệ tử Phiêu Miểu tông đáng chết, trong mấy ngày ngắn ngủi mà bọn chúng đã đánh giết hơn mười Tiên Đế Hắc Ngục Ma Tông dưới trướng chúng ta, thật là quá càn rỡ."

"Nhất định phải trả thùt"

"Xuất động Tiên Đế tâng sáu mươi núp trong bóng tối, một khi những đệ tử Phiêu Miểu tông không có bất tử chỉ thân xuất hiện thì lập tức tiến hành ám sát."

"Làm như vậy có chọc giận Diệp Phong hay không?”

"Đúng vậy, Tiên Đế tâng sáu mươi có cốt linh rất già rồi, không tính là thiên kiêu thế hệ trẻ."

"Sợ cái gì, mau đi chuyển sinhl"

"Không cần, chúng ta đã chuyển sinh ra năm Tiên Đế tâng sáu mươi, cốt linh đều là tám ngàn năm, thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, nhất định có thể diệt sát đệ tử Phiêu Miểu tông."

"Vậy thì mau phái người xuất phát."

Bọn Tiên Đế cao giai này thương lượng đối sách xong thì lập tức điều động Tiên Đế tâng sáu mươi xuất kích. ...

Trên một Tiên Vực cổ xưa.

Một nam tử thanh niên mặc áo giáp màu đồng cổ đang chậm rãi đi tới, trong tay cầm một thanh trường đao có chín cái lỗ nhỏ, ánh mắt hết sức sắc bén.

Hắn ta là Tiên Đế của Hắc Ngục Ma Tông. Thông qua chuyển sinh, tiềm lực của người này đã tăng lên, còn lắc mình biến hoá trở thành thế hệ trẻ tuổi.

"Từ nay về sau danh hiệu của ta là Lãnh Đao, nhiệm vụ là săn giết đệ tử của Phiêu Miểu tông, gặp được tên nào có bất tử chi thân thì tạm thời bỏ qua, giết hết những kẻ không có bất tử chi thân trước." Lãnh Đao lẩm bẩm như vậy.

Đông đông đông!

Lãnh Đao đi trên đường phố, nhìn bóng dáng những người gần đó mà lập tức phát hiện ba mục tiêu.

'Sư huynh, ngươi quá lợi hại.'

"Đúng vậy, sư huynh đã dùng một kiếm đánh giết tám Tiên Đế tâng ba mươi bốn, thật ghê gớm."

"Hai vị sư đệ, thực lực của các ngươi cũng rất mạnh, nếu thật sự xuất thủ cũng có thể đánh chết nhiều địch nhân lúc trước trong nháy mắt, không cần khen ta như thế."

Ba bóng dáng đi tới từ đằng xa chính là Hoắc Vân Kiệt, Kiều Giai Hi, Long Thiên Tinh.

"Là bọn chúng."

Lãnh Đao ngồi ở ven đường, đặt trường đao ngang trên hai đầu gối, lẳng lặng nhìn ba người đi ngang qua trước mặt.

"Bọn chúng cũng có bất tử chi thân, ta không thích hợp trực tiếp xuất thủ với bọn chúng để tránh đánh cỏ động rắn." Lãnh Đao thầm nghĩ.

Một lát sau, Hoắc Hoắc Vân Kiệt như cảm giác được điều gì nên đột nhiên quay người nhìn về phía một cái ghế dài bằng đá trên đường, lại phát hiện trên đó trống trơn, căn bản không có ai.

"Ảo giác sao?" Hoắc Vân Kiệt nhíu nhíu mày.

"Nhị sư huynh, thế nào?" Bên cạnh truyền đến giọng nói của Kiều Giai Hi.

"Cảm giác giống như gặp kẻ địch, nhưng không biết vì sao đối phương lại biến mất tăm hơi, làm ta có cảm giác giống như xuất hiện ảo giác." Hoắc Vân Kiệt nói, cảm thấy rất quái lạ.

Hiện tại hắn ta là Tiên Đế tâng ba mươi tám, người có thể làm hắn cảm thấy uy hiếp thì tối thiểu là Tiên Đế trên tâng năm mươi.

Loại tu hành giả này cũng không dễ chọc.

"Nhất định không phải ảo giác." Long Thiên Tinh nghiêm túc nói.

"Sao lại nói vậy?" Kiều Giai Hi hỏi.

"Nhị sư huynh là Tiên Đế tâng ba mươi tám, khả năng cảm giác rất cường đại, làm sao có thể xuất hiện ảo giác? Cho nên nhất định là xuất hiện tu hành giả của Hắc Ngục Ma Tông." Long Thiên Tinh nói ra phỏng đoán trong lòng.

"Đúng, nói cũng đúng." Kiêu Giai Hi như suy nghĩ gì đó mà gật đầu.

"Ta đưa tin cho những người khác trước, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng ứng phó tập kích." Hoắc Vân Kiệt lấy ra lệnh bài thân phân đệ tử để đưa tin cho những đệ tử khác. ...

Giờ phút này, cách đó trăm vạn dặm.

Lý Kiều Kiêu đang dẫn một đám đệ tử đời thứ ba, đời thứ bốn tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn ở chỗ này, chuẩn bị nghiên cứu ra món ăn mới có mùi vị đặc biệt.

"Lý Kiều Kiều!" Một giọng nói âm u bỗng vang lên.

Mặc kệ là Lý Kiều Kiêu hay những đệ tử Phiêu Miểu tông gần đó đều có cảm giác toàn thân ớn lạnh, họ lập tức nhìn lại nơi phát ra tiếng nói. Cách đó mấy chục mét, một thanh niên âm nhu cầm trong tay trường đao chín lỗ lẳng lãng đứng ở đó, trên mặt có đeo một cái mặt nạ vẽ đầy hoa văn màu tím quỷ dị, che khuất phần từ mũi trở xuống, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo.

"Ngươi là ai?" Lý Kiều Kiêu cảm nhận được uy hiếp.

"Ta tên là Lãnh Đao, là một thiên kiêu tuyệt thế xuất thế từ nơi xa, nghe nói đệ tử của Phiêu Miểu tông các ngươi rất lợi hại, cho nên. .. Ta muốn giết các ngươi!" Lãnh Đao phát ra giọng nói lạnh lẽo.
Bình Luận (0)
Comment