Chương 2502
Chương 2502Chương 2502
Dưới gia tốc thời gian nghìn lần, lấy tạo nghệ Luyện Khí của Diệp Phong cũng hao phí thời gian tận một tháng mới chế tạo ra bộ Quy Nguyên kiếm trận này.
"Tiền bối, ngươi đâu rồi?"
Lúc này Diệp Phong phát hiện trong nhà gỗ căn bản không thấy bóng dáng của ma thú Hắc Ngục, chỉ thấy được một đống lông tóc màu xám đen trên mặt đất.
"Hô cái gì mà hô, mau để Tiểu Mỹ Nhân Ngư đi vào Vũ Trụ Hải tìm ra sào huyệt kia."
Gần đó truyên đến thanh âm của ma thú Hắc Ngục, trong giọng nói lộ ra đau lòng mãnh liệt, cứ như đã trải qua chuyện thương tâm nào đó.
"A, tốt.' Diệp Phong gật đầu, nhìn về phía Lam Linh Nhi bên cạnh: "Làm theo lời ta nói."
"Rõ!" Lam Linh Nhi khẽ gật đầu, đưa tay đụng vào cụm ánh sáng màu tím trên đầu Diệp Phong, vật này cấp tốc hóa thành hơn trăm vạn tia sáng rồi rơi vào đống lông nằm trên mặt đất.
Sau một khắc, vô số lông tóc tự động xen lẫn, hóa thành một bộ váy dài cắt xén vừa vặn rồi khoác lên người Lam Linh Nhi, bởi vì bên trong có Quy Nguyên kiếm trận nên bộ váy này tự động mang theo hiệu quả phòng ngự cường đại, có thể bảo vệ mạng của Lam Linh Nhi.
"Đi thôi, tìm kiếm sào huyệt trong Vũ Trụ Hải, nếu được thì trực tiếp bắt sống một vài sinh linh cổ xưa chín đầu mười tám cánh tay cho ta, ta cần dùng đến." Diệp Phong dặn dò.
"Nô tài đã rõ."
Lam Linh Nhi mặc váy lông nhảy vào cửa ra vào hình vuông trên sàn nhà rồi biến mất tăm hơi.
Giờ phút này, trên nóc nhà gỗ, ma thú của Hắc Ngục thân hình to lớn nằm dài trên đó, lông toàn thân không còn lại chút nào, đã biến thành một con báo đen trụi lông, trông có vẻ rất buồn cười.
"Tức chết ta rồi! Tức chết ta rồi!"
Ma thú của Hắc Ngục không ngừng đập nóc nhà, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ và đau lòng.
Trước đó lúc nhổ lông, nó không nghĩ tới khi lông trên người rơi xuống một phần trăm tổng số thì phần còn lại cũng tự động rụng theo.
Cứ như vậy, toàn thân nó không còn sợi lông nào cả.
Rơi vào đường cùng, nó đành phải trốn lên nóc nhà, dùng lá cây của cổ thụ lơ lửng dệt thành một tấm thảm, miễn cưỡng bao trùm thân thể to lớn của mình.
"Tại sao lại như vậy, thật là. .. Tức chết ta rồi!" Ma thú của Hắc Ngục buồn bã thở dài, sống không còn gì lưu luyến.
Vũ Trụ Hải mênh mông vô ngân.
Ngẩng đầu nhìn lên là một mảnh tinh không lấp lánh.
Cúi đầu nhìn xuống là hải dương mênh mông nhìn không thấy bờ, trên mặt nước ngẫu nhiên có một ít hòn đảo lơ lửng kỳ quái, dưới nước thì càng thần bí hơn.
Phù phù!
Lam Linh Nhi từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong biển.
"Rốt cục cũng trở về, tiếp theo ta phải dựa vào ký ức khi còn bé để tìm kiếm, hi vọng có thể tìm ra sào huyệt cổ xưa mà sinh linh chín đầu mười tám cánh tay sinh sống." Lam Linh Nhi nói nhỏ. Nàng chọn một phương hướng rồi bơi đi.
