Chưởng Môn Sư Thúc Không Phải Phàm Nhân (Dịch)

Chương 2347 - Chương 2609

Chương 2609 Chương 2609Chương 2609

Một thời đại này lại không có Vô Địch Chí Tôn.

Cho nên dựa vào chiến lực và tu vi lúc ấy của Khí Vận Thiên Tôn, cộng thêm đại khí vận mà thế nhân đều cảm thấy hắn nhất định sẽ trở thành Thiên Tôn mới.

Nhưng đại chiến đột nhiên phát sinh!

Một đám cường giả vực ngoại đánh tới, dẫn đầu là mười tên Tiên Đế tâng một trăm, chiến lực cũng trên Vương giả bảy sao, dưới trướng còn có hàng vạn Tiên Đế trên tâng tám mươi mốt đỉnh cấp, kẻ nào cũng hết sức cường đại.

Bọn chúng kéo đến từ Vũ Trụ Hải.

Sau khi tiến vào Vũ Trụ song sinh, những cường địch vực ngoại kia nhao nhao xuất thủ, ngược sát vô số sinh linh, còn đánh nổ hàng vạn thế giới.

Việc này làm oanh động toàn bộ Vũ Trụ.

"Tru sát kẻ địch vực ngoại, che chở Vũ Trụ!"

Khí Vận Thiên Tôn không sợ chiến đấu, giờ phút này hắn đã đi tới giai đoạn đỉnh phong, dẫn đầu mấy trăm Tiên Đế trên tâng tám mươi mà lao vào chiến trường.

Trận chiến này làm vô số cường giả chiến tử.

Cho dù là những lão Tiên Đế yên lặng nhiều năm xuất thế cũng không cách nào thay đổi cục diện bại trận.

Khí Vận Thiên Tôn rất mạnh, nhưng một mình đối mặt với mười tên Tiên Đế tâng một trăm có được chiến lực Vương giả bảy sao vây công thì vẫn toàn thân nhuốm máu, lồng ngực đã bị đánh thủng mấy lỗ, ngũ tạng trong đó sớm đã bị khí hoá.

Nhưng Khí Vận Thiên Tôn không lui bước!

Nếu hắn lui thì hàng tỷ tỷ tinh hệ sau lưng nhất định sẽ bị vô số ngoại địch nuốt hết, hàng vạn vạn tỷ sinh linh sẽ chết sạch.

Nhưng người bên cạnh đều đã ngã xuống.

Tinh không lớn như vậy mà chỉ còn lại một mình hắn!

Hằng Cổ thần quốc cũng không xuất thủ, bởi vì bọn họ gánh vác sứ mệnh càng quan trọng, mười tên ngoại địch cấp Tiên Đế tâng một trăm có thể giết sạch đa số sinh linh trong Vũ Trụ, nhưng không cách nào phá hủy Vũ Trụ. Chỉ khi nào xuất hiện nguy cơ có thể khiến Vũ Trụ sụp đổ thì Hằng Cổ thần quốc mới ra tay.

Cho nên Khí Vận Thiên Tôn biết mình không thể lui.

"Ngươi rất mạnh, cũng lợi hại hơn rất nhiều thiên kiêu mà ta đã thấy, đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn sẽ chết." Tên cường địch vực ngoại dẫn đầu nói.

Hắn là một tên Ngưu Đầu Nhân cao tới mười mấy mét, mỗi tay nắm chặt một thanh loan đao màu đen mài từ sừng trâu, suất lĩnh mấy vạn cường giả vây giết Khí Vận Thiên Tôn.

"Dù ta có chết thì cũng là chiến tử vì vạn vạn tỷ sinh linh Vũ Trụ, ta chết quang vinh, chết có ý nghĩa, chết được không thẹn với lương tâm!" Khí Vận Thiên Tôn rống to.

Khi còn yếu ớt, hắn thường xuyên trốn tránh chiến đấu.

Nhưng hôm nay hắn đã là người mạnh nhất ngoài Hằng Cổ thần quốc, gánh vác sứ mệnh bảo vệ vô số sinh linh của Vũ Trụ, hắn không thể luil Hắn không chỉ đại diện cho chính mình mà còn đại diện cho sống lưng của vô số cường giả trong Vũ Trụ.

