Chưởng Ôn

Chương 15

Lúc cô đến nhà hàng thì Nghiêm Văn Khâm đã chờ sẵn ở đấy, Diệp Tiêu Nhiên lấy lại vẻ mặt hữu hảo, khóe môi nhếch lên độ cong nhàn nhạt hướng Nghiêm Văn Khâm đi đến. Nghiêm Văn Khâm đang ngồi bên bàn, trên tay cầm một quyển tạp chí, tay nàng giữ mấy sợi tóc rơi xuống bên tai, tay kia lật tạp chí, khí tức lạnh nhạt tiêu sái kia là trải qua bao năm tháng mà thành, không phải lúc làm việc nhưng tính tình cương trực vẫn có thể khiến Diệp Tiêu Nhiên cảm nhận rõ ràng.

"Thực có lỗi, tôi đến trễ". Diệp Tiêu Nhiên đi đến cạnh bàn, cười nói với Nghiêm Văn Khâm. Nghiêm Văn Khâm nghe xong, buông tạp chí trong tay, đứng lên, trên mặt cũng tràn đầy ý cười: "Không sao, tôi cũng vừa đến thôi".

"Xin hỏi hai vị dùng gì?". Nhân viên phục vụ rất lễ phép trưng cầu ý kiến hai người, Diệp Tiêu Nhiên nghe chỉ gật đầu.

Nơi này là nhà hàng Tây tao nhã, muốn tiếp cận Nghiêm Văn Khâm không phải là chuyện dễ dàng. Cô từng bước đi theo kế hoạch, từ từ xâm nhập, việc lấy kết quả vụ án viên mãn để mời người này ăn cơm cũng nằm trong kế hoạch của cô. Cô nhớ rõ Chu Phong từng nói, vì tránh bị nghi ngờ, Nghiêm Văn Khâm chưa bao giờ cùng luật sư hay nhân viên tòa án làm bạn, càng không có quan hệ cá nhân. Nhưng lần này cô biết chắc chắn Nghiêm Văn Khâm sẽ không từ chối mình, bởi vì biết được đối với chuyện của Hồng Anh, cô đã cho Nghiêm Văn Khâm một cái công đạo tốt nhất.

"Lúc nãy xem gì vậy?". Diệp Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua tạp chí Nghiêm Văn Khâm vừa buông xuống, cố ý hỏi, Nghiêm Văn Khâm chỉ cười thong dong, nói: "Không có gì, tùy tiện xem một chút thôi". Nói xong nâng ly nước nhấp một ngụm. Diệp Tiêu Nhiên cũng không có biểu tình gì lớn, chỉ cố tình ngồi vào chỗ đặt cuốn tạp chí.

"Dân ý hướng về pháp viện, tiếng nói của thẩm phán Nghiêm rất có trọng lượng". Cô cầm tạp chí nhìn Nghiêm Văn Khâm nói một câu, Nghiêm Văn Khâm chỉ cười không nói, giống như mọi chuyện không liên quan đến mình, trước sau bảo trì phân thong dong đạm bạc kia. Diệp Tiêu Nhiên cũng cảm thấy hơi khó tin, một người có thân phận như vậy như thế nào một chút tính cạnh tranh cũng không có?

Nàng đem chuyện của Hồng Anh mở ra, hướng về dân chúng lấy ý kiến, khiến cho toàn dân đều hoan hô vị thẩm phán Nghiêm Văn Khâm này. Mỗi hành động của Diệp Tiêu Nhiên đều có mục đích, cô biết Nghiêm Văn Khâm nhất định sẽ nhận vụ án này, bản thân cô cũng muốn lấy vụ án này để buộc mình và Nghiêm Văn Khâm cùng một chỗ. Mọi người bên ngoài cứ nghĩ là Hồng Anh đắc tội Diệp Tiêu Nhiên mới có kết cục này, cứ như vậy không chỉ tạo ra uy hiếp vô hình với người khác mà còn khiến một số người rục rịch ý định, đem cô cùng Nghiêm Văn Khâm thành cái gai trong mắt. Đến lúc đó mặc dù hai người là hai bên hắc bạch nhưng cùng nhau đối mặt sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh.

"Nói đến công việc tất nhiên tôi sẽ làm tốt, những người ác như thế này sẽ bị pháp luật trừng trị". Tầm mắt Nghiêm Văn Khâm phiêu đến cuốn tạp chí rất nhanh liền thu hồi, ngữ khí sắc bén cũng dịu đi, tỏa ra vẫn là cỗ khiêm tốn như trước nay. "Không nói chuyện công việc nữa".

