Chương 2581
Chương 2581Chương 2581
Đoàng!
Lôi Đế xuất một kích toàn lực, một ánh chớp rọi sáng cả mộ táng Thái Cổ, thu hút sự chú ý của không ít Tiên Đế, đồng thời thiêu rụi hôn phách của Lôi Đao Tiên Đế.
Chỉ một giây sau, Lôi Đế đáp xuống mộ phân của Lôi Đao Tiên Đế, dừng trên gốc tiên quả màu vàng, phát hiện pháp tắc lôi đình ở bên trên cực kỳ nồng đậm, vì vậy để nó hấp thu toàn bộ pháp tắc lôi đình còn sót lại sau khi Lôi Đao Tiên Đế nằm xuống, trở nên chín hơn.
"Tốt lắm, ăn hết thứ này, lại bế quan một khoảng thời gian, ít nhất tu vi của ta có thể tăng năm tâng." Lôi Đế cười to.
"Chúc mừng Lôi Đế lấy được bảo vật."
Chúng Tiên Đế nhao nhao chúc mừng. Mặc dù có người muốn cướp đoạt, nhưng cùng lắm bọn họ cũng chỉ là Tiên Đế tâng ba mươi. Nếu ai dám động thủ, thể nào cũng chết dưới một chiêu của Lôi Đế.
"Nơi này không tệ nhỉ!"
"Đâu đâu cũng là thiên tài địa bảo."
Linh Tôn và Bá Hoàng quan sát xung quanh. Sau khi hàn huyên vài câu với Lôi Đế, bọn họ liền chuẩn bị tới mộ phần của các cường giả viễn cổ để tìm kiếm tiên quả màu vàng thích hợp với bản thân.
“Chư vị đạo hữu, các ngươi tới sớm thật."
Lúc này, lại có mười mấy Tiên Đế xuất hiện, thấp nhất cũng là tâng năm mươi, khí tức cực kỳ mãnh liệt.
"Bên kia có tiên quả màu vàng, vậy mà khí tức pháp tắc lại tương xứng với ta. Chư vị đạo hữu, chớ tranh giành với ta nhé!" Một Tiên Đế tâng sáu mươi cười nói.
Dứt lời, hắn ta đáp xuống phần mộ cách đó mấy trăm thước, duỗi tay hái tiên quả màu vàng, đôi con ngươi ngập tràn vẻ hưng phấn.
"Cẩn thận!" Một lão Tiên Đế vội nhắc nhở.
Chỉ có điều, lời nhắc nhở này đã quá trễ.
Mộ phần nọ bất thình lình nứt ra, một bộ móng vuốt vàng sậm đầy vảy nhô lên, xé toạc linh quang hộ thể của vị Tiên Đế tâng sáu mươi này ngay tắp lự, đồng thời đánh văng hắn ra ngoài, khiến mọi người chú ý.
"Chết tiệt, có kẻ canh giữ!"
Vị Tiên Đế tâng sáu mươi này cúi đầu nhìn lồng ngực của mình. May là hắn khoác bộ giáp mềm màu vàng kim, nhờ đó mà cản được một kích.
Nếu không, lồng ngực hắn đã bị đâm thủng từ lâu rồi.
"Mỗi một mộ phần chôn một Tiên Đế viễn cổ. Hẳn là nhờ hấp thu căn nguyên vũ trụ nên sống lại, song lại chẳng nhớ rõ thân phận của mình, xem như xảy ra hiện tượng thi biến, phải cẩn thận." Lão Tiên Đế lúc nãy nhắc nhở.
Mọi người nghe xong cũng biến sắc.
Âm ầmI
Một con quái vật hình người với lớp vảy vàng sậm chui ra khỏi phần mộ, mỗi mộ chiếc vảy đều khắc chi chít trận văn huyền ảo. "Cẩn thận!"
"Vậy mà lại là Tiên Đế tầng sáu mươi lăm."
Nhóm Lôi Đế và Kiếm Thân tụ tập lại một chỗ, toàn thân tản ra pháp tắc cuồn cuộn. Những Tiên Đế còn lại cũng sẵn sàng nghênh đón quân địch, vẻ mặt nghiêm túc.
Cũng có người muốn thoái lui.
"Người xông vào, chết!"
Những ngôi mộ khác cũng lần lượt nứt ra, từng chiến tướng Tử Linh do thi hài của các Tiên Đế viễn cổ hóa thành ngoi lên, thấp nhất cũng là Tiên Đế tâng năm mươi, sắc mặt lạnh tanh.
