Chương 2456
Chương 2456Chương 2456
Trong cảm ứng của hắn, hình như người mạnh nhất vũ trụ Hằng Sa chỉ có Tiên Đế tâng ba mươi ba, còn không có được một người thật sự có thể vĩnh sinh.
Cho nên rất nhiều bí cảnh chưa được khai phá.
Những khu vực này đều để Diệp Phong hưởng.
Trong một vòng xoáy Viễn Cổ, Diệp Phong đi đến chỗ này và sử dụng « Giải Mật Chi Nhãn » loại bỏ cấm chế trong đó, sau đó phát hiện lên đến mấy trăm viên kết tinh pháp tắc to bằng cái đầu.
Mỗi một viên đều ẩn chứa năm mươi luồng pháp tắc.
"Con mẹ nó, lời to rồi!" Diệp Phong hít sâu một hơi.
Đây chính là kết tinh pháp tắc có sẵn, là loại có thể trực tiếp hấp thu để làm lớn mạnh tu vi, khác biệt với trái cây pháp tắc trên cổ thụ Pháp Tắc.
Muốn có được kết tinh pháp tắc do trái cây pháp tắc dựng dục thì phải thông qua khảo hạch trước, nhưng những kết tinh pháp tắc này thì không cần.
"Khó trách điều kiện tiến vào bí cảnh pháp tắc hà khắc như vậy, bây giờ xem ra là do bảo tàng ẩn chứa trong đó thật sự không tâm thường, đổi thành ta cũng sẽ giữ kín không buông." Diệp Phong cười gian và nói.
Hắn có « Giải Mật Chi Nhãn », có thể loại trừ bất kỳ cấm chế gì trên thế gian, chỉ cần là bảo tàng bị hắn phát hiện thì sẽ không chạy khỏi lòng bàn tay hắn.
Ba tháng sau, lúc này Diệp Phong vẫn ngồi trong sân nhỏ Phiêu Miểu điếm, tay trái cầm Đạo Kinh, tay phải cầm cái quạt lá bồ quỳ.
"Đã đến đây ba tháng, tính ra thì bên ngoài chắc đã trôi qua chín ngày, cũng không biết những người khác thế nào." Diệp Phong nói thầm.
Âm!
Có người đá vỡ cửa lớn của Phiêu Miểu điếm, sau đó một thanh niên miệng méo xâm nhập vào trong, sau lưng hắn ta còn có bảy tám người đi theo.
"Có việc gì à?" Diệp Phong nhíu mày.
Mấy người này đều có tu vi, thanh niên miệng méo dẫn đầu có tu vi tối cao đã đạt đến Luyện Khí cảnh đỉnh phong, là một trong những tên ác bá của tòa thành cổ này.
"Nói nhảm! Không có việc gì thì ai tới tìm ngươi?" Thanh niên miệng méo cười lạnh và nói.
Nhìn người nọ, Diệp Phong nhớ tới đại đệ tử T¡ Thái Gian của Xích Xà phái là đối địch của Phiêu Miểu phái trước đây, nhìn kỹ thì tướng mạo của hai người cũng khá tương tự.
Điều này không khỏi làm Diệp Phong liên tục cảm khái.
Mười năm!
Nếu như thế gian có Luân Hồi thì T¡ Thái Gian đầu thai tiến vào Luân Hồi cũng đã được chín tuổi rồi!
"Tới tìm ta có chuyện gì?" Diệp Phong hỏi.
"Nghe nói cửa hàng này của ngươi mua bán đan dược và linh khí không tệ, chắc đã kiếm lời không ít tiên, hiện tại là lúc nộp phí bảo hộ." Thanh niên miệng méo cười gắn và nói.
"Phí bảo hộ? Tiệm này của ta không cần các ngươi bảo hộ, cho nên cũng không cần nộp phí!" Diệp Phong khoát tay áo. "Chết tiệt!" Thanh niên miệng méo dậm một cước xuống mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn thẳng vào Diệp Phong: "Ngươi muốn cũng nộp mà không muốn cũng phải nộp phí bảo hộ này!"
"Nếu ta không giao thì sao nào?" Diệp Phong cất Đạo Kinh đi, dùng cây quạt bồ quỳ trong tay chỉ vào thanh niên miệng méo trước mắt.
Cuộc tranh chấp trong tiệm hấp dẫn rất nhiều người vây xem.
"Lại là Oai Chủy Lý!"