Diệp Tiêu Nhiên gật đầu, nhìn qua nhân viên phục vụ vừa mới đưa rượu lên, nói: "Lafite năm 82, có muốn thử hay không?"

"Không được, lát còn phải lái xe". Nghiêm Văn Khâm khoát tay, Diệp Tiêu Nhiên gật đầu tự rót rượu cho mình, giơ lên, nói: "Chính thức cảm ơn cô, thẩm phán Nghiêm". Nghiêm Văn Khâm cũng nâng ly nước lên. "Thật ra không cần gọi tôi là thẩm phán Nghiêm đâu, bây giờ không phải lúc làm việc".

Diệp Tiêu Nhiên cười khẽ, đưa ly rượu đến bên môi, hôm nay cô mặc một thân quần áo màu trắng, tóc rối tung sau lưng, tuy rằng vẫn lạnh lùng như trước nhưng đã thu liễm rất nhiều, ít nhất là Nghiêm Văn Khâm cảm thấy như vậy. Nếu ngũ quan tinh mĩ của cô ấy rút đi tầng lạnh nhạt này, sẽ cho mình cảm giác như thế nào đây? Nghiêm Văn Khâm nhìn Diệp Tiêu Nhiên mà có chút thất thần.

"Không gọi là thẩm phán Nghiêm thì nên gọi là gì?". Diệp Tiêu Nhiên thả ly rượu xuống, ánh mắt chuyển đến người Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm cũng thả ly nước, cúi đầu cười cười, nói: "Gì cũng được". Một khắc ấy, trong lòng Diệp Tiêu Nhiên vang lên hai tiếng "Văn Khâm", chỉ là cô không có thốt ra thì đã thấy Nghiêm Văn Khâm đưa tay đỡ trán, liền hỏi: "Cô làm sao vậy? Không thoải mái sao?".

"Không có gì, chắc là gần đây nghỉ ngơi không tốt". Nghiêm Văn Khâm trả lời, Diệp Tiêu Nhiên chỉ gật gật đầu, có chút lo lắng nhìn Nghiêm Văn Khâm, trên mặt không có biểu tình gì nhưng ánh mắt gắt gao khóa chặt trên bàn tay đang đỡ trán của người kia.

"Có phải là đau đầu không?". Diệp Tiêu Nhiên có chút lo lắng hỏi, Nghiêm Văn Khâm gật đầu, nói: "Đau nửa đầu, bệnh cũ thôi, không có việc gì đâu". Nói xong hướng Diệp Tiêu Nhiên nở nụ cười trấn an.

Hai người vẫn không nói gì nhiều, mỗi lần hai người ở cùng nhau đều là im lặng nhưng tốt đẹp, có lẽ là do tính cách giống nhau. Sắc trời bắt đầu chuyển tối, xuyên qua cửa kính nhà hàng có thể nhìn thấy cảnh đêm của thành phố, đèn đường bắt đầu sáng lên, ánh vào mi mắt không hề ồn ào náo nhiệt, mà là phủ trên bóng đêm một vầng sáng nhạt, lóe lên từng góc thành phố, vì những người đi trong đêm mà ban phát ánh sáng.

"Dì xinh đẹp!". Ngay lúc trên bàn ăn có chút trầm mặc thì thanh âm trẻ con vang lên bên cạnh, Diệp Tiêu Nhiên vội xoay đầu, trong mắt xuất hiện quang mang, cô vội đứng dậy khỏi ghế, đón lấy đứa nhỏ đang chạy về phía mình.

"Thật trùng hợp a, chúng ta thật là hữu duyên". Tô Tử Lăng từ xa xa liếc mắt một cái đã nhận ra Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên ngồi xổm xuống để tầm mắt mình ngang với Tô Tử Lăng, cô sủng nịch vươn tay xoa đầu con bé, lộ ra ý cười ôn hòa: "Dì gặp con cũng rất vui nha". Nói xong ánh mắt dời đến Tô Hoằng, bên cạnh hắn còn xuất hiện một nữ nhân khác.

"Trùng hợp như vậy, thẩm phán Nghiêm". Thanh âm Tô Hoằng vang lên, Nghiêm Văn Khâm đứng lên, lễ phép gật đầu tiếp đón, nhìn đến Tề Phi bên cạnh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Tề Phi nhìn Nghiêm Văn Khâm gật đầu chào hỏi, Nghiêm Văn Khâm cũng gật đầu đáp lễ.

