Chương 2452
Chương 2452Chương 2452
Trong sân nhỏ, Thần Kiếm Tiên Đế nhìn chằm chằm ấn ký trong lòng bàn tay của Diệp Phong mà thật lâu không nói gì, vẻ mặt càng ngày càng phức tạp.
"Không ngờ sinh thời ta còn có thể nhìn thấy ấn ký này." Thần Kiếm Tiên Đế lắc đầu thở dài.
Diệp Phong để tay xuống.
Trong sân nhỏ, hai bên đều trâm mặc.
Gió nhẹ thổi qua, lá cây vang lên sào sạt.
Thẳng đến nước trà trong chén đã nguội lạnh, Thần Kiếm Tiên Đế mới nói: "Thì ra Ngự Linh Thiên Tôn mới là chỗ dựa chân chính phía sau Diệp chưởng môn, khó trách Phiêu Miểu Tông các ngươi có thể trưởng thành đến quy mô này trong thời gian mười năm ngắn ngủi."
Nghe vậy, Diệp Phong ngạc nhiên, nhưng hắn không giải thích gì.
Kỳ thật bị Thân Kiếm Tiên Đế hiểu lầm như thế cũng rất tốt, có trợ giúp cho Phiêu Miểu tông.
Từ nay người ngoài sẽ cảm thấy Phiêu Miểu tông là chỗ dựa của Ngự Linh Thiên Tôn, mà có Thiên Tôn làm chỗ dựa thì có thể khiến vô số đám đạo chích tránh lui.
"Nếu ta đã thiếu ân tình của Ngự Linh Thiên Tôn thì tất nhiên sẽ trợ giúp ngươi thuyết phục hai vị trưởng lão kia." Cuối cùng Thần Kiếm Tiên Đế quyết định hỗ trợ.
"Ha ha, đa tạ!" Diệp Phong chắp tay.
"Nhưng sau khi chuyện này thành công, ân tình năm đó ta thiếu coi như trả sạch!" Thần Kiếm Tiên Đế khẽ vuốt râu dài.
"Đây là điều tất nhiên." Diệp Phong gật đầu.
Trên Hằng Cổ thần quốc, trong một tòa đại điện.
Diệp Phong và Thần Kiếm Tiên Đế cùng đi đến và thấy được một trưởng lão bị sương mù bao phủ ngồi trên chủ vị.
"Thân Kiếm Tiên Đất" Nhìn thấy người đến, vị trưởng lão bỏ phiếu chống kia lập tức đứng dậy và chắp tay hoan nghênh.
"Khương Hưng trưởng lão, ngươi có nhớ trước đây ngươi còn nợ ta một món nợ ân tình không?” Thần Kiếm Tiên Đế đi thẳng vào chủ đề.
"Đương nhiên là nhớ." Khương Hưng trưởng lão gật đầu và nói: "Ta vẫn luôn trông mong ngươi đến đây, không biết khi nào ngươi mới cần ta trợ giúp."
"Ta cần ngươi bỏ phiếu tán thành cho Diệp chưởng môn." Thần Kiếm Tiên Đế nói như vậy.
"Cái này... " Khương Hưng trưởng lão nhíu nhíu mày, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm của Thần Kiếm Tiên Đế và Diệp Phong đứng một bên mỉm cười nhàn nhạt thì ông ta đành gật đầu đồng ý.
"Không chỉ như thế, ngươi còn phải giúp ta một vấn đề nhỏ, dù sao bỏ phiếu quá đơn giản đối với ngươi." Thần Kiếm Tiên Đế trừng mắt nói.
"Thật là lòng tham không đủ rắn nuốt voi!" Khương Hưng trưởng lão trợn trắng mắt.
Nhưng ông ta cũng biết bỏ phiếu tán thành cho Diệp Phong thật sự không tính là gì, căn bản không đủ để trả hết nợ ân tình, đành phải chấp nhận sẽ giúp Thần Kiếm Tiên Đế một vấn đề nhỏ.
"Ha ha ha, cáo từi"
Thần Kiếm Tiên Đế từ biệt Khương Hưng Tiên Đế rồi dẫn Diệp Phong tìm tới một trưởng lão khác, vẫn bảo đối phương bỏ phiếu tán thành cho Diệp Phong y như vậy, ngoài ra còn phải giúp Thần Kiếm Tiên Đế một vấn đề nhỏ mới xem như trả hết nợ ân tình.
Nửa ngày sau, Trưởng Lão hội của Hằng Cổ thần quốc.
Mười tám vị trưởng lão lại tê tụ tại đây.
"Lại muốn bỏ phiếu? Dựa vào cái gì? Nửa ngày trước chúng ta vừa bỏ phiếu chống cho Diệp Phong, bây giờ mới trôi qua bao lâu, hắn nghĩ mình có thể thay đổi càn khôn sao?" Băng Hạt Tiên Đế lộ ra nụ cười lạnh.