"Ha ha, ngu muội!" Hai mắt Ngưu Đầu Nhân cầm đầu sáng lên, không ngừng phát động tiến công.

Khí Vận Thiên Tôn bị đánh đến máu me khắp người, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không lùi một bước!

"Ngươi sắp phải chết." Thủ lĩnh Ngưu Đầu Nhân cười nhạo và nói, hai tay cầm loan đao chém xuống, chặt đứt cánh tay trái của Khí Vận Thiên Tôn, nhưng hắn lại không rên la lấy một tiếng.

"Chết? Vậy thì đã sao? Tu sĩ chúng ta tiếc gì đánh một trận? Ta không muốn nhiều năm sau bị người đời bình luận: Đó là một tên đào binh! Ta muốn chiến đấu! Dù cho là máu nhuộm sơn hà, dù cho đầu rơi xuống đất, dù cho đốt cháy giọt máu cuối cùng thì ta cũng muốn. . . Đánh đến phút cuối!" Khí Vận Thiên Tôn phát ra ước nguyện.

Hắn gào lên khàn cả giọng, thật sự đã đốt cháy giọt máu cuối cùng của mình, đốt hết toàn bộ khí vận, xông thẳng về hướng đám xâm lăng tỉ tiện lại đáng chết kia.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong rung động.

Hốc mắt hắn hơi ứa lệ nóng.

“Hay cho một Khí Vận Thiên Tôn!

Diệp Phong nhìn cảnh chiến đấu trong hình ảnh thì có một nhận biết hoàn toàn mới đối với Khí Vận Thiên Tôn ( thiên đạo của Thần Châu).

Lúc còn trẻ người này thật sự quá nhiệt huyết dũng cảm.

Trong hình ảnh, Khí Vận Thiên Tôn không ngừng chém giết, mặc dù hao hết tiên huyết và số mệnh, thậm chí cả pháp lực cũng bị mất, nhưng vẫn dựa vào niềm tin vô địch của mình mà chống chọi đến cùng.

Tên Tiên Đế tâng một trăm thứ nhất bị giết.

Ngay sau đó là tên thứ hai, tên thứ ba...

Ngưu Đầu Nhân đại quân bị giết đến nát gan, cho dù là tên thủ lĩnh kia cũng cúi đầu xuống nhìn lông ngực tan vỡ của mình, trong lòng tràn đây rung động và e ngại.

"Ngươi là một tên điên! !" Thủ lĩnh Ngưu Đầu Nhân sợ hãi: "Người này đã hao hết sức mạnh, chúng ta tạm thời lui ra phía sau, tiêu hao chết hắn."

Nói xong, hắn ta dẫn đầu rút lui.

Mấy ngàn Ngưu Đầu Nhân còn lại nhao nhao bại lui.

Nhưng Khí Vận Thiên Tôn sẽ không dễ dàng tha cho bọn chúng, dù chỉ còn lại hơi thở cuối cùng thì hắn ta cũng càng đánh càng hăng, trong lúc đuổi giết đám đại quân Ngưu Đầu Nhân còn lại cách đó mấy trăm triệu năm ánh sáng thì rốt cuộc cũng chém giết chúng hầu như không còn.

Trên một cánh đồng hoang cổ xưa, hai tay Khí Vận Thiên Tôn như đao cắm vào mi tâm của Ngưu Đầu Nhân thủ lĩnh, khiến đồng tử của người này phóng đại.

"Tại sao ta lại... Chết chứ?" Thủ lĩnh Ngưu Đầu Nhân phun máu òng ọc rồi ngã xuống đất bỏ mình.

"Kẻ xâm lăng đáng chết!" Khí Vận Thiên Tôn đứng thẳng lên, nhưng nhìn thân thể đã tan nát, lại trông ra vũ trụ tinh không mênh mông, phát hiện tất cả các tu hành giả của mọi tinh vực đều đang khóc, đểu rơi lệ cho hắn.

"Ta cũng sắp chết rồi. . ” Khí Vận Thiên Tôn đau thương.

Hắn sắp sửa chứng đạo Thiên Tôn, lại gặp phải một đám giặc xâm lăng, cuối cùng tử chiến sa trường.
Bình Luận (0)
Comment