Bước chân Tô Tử Lăng không tự giác đến gần Diệp Tiêu Nhiên, đưa mũi hít lấy mùi hương trên tóc cô, nói: "Dì xinh đẹp, tóc dì thật là thơm". Bàn tay nhỏ bé đặt trên vai Diệp Tiêu Nhiên, ý cười Diệp Tiêu Nhiên càng nồng đậm, tùy ý để Tô Tử Lăng nghịch tóc mình, hay tay vòng quanh người con bé. Cô thật sự rất muốn ôm lấy con bé, nói với nó rằng dì xinh đẹp chính là mẹ nó, là người mẹ nhiều năm không thể ở bên nó. Nhưng là, cô không thể. Bất kì lúc nào đối mặt với con gái cô đều muốn thể hiện tình cảm trong lòng, nhưng bây giờ ở đây còn có Tô Hoằng, cô không muốn để mình thất thố. Việc nhận lại Tô Tử Lăng, cô không vội, bây giờ đã có quyền thăm hỏi rồi, cô lúc nào cũng có thể đến gặp con bé, đối với cô như vậy là đủ.

"Tốt lắm, Tử Lăng, trễ rồi, chúng ta nên về thôi". Thanh âm của Tề Phi cũng rất đúng lúc vang lên, Tô Tử Lăng quay đầu nhìn, mân mê miệng, có chút luyến tiếc trả lời: "Trễ như vậy rồi a, vậy, về nhà cũng được". Lại một dạng tiểu nhân quay đầu nhìn Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Dì xinh đẹp, lần sau chúng ta gặp lại a".

"Ừm, lần sau gặp lại". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên vô cùng ôn nhu, từ đầu đến cuối không nói một từ nào với Tô Hoằng. Một màn như vậy lại khiến trong lòng hắn hiện lên nhu hòa, muốn để cho đứa nhỏ ở cùng Diệp Tiêu Nhiên một lúc nữa, nhưng lại bị thanh âm Tề Phi kéo lại suy nghĩ, hắn là không nên để tình cũ lấn chiếm, bởi vì áy náy với đứa nhỏ mà bị Diệp Tiêu Nhiên làm mềm lòng.

Cần phải nhớ rằng Diệp Tiêu Nhiên hận mình và Tô gia rất nhiều, hắn nếu vì một phút mềm lòng mà rước họa vào thân, như vậy thì thật không đáng. Hắn dắt tay Tô Tử Lăng, nói: "Đi thôi, về nhà". Nói xong liếc mắt nhìn Diệp Tiêu Nhiên một cái. Tô Tử Lăng một tay nắm tay Tề Phi, một tay nắm tay Tô Hoằng, đi được vài bước thì quay đầu nhìn Diệp Tiêu Nhiên, con bé không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy dì ấy đều rất hưng phấn, mỗi lần tạm biệt lại có chút lưu luyến không tha.

"Nắm tay của dì nhưng nghĩ đến người khác như vậy, dì Tề Phi sẽ rất mất hứng nha". Tề Phi bỗng nhiên nhìn Tô Tử Lăng nói. Tô Tử Lăng ngẩng đầu nhìn Tề Phi, bỗng nhiên bật cười khúc khích: "Tề Phi, trong lòng bản cung chỉ có ngươi, ngươi cứ yên tâm".

"Con đúng là tiểu quỷ". Tề Phi vươn tay chọt chọt mũi Tô Tử Lăng, Tô Hoằng nhìn thấy thì cười cười, nói: "Thật là kì lạ, Tử Lăng mới chỉ gặp cô ba lần, thế nhưng lại thích cô như vậy".

"Cha, lời này của cha không đúng rồi, gặp nhau không phân biệt sớm hay muộn, cảm tình không cần biết trước hay sau". Tô Tử Lăng một bộ tiểu nhân nói làm Tô Hoằng bật cười một trận. Nhìn thấy ý cười dạt dào trên mặt Tô Hoằng, Tô Tử Lăng liền chỉ chỉ hắn, nói: "Cha đừng có cười, nhìn thấy dì xinh đẹp liền nói không ra lời, khiến dì Tề Phi mất hứng, còn giận chó đánh mèo lên người con, con thật vô tội a".

