Chưởng Ôn

Chương 12

"Kiêu tỷ, mọi người đã đến đông đủ".

Diệp Tiêu Nhiên vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe được lời của Niên Thiếu Dương thì chậm rãi mở mắt, đứng lên, mặc áo khoác đi đến phòng họp.

Ngành vui chơi giải trí này đã làm được mấy năm, những chuyện muôn hình vạn trạng đều đã trải qua, nhiều người đều cho rằng một nữ nhân như cô không thể làm nên chuyện gì, nhưng lại không ngờ được cô làm việc luôn quyết đoán hơn người. Rất ít trường hợp Diệp Tiêu Nhiên tự mình chủ trì hội nghị như thế này, sự kiện thuốc phiện của Bar Dạ Vũ lần này thế nhưng lại khiến cô coi trọng hơn hết.

Người bên ngoài chỉ biết Bar Dạ Vũ là nơi Diệp Tiêu Nhiên thường đến, mà không biết rằng mọi sự tình lớn nhỏ của chi nhánh đều báo về nơi này, nơi này là nơi là nơi cô thu thập tin tức, chỉnh đốn xử lí mọi việc. Cô luôn cẩn thận, thận trọng tận lực tránh cho Bar Dạ Vũ gặp chuyện phiền toái không cần thiết, cho nên đối với sự kiện đóng cửa mấy hội sở trước đây cô không để ý lắm, nhưng cuối cùng hôm nay vẫn chạm đến giới hạn của cô rồi.

Bao nhiêu năm lăn lộn trong ngành này, ăn uống, chơi gái hay ma túy gì đó là không thể tránh khỏi, cũng càng không thể tránh né, điều này cô rất rõ ràng, muốn yên ổn sống trong ngành này thì cần tránh né pháp luật. Mà muốn bình yên trữ hàng thì việc câu thông cũng hắc bạch lưỡng đạo không phải là chuyện dễ gì, nhưng cô vẫn có thể xử lí thỏa đáng. Ở thành phố A này có ai không dám cho Trầm gia mặt mũi, có ai không biết Trầm gia là hậu thuẫn sau lưng của Diệp Tiêu Nhiên. Thành quả nàng khổ cực kinh doanh đến ngày hôm nay, quyết sẽ không để đợt sóng gió này làm ảnh hưởng.

Vào ngày chính thức tuyên chiến cùng Tô Hoằng, cô đã chuẩn bị tâm lí đối đầu, nhưng mà bên tòa án rất mẫn cảm, nếu bởi vì chuyện thuốc phiện lần này mà khiến bản thân dính án thì chẳng những khiến việc nhận lại Tô Tử Lăng sinh ra bất lợi mà càng khiến kế hoạch tiếp cận Nghiêm Văn Khâm trở nên khó khăn.

"Cạch". Cửa phòng họp bị mở ra, Diệp Tiêu Nhiên vừa đi vào thì tất cả mọi người đều đồng loạt đứng dậy, tất cung kính chỉ hô lên: "Kiêu tỷ".

Trực tiếp đi thẳng đến ghế chủ tọa, cô phất tay, mọi người đều ngồi xuống, chờ đợi cô lên tiếng, trên mặt bọn họ vẫn như cũ không có nhiều biểu tình. Ngành này có rất nhiều loại, có hội sở giải trí cao cấp, quán bar, KTV, lần trước bị chỉnh đốn chỉ đóng cửa mấy hội sở, còn lại tất cả đều kinh doanh bình thường, tổng doanh thu cũng không vì đó mà ảnh hưởng nhiều.

Cô có thể trụ qua được đợt tổn thất đó, cũng có thể tìm cách lấy lợi những lợi nhuận mất đi. Năng lực của Dạ Kiêu, là không thể xem thường.

"Nói tình huống gần đây của hội sở đi". Diệp Tiêu Nhiên một thân vương giả lên tiếng chỉ thị, tiếng báo cáo cũng bắt đầu vang lên.

"Gần đây cục cảnh sát lấy danh nghĩa bắt ma túy để hành động, thật sự khiến chúng ta bị động".

"Kiêu tỷ, tin đồn gần đây chúng tôi cũng đều nghe thấy".

"Cảnh sát có thể cũng chỉ muốn làm như cưỡi ngựa xem hoa thôi".

"Mỗi ngày những ai đến hội sở chúng tôi đều kiểm tra qua".

"Trước khi bên cảnh sát đi tuần tra thì chúng ta đều được tin báo trước, Kiêu tỷ cứ yên tâm, sẽ không bại lộ được chuyện gì đâu".

