Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2313 - Chương 2575

Chương 2575 Chương 2575Chương 2575

Đoàng đoàng!

Thần lôi vàng rực đánh xuống không ngừng nghỉ.

Bởi Hỗn Độn Đạo Thể đã sở hữu chiến lực Chí Tôn vô địch, nên một quyền của nàng liên khiến hư không vặn vẹo, thần lôi tan rã thành căn nguyên, cuối cùng bị nàng hấp thu.

Nửa ngày sau, kiếp vân phủ kín bầu trời mộ Thái Cổ dần tan đi.

Hỗn Độn Đạo Thể đứng ở chính giữa, hai mắt mở ra, để lộ đôi con ngươi mông lung.

"A... đau đầu quái"

Hỗn Độn Đạo Thể ôm đầu, cảm giác não bộ như bị cây đinh nóng rực đâm vào, đau đớn tột độ. Nàng ngồi xổm trên mặt đất mà nghiến răng nghiến lợi.

"Phu nhân, cuối cùng nàng cũng tỉnh lại rồi."

Phùng Xuyên ôm chầm lấy Hỗn Độn Đạo Thể từ phía sau, khiến nàng mê man một lúc. Thời gian dần trôi, nàng mới nhớ lại những ký ức đã bị sửa đổi, lại nhìn gương mặt thân thuộc trước mắt, vội ôm chặt đối phương.

"Chủ nhân, cuối cùng ngài cũng tới đón ta." Hỗn Độn Đạo Thể vừa khóc vừa nói.

"Haizz, lúc trước là ta không tốt, không ở bên cạnh nàng, để nàng chịu khổ rồi. Bây giờ, sau khi dung hợp với Đạo Thể Hỗn Độn mà ta chế tạo riêng cho nàng, thấy chỗ nào không ổn không?" Phùng Xuyên bắt đầu diễn.

"Ừm, giờ cảm thấy tốt lắm, hồn phách mạnh hơn trước rất nhiều, lực lượng trong thân thể cũng cực kỳ mạnh mẽ. Nếu đánh nhau cùng cấp, xem ra ta không e ngại ai." Hỗn Độn Đạo Thể siết chặt nắm đấm, cảm nhận lực lượng tràn đầy trong cơ thể.

"Ha ha, nàng có biết để nàng bước vào cảnh giới vô địch, ta đã bỏ ra bao nhiêu công sức không?" Phùng Xuyên phóng ra một vài hình ảnh.

Trong tâm mắt, Hỗn Độn Đạo Thể thấy Phùng Xuyên và đám người Tiêu Phạm Cốc đang bố trí trận pháp đỉnh cấp, lại truyền căn nguyên của cá biển Vũ Trụ vào người nàng, cộng thêm lực lượng của mộ Thái Cộ mới giúp cơ thể này của nàng đột phá cực hạn.

"Chủ nhân, ngài vất vả rồi." Hỗn Độn Đạo Thể nói lời cảm tạ, ôm chặt Phùng Xuyên, không muốn tách ra.

Thấy vậy, Phùng Xuyên tỏ vẻ dửng dưng, song trong lòng lại như đi trẩy hội.

"Khặc khặc khặc, tốt lắm! Xem ra ký ức bị thay đổi không có sai sót gì. Giờ Đạo Thể Hỗn Độn đã hoàn toàn trở thành thuộc hạ của ta, nói gì nghe nấy." Phùng Xuyên nghĩ thầm.

"Chủ nhân, vậy thân thể lúc trước của ta thì sao? Ta nhớ rồi, hình như ngài vẫn luôn muốn đối phó với Diệp Phong, ta có thể luyện nó thành hóa thân, đi giết Diệp Phong." Hỗn Độn Đạo Thể nói.

Ký ức của nàng đã bị Phùng Xuyên động tay động chân không chê vào đâu được, nhiêu chuyện cứ mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê.

"Đúng vậy, giờ nàng đã là Hỗn Độn Đạo Thể, không còn là Băng Hiệt trưởng lão của Hằng Cổ thần quốc nữa. Bọn ta dùng thân thể cũ của nàng để thăm dò thực lực của Diệp Phong. Dù thân thể kia có bị Diệp Phong tiêu diệt cũng giúp nàng thoát thân được. Đến lúc ấy, toàn bộ vũ trụ đều cho rằng nàng chết rồi, nhưng trên thực tế, nàng vẫn sống dưới thân phận Hỗn Độn Đạo Thể." Phùng Xuyên cười lớn.

Gã chợt nhớ tới điêu gì: "Nàng đã khôg còn là Băng Hiệt trưởng lão, từ nay về sau, nàng sẽ là..." Phùng Xuyên nhìn Hỗn Độn Đạo Thể từ trên xuống dưới một lượt.

Tướng mạo mỹ lệ, dáng người yêu kiều, mỗi cái nhăn mày hay cười khẽ đều tản ra mị lực vô hạn.

“Tuyệt Mỹ Nhân!"