"Được được, là cha sai, được chưa, tiểu chủ nhân bớt giận, bớt giận a". Tô Hoằng thở dài cười cười, lại nhìn thoáng qua Tề Phi, Tề Phi tránh đi tầm mắt của hắn, nhìn thẳng phía trước, không hề đáp lại ánh mắt của Tô Hoằng, nhưng khóe miệng thủy chung vẫn kéo lên mạt cười ý vị thâm trường.

Thẳng cho đến lúc mấy người Tô Tử Lăng rời đi Diệp Tiêu Nhiên mới quay đầu, lại nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm vẫn cúi đầu đỡ trán như cũ, cô có chút lo lắng hỏi: "Cô thật là không có việc gì chứ? Có muốn tôi đưa đến bệnh viện không?"

"Không sao, tôi đến toilet một chút". Nghiêm Văn Khâm dứt lời liền đứng dậy đi thẳng đế phòng vệ sinh, Diệp Tiêu Nhiên thấy vậy, cảm giác không đúng cũng buông ly rượu trong tay, đi theo.

Mới vừa đến cửa phòng vệ sinh thì nghe được thanh âm nôn khan truyền đến, động tác đẩy cửa của Diệp Tiêu Nhiên hơi dừng lại, sau đó lập tức đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm hai tay chống lấy bồn rửa mặt.

"Tôi đưa cô đến bệnh viện". Diệp Tiêu Nhiên đến bên người Nghiêm Văn Khâm, dùng ngữ khí thân thiết nói. Nghiêm Văn Khâm ngẩng đầu, nhìn vào gương thấy được Diệp Tiêu Nhiên đứng bên cạnh mình, Diệp Tiêu Nhiên cũng nhìn gương mặt của nàng trong gương, có chút tái nhợt, trong mắt còn ẩn ẩn hiện ra tơ máu nhàn nhạt.

"Không cần đâu, có thể là bị cảm chút thôi". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm có chút suy yếu nói, cúi đầu mở vòi nước, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt mình. Diệp Tiêu Nhiên vẫn đứng bên người nàng, nàng sửa sang lại quần áo, quay đầu nhìn cô cười cười: "Thật là có lỗi quá". Diệp Tiêu Nhiên lắc đầu, nhìn thấy chân mày Nghiêm Văn Khâm vẫn cau chặt lại, Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên tiến lên đỡ lấy nàng nói: "Tôi đưa cô về, cô không cần lái xe đâu". Nói xong lấy di dộng ra gọi người đem xe chạy đến cửa nhà hàng, tay chống đỡ cả người Nghiêm Văn Khâm đi ra ngoài.

Cơn đau đầu của Nghiêm Văn Khâm không hề nhẹ, lại bị Diệp Tiêu Nhiên ôm vào trong ngực, một chút khí lực giãy dụa cũng không có, lúc đi đến bên cửa xe thì Nghiêm Văn Khâm bỗng nắm lấy cổ tay cô, hơi hơi khởi động thân mình trong lòng cô, nói: "Tôi không sao, có thể tự mình trở về". Diệp Tiêu Nhiên quay đầu nhìn nàng, không hề buông tay, vươn tay kéo sát nàng vào lòng mình, chậm rãi phun ra hai chữ: "Không thể".

"Tôi thật sự có thể~". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm có chút vô lực nói một câu, cũng không có tác dụng gì, cả người đã bị Diệp Tiêu Nhiên kéo vào trong xe, hỏi: "Địa chỉ?". Nghiêm Văn Khâm rất không muốn trả lời câu hỏi của cô nhưng bất đắc dĩ nhìn thấy quan tâm của Diệp Tiêu Nhiên, vả lại thân thể mình có chút chống đỡ không được, đành phải nói cho cô địa chỉ nhà mình. Diệp Tiêu Nhiên nghe được chỉ nhìn Niên Thiếu Dương một cái, để hắn hướng nhà Nghiêm Văn Khâm mà đi.

Trong xe, trán Nghiêm Văn Khâm đã thấm ra một lớp mồ hôi lạnh, Diệp Tiêu Nhiên lấy khăn tay giúp Nghiêm Văn Khâm lau đi. Động tác của cô vô cùng mềm nhẹ, trong mắt lộ ra cỗ nhu hòa mà Nghiêm Văn Khâm chưa bao giờ thấy. Ánh mắt Niên Thiếu Dương nhìn đến gương chiếu hậu có chút kinh ngạc, nhìn động tác cùng thần thái của Diệp Tiêu Nhiên với Nghiêm Văn Khâm mà không thể tin vào mắt mình. Hắn chưa bao giờ gặp qua một Diệp Tiêu Nhiên như vậy.

