Chương 2583
Chương 2583Chương 2583
Kiếm Thần, Bá Hoàng, Linh Tôn cũng bước lại gần, vẻ mặt cảm thán.
"Không ngờ, tiểu nha đầu năm đó nay đã trở thành Tiên Đế tầng sáu mươi, đuổi kịp mấy ông lão này rồi. Đúng là khiến người ta xấu hổ mài!" Kiếm Thần tỏ vẻ bất lực.
"Hiện giờ đã bước vào thời hoàng kim, việc gì cũng có khả năng xảy ra. Các vị tiền bối căn cơ vững chắc, tương lai thể nào cũng tiền đồ vô lượng, đừng tự xem nhẹ bản thân mình." Mặc Oanh cầm kiếm hành lễ.
"Đừng lấy lòng bọn ta nữa, xem thử đóa hoa màu lam kia là bảo bối gì trước đi!" Lữ Hà tôn giả bước tới, chỉ vào chiếc quan tài cổ màu vàng.
"Nhìn này, ở đây có chữ." Cửu Hoàn Đao Hoàng dùng mũi đao chỉ vào một tấm bia đá khác của quan tài, bên trên có khắc chữ.
Hơn ngàn cường giả Tiên Đế có mặt ở đây đều đồng loạt nhìn lại.
"Hoa Ngộ Đạo, bí bảo cấp Vũ Trụ, ăn một đóa có thể tạo ra một loại pháp tắc hoàn toàn mới."
Hàng văn tự chỉ dài ngang đó, nhưng sau khi đọc xong, người nào người nấy đều siết chặt tay, vẻ điên cuồng hiện rõ mồn một trong ánh mắt.
“Hoa Ngộ Đạo!"
"Thế gian này vậy mà lại có loại bảo bối như vậy!"
“Trời ạt"
"Nhất định tạo ra một loại pháp tắc hoàn toàn mới, nếu để cho Tiên Đế tâng tám mươi trở lên dùng thứ này, thể nào cũng đột phá một cảnh giới."
"Thứ này quả là chí bảo đỉnh cấp!"
"Đoạt!"
Toàn bộ Tiên Đế ở đây đều bột phát chiến lực đỉnh cấp, có nhắm vào các Tiên Đế xung quanh, cũng có hướng đến đám chiến tướng Tử Linh, hiện trường trở nên hỗn loạn.
"Tự bảo vệ mình!"
Mặc Oanh chém ra vô số kiếm mang, dẫn Lương Uyển Phân, Lương Uyển Nhu và mọi người lùi ra sau, tạm thời tránh khỏi cuộc tranh đoạt hoa Ngộ Đạo, miễn cho bị quần ẩu.
Mặc dù Mặc Oanh hiện giờ đã ở cảnh giới bất tử bất diệt, nhưng thế thì sao chứ?
Nếu những người có mặt ở đây tập kích nàng, dù nàng có thể bảo trì tính mạng, nhưng cũng vô pháp tranh đoạt hoa Ngộ Đạo. Điều quan trọng nhất hiện giờ đó là truyền tin cho Diệp Phong.
Chỉ có hắn mới có tư cách tranh giành hoa Ngộ Đạo.
"Ha ha, ta muốn đóa hoa Ngộ Đạo này!"
Đúng lúc này, uy lực đáng sợ của Tiên Đế tầng tám mươi càn quét hiện trường, ngay cả Tiên Đế tâng bảy mươi lăm kia cũng im như ve sầu mùa đông.
"Ha ha, Ma Chinh Tiên Đế tới rồi!" Đám Tiên Đế đến từ Hắc Ngục Ma Tông nói với vẻ hưng phấn.
Chỉ trong nháy mắt, một đạo thân ảnh hiên ngang xuất hiện, khí tức tản ra liền tiêu diệt mười chiến tướng Tử Linh, còn đả thương vị Tiên Đế tâng bảy mươi lăm nọ. Mặc Oanh, Lữ Hà tôn giả và Cửu Hoàn Đao cũng bị luồng uy áp đó đánh cho tan biến.
Chỉ một mình gã đã khống chế hết thảy mọi người "Chết tiệt!"
Mặc Oanh khôi phục lại thân thể, nhìn Ma Chinh Tiên Đế với ánh mắt sắc lạnh.
Nếu cùng cảnh giới, chắc chắn nàng sẽ giết chết gã!
Ngặt một nỗi nàng kém gã tới hai mươi tâng, khoảng cách quá lớn, ngay cả Chí Tôn vô địch cũng không vượt qua được.
Ma Chinh Tiên Đế đáp xuống phía trước chiếc quan tài cổ, triệt để ngó lơ sự sống chết của các Tiên Đế khác, trực tiếp duỗi tay về phía hoa Ngộ Đạo.
Song...
Âm ầm!
Nắp quan tài bắn ngược lên trời cao, khiến hoa Ngộ Đạo cũng bay lên theo. Bên trong quan tài xuất hiện một thân ảnh quỷ dị màu xanh, cơ thể phủ đầy rêu, tay cầm loan đao tím sẫm, đâm xuyên lồng ngực của Ma Chinh Tiên Đế.
