Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2204 - Chương 2465

Chương 2465 Chương 2465Chương 2465

Diệp Phong gật gật đầu rồi lao vào hư không, xuất hiện lần nữa trên cổ tinh vô danh kia, phát hiện nữ tử tuyệt đẹp ba đầu sáu tay Yêu Nguyệt đang ngồi trong Phiêu Miểu điếm hắn mở mà thưởng thức các những thứ trong cửa hàng.

"Đường đường là Tiên Đế tâng bảy mươi lăm mà lại trốn trong tiểu điếm này bán linh khí, thật là quái lạ." Yêu Nguyệt nâng chân lên bắt chéo và nói.

"Cái này gọi là rèn luyện tâm cảnh, ngươi là sinh vật hình người biến thành từ ý thức của Vũ Trụ, không cần tâm cảnh thì đương nhiên không trải nghiệm được tác dụng huyền diệu của phương pháp này.' Diệp Phong bình tĩnh nói.

"Ngươi đột nhiên trở vê, đừng nói với ta là muốn mời ta đi đàm phán với lão già kian4." Yêu Nguyệt bỗng lạnh mặt và nói.

"Không có cách nào, ta cầm chỗ tốt của người ta thì tất nhiên phải giúp một chút." Diệp Phong bất đắc dĩ nhún vai.

"Hừ!" Yêu Nguyệt phẫn nộ phất tay áo một cái rồi xé rách hư không biến mất.

"Thật là khó chơi." Diệp Phong sờ sờ mũi, thầm mắng Hằng Tinh Thần Vương thật là lắm miệng, nhất định phải trêu chọc Yêu Nguyệt.

Lần này hay rồi, Yêu Nguyệt không muốn nói.

Vèo!

Diệp Phong lao vào hư không, đi đến một mảnh hoang mạc khắp nơi đều là màu vàng đất, lúc này mặt trời đã vừa vặn ngã về tây, Yêu Nguyệt ba đầu sáu tay đứng trên đỉnh một cồn cát nhìn về phía nơi xa, tay áo bay bồng bềnh.

"Ngươi không muốn tìm lại tự do sao?" Diệp Phong bỗng hỏi.

"Tự do? Đương nhiên ta muốn!"

Yêu Nguyệt xoay người lại, bốn cánh tay và hai cái đầu trong đó tự động dung hợp vào chính giữa, thân thể cũng từ từ nhỏ dần, nhưng vóc dáng lại trở nên càng to lớn.

Khi Yêu Nguyệt bước từng bước một về hướng Diệp Phong, rất nhanh nàng đã hóa thành một nữ tử bình thường có hai cánh tay, một cái đầu, một đôi chân dài.

Nàng mặc áo lụa trắng như tuyết, xinh đẹp không gì sánh được.

"Ta chỉ chiêu cho ngươi." Diệp Phong nói: "Lúc đàm phán, ngươi cứ nói mình bị Hằng Tinh Thần Vương bọn họ áp chế quá lâu, trừ lấy được tự do cần thiết thì ngươi còn có thể lấy được càng nhiều đền bù."

Nghe vậy, hai mắt Yêu Nguyệt tỏa sáng.

"Ngươi thật sự là thiên tài đàm phán!" Nàng nhịn không được lấy tay che miệng, cười khanh khách và nói.

"Cho nên thế nào?" Diệp Phong hỏi Yêu Nguyệt: 'Khi đàm phán, ngươi cố gắng giành thật nhiều lợi thế cho mình, như vậy chẳng phải bớt giận hơn sao?"

"Hừ, nể mặt của ngươi, bản tọa sẽ đi gặp lão già kia thêm một lần."

Yêu Nguyệt phóng thích một phân thân ra.

Diệp Phong dẫn theo phân thân đánh vỡ phong ấn mặt ngoài ngôi sao rồi lập tức biến mất tăm hơi.

Trong tinh không lân cận Phong Vương chi mộ, khi Diệp Phong và phân thân của Yêu Nguyệt lại tới đây thì phát hiện Cổ Mộ đã khôi phục như lúc ban đầu, hiển nhiên Hằng Tinh Thần Vương lại bị phong ấn rồi.

"Hằng Tinh Thần Vương, ta trở về rồi đây." Diệp Phong lớn tiếng la lên.

Âm ầm! Âm ầm!

