Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2244 - Chương 2506

Chương 2506 Chương 2506Chương 2506

"Muốn đuổi theo ta à, không có cửa đâu!" Lam Linh Nhi cười to.

Đánh không lại thì phải chạy chứ sao?

Khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng xa, Ma Tà tộc màu vàng kim tức giận không ngừng đập nước biển khiến xung quanh sóng lớn ngập trời, biểu lộ sát ý trong lòng nó.

Một ngày sau, Ma Tà tộc màu vàng kim không dám đuổi theo nữa.

Rời khỏi sào huyệt quá xa, một khi hai cấp Bá Chủ chủng tộc là Ác Long và Huyền Quy đánh lén, chỉ dựa vào thực lực của sào huyệt và Ma Tà tộc canh giữ ở đó thì không ngăn được đối phương.

Nghĩ đến điều này, nó không cam lòng dừng bước.

"Ngươi chờ đó cho ta!" Ma Tà tộc màu vàng kim chỉ vào hướng Lam Linh Nhi đi xa, nhớ kỹ khí tức pháp tắc của nàng, chờ nàng đến gần sào huyệt thì sẽ lén tiếp cận.

Trên mặt biển.

"Thật là nguy hiểm kích thích!"

Lam Linh Nhi có cảm giác như sống sót sau tai nạn, từ đầu tới cuối vẫn duy trì trạng thái người kiếm hợp nhất, thuận tay chém giết cá Vũ Trụ Hải gặp phải trên đường để bổ sung hao tổn.

Nửa ngày sau, nàng khôi phục đỉnh phong.

Sau đó mỗi khi giết một con cá Vũ Trụ Hải đều là kiếm lời, điều này khiến nàng rất vui thích, cảm thấy lúc trở về nhất định sẽ được Diệp Phong ngợi khen.

Một ngày sau, rốt cục Lam Linh Nhi cũng đến hải vực quen thuộc kia, phát hiện một đám cá Vũ Trụ Hải đang tranh đoạt một quả ô mai màu vàng kim nên lập tức cười.

"Cuối cùng cũng đã tới. Đều tránh ra cho ta!"

Lam Linh Nhi thôi động Quy Nguyên kiếm, chớp mắt đã chém giết mấy chục con cá Vũ Trụ Hải tranh đoạt quả ô mai ở gần đó, thu hết chúng vào không gian trữ vật rồi lại há miệng cắn trái cây.

Sau một khắc, nàng hóa thành một mảnh thần quang rồi lao lên tận trời.

Trong nhà gỗ Hắc Ngục, Diệp Phong ngồi xếp bằng ở cửa ra vào hình vuông để thả câu, liên tục mấy ngày hắn đã câu được hơn mười con cá Vũ Trụ Hải, thấp nhất là cấp Tiên Đế tâng mười, tối cao là Tiên Đế tâng năm mươi chín.

"Xem ra cá vượt qua Tiên Đế tầng sáu mươi trong Vũ Trụ Hải cũng rất ít, chỉ có thể nói câu được Lam Linh Nhi là do vận khí của ta quá nghịch thiên." Diệp Phong nói thâm.

Nghĩ lại, hắn cảm thấy sở dĩ vận khí của mình tốt như vậy là bởi vì có tông môn gia trì.

Dù sao khí vận của Phiêu Miểu tông quá nồng nặc.

Khí vận mạnh thì đương nhiên vận khí cũng tốt.

Soạt!

Bỗng nhiên có tiếng nước vang lên, Diệp Phong vội vàng dùng lực nhấc cần câu lên, kéo một bóng dáng quen thuộc ra.

"Chủ nhân, nô tài đã trở vê." Lam Linh Nhi đáp xuống đất rồi chắp tay với Diệp Phong, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nụ cười.

"Thu hoạch như thế nào?" Diệp Phong vội vàng hỏi thăm.

Trên nóc nhà, ma thú của Hắc Ngục cũng lập tức tỉnh táo tinh thần, nghiêng tai lắng nghe. "Đương nhiên là thành công."

Lam Linh Nhi dịu dàng cười nói, vứt hết những con mồi bắt được từ Vũ Trụ Hải trong khoảng thời gian này lên mặt đất, bao gôm hơn mười con cá Vũ Trụ Hải, mấy giỏ tôm biển Lam Lân sống.

"Không có sinh linh trí tuệ?" Nhìn thấy những thứ này, Diệp Phong đầu tiên là vui mừng một đợt, sau đó thì nhíu mày.

Trên nóc nhà, ma thú của Hắc Ngục sắp nổi trận lôi đình.