"Là Thái Ngạo Tiên Đết"
"Còn có Long Ngạo Tiên Đế."
"Phi Giáp Tiên Đế nữa, thương thay! Năm đó bọn họ đều đã vẫn lạc, nào ngờ chết rồi cũng không yên, còn xảy ra thi biến."
"Xem ra, mặc dù thời kỳ hoàng kim tới mang lại vô vàn thiên tài địa bảo, song cũng khiến mấy cường giả viễn cổ này sống lại, trở thành mối nguy." Chúng Tiên Đế vội vàng lùi vê sau.
"Người xông vào, chết!"
Hàng trăm Tiên Đế viễn cổ đội mồ sống dậy đều đồng loạt xuất thủ, vây công nhóm người Lôi Đế.
Trận chiến kinh hoàng nổ ra.
Ở lớp bên ngoài của mộ táng Thái Cổ tập hợp toàn các tu sĩ cảnh giới Tiên Tôn trở xuống, điên cuồng tranh giành thiên tài địa bảo, vốn không biết bên trong phát sinh chuyện gì.
Nơi nào đó trong hư không, Phùng Xuyên, Tuyệt Mỹ Nhân, Chu Vĩnh Phúc, Chiết Phiết công tử, Đổng Nguyên Đông đứng trước một màn sáng, quan sát trận chiến tại mộ táng Thái Cổ.
"Đấn lúc rồi, thả hoa Ngộ Đạo ra."
Phùng Xuyên lẩm bẩm, thả ra một nụ hoa thạch anh màu xanh lam đậm, người đời gọi là hoa Ngộ Đạo. Một đóa hoa Ngộ Đạo có thể khiến người tu hành tiến vào trạng thái ngộ đạo sâu, chắc chắn sẽ cảm ngộ được một loại pháp tắc hoàn toàn mới.
Điều này có ý gì?
Bất kể là cường giả cảnh giới Tiên Đế tâng tám mươi mốt trở lên, chỉ cân một đóa hoa Ngộ Đạo liền có thể đột phá một cảnh giới nhỏ.
Tin tức này quả thực khiến người người chấn động.
Vào!
Đóa hoa Ngộ Đạo bay ra ngoài, tiến vào nơi sâu nhất của mộ táng, đáp xuống đỉnh một cỗ quan tài cổ màu vàng kim rồi cắm rễ ở đó, tản ra luông sáng màu xanh lam.
"Chủ nhân, tiếc thật đấy, còn không bằng ban thưởng hoa Ngộ Đạo cho ta!" Tuyệt Mỹ Nhân nói.
Phùng Xuyên cười khanh khách: "Không bỏ con sao bắt được cọp? Không có hoa Ngộ Đạo, những cường giả đỉnh cấp vũ trụ với Diệp Phong sẽ không xuất hiện. Cho nên để một mẻ hốt gọn bọn chúng, chắc chắn phải hi sinh thứ quý giá."
"Cũng được." Tuyệt Mỹ Nhân tiếc thầm trong lòng.
Bên trong mộ táng Thái Cổ, các Tiên Đế đang bị một đám chiến tướng Tử Linh vây công, may thay viện binh của họ không ít, nên sau khi một vị Tiên Đế tâng bảy mươi lăm ra mặt, cuối cùng cũng chuyển bại thành thắng, quét sạch đám chiến tướng Tử Linh, tiếp tục tiến sâu vào trong. "Nhìn kìa, đó là gì?"
Lúc này, một lão Tiên Đế chỉ vào khu vực trung tâm củ mộ táng Thái Cổ. Nơi đó tản ra luồng khí tức màu xanh lam, khiến người chấn động.
"Hình như là thiên tài địa bảo đỉnh cấp”
"Ngay cả Tiên Đế tâng bảy mươi lăm như ta cũng cảm thấy tim đập rộn ràng, chắc chắn là bảo bối quý hiếm!"
"Đánh qual" Tiên Đế tâng bảy mươi lăm nọ dẫn đầu.
Mấy trăm Tiên Đế còn lại cũng nhanh chóng theo sau, cày nát đại quân chiến tướng Tử Linh.
Đẳng sau màn, đám người Phùng Xuyên âm thầm quan sát.
"Trò hay... bắt đầu rồi." Tuyệt Mỹ Nhân liếm đôi môi đỏ mọng, đôi con ngươi tím sãm ngập tràn vẻ trêu tức.