Chương 2564
Chương 2564Chương 2564
"Trước trước sau sau, cái vũ trụ cấp cao này tương đương với hấp thu một loại năng lượng pháp tắc tương tự năng lượng của Tiên Đế cấp một trăm. Cho dù trước đó là thời đại mạt pháp thì bây giờ chắc cũng đã miễn cưỡng tiến vào thời đại hưng thịnh rồi."
"Chỉ là như vậy vẫn chưa đủi"
"Ta cần phải tự mình ra tay, lùa những con cá lớn cấp Tiên Đế một trăm kia tới, tranh thủ sớm ngày cho cái vũ trụ cấp cao này ăn no, để cho nó tiến vào thời đại hưng thịnh đỉnh cao nhất"
Tộc lão Thâm Uyên tộc nói.
"I"
Đúng lúc này, ông ta cúi đầu xuống, nhìn thấy mặt biển trống rỗng xuất hiện một bóng dáng nhỏ yếu, chỉ có tu vi Tiên Đế cấp bảy mươi, chính là một mỹ nhân ngư.
Trên mặt biển, Lam Linh Nhi nhìn ra xung quanh, thấy xa xa ở trên mặt biển có không ít người vượn đang lùa cá biển, cho bọn nó đi vào trong một cái vòng xoáy.
“Thì ra chuyện là như vậy!"
Lam Linh Nhi bật thốt.
"Tiểu mỹ nhân ngư, ai phái ngươi tới?"
Không đợi Lam Linh Nhi đi lên một bước thám thính đã nghe được giọng nói đinh tai nhức óc từ giữa không trung truyền tới, khiến nàng rên lên một tiếng đau đớn, ngay tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi.
"Kẻ nào?"
Lam Linh Nhi hốt hoảng, ngẩng đầu lên nhìn lại. Nhưng nàng chỉ trông thấy một vầng mặt trời màu vàng kim lấp lánh chói mắt lơ lửng ở vị trí cao ngàn mét, trong đó lờ mờ hiện ra hình người, khí thế kinh khủng bộc phát ra. Trong lòng Lam Linh Nhi vô cùng khiếp sợ. Khí tức của đối phương còn kinh khủng hơn cả một số yêu nghiệt nàng từng gặp, khiến cho nét mặt của nàng đột ngột biến đổi:
"Nửa... nửa bước Thiên Tôn?"
Nàng không nhịn được giật mình kêu lên.
"Mỹ nhân ngư nho nhỏ lại nhìn ra được tu vi của bản tọa, xem ra ánh mắt của ngươi không tệ." Tộc lão Thâm Uyên tộc lãnh đạm nói, hai mắt sáng lên.
Một khắc sau, vô số pháp tắc dao động ăn mòn thân thể Lam Linh Nhi, phát hiện ấn ký sinh mệnh của nàng thuộc về biển vũ trụ, nghĩa là nàng không phải là sinh linh của một cái vũ trụ.
"Quái lại, sao ngươi lại không có căn cứ xuất hiện được?" Tộc lão Thâm Uyên tộc lên tiếng tra hỏi.
"Ta... ta sẽ không nói cho ông biết đâu." Nhịp tim Lam Linh Nhi tăng lên, nàng đang suy tính cách thoát thân.
"Không nói? Vậy thì chết đi!"
Tộc lão Thâm Uyên tộc lười nói nhảm với một kẻ chỉ mới là Tiên Đế tầng bảy mươi sáu, hừ lạnh một tiếng. Lam Linh Nhi lập tức cảm giác cả người run rẩy dữ dội, kế đó lập tức mất đi ý thức.
Trên bầu trời, tộc lão tộc Thâm Uyên thu hồi ánh mắt, đang chuẩn bị đi đến vực biển khác bắt cá biển vũ trụ cấp Tiên Đế tâng một trăm nhưng cảm ứng được gì đó, mới nhìn lại mặt biển. Lam Linh Nhi lại lần nữa xuất hiện ở chỗ kia.
Nàng... thế mà lại không chết! "Làm sao có thể?"
Tộc lão Thâm Uyên tộc ngạc nhiên.