"Có mai phục?!"
Ma Chinh Tiên Đế hai tay xuất thủ cùng lúc, đánh nát chiếc quan tài cổ. Kẻ quỷ dị toàn thân mọc đầy rêu xanh cũng vì thế mà văng ra ngoài, lồng ngực nát bét.
Ngay cả thanh loan đao màu tím cũng gãy thành từng mảnh vụn.
Chỉ có điều, Ma Chinh Tiên Đế cũng ăn phải quả đắng. Lồng ngực của gã bị lực lượng quỷ dị của thanh loan đao kia ăn mòn thành một lỗ hổng cực lớn, ngay cả năng lực bất diệt cũng vô pháp khiến miệng vết thương khép lại.
"Tiên Đế tâng tám mươi!"
Mọi người nhìn kẻ quỷ dị đăm đăm, cảm ứng được uy lực tản ra từ trên người đối phương quả thực thuộc về Tiên Đế tâng tám mươi, cùng cảnh giới vưới Ma Chinh Tiên Đế của Hắc Ngục Ma Tông.
"Chết tiệt, ta phải giết chết ngươi!" Ma Chinh Tiên Đế nổi trận lôi đình.
Mặc dù vết thương trên ngực không khép lại được, song cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chiến lực đỉnh phong của gã. Gã nâng tay lên, thi pháp giữa không trung, phóng ra hai luông ánh sáng.
Âm!
Kẻ quỷ dị bị đánh văng, vết thương nơi lồng ngực cũng nổ tung, thân thể vỡ vụn.
"HừI”
Ma Chinh Tiên Đế cười lạnh, mặc kệ sự sống chết của đối phương, bay thẳng lên không trung, ngang với độ cao của nắp quan tài, duỗi tay chụp lấy hoa Ngộ Đạo.
"Ngăn gã lại!"
"Đừng để gã lấy mất hoa Ngộ Đạo." Tiên Đế tâng bảy mươi lăm lúc nãy hô lên.
Trước đó, Ma Chinh Tiên Đế động thủ trấn áp hiện trường đã khiến hắn ta trọng thương, hiển nhiên là đã ôm một bụng phẫn nộ.
Các Tiên Đế cũng không chần chừ, trực tiếp xuất thủ.
Âm!
Hàng trăm đòn tấn công nhắm thẳng về phía Ma Chinh Tiên Đế, hòng ngăn cản đối phương đoạt mất hoa Ngộ Đạo.
"Một lũ ô hợp!"
Ma Chinh Tiên Đế tỏ vẻ khinh bỉ, khí tức thuộc về Tiên Đế tâng tám mươi nhanh chóng tản ra, đánh tan toàn bộ công kích của các Tiên Đế khác.
Vèo!
Ma Chinh Tiên Đế hái hoa Ngộ Đạo, chỉ ngửi thôi đã cảm thấy tâm hồn thanh thản. Gã dự tính mang về cho Hắc Sát Tiên Đế, vê phần độc chiếm, quả thực gã không dám.
Nếu để Hắc Sát Tiên Đế biết chuyện gã dám giấu hoa Ngộ Đạo cho riêng mình, thể nào cũng thẳng tay giết chết gã.
"Để thứ kia lại!" Đúng lúc này, một giọng nói hùng hồn vang lên.
Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Trước mặt bọn họ là Lữ Thiên Tôn đang chắp hai tay sau lưng, đứng lơ lửng giữa không trung. Đằng sau Lữ Thiên Tôn là không ít Tiên Đế cao cấp của Long Đình thượng cổ, ngay cả Lăng Thiên Đế, Lục Mệnh Tiên Đế cũng có mặt.
Bọn trở trở thành một tổ đội nhỏ.
"Sao hả, muốn lấy thế đè người sao? Ta là Ma Chinh Tiên Đế của Hắc Ngục Ma Tông, có Hắc Sát Tiên Đế làm chỗ dựa, kẻ nào dám làm càn?" Ma Chinh Tiên Đế nghênh mặt lên, nom cực kỳ kiêu ngạo.
Mặc dù gã chỉ là Tiên Đế tâng tám mươi, không địch lại đám người Lữ Thiên Tôn, nhưng vẫn bỏ chạy được.
Hoặc kiên trì đến lúc Hắc Sát Tiên Đế tới.
Phụt!
Nhưng ngay lúc ấy, một thanh loan đao màu tím bất thình lình đâm thủng mi tâm của Ma Chinh Tiên Đế, khiến gã trợn trừng hai mắt với vẻ khó tin.
"Sao... Sao có thể như vậy?"
Ma Chinh Tiên Đế từ từ quay đầu lại, phát hiện kẻ quỷ dị mọc đầy rêu xanh lúc nãy vậy mà lại thi triển một loại bí pháp đáng sợ nào đó, khiến thân hồn gã tiêu tán.
"Không... Ta không thể chết được!" Ma Chinh Tiên Đế hét lên thảm thiết.
Gã dùng hết toàn bộ năng lượng bất diệt của bản thân nhưng lại như đổ sông đổ bể, chỉ biết trơ mắt mà nhìn thân thể của mình dần tan biến.