Chương 2543
Chương 2543Chương 2543
Thấy vậy, Diệp Phong toát cả mồ hôi.
Nữ nhân điên khùng này!
"Đã có kết quả nghiên cứu, tiếp theo, chúng ta đi tìm hai mảnh vỡ đạo bia cỡ lớn còn lại, chia nhau ra hấp thụ một vũ trụ trung tâm đi!"
Diệp Phong thúc giục.
"Đừng vội, vũ trụ trung tâm cũng không dễ hấp thụ như vậy, ta phải chế tạo ra một món binh khí Tiên Đế, dùng nó mới có thể thuận lợi hấp thụ và bảo tôn sức mạnh của vũ trụ trung tâm."
Yêu Nguyệt hừ một tiếng, bất mãn nói.
"Cũng được." Diệp Phong bĩu môi.
"Tiếp theo giao mảnh vỡ này cho ta, ngươi đến từ đâu thì về chỗ đó đi, chờ ta chế tạo ra binh khí Tiên Đế sẽ thông báo cho ngươi."
Yêu Nguyệt khoát tay, hạ lệnh đuổi khách.
"Nếu ngươi dám ăn mảnh một mình thì đừng trách ta lòng dạ độc ác." Diệp Phong cảnh cáo một câu rồi xoay người rời đi.
Phi, lão nương là loại người đó sao?"
Yêu Nguyệt mặt đầy khinh bỉ.
Sau khi tiên Diệp Phong đi, nàng ta nhìn mảnh vỡ đạo bia cỡ nhỏ trong lòng bàn tay, nở nụ cười giảo hoạt, lập tức thu thập nguyên liệu bên trong vũ trụ Hằng Sa để chế tạo binh khí Tiên Đế đặc thù để hấp thụ sức mạnh của vũ trụ trung tâm. ...
Hằng Cổ Thần quốc.
Diệp Phong về tới nơi này, sau khi ngắm nhìn bốn phía, hắn muốn giết chết Băng Hạt trưởng lão trong hội trưởng lão của Hằng Cổ Thần quốc, dù sao người này cũng thường xuyên nhắm vào mình.
Nhưng sau khi nghĩ lại hắn lại không đi nữa.
"Chung quy Băng Hạt trưởng lão cũng là người của Hằng Cổ Thần quốc, ta giết bà ta sẽ chỉ khiến mối quan hệ giữa ta và Hằng Cổ Thần quốc trở nên tồi tệ, hơn nữa người này cũng chỉ là Tiên Đế tâng chín mươi, chỉ là một con tép riu, không vội giết."
Diệp Phong nói thâm.
Nói tới tép riu, hắn đột nhiên nhớ tới mấy người.
Bốn tên F4 của Thiên Cơ các: Chiết Phiến công tử, Trư Vĩnh Phúc, Tiêu Phạm Cốc, Đổng Nguyên Đông, và cả... Phùng Xuyên.
Mấy năm nay hắn không chú ý đến lũ tép riu này rồi, một là đối phương quá yếu, hai là những năm gân đây quá bận rộn, không thời gian để ý tới bọn chúng.
"Cho nên năm kẻ này đã chết chưa?"
Diệp Phong gãi đầu, thấp giọng nói.
Phùng Xuyên, Tiêu Phạm Cốc đều là nhân vật nhỏ.
Diệp Phong cũng không quan tâm đến sống chết của bọn chúng.
Trước đây hắn muốn biến F4 Thiên Cơ các thành hòn đá mài dao cho đệ tử tông môn nhưng các đệ tử phát triển quá nhanh, kém nhất cũng đã là Tiên Đế tầng hai, so sánh ra đám người Tiêu Phạm Cốc quá yếu, không thể tạo thành tác dụng rèn luyện.
Cho nên hắn bỏ qua ý chuyện này.
Một khắc sau.
Diệp Phong phóng thần thức ra, quét qua vũ trụ tinh không, muốn tìm ra tung tích đám người Tiêu Phạm Cốc, Phùng Xuyên nhưng lại phát hiện dường như bọn họ đã bốc hơi khỏi thế gian, hoàn toàn không có tung tích.
"Hả?"
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mấy người này đều không thấy đâu!"
Diệp Phong kinh ngạc nói.
Mấy năm trước hắn biết tin Phùng Xuyên, Tiêu Phạm Cốc và các F4 Thiên Cơ các khác đến một tinh không xa xôi hẻo lánh, ở trong một màn sương mù sáng lập lên thế thực của của bọn họ.