"Kiêu tỷ, bên cảnh sát thì cô không cần lo, tôi đều đã chuẩn bị tốt rồi. Chỉ là chuyện của Bar Dạ Vũ cần tra rõ ngọn nguồn, chỉ sợ mọi chuyện không đơn giản như vậy, Hồng tỷ kia sao có thế dám động vào cô như vậy, sau lưng chắc chắn có chỗ dựa". Người lên tiếng tên Lưu Hưởng, là anh em tốt của Cố Phi, từng cùng Cố Phi xử lý chuyện của hội sở. Sau khi Cố Phi qua đời thì hắn đến công ty làm phó tổng, chuyên quản lí tất cả sự vụ lớn nhỏ của hội sở. Diệp Tiêu Nhiên cũng toàn quyền giao cho hắn quản lí, hắn quen thuộc giới giải trí này, cũng có thể thành thạo đem việc kinh doanh của hội sở phát triển, công trạng không hề kém, thậm chí việc khơi thông hai bên hắc đạo cũng làm rất tốt.

"Sau lưng Hồng Anh nếu không có ai thì làm sao dám công kích chúng ta, việc này tôi sẽ tìm hiểu rõ, nắm chặt được kẻ đứng sau này. Các người cũng không cần đánh rắn động cỏ, gần đây hãy chú ý đến chuyện trong hội sở của mình một chút". Diệp Tiêu Nhiên khí tràng mười phần nói, cô quan sát được mỗi biểu tình của những người này khi nói đến chuyện tuần tra của cảnh sát, những người này nhìn bên ngoài thì như phục tùng, nhưng sau lưng có ai lại không vì lợi ích bản thân mà đục nước béo cò. Tham lam là bản tính con người, chỉ cần giúp cô làm tốt mọi chuyện, cô sẽ không so đo nhiều, người có tác dụng thì mới có thể làm việc cho cô, hơn nữa phải trung thành, nếu có phản bội, cô nhất định cũng không dễ dàng buông tha.

"Vâng, Kiêu tỷ". Cùng lúc đáp lời, giống như đã trải qua huấn luyện quân đội, vị đại tỷ này, hiểu được lạnh lùng của cô, quen thuộc tác phong làm việc của cô, tất cả không ai dám trái lại phân phó.

Diệp Tiêu Nhiên đứng dậy, đôi mắt như chim ưng sắc bén nhìn quét qua mỗi người, nói: "Tôi không hi vọng sắp đến nghe được tin tức không hay ho gì". Nói xong góc áo phất lên rời khỏi phòng họp.

Ra khỏi phòng, thẳng người đi đến cửa.

"Đến trường học". Diệp Tiêu Nhiên phân phó một tiếng, Niên Thiếu Dương gật đầu, giúp cô phủ thêm một chiếc áo khoác.

Ánh chiều tà chiếu rọi lên mặt tuyết, khung cảnh như phủ bạc ánh vào mi mắt, đem đến một phen tư vị khác thường. Bên ngoài xe, gió lạnh có chút thấu xương, Niên Thiếu Dương vừa khởi động xe thì nhìn thấy Hạ Diệp từ xa xa đạp xe đến. Nàng cũng thấy được Diệp Tiêu Nhiên nên liền dừng xe, chạy chậm qua, trên mặt xuất hiện tươi cười khó có được.

"Kiêu tỷ". Hạ Diệp hơi thở hổn hển, Diệp Tiêu Nhiên giương mắt nhìn nhìn nàng, hỏi: "Có việc?".

"Tô Tử Lăng đã ba ngày không đến trường rồi". Hạ Diệp nói xong có chút lo lắng nhìn biểu tình của Diệp Tiêu Nhiên, nàng vốn nghĩ Diệp Tiêu Nhiên sẽ để lộ một tia bối, hay chí ít cũng là lo lắng. Nhưng nàng nhầm rồi, cô nghe được tin tức như vậy nhưng giống như không hề nghe thấy, chỉ là vẫn hơi quay đầu, tầm mắt không mục đích nhìn phía trước.

"Kiêu tỷ, chị, không lo lắng sao?". Hạ Diệp nghi ngờ hỏi, Diệp Tiêu Nhiên xoay đầu, lạnh nhạt nói: "Không phải cô còn chưa nói xong sao?". Hạ Diệp thoáng chốc kinh sợ, nàng nhất thời thấy cảm giác thất bại đánh úp đến, nàng giữ lại không nói chỉ là muốn nhìn một mặt khác của Diệp Tiêu Nhiên thôi, không ngờ được việc nàng đã đi điều tra qua, Diệp Tiêu Nhiên cũng có thể hiểu rõ như vậy.