Vì có thể đưa Quy Nguyên kiếm đến Vũ Trụ Hải, nó đã hi sinh nguyên bộ lông trên người, nhưng Lam Linh Nhi lại chỉ mang về một đống cá biển không có trí tuệ.

Nghĩ đến đây, nó tức giận đến muốn ăn cá.

“Ta còn có thu hoạch khác đây!"

Lam Linh Nhi phất tay lần nữa, thả hai Ma Tà tộc Cứu Cực Thể thân cao năm mét ra, một tên toàn thân đều là vết thương, đã thoi thóp, tên còn lại đã mất mạng.

"Ngươi cả gan dám bắt ta, sinh linh Ma Tà tộc Cứu Cực Thể còn lại nhất định không tha cho ngươi!" Ma Tà tộc còn sống uy hiếp.

"Sinh linh trí tuệ!" Diệp Phong và ma thú của Hắc Ngục trên nóc nhà cùng phát ra tiếng kinh hô.

Sau đó Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lên.

"Tiền bối, ngươi ở gần đây?"

Hỏi xong vấn đề này, Diệp Phong trừng mắt nhìn, thâm nghĩ lời nói mấy ngày trước của mình không bị đối phương nghe trộm đó chứ? Nếu đúng thì thật là lúng túng.

"Ta ở đây, vẫn luôn ở đây." Ma thú của Hắc Ngục làm ra vẻ thâm trâm mà nói.

Nghe vậy, trong lòng Diệp Phong lộp bộp một cái.

Cái này, thật lúng túng!

Tùng tùng tùng!

Nhà gỗ truyền ra tiếng bước chân nặng nề, sau đó Diệp Phong và Lam Linh Nhi phát hiện một bóng dáng to lớn bị suông đen bao phủ đang bước từng bước vào trong nhà gỗ.

Thấy thế, Diệp Phong cảm giác rất hiếu kì.

Đang yên đang lành mà ma thú của Hắc Ngục che giấu bản thân làm gì, chẳng lẽ nó không thể gặp người ta sao?

"Đây là nơi nào?" Tên Ma Tà tộc Cứu Cực Thể còn sống mở to hai mắt đánh giá xung quanh, giãy giụa muốn chạy trốn, lại phát hiện thân thể không thể động đậy.

Mà nơi phát ra áp lực chính là bóng dáng thần bí kia.

"Quả nhiên là sinh linh trí tuệ của Vũ Trụ Hải!"

Giờ phút này, trên người ma thú của Hắc Ngục toả ra uy áp cấp Tiên Đế tâng một trăm, gắt gao áp chế Ma Tà tộc Cứu Cực Thể, nó chảy nước miếng "Tí tách tí tách" xuống mặt đất.

Cặp mắt kia sáng chói như ánh đèn.

Cho dù là cách sương đen pháp tắc thì Diệp Phong vẫn có thể nhìn thấy nét hưng phấn trên mặt ma thú của Hắc Ngục.

"Tiền bối, đừng vội ăn!" Diệp Phong vội vàng hô.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Ma thú của Hắc Ngục tức giận đến giơ chân: "Tiểu Mỹ Nhân Ngư không thể ăn thì thôi đi, sao sinh linh chín đầu mười tám cánh tay này cũng không được ăn?" "Để ta quan sát một cái trước đã." Diệp Phong giải thích. Nói xong, hắn mở ra Động Sát Chi Nhãn. [ Danh tự: Ma Tà - Dịch ] [ chủng tộc: Ma Tà tộc ] [ Phẩm giai: Cứu Cực Thể (Tiên Đế tâng tám mươi) ] [ Giới thiệu: Sinh linh trí tuệ loại năng lượng thuần pháp tắc đến từ Vũ Trụ Hải] [ Ghi chú: Huyết mạch cường đại ] Ngoại trừ nhìn thấy những tin tức cơ sở này ra, Diệp Phong còn lấy một giọt máu của đối phương để tiến hành nghiên cứu, ma thú của Hắc Ngục bên cạnh càng nhìn càng không kiên nhẫn. "Sao còn chưa xong nữa?” Ma thú của Hắc Ngục đi vòng quanh gã tộc nhân Ma Tà tộc Cứu Cực Thể tên là "Ma Tà - Dịch" kia, nước miếng chảy lên người đối phương, làm trên mặt hắn ta tràn đây sợ hãi. "Đại ca, đừng giết ta, đừng giết ta mài" Ma Tà - Dịch hoảng sợ gào thét.
Bình Luận (0)
Comment