Nghe vậy, Diệp Phong cười không nói gì.
Các trưởng lão khác thì mang vẻ mặt khác nhau.
"Chư vị đạo hữu, nếu Diệp Phong đã yêu cầu chúng ta tiến hành bỏ phiếu lần nữa, hơn nữa có Quốc sư đảm bảo, vậy thì tiếp tục bỏ phiếu vòng thứ ba. Nếu như lần này còn không thể thông qua thì trong vòng mười năm Diệp Phong không được yêu câu Trưởng Lão hội chúng ta tổ chức thêm vòng bỏ phiếu mới." Kim Huy trưởng lão nghiêm túc mà nói.
"Được, bỏ phiếu đi!"
Nói xong, Kim Huy trưởng lão giơ tay đồng ý.
"Đồng ý"
"Phản đối."
"Đồng ý.
Mười tám vị trưởng lão ở hiện trường lần lượt biểu quyết, lần này mười vị trưởng lão lúc nãy cầm lợi ích của Diệp Phong vẫn bỏ phiếu tán thành, mà Khương Hưng trưởng lão và một vị trưởng lão khác vốn bỏ phiếu phản đối lại đổi thành đồng ý.
Băng Hạt trưởng lão và năm vị trưởng lão còn lại vẫn luôn bỏ phiếu chống.
"Hiện tại bắt đầu đọc kết quả."
"Phiếu tán thành, mười hai phiếu."
"Phiếu chống, sáu phiếu."
"Bỏ quyền phiếu, không."
"Lần bỏ phiếu này là mười hai so sáu, phiếu tán thành gấp hai lần phiếu chống, hơn nữa chiếm đã đạt đến hai phần ba, Trưởng Lão hội biểu quyết thông qua."
"Tiếp theo đến phiên Quốc sư bỏ phiếu." Kim Huy trưởng lão nhìn về phía Hạ Dao.
"Ta tán thành." Hạ Dao giơ cao cánh tay, sau đó nhìn vê phía Băng Hạt trưởng lão lộ ra vẻ mặt âm trầm rồi đắc ý cười.
"Tức chết ta rồi!" Băng Hạt trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, bay thẳng đi rời khỏi Trưởng Lão điện, không muốn tiếp tục chờ đợi ở đây.
"Xét thấy Hội Trưởng lão và Quốc sư đều đồng ý Diệp Phong tiến vào bí cảnh pháp tắc, tiếp theo mời Diệp chưởng môn chọn một thời điểm để tiến vào bí cảnh." Kim Huy trưởng lão nói như vậy.
"Ngay hôm nay đi!" Diệp Phong nói: "Đúng rồi, ta có thể nán lại bí cảnh bao lâu?"
"Bí cảnh sẽ bài xích ngươi đi ra, cụ thể có thể ở trong đó bao lâu thì phải xem bản lĩnh của ngươi. Nhưng nhiều nhất cũng không vượt qua vạn năm." Kim Huy trưởng lão nói như vậy.
"Vạn năm? Vậy thì đủ rồi!" Diệp Phong mỉm cười.
"Diệp chưởng môn, chúc mừng!" Thần Kiếm Tiên Đế chắp tay và chúc mừng Diệp Phong: "Chờ ngươi trở ra từ bí cảnh pháp tắc thì chắc đã đột phá Tiên Đế tâng tám mươi mốt."
"Ta đi vào không phải vì đột phá cảnh giới, mà là vì chuyện khác, chờ ta ra thì chắc còn bị kẹt lại ở tầng bảy mươi mốt." Diệp Phong bất đắc dĩ nhún vai.
"Bỏ mặc thế nào, có thể đi vào bí cảnh pháp tắc thần bí thì Diệp chưởng môn nhất định sẽ đạt được không ít chỗ tốt." Thân Kiếm Tiên Đế cười nói.
"Diệp chưởng môn, tiếp theo xin theo ta tiến đến cửa ra vào của bí cảnh pháp tắc, không có thành viên của Trưởng Lão hội chúng ta và Quốc sư trình diện thì ngươi không cách nào đi vào." Kim Huy trưởng lão nói.
"Xin dẫn đường." Diệp Phong chắp tay.
Sau nửa canh giờ, trong một đại điện khí thế hiên ngang.
Trong điện có một cửa ra vào to lớn, trên đó có hai mươi lỗ hổng, mỗi lỗ tương ứng với một lệnh bài.
"Chư vị, mở cửa lớn bí cảnh ra đi!" Kim Huy trưởng lão nói.
"Vâng." Chúng trưởng lão gật đầu, lần lượt lấy ra một lệnh bài đặc thù rồi dán lên lỗ hổng.