Nghiêm Văn Khâm cảm thấy trong lòng như có chút bối rối lướt qua, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Diệp Tiêu Nhiên, nàng vội vàng nghiêng đầu, tránh đi động tác của Diệp Tiêu Nhiên, nâng tay nhận lấy khăn tay của cô, nói: "Để tôi tự làm". Diệp Tiêu Nhiên cũng nhận thấy hành động của mình có chút thân mật, cô đem khăn giao cho Nghiêm Văn Khâm, không nói gì thêm.

Thân thể hai người lập tức có khoảng cách,Nghiêm Văn Khâm dựa mình vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần, trong tay vẫn nắm chặt khăn tay của người kia. Diệp Tiêu Nhiên thâm sâu liếc nhìn Nghiêm Văn Khâm, sau đó dời đi tầm mắt, mê man nhìn bên ngoài cửa xe.

Cơn đau đầu khiến Nghiêm Văn Khâm không thể tập trung nhắm mắt được, bàn tay nhịn không được đưa lên đè lại huyệt Thái Dương, cố sức mở mắt ra nhìn về phía Diệp Tiêu Nhiên. Sườn mặt của cô tựa như nằm trên cánh tay nàng, mái tóc đón gió tung bay, có lẽ là ở khoảng cách quá gần khiến cỗ lãnh ý quanh thân người kia làm lòng Nghiêm Văn Khâm nhen lên tia đau đớn.

Xe rất nhanh đã đến tiểu khu nhà Nghiêm Văn Khâm, đây là tiểu khu cao cấp, bảo an kiểm tra vô cùng cẩn thận, nhìn đến có xe lạ tiến vào thì ánh mắt liền nhìn thẳng tắp, mãi cho đến lúc nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm trong xe, nhận ra nàng thì bảo an mới lơi lỏng cảnh giác.

"Cám ơn cô đưa tôi về, tôi có thể tự đi lên được". Giọng nói của Nghiêm Văn Khâm vẫn có chút vô lực, bước đi cũng không vững vàng, Diệp Tiêu Nhiên nhìn như vậy thì nhấc chân đuổi theo, kiên trì muốn đưa nàng lên lầu. Nghiêm Văn Khâm cũng thật sự lo lắng mình ngã xuống, đành phải tùy ý cô.

Đi vào tiểu khu, lúc nhìn thấy thang máy thì sắc mặt Diệp Tiêu Nhiên khẽ biến, bước chân cũng bất giác chậm lại, Nghiêm Văn Khâm phát hiện biểu tình Diệp Tiêu Nhiên có chút không đúng, mở miệng đùa một câu: "Làm sao vậy, không phải là cô cũng lây bệnh của tôi rồi đi?".

"Không có chuyện gì, cô.... ở tầng mấy?". Diệp Tiêu Nhiên hỏi.

"Mười bảy". Nghiêm Văn Khâm trả lời, Diệp Tiêu Nhiên chỉ là gật đầu, biểu tình trên mặt không thay đổi. Nhưng đến khi cửa thang máy mở ra, Diệp Tiêu Nhiên nhìn vào bên trong, bàn tay vốn đang đặt trên vai Nghiêm Văn Khâm không tự giác gia tăng lực đạo, Nghiêm Văn Khâm thậm chí có thể cảm giác được thân thể Diệp Tiêu Nhiên có chút run rẩy nhè nhẹ.

"Cô thật không sao chứ?". Nghiêm Văn Khâm chịu đựng cơn đau hoành hành hỏi, Diệp Tiêu Nhiên lắc đầu, ánh mắt bình thản nhìn bên trong thang máy, cùng Nghiêm Văn Khâm một bước đi vào.

Tay Nghiêm Văn Khâm nhấn lên số 17, lại phát hiện động tác chống đỡ mình của Diệp Tiêu Nhiên dừng lại, hai mắt cô khép hờ, bên trong thang máy yên tĩnh trầm mặc. Giống như qua rất lâu, Diệp Tiêu Nhiên cũng không lên tiếng nói gì, biểu tình vẫn không hề biến hóa, khiến Nghiêm Văn Khâm ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng.