Lúc ấy Diệp Phong cũng không thèm để ý.
Đối với hắn mà nói đó cũng chỉ là mấy trò vặt vãnh, chuẩn bị giao cho các đệ tử đi đối phó.
Nhưng bây giờ, mấy người này lại không thấy đâu!
"Chết rồi sao?"
Diệp Phong nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhìn khắp vũ trụ hiện tại, tu hành giả có thể tránh thoát tìm kiếm của hắn cũng không nhiều, theo lý thuyết thì đám người Phùng Xuyên và Tiêu Phạm Cốc cho dù có cheat, tu luyện mấy năm cũng không có khả năng né tránh năng lực tìm kiếm của hắn.
Cho nên khả năng cao là bọn họ đã chết.
Rẹtl
Diệp Phong xé rách hư không, xuất hiện ở một mảnh sương mù trong tinh không, hắn thổi ra một hơi, phía trước lập tức hiện ra một quân đảo tinh không.
Đây chính là cứ điểm của Thiên Cơ các.
Trong đó có không ít thế giới mặc dù chưa đạt tới cấp bậc thế giới Đại Thiên nhưng cũng có rất nhiều thế giới đã đạt tới Chuẩn Thánh.
Diệp Phong đáp xuống trước một cung điện.
Đây là đại bản doanh của Thiên Cơ các.
Hiện đang có hơn mười vị Chuẩn Thánh sinh sống ở đó, tất cả đều là đám người thuộc hạ của Phùng Xuyên, Tiêu Phạm Cốc.
"Để ta xem thử."
Diệp Phong đứng đó, đưa tay về phía trước, vô số hạt ánh sáng bay về phía lòng bàn tay hắn tạo thành hình ảnh.
Trong hình:
Năm người Phùng Xuyên, Chiết Phiến công tử, Trư Vĩnh Phúc, Tiêu Phạm Cốc, Đổng Nguyên Đông đang ở đây bàn bạc chuyện quan trọng, trên người lộ ra tu vi Thiên Tiên đỉnh phong.
"Không thể tiếp tục đợi ở chỗ này."
"Con đường tu hành của chúng ta sắp đứt rồi." "Đúng vậy, nhất định phải rời đi, tìm một nơi phong thủy bảo địa để ngộ đạo, nếu không khó mà trở thành Tiên Tôn.”
"Trở thành Tiên Tôn thì sao?"
"Ngay cả Tiên Đế tâng tám mươi tên Diệp Phong của Phiêu Miểu tông kia cũng có thể chém chết, đừng nói là Tiên Tôn, sợ là chúng ta trở thành Tiên Đế tâng mười, tâng hai mươi cũng không có bất kỳ tác dụng gì.'
Vẻ mặt của đám người Phùng Xuyên vô cùng tuyệt vọng.
"Không, chúng ta nhất định vẫn còn hy vọng!"
Tiêu Phạm Cốc phát ra tiếng gào thét không cam lòng.
Đột nhiên hắn ta dẫn đầu đi trước.
Ngay sau đó đám người Phùng Xuyên, Trư Vĩnh Phúc cũng đi theo, hoàn toàn vứt bỏ những thành viên khác của Thiên Cơ các.
Đấn tận bây giờ bọn họ cũng chưa quay lại.
Đấn đây, hình ảnh kết thúc.
"Năm người bọn họ rời đi, người đi đầu tiên là Tiêu Phạm Cốc, Phùng Xuyên và mấy người kia lục tục đuổi theo, điều này có nghĩa bọn họ đều ở bên ngoài, nhưng tại sao ta làm thế nào cũng không thể xác định được tung tích của bọn họ?”
Diệp Phong sờ cằm.
"Mặc Oanh."
Diệp Phong cách không gọi nàng, cũng mở ra hố sâu không gian, chỉ một lát sau Mặc Oanh đã đi tới.
"Chưởng môn, ngài tìm ta?"
"Ừ, nơi này là cứ điểm của Thiên Cơ các, giao cho ngươi và những người khác trong tông môn xử lý."
Nói xong, Diệp Phong rời đi.
“Thiên Cơ các?"
Mặc Oanh hơi sửng sốt, nghĩ một lúc mới nhận ra là thế lực địa phương ở đại lục Thần Châu khi trước thường xuyên đối đầu với Phiêu Miểu tông nhưng từ đầu đến cuối cũng không làm gì được bọn họ.