"Thật là không có gì có thể giấu được chị. Tô Kính đã đến thành phố A". Hạ Diệp hơi thở dài, trong giọng nói dẫn theo tia phiền muộn, Diệp Tiêu Nhiên nghe xong cũng không có biểu hiện gì, chỉ nói: "Giống như dự đoán". Hết thảy như là đã nằm trong lòng bàn tay cô.

"Cái kia, Kiêu tỷ, trời rất lạnh, tôi có thể ngồi xe của chị một lát không?". Hạ Diệp rùng mình một cái, giả vờ đáng thương nhìn Diệp Tiêu Nhiên.

Nhìn nàng một thân y phục đơn bạc, bên ngoài chỉ khoác một lớp áo, trên đầu đội mũ đen, trên chân là đôi giày số lượng có hạn dính đầy tuyết, cái mũi đông cứng có chút ửng đỏ làm tôn lên gương mặt trắng nõn. Rõ ràng là nữ nhân, nhưng lại có được vẻ tuấn tú như Phan An.

"Mang nàng đi lấy xe". Diệp Tiêu Nhiên phân phó một tiếng liền xuống khỏi xe.

"Hả? Cái gì lấy xe?".

"Đi lên đi". Niên Thiếu Dương nói, đã thấy Diệp Tiêu Nhiên tự mình đi bộ về phía trước.

"Ai, Kiêu... Kiêu tỷ...". Thanh âm Hạ Diệp đuổi theo thân ảnh Diệp Tiêu Nhiên càng ngày càng xa.

Chỉ thấy cô một mình đi trong gió lạnh, hình ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo hiu quạnh mùa đông, khi nhìn đến chỉ nghĩ muốn cho cô một cái ôm ấm áp, muốn trở thành người có thể làm ấm trái tim của cô.

Diệp Tiêu Nhiên ít khi một mình đi giữa ngã tư đường thế này, bên cạnh không mang theo một ai, xuyên qua đám người rộn ràng náo nhiệt, bỗng nhiên lại cảm thấy thành phố này có chút xa lạ. Chỉ là bây giờ trên đời này cô còn có người thân, làm cho sinh mệnh có được luyến tiếc, một lòng báo thù của cô cũng vì thế mà có một tia mềm mại. Nghĩ đến sau này có thể cùng con gái nhận nhau, được nghe con bé gọi một tiếng mẹ, khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên không khỏi kéo lên mạt cười thư thái.

Mang mặt nạ đã lâu lắm rồi, cô thậm chí đã quên mất chính bản thân mình trông như thế nào. Trải qua nhiều chuyện như vậy khiến cô không thể tin tưởng bất kì ai nữa, cô chỉ có thể dùng lạnh lùng bao bọc bản thân, cất giấu hết thảy. Cô chưa từng dừng lại bước chân báo thù, cũng chưa từng ngừng việc điều tra kẻ giết cha mẹ năm ấy, ân oán của cô cùng Tô gia năm đó là như thế nào mà hình thành.

Bỗng nhiên bị tiếng còi oto đánh vỡ suy nghĩ, cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong xe hé ra gương mặt quen thuộc, cảm thấy có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy nàng. Chỉ là trên mặt nàng rất nghiêm túc, nụ cười ấm áp kia cũng không còn. Nghiêm Văn Khâm, cô ấy như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

"Diệp tổng, có thời gian không, tôi muốn đưa cô đến một nơi". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm bình thản, thậm chí là có chút hững hờ, Diệp Tiêu Nhiên không chút do dự liền ngồi vào xe Nghiêm Văn Khâm.

Diệp Tiêu Nhiên có chút khó hiểu liếc mắt nhìn Nghiêm Văn Khâm một chút, không nói gì, Nghiêm Văn Khâm cũng chỉ là nắm lấy vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, dẫm chân ga liền vọt đi.

Ước chừng hai mươi phút sau xe đi đến một tiểu khu xa hoa, bảo an có vẻ như đã biết Nghiêm Văn Khâm từ lâu, cung kính thay nàng mở cổng, Diệp Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn đã nhận ra tiểu khu này.