Hằng Tinh Thân Vương bắt đầu điên cuồng xung kích phong ấn, rốt cục cũng đánh nổ cả tòa Phong Vương chi mộ rồi hiện ra chân thân.

"Mau, thi triển Giải Mật Chi Nhãn!" Hằng Tinh Thân Vương vội vàng quát.

Diệp Phong không nói hai lời đã phối hợp đối phương, gần như cùng thi triển ra thân thôn Thiên Tông này, bài trừ phong ấn của Phong Vương chi mộ và của Yêu Nguyệt bày ra.

Sau đó Phong Vương chi mộ nổ nát vụn.

Phong ấn trên người Hằng Tinh Thần Vương nhìn như biến mất, nhưng thực tế còn giấu sâu trong thân hồn.

Đấn thời gian là nó sẽ bộc phát.

Trừ phi có bản tôn Yêu Nguyệt thi pháp ở khoảng cách gần, nếu không không có khả năng triệt để giải trừ phong ấn.

"Yêu Nguyệt đạo hữu, trước đó đã đắc tội nhiều!" Hằng Tinh Thân Vương đã có kinh nghiệm, vội vàng chắp tay, trông rất khiêm nhường.

"Ha ha, hiện tại biết sai rồi đúng không?" Yêu Nguyệt chống nạnh, trông rất là hung hăng.

"Biết sai rồi." Hằng Tinh Thân Vương gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Vậy thì bắt đâu đàm phán đi!" Phân thân của Yêu Nguyệt nhẹ nhàng phất tay, lập tức có một cái bàn và ba cái ghế xuất hiện, ba người lần lượt ngồi xuống.

"Đến đây, uống trà đi." Diệp Phong làm người điều giải nên chủ động lấy ra một bình Thất Thải Ngộ Đạo Trà đã pha sẵn rồi châm trà cho hai người.

"Thất Thải Ngộ Đạo Trà!" Hằng Tinh Thần Vương hít sâu một hơi.

Làm thuộc hạ của Phá Vọng Thiên Tôn, năm đó ông ta đã từng uống qua loại trà này, hơn nữa còn là nước trà Ngộ Đạo Trà Thụ thời kỳ đỉnh cao.

Đáng tiếc những lá trà đó đã sớm hết sạch.

Bây giờ có thể uống lại loại trà này, trong mắt Hằng Tinh Thần Vương tràn đầy tưởng niệm.

"Tiếp theo bắt đầu chính thức đàm phán. Hai bên có thể ngồi vào bàn đàm phán chứng tỏ đều ôm thành ý mà tới. Làm người điều giải ở giữa, ta cũng hi vọng hai vị đạo hữu có thể hòa khí sinh tài, đàm phán đàng hoàng, tranh thủ có thể cùng thỏa mãn nhu cầu của hai bên." Diệp Phong chậm rãi nói.

Làm người điều giải thì hắn có thể lấy được chỗ tốt, hơn nữa một bên trong đó còn là Hằng Tinh Thần Vương, chỉ cần kết quả đàm phán tạm được thì đối phương sẽ nợ mình một ân tình to lớn.

Ân tình của Tiên Đế tầng một trăm có giá trị rất lớn.

"Không có gì để nói, trực tiếp thả bản tôn của ta ra, không chỉ như thế, chín lão già các ngươi trấn áp ta trên hành tinh cổ kia lâu như vậy, làm hại ngày nào ta cũng tịch mịch như tuyết, nhất định phải cho ta bôi thường kếch xù." Yêu Nguyệt trực tiếp mở miệng.

Nghe vậy, khoé miệng Diệp Phong giật giật một cái.

Đại tỷ, có thế nói như ngươi được sao?

Hắn rất câm nín. Hằng Tinh Thần Vương thì nhếch miệng và nói: "Thả ngươi cũng được, nhưng ngươi cũng phải thả ta, không thì ta cảm thấy cũng không cần thiết bàn gì nữa."

"A, ngươi còn ngang ngược hơn ta nữa?" Yêu Nguyệt lập tức trợn tròn đôi mắt.

"Khụ khụ, bình tĩnh chớ vội!" Diệp Phong đưa tay ra hiệu hai bên đừng quá nóng nẩy: "Nếu đã ngồi trên bàn đàm phán thì nói chuyện đàng hoàng đi!"
Bình Luận (0)
Comment