"Người này thật bất tường, biệt danh là Oai Chủy Lý, là ác bá đáng sợ nhất trong thành, hôm nay điếm chủ của cửa hàng Phiêu Miểu bị bao vây, sợ là lành ít dữ nhiều."
Đám người nghị luận âm ï.
"Oai Chủy Lý, chớ có càn rỡi"
Mấy vị tu sĩ Luyện Khí cảnh đứng dậy, không hi vọng Diệp Phong ngày thường ôn hòa với mọi người sẽ bị Oai Chủy Lý đánh chết.
"Đều cút ngay cho tal" Oai Chủy Lý lấy ra một bảo ấn rồi dùng hai tay nắm chặt, khí thế của hắn lập tức tăng vọt, đã phóng ra khí tức Tụ Nguyên cảnh tầng ba quét ngang toàn trường.
"Đại lão Tụ Nguyên cảnh!"
"Quả nhiên Oai Chủy Lý này có chút tài năng!"
Đám người nhao nhao tránh lui.
"Oai Chủy Lý? Ngươi tùy ý làm bậy, coi chừng bị trời trách phạt đấy!" Diệp Phong vừa cười vừa nói.
"Đánh rắm!"
Oai Chủy Lý đưa tay nâng bảo ấn lên, muốn dùng một quyền đánh bại Diệp Phong để cưỡng chế thu phí bảo hộ.
Chát -I
Nhưng sau một khắc, một lôi đình sáng như tuyết đã giáng xuống từ bầu trời quang đãng, trực tiếp đánh chết Oai Chủy Lý.
"Chết. .. Chết rồi?" Đám người giật mình.
Diệp Phong thì trừng to đôi mắt mà nói: "Ta đã nói rồi, làm chuyện xấu sẽ bị trời phạt mà."
Nói xong, hắn trở lại trong tiệm tiếp tục phân tích Đạo Kinh, hóa thành từng quyển từng quyển sách pháp tắc.
Lại trôi qua ba tháng, trong Phiêu Miểu điếm.
Diệp Phong đột nhiên mở to hai mắt.
Trải qua nửa năm cố gắng, trên người hắn đã góp nhặt số lượng lớn công đức của vũ trụ Hằng Sa, hai mắt hắn như có kim quang lấp lóe, có thể nhìn thấy những thứ không tâm thường.
"Rốt cục cũng tích lũy đủ công đức!"
Diệp Phong thôi động Động Sát Chi Nhãn và sức mạnh công đức của vũ trụ Hằng Sa, khiến hai mắt trở nên sáng chói tột độ như hai mặt trời màu vàng kim rồi nhìn về phía hành tinh cổ này.
Sau đó hắn sợ ngây người.
Trên người mỗi một sinh linh ở nơi này đều có một điểm tinh quang màu vàng kim đang lấp lóe.
Đó đều là Vũ Trụ chi tâm!
Hoặc có thể nói là nó hóa thành hàng tỷ phần, chia nhau ra dung nhập vào thân thể của mỗi sinh linh trên hành tinh cổ này.
"Rốt cuộc cũng tìm được ngươi, thật không dễ dàng!" Diệp Phong cười.
Diệp Phong đã đợi hôm nay nửa năm.
May mà tốc độ thời gian trôi qua của vũ trụ Hằng Sa càng nhanh, đợi ở chỗ này nửa năm thì bên ngoài chỉ mới qua hơn nửa tháng. Không thì hắn thật sự bị vũ trụ Hằng Sa này câm chân nửa năm, e rằng Phiêu Miểu tông đã trở nên lộn xộn.
Vèo!
Diệp Phong rời khỏi Phiêu Miểu điếm rồi đi vào tinh không, dùng góc nhìn của Thượng Đế quan sát hành tinh cổ này.
Trên mặt đất, mỗi một sinh linh đêu được xem như một tinh quang toả ra ánh sáng nhu hòa, cách xa mà vẫn nhìn thấy cả viên ngôi sao đều sáng lên.
"Công đức chi nhãn, mở!" Diệp Phong phát triển công đức mình hấp thu đến cực hạn, dựa vào Động Sát Chi Nhãn mà quan sát mỗi một điểm sáng lên càng cẩn thận.
Sau đó hắn phát hiện một điều lạ thường.
Khi vô số tinh quang do Vũ Trụ chi tâm hóa thành không ngừng di chuyển thì sẽ nhẹ nhàng cải biến trạng thái thời không của nơi này, làm người ta khó mà phát giác.