Trong hình ảnh Hạ Diệp đưa qua cô đã nhìn thấy tiểu khu này, là nơi Vu Bối Nhi sống. Buổi tối ngày đó mãi đến khuya thì Nghiêm Văn Khâm mới cùng Nghiêm Văn Huy rời khỏi, tuy nói quan hệ của Vu Bối Nhi cùng Nghiêm Văn Huy là bà chủ nhân viên nhưng Hạ Diệp không có tra ra được Nghiêm Văn Khâm đến tột cùng là có liên hệ gì với Vu Bối Nhi. Diệp Tiêu Nhiên quả thật nghi hoặc, tại sao Nghiêm Văn Khâm lại mang cô đến nơi này?

Đi đến thang máy, cước bộ Diệp Tiêu Nhiên liền dừng lại, hai tay có chút mất tự nhiên nắm thành quyền. Cô nhìn thang máy, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng lại không để Nghiêm Văn Khâm phát hiện ra.

"Đi tầng mấy?". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên bình thản như cũ.

"Tầng bốn".

"Tôi đi thang bộ". Diệp Tiêu Nhiên nói xong liền xoay người đi đến cầu thang bộ, lúc này cửa thang máy đã mở ra, Nghiêm Văn Khâm nhìn thoáng qua Diệp Tiêu Nhiên, không hề tiến vào thang máy, nhấc chân đi theo Diệp Tiêu Nhiên lên cầu thang.

Hai người một trước một sau không ai nói gì, Nghiêm Văn Khâm có chút trầm mặc, thang lầu vang lên thanh âm giày cao gót thanh thúy dễ nghe, giống như tiết tấu tốt đẹp nào đó, cùng lúc nảy lên trong lòng hai người.

Đây là tiểu khu có mật độ nhà thấp, mỗi tòa chỉ có bốn tầng, bởi vì Vu Bối Nhi thích ngắm bầu trời nên lựa chọn tầng cao nhất này. Đi đến tầng bốn Nghiêm Văn Khâm đến trước cửa, lấy ra chìa khóa mở cửa. Diệp Tiêu Nhiên nhìn động tác tựa như rất quen thuộc của Nghiêm Văn Khâm, lại nhớ đến hình ảnh ngày đó nàng ôm Vu Bối Nhi rời khỏi hội sở, quan hệ của hai người đến tột cùng là thân mật đến cỡ nào mà nàng có thể có được chìa khóa nơi này.

Bước vào phòng khách liền ngửi được một cỗ mùi thuốc quen thuộc xông vào mũi, Nghiêm Văn Khâm hơi nhíu mày, kêu lên: "Văn Huy". Thì ra Nghiêm Văn Huy cũng ở nơi này, ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên nhìn lướt căn phòng, trừ bỏ tấm poster bắt mắt của Vu Bối Nhi ra thì bố cục căn phòng thoải mái, phong cách điền viên đơn giản, đồ vật được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, có chút sạch sẽ. Nghiêm Văn Khâm vẫn đang tự mình tìm kiếm, biểu tình trên mặt có chút trầm trọng, bỗng nhiên "xoảng" một tiếng, tiếng thủy tinh bị vỡ vang lên đâu đó.

"Bối Nhi". Nghiêm Văn Khâm hô một tiếng, bước chân tiến lên, Diệp Tiêu Nhiên cũng vội vàng đuổi theo.

"Đưa cho chị!". Một tiếng kêu giận dữ, ở góc phòng vệ sinh là Vu Bối Nhi đang lui vào, sắc mặt trắng bệch, cầm kim tiêm trong tay, cánh tay còn quấn lấy một sợi da trâu, gân xanh bại bộ, có thể ẩn ẩn nhìn thấy dấu kim tiêm trên đó.

"Đừng tới đây". Vu Bối Nhi giơ kim tiêm trong tay không cho Nghiêm Văn Huy tới gần, vẻ mặt Nghiêm Văn Huy tuy lo lắng nhưng rất bình tĩnh, nói: "Bối Nhi, bình tĩnh một chút, đưa ống kim cho chị".

"Không cần, em khó chịu, Văn Huy, chị buông tha cho em đi, em thật sự rất khó chịu". Biểu tình trên mặt Vu Bối Nhi rất thống khổ, ủ rũ trên mặt đánh úp lại, như là nhận lấy hết thảy tra tấn, đau khổ giãy dụa.

"Chị, chị trở lại rồi". Nghiêm Văn Huy có chút sốt ruột nhìn Nghiêm Văn Khâm, lại phát hiện thấy Diệp Tiêu Nhiên đang đứng bên cạnh nàng.