Thang máy rốt cuộc dừng ở tầng 17, Diệp Tiêu Nhiên bây giờ mới mở mắt, rất nhanh liền kéo Nghiêm Văn Khâm ra ngoài, lúc này mới cảm giác được không khí ấm áp, Nghiêm Văn Khâm thật sâu liếc mắt nhìn Diệp Tiêu Nhiên, chỉ là cô vẫn trầm mặc không nói gì.

Vốn dĩ Nghiêm Văn Khâm cũng không muốn để Diệp Tiêu Nhiên tiến vào nhà mình, mấy năm nay nàng luôn có thói quen một mình, trừ em gái ra thì không có bất kì ai đặt chân vào nơi này. Thế mà hôm nay lúc mình cảm thấy không khỏe, người chăm sóc mình, người đặt chân vào đây lại là người ở vị trí đối lập với mình, ngay cả gọi là bạn bè cũng không phải.

"Trong nhà có thuốc không?". Diệp Tiêu Nhiên quan tâm hỏi, Nghiêm Văn Khâm đứng dậy: "Tôi tự mình lấy". Lại bị Diệp Tiêu Nhiên ấn xuống ghế, nói: "Cô ngồi đi, tôi giúp cô lấy, ở chỗ nào?". Nghiêm Văn Khâm nhìn Diệp Tiêu Nhiên, đành phải trả lời: "Bên trong ngăn tủ cạnh đầu giường". Diệp Tiêu Nhiên nghe xong liền hướng về phía phòng ngủ, Nghiêm Văn Khâm có chút vô lực dựa vào sofa, cơn đau vẫn không hề giảm bớt, một chút khí lực cũng không có.

Phòng ngủ của Nghiêm Văn Khâm trang trí tương đối đơn giản, một giường, một cái tủ nhỏ, Diệp Tiêu Nhiên rất nhanh liền tìm được thuốc, là thuốc giảm đau. Đuôi lông mày Diệp Tiêu Nhiên có chút nhếch lên, ánh mắt phát hiện trong ngăn tủ có một khung ảnh. Ảnh chụp hai người, cười rất vui vẻ, một cô gái xinh đẹp như ánh mặt trời ngồi tựa lưng với Nghiêm Văn Khâm, cả hai ngồi trên cỏ, gương mặt tràn đầy tươi cười khoái hoạt, ánh mặt trời chiếu sáng cả hai, trong mắt tràn ngập hạnh phúc.

Nhìn ảnh chụp một lúc, trong lòng Diệp Tiêu Nhiên nảy lên cảm giác kỳ quái, nói không rõ, nhìn cũng không rõ. Cô cầm thuốc rời khỏi phòng, rót cho Nghiêm Văn Khâm ly nước, nhìn thấy nàng uống thuốc xong mới yên tâm.

"Cô về trước đi, tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không sao". Nghiêm Văn Khâm nói, Diệp Tiêu Nhiên nghĩ nghĩ một chút lại đáp lời: "Hay là cô gọi Nghiêm tổng đến chăm sóc cô đi". Vì muốn để Diệp Tiêu Nhiên yên tâm Nghiêm Văn Khâm đành phải đồng ý, Diệp Tiêu Nhiên giúp nàng gọi cho Nghiêm Văn Huy rồi mới yên lòng rời khỏi.

Ra khỏi nhà Nghiêm Văn Khâm, nhìn thấy thang máy, Diệp Tiêu Nhiên siết chặt hai tay, xoay người hướng cầu thang bộ đi xuống, trong đầu không tự giác hiện lên hình ảnh hai người trong ảnh, đuổi mãi cũng không đi.

"Kiêu tỷ, cô.... Đi thang máy?". Niên Thiếu Dương phát hiện vẻ mặt Diệp Tiêu Nhiên có chút trắng bệt liền hỏi, Diệp Tiêu Nhiên gật gật đầu, Niên Thiếu Dương liền hít một ngụm khí lạnh, có chút lo lắng nhìn Diệp Tiêu Nhiên.

"Không có chuyện gì, chỉ chớp mắt thôi, gọi cho Hạ Diệp đi, để cô ấy điều tra xem có bệnh án của Nghiêm Văn Khâm không". Diệp Tiêu Nhiên dặn dò một câu, sau đó ôm tay trước ngực, nhắm lại hai mắt, có chút hoảng loạn, cố gắng bình phục tâm tình của mình.
Bình Luận (0)
Comment