Trong nhà gỗ Hắc Ngục.
Diệp Phong nhìn xung quanh, không tìm thấy bóng dáng ma thú của Hắc Ngục đâu, chỉ có thể đi ra ngoài cửa nhìn bốn phía, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của đối phương.
"Ma thú của Hắc Ngục chạy đi đâu rồi?" Hắn gãi đầu một cái rồi nói thâm.
Trên nóc nhà, ma thú của Hắc Ngục nằm sấp không dám động, một tấm thảm bện thành từ lá cây che chắn nó lại, thuận tiện cũng giấu kín khí tức của nó đi, sẽ không bị Diệp Phong phát hiện.
"Kỳ quái, thật sự không tìm thấy nó, nếu đã như vậy thì ta tiếp tục thả câu đi! Thừa dịp ma thú của Hắc Ngục tiền bối không có mặt, hễ là câu được cá thì ta lấy hết, dù sao nó cũng không biết, hì hì!" Diệp Phong nhỏ giọng cười nói.
Trên nóc nhà, ma thú của Hắc Ngục nghe được lời này thì tức giận đến vung móng vuốt lên muốn tát cho Diệp Phong một cái.
Nhưng Diệp Phong không cho nó cơ hội.
Khi ma thú của Hắc Ngục nâng trảo lên thì Diệp Phong đã quay người tiến vào nhà gỗ, ngồi trước cửa ra vào hình vuông, ve cục lông thành mồi câu rồi thả vào trong cánh cửa.
Sau đó hắn lẳng lặng chờ đợi.
"Tiểu tử thối này! Nếu không phải hiện tại không tiện hiện thân thì ta nhất định phải hung hăng đánh hắn một trận!" Ma thú của Hắc Ngục mắng.
Trong nhà gỗ.
Soạtl
Nương theo tiếng nước, Diệp Phong lại câu được một con La Phi Ngư cấp Tiên Đế tâng ba mươi ba chỉ có chiếu ngang chừng hai bàn tay, dài một thước, nó cứ nhảy nhót lung tung.
"Thành thật một chút!" Diệp Phong vỗ một bàn tay xuống đánh cho con La Phi Ngư Vũ Trụ này hai trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh, sau đó bị hắn ném vào bí cảnh Tiểu Vũ Trụ phong ấn lại.
"Cũng không biết Lam Linh Nhi thế nào." Diệp Phong nhịn không được lẩm bẩm.
Lần trước khi Lam Linh Nhi trở về đã từng bắt mười mấy con cá Vũ Trụ Hải, bây giờ những con cá đó cũng bị Diệp Phong trấn áp trong bí cảnh Tiểu Vũ Trụ, chờ góp nhặt đủ số lượng thì bắt ra để ăn, gia tăng tu vi.
Vũ Trụ Hải, Lam Linh Nhi đang bơi lội trong nước, vẫn luôn cảnh giác nguy hiểm có khả năng tồn tại chung quanh, cũng căn cứ vào ký ức hồi nhỏ để đi tới một hải đảo quỷ dị.
"Rốt cục cũng đến nơi này."
Nàng leo lên hải đảo phạm vi vài trăm mét này, phía trên có rất nhiều rùa biển đẻ trứng, cũng có vô số rắn Ô Sao sống dựa vào nuốt rùa biển nhỏ.
"Khè khèt"
Mấy con rắn Ô Sao cấp Vũ Trụ lớn bằng ngón cái để mắt tới Lam Linh Nhi bước lên đảo, chúng bỗng mở miệng ra, trong miệng như tồn tại một cái động không đáy muốn hút nàng tới.
"Đi chết!" Lam Linh Nhi vẫy đuôi một cái liền chụp chết mấy con rắn Ô Sao cấp Tiên Đế tâng năm mươi này, tiện tay thu vào không gian trữ vật ròi đi đến khu vực trung tâm hải đảo.
Nơi này có một khối đá ngâm cao ba mét.