Vốn dĩ là Nghiêm Văn Huy đã cho người theo dõi, từng hành động của Vu Bối Nhi đều nắm trong lòng bàn tay, biết được em ấy đang ở nhà cho nên nàng liền cùng Nghiêm Văn Khâm đến đây, muốn thăm em ấy một chút.

Trong lòng nàng hi vọng rằng em ấy có thể khống chế không động đến thuốc phiện, nhưng hết thảy lại như dự đoán của Nghiêm Văn Khâm, em ấy căn bản không thể khống chế nổi mình. Nếu con người có thể tự thoát khỏi ma túy, thì thế gian này sẽ không có nhiều bi kịch xảy ra như thế.

Mới vừa bước vào cửa thì nhìn thấy trạng thái của Vu Bối Nhi rất bình thường, không ngờ chỉ một lúc sau thì liền lên cơn nghiện. Hai chị em đã tốn rất nhiều sức lực mới có thể trấn an nàng, nghĩ rằng ảnh hưởng của hai người đã có thể khiến nàng chậm rãi an tĩnh lại, Nghiêm Văn Khâm mới xoay người đi ra ngoài, không nghĩ tới khi trở về lại mang theo Diệp Tiêu Nhiên. Tuy nhìn bên ngoài Vu Bối Nhi đã vượt qua cơn thèm thuốc nhưng ai ngờ nàng chỉ đang ngụy trang cho bản thân, chờ đến lúc Nghiêm Văn Huy dỡ xuống phòng bị thì tìm được kim tiêm trốn vào phòng vệ sinh, ngay lúc hai người giằng co thì Nghiêm Văn Khâm trở lại.

"Bối Nhi, ngoan, đưa kim tiêm cho chị Văn Khâm. Không có việc gì, chịu đựng liền qua thôi". Nghiêm Văn Khâm cũng tận lực trấn an, thế nhưng Vu Bối Nhi vẫn một mực lắc đầu, cơn thèm thuốc khiến nàng hoàn toàn đánh mất lí trí, cho dù là người âu yếm nhất cầu xin chính mình đừng buông xuôi cũng không thể khiến nàng tỉnh táo.

"Văn Huy, nói chuyện với em ấy, phân tán lực chú ý của em ấy". Nghiêm Văn Khâm nhỏ giọng nói sau lưng Nghiêm Văn Huy, chính nàng lại chằm chằm nhìn Vu Bối Nhi, muốn chớp thời cơ đoạt được kim tiêm của nàng.

Nghiêm Văn Huy hiểu ý, dừng một chút, trong mắt hiện lên ưu thương nhàn nhạt, nàng nhìn Vu Bối Nhi, nói: "Bối Nhi, thực xin lỗi, thật ra chị biết được tình ý của em, nhưng là chị không dám đối mặt cùng thừa nhận". Lời nói của Nghiêm Văn Huy khiến trên mặt Vu Bối Nhi nổi lên kinh ngạc nhè nhẹ, tay đang cầm kim tiêm cũng chậm rãi thả lỏng, khóe mắt hàm lệ, ủy khuất giấu trong lòng lâu nay liền theo nước mắt trút xuống như hồng thủy.

Nàng làm sao không biết, Nghiêm Văn Huy là tổng tài tập đoàn Trung Á, trên vai gánh vác bao nhiêu trách nhiệm. Là tổng tài duy nhất của Trung Á, đừng nói đến bối cảnh cường đại sau lưng khiến chị ấy không thể lựa chọn, chỉ riêng hạnh phúc gia đình viên mãn kia đã đủ để chị ấy không thể làm ra chuyện gì khác thường, càng không thể đi yêu một người con gái. Yên lặng chăm chú nhìn chị ấy lâu như vậy rồi, vậy mà bây giờ chị ấy nói rằng chị ấy biết hết tất cả, chỉ là bản thân tự lừa mình dối người mà thôi. Có phải chị ấy cũng có quyến luyến nhàn nhạt với mình hay không? Nàng không còn mong ước gì cả, chẳng sợ để chị ấy biết được tâm ý của mình, biết thì cũng tốt thôi. Vu Bối Nhi rơi nước mắt, không nói được lời nào, chỉ là yên lặng dùng ánh mắt dạt dào tình ý nhìn Nghiêm Văn Huy, để nàng cảm nhận được tâm của mình. Nghiêm Văn Khâm nhìn thấy Vu Bối Nhi lơi lỏng chính mình thì muốn tiến lên, không ngờ đột nhiên có người đã bước tới giành trước,

Đợi cho Vu Bối Nhi hoàn hồn thì đã thấy kim tiêm trên tay mình bị người khác muốn đoạt đi, trong lúc giằng co cũng làm bị thương tay người kia. Diệp Tiêu Nhiên bình tĩnh ném kim tiêm ra xa, gạt đi máu trên tay đang chảy do bị cắt qua. Nghiêm Văn Huy ôm cổ Vu Bối Nhi, nói: "Không cần động đến nữa, Bối Nhi, em nghe lời cầu xin của chị được không?". Vu Bối Nhi vô lực té ngã vào lòng Nghiêm Văn Huy.