Ở ông ta xem ra, với tu vi cao thâm nửa bước Thiên Tôn của mình, cho dù là đối phương có được thân thể bất tử cực phẩm, có thể trùng sinh một vạn lần trong khoảng thời gian ngắn đi nữa thì cũng sẽ bị mình tùy tiện một kích trực tiếp xóa sổ, không cách nào sống lại được. Vậy mà đối phương hết lần này đến lần khác vẫn còn có thể sống sót. Điều này khiến cho ông ta cảm thấy rất thú vị.
"Ta ngược lại muốn xem thử coi, trên người ngươi đến cùng có bí mật gì." Tộc lão Thâm Uyên tộc nói.
Giọng nói còn chưa dứt, Lam Linh Nhi đã phát hiện mình yên lặng không tiếng động xuất hiện ở trước mặt bóng dáng cả người tản ra áng sáng màu vàng kim đó, bị ngón tay lông lá của đối phương điểm vào mi tâm một cái.
"Không ổn!"
Nàng nhất thời la lên, ý thức được đối phương chắc chắn là muốn đọc thông tin thuộc loại trí nhớ của mình nên mới theo bản năng kích hoạt tự bạo, cứ thể nổ tung.
Bùm!
Ngay cả hư không gần đó cũng bị chấn động rung lên dữ dội.
Tộc lão Thâm Uyên tộc ngược lại không hề bị thương mất cọng tóc nào, thậm chí ngay cả hào quang màu vàng trên người ông ta cũng không hề dao động trước hành động tự bạo của Lam Linh Nhi. Từ đầu đến cuối ông ta đều lơ lửng ở giữa không trung, chân mày hơi nhíu lại.
"Rất cương liệt."
Tộc lão lẩm bẩm, nhìn chằm chằm phía trước, phát hiện Lam Linh Nhi rất nhanh đã trùng sinh. Ông ta lập tức bộc phát ra lực lượng bản thân, định trấn áp Lam Linh Nhi, không cho nàng cơ hội tự bạo.
Nhưng "âm âm'!
Lam Linh Nhi mới vừa sống lại đã trực tiếp nổ tung.
Nàng đã được Diệp Phong cả tạo qua, chỉ cần gặp phải nguy cơ không giải quyết được thì chỉ cần một cái ý niệm trong đầu đã có thể khiến cho bản thân mình nổ tung, đề phòng bị người ta đọc được trí nhớ.
"Kẻ sau lưng ngươi... không đơn giản!"
Tộc lão Thâm Uyên tộc chăm chú nhìn Lam Linh Nhi không ngừng tự bạo rồi lại không ngừng sống lại, ý thức được tuy rằng nàng là sinh linh sinh bản địa của biển vũ trụ, nhưng hình như nàng có liên lạc với cường giả đứng đầu vũ trụ. Điều này khiến cho ông ta càng ngày càng cảm thấy tò mò.
Vùi
Lúc này, một hột ô mai màu vàng xuất hiện, Lam Linh Nhi lanh tay lẹ mắt bắt được ô mai.
"Muốn đi? Không có cửa đâu!"
Tộc lão Thâm Uyên tộc quát lớn, thổi ra một hơi, khiến cho Lam Linh Nhi và ô mai màu vàng cùng lúc bị chôn vùi.
Đỉnh Hắc ngục, trong căn nhà gõ.
Diệp Phong nhấc cần câu lên, phát hiện viên len sợi ở cuối sợi dây câu cá đã không cánh mà bay. Điều này có nghĩa là Lam Linh Nhi rất có thể đã gặp phải nguy hiểm.
"Lo lắng trước đó của ta không phải dư thừa."
Mặt mày hắn chuyển sang âm trầm, hy vọng Lam Linh Nhi có thể dựa vào phương pháp mà hắn truyền thụ trở về. Biển vũ trụ, giữa không trung.
Tộc lão Thâm Uyên tộc chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn lên Lam Linh Nhi ở trước mặt đang sống lại lần nữa. Ông ta liếc nhìn sang hư không gần đó, phát hiện nơi đó có mấy sợi lông màu đen đang bay phấp phới.