"Đúng rồi, từ nay vê sau nàng lấy tên là Tuyệt Mỹ Nhân đi, ngụ ý là người đẹp nhất trong vũ trụ, không ai sánh bằng."

Phùng Xuyên nghĩ đến cái tên này.

"Đa tạ chủ nhân đã ban tên." Tuyệt Mỹ Nhân cười khẽ, nằm sấp trên ngực Phùng Xuyên, khuôn mặt lộ rõ tình yêu vô hạn.

"Được rồi, các ngươi lui trước đi!"

Nhìn mỹ nhân xinh đẹp động lòng người như vậy ở kế bên, Phùng Xuyên nóng ran cả người. Sau khi đuổi đám người Tiêu Phạm Cốc đi, liền đưa mỹ nhân vào một tòa mộ gân đó rồi song tu điên cuồng cả mười canh giờ.

Trong màn đêm, gương mặt Phùng Xuyên lộ rõ vẻ hưởng thụ.

Lúc song tu cùng Hỗn Độn Đạo Thể, nhờ vào thể chất của đối phương, ngộ tính của gã có tăng lên một ít. Sau mười lần song tu, gã tính ra chỉ cần mỗi ngày song tu một lần thì sẽ đảm bảo ngộ tính luông tăng gấp hai. Điều này quả khiến gã vui mừng không thôi.

"Hỗn Độn Đạo Thể, mềm mại thật!" Phùng Xuyên cảm nhận dư vị còn sót lại.

"Phu quân, chàng xấu xa quá đó." Lúc này, Tuyệt Mỹ Nhân đã trang điểm xong xuôi, bước đến sau lưng Phùng Xuyên rồi ôm chầm lấy gã.

"Mỹ Nhân, giờ ta có một kế hoạch mới." Ánh mắt Phùng Xuyên lạnh lẽo, nói.

"Kế hoạch gì?" Tuyệt Mỹ Nhân hỏi.

"Ta muốn cải tạo mộ Thái Cổ, biến nơi này thành bí cảnh đỉnh cấp. Sau đó truyền tin này ra ngoài, dụ Diệp Phong và các thế lực khác đến. Kế tiếp, chúng ta bố trí sát cục, chuyên săn giết Diệp Phong và những cường giả khá, trải đường cho nàng. Nàng thấy sao?" Phủng Xuyên nói ra kế hoạch mới của mình.

Tuyệt Mỹ Nhân có được Hỗn Độn Đạo Thể, là Chí Tôn vô địch chân chính. Chỉ cần giết sạch cường giả trong vũ trụ, chắc chắn Tuyệt Mỹ Nhân có thể chứng đạo Thiên Tôn.

Nghĩ tới viễn cảnh bản thân có đạo lữ song tu là một cường giả Thiên Tôn, Phùng Xuyên hưng phấn hẳn lên.

"Phu bằng thê quý!"

"Đợi đến lúc ta đưa Tuyệt Mỹ Nhân lên vị trí Thiên Tôn, có nàng làm chỗ dựa, dù tộc lão có gặp ta cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống mà gọi một tiếng tiền bối." Phùng Xuyên mơ mộng.

"Được." Tuyệt Mỹ Nhân không biết kế hoạch âm thầm của Phùng Xuyên, chỉ gật đầu đồng ý. ...

Tại Hư Vô Giới, ngay lúc Băng Hiệt trưởng lão di hồn, dung hợp với Hỗn Độn Đạo Thể, đồng thời vượt qua thiên kiếp, trở thành Tuyệt Mỹ Nhân cảnh giới Chí Tôn vô địch, Hư Vô Thú liền có linh cảm, hướng ánh mắt về phương hướng mộ Thái Cổ.

"Meool"

Nó nhảy lên đỉnh nhà trúc, phát ra tiếng kêu trâm thấp, đôi con ngươi nghiêm nghị.

"Meool"

Hư Vô Thú lại kêu lên, song lại phát hiện Tam Túc Kim Thiềm không ở bên người, nên đành nhảy xuống, ngồi trên đệm lá trúc màu tím sâm, ánh mắt lạnh lẽo. Nơi nào đó trong vũ trụ, bên hàn đàm Hồi Hồn.

Tam Túc Kim Thiêm ngồi xổm bên bờ, nhìn Đông Hoàng Tiêu nằm trong linh dịch với ánh mắt cưng chiều.

"Sắp rồi, sắp rồi!"

"Vũ trụ hiện giờ đã bước vào thời kỳ thịnh thế, chí bảo hàn đàm Hồi Hồn cấp bậc Vũ Trụ cũng mạnh lên. Tiêu Tiêu à, không lâu nữa, ngươi cũng sẽ sống lại thôi! Với chiến lực Chí Tôn vô địch của ngươi, ngoại trừ tên tiểu tử Diệp Phong kia, còn ai là đối thủ của ngươi nữa đây? Ha ha!"
Bình Luận (0)
Comment