"Cô không sao chứ?". Nhìn thấy Vu Bối Nhi được Nghiêm Văn Huy trấn an, Nghiêm Văn Khâm bước lên trước hỏi tình hình của Diệp Tiêu Nhiên. Diệp Tiêu Nhiên chỉ lắc đầu, biểu tình như cũ không chút gợn sóng, tựa hồ như đau đớn ở lòng bàn tay không hề ảnh hưởng đến tri giác của cô.

"Không có chuyện gì, vết thương nhỏ thôi". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên bình thản trả lời, Nghiêm Văn Khâm nhanh chóng cầm hộp sơ cứu đi lại, nhìn miệng vết thương ước chừng ba cm đang chảy máu. Nghiêm Văn Khâm dùng bông giúp cô cầm máu, lại lấy ra thuốc sát trùng, nói: "Cô cố chịu một chút". Nàng dùng một cây tăm sạch quấn chút bông, tẩm thuốc sát trùng lên, chậm rãi chạm lên vết thương, nhẹ nhàng lau đi vết mau trong lòng bàn tay Diệp Tiêu Nhiên. Động tác nàng mềm nhẹ, giống như sợ mạnh tay sẽ làm đau người kia.

"Đau không?". Nghiêm Văn Khâm nâng mắt hỏi, đã thấy Diệp Tiêu Nhiên cũng đang nhìn mình, tầm mắt thản nhiên chống lại, Diệp Tiêu Nhiên lại né tránh ánh mắt Nghiêm Văn Khâm, nói: "Không đau".

"Vết rách lớn như vậy, lại chảy máu, làm sao mà không đau". Nghiêm Văn Khâm lưu loát xử lý tốt miệng vết thương, dùng băng gạt quấn vài vòng trên tay cô. Thanh âm ôn nhu của nàng như có thể hòa tan lòng người thế nhưng đối mặt với nàng lúc này lại là Dạ Kiêu tâm lạnh như băng

"Không sao". Vẫn không nhiều lời như trước, cô rút lại bàn tay đã xử lý tốt, nói: "Chuyện ma túy tôi rất xin lỗi. Tôi sẽ nhanh chóng công đạo với Nghiêm tổng, cũng sẽ bắt được người cung cấp hàng cho Bối Nhi".

Nghiêm Văn Khâm thu dọn hộp thuốc, nhìn Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Tôi đưa cô đến đây không phải là muốn truy cứu trách nhiệm, cô nãy giờ nhìn thấy không ít chuyện, tôi chỉ muốn cho cô biết một điều, với tôi mà nói Bối Nhi không phải là người bình thường. Còn nếu có người muốn nhân chuyện này làm khó dễ cô thì mặc dù không dễ nhưng cũng không khó gì. Giờ là lúc cô đang tranh quyền thăm hỏi, nếu bên hội sở dính đến ma túy thì sau này toà án sẽ vì lo lắng cho đứa nhỏ mà ra phán quyết, phán xử cô thua kiện".

"Tôi sẽ không để chuyện như vậy phát sinh, cảm ơn thẩm phán Nghiêm đã nhắc nhở. Nhưng là, có một số việc.... Không thể miệt mài theo đuổi mãi như vậy". Diệp Tiêu Nhiên nói xong đứng dậy đi về phía cửa.

"Vẫn nên đến bệnh viện xử lý vết thương một chút, sẽ tốt hơn". Lời nói quan tâm vang đến sau lưng Diệp Tiêu Nhiên, động tác mở cửa của Diệp Tiêu Nhiên hơi dừng lại, không có quay đầu, một mực rời đi.

Nghiêm Văn Khâm hơi thở dài, lập tức cảm thấy một trận không khỏe, nàng hơi chống đỡ thân mình, không tự giác nhìn về hướng phòng ngủ Vu Bối Nhi.

Văn Huy, em tốt hơn vẫn là không nên đi trên con đường này.

Bình Luận (0)
Comment