Chưởng Ôn

Chương 25

Bóng đêm buông xuống, gió đêm lay động từng ngọn cây lắc lư, xuyên qua cửa sổ thủy tinh có thể thấy được thân ảnh dựa vào bàn công tác ở dưới ánh đèn. Nàng cẩn thận xem lại những bài báo về vụ án năm đó cùng những tư liệu được đem từ về thành phố B, tỉ mỉ để ý từng chi tiết nhỏ.

Năm ấy khi vụ án xảy ra nàng cũng từng nghe qua một lần, lúc đó bởi vì sắp đến cuộc thi tư pháp, rồi lại bởi vì vụ án được cảnh sát kết luận là ngoài ý muốn cho nên nàng cũng không quá mức để ý. Nàng trăm triệu không nghĩ đến mười năm không nhớ thì hôm nay vụ án này lại bị mình giở ra lại, hơn nữa người bị hại còn là người mình yêu. Giống như có bàn tay nào đó dẫn lối bên trong, để nàng và Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi đến gần nhau.

Nhưng là, kẻ nào đã gởi những bài báo nặc danh này? Nghiêm Văn Khâm nhắm mắt suy nghĩ sâu xa, tuy Diệp Tiêu Nhiên nói như vậy nhưng cũng không quá nguyện ý kể rõ mọi chuyện với mình, tâm lí phòng bị của cô quá nặng, rất nhiều chuyện nàng chưa hiểu rõ hết, cho dù có muốn trợ giúp cô thì nàng cũng không biết xuống tay chỗ nào. Nâng tay vuốt trán, cơn đau đầu kịch liệt lại ập đến, nàng vội vàng mở ngăn tủ lấy thuốc giảm đau để uống. Thở một hơi thật dài, cơn đau nửa đầu vẫn không hề thuyên giảm, chỉ là nàng không muốn đi bệnh viện, cho tới bây giờ nàng vẫn không thể vượt qua chướng ngại kia, không thể bước vào nơi tràn ngập mùi thuốc đấy. Có nhiều lúc sự thật không phải là không thể bước ra, chẳng qua là do nội tâm của bản thân quá mức sợ hãi mà thôi.

Nhìn ánh trăng sáng ngời ngoài cửa sổ, rất đẹp, yên tĩnh đến làm người ta mê luyến, giương mắt nhìn lại thì đã bị mây mù che lấp một chút.

"Thẩm phán Nghiêm, uống trà đi". Trợ lí Tiểu Đường bưng đến một ly trà đã pha tốt, Nghiêm Văn Khâm xoay người, trở lại bàn công tác, nói: "Cậu sao còn chưa đi? Mau về đi".

"Tôi chỉ muốn xem thử có gì giúp cho cô không thôi, đã hơn 11 giờ rồi, thẩm phán Nghiêm, cô cũng nên tan ca đi". Tiểu Đường dù đã rất quen với tác phong làm việc của Nghiêm Văn Khâm nhưng mỗi lần đều tình nguyện ở lại cùng tăng ca với nàng.

"Ừ, tôi xem văn kiện một lát nữa rồi sẽ về". Nghiêm Văn Khâm ngồi vào ghế, vươn tay lấy ly trà uống một ngụm, sau đó lại tiếp tục làm việc.

"Vậy tôi không quấy rầy cô nữa, thẩm phán Nghiêm".

"Ừ".

Có lẽ là do uống thuốc cho nên có chút mệt mỏi, không biết khi nào thì nàng đã ghé vào bàn làm việc ngủ thiếp đi. Giấc ngủ của Nghiêm Văn Khâm rất cạn, cho nên khi cảm thấy xung quanh ấm áp, có người giúp mình phủ thêm áo thì nàng chậm rãi duỗi thẳng thân mình, cố gắng lên tinh thần nói: "Không phải tôi để cậu về trước sao, như thế nào còn chưa đi". Nàng nghĩ Tiểu Đường không nghe lời mình nói, vẫn còn ở lại chăm sóc mình, không hề quay đầu lại mà chỉ nói như vậy.

"Chị không đi, tôi cũng sẽ không đi". Thanh âm quen thuộc vang lên, Nghiêm Văn Khâm trong lòng một trận vui vẻ, còn chưa kịp quay đầu thì Diệp Tiêu Nhiên đã đi qua phía bên kia, liếc mắt nhu hòa nhìn nàng.

"Sao em lại đến đây?". Khóe miệng Nghiêm Văn Khâm cong lên, không giấu được vui mừng hưng phấn khi thấy người yêu, nàng đưa tay đặt lên bàn tay trên đầu vai mình.

Diệp Tiêu Nhiên nhẹ nhàng trở tay nắm lấy tay nàng, lúc nàng đi vào thì nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm bởi vì vụ án của cha mẹ mà vất vả, nội tâm cô vừa cảm động lại đau lòng, loại cảm giác phức tạp này cứ như vậy trào ra trong lòng. Thật đúng là nữ nhân ngốc, cũng không lo lắng ngủ trên bàn như vậy sẽ cảm lạnh, cô thở dài, đem áo khoác của mình phủ trên người nàng, lại không cẩn thận khiến nàng thức giấc.

"Đi thôi, về nhà". Diệp Tiêu Nhiên khẽ kéo tay Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm hiểu ý cười cười gật đầu.

Xe chạy trên đường, Diệp Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Nghiêm Văn Khâm mà đau lòng, đồng thời nội tâm cũng mạnh mẽ xuất hiện cảm giác vô cùng phức tạp. Những gì cô điều tra được không hề nói cho Nghiêm Văn Khâm biết, cứ để mặc nàng vùi đầu vào điều tra như vậy, có lẽ nên để nàng biết mọi chuyện, nàng dụng tâm với mình như vậy, ái mộ như vậy, cũng đã đến lúc dùng đến nàng rồi.

"Văn Khâm, tôi đã phái người điểu tra được một ít manh mối của vụ án". Diệp Tiêu Nhiên bình tĩnh kể lại quá trình điều tra cùng manh mối mà Hạ Diệp tìm được, Nghiêm Văn Khâm nghe xong gật gật đầu, nói: "Xem ra đúng là có điểm đáng ngờ, việc quan trọng bây giờ là phải tìm được Lí Hạo".

"Ừ, tôi đã phái người đi tìm rồi".

"Tôi cũng sẽ giúp em tìm hắn". Nghiêm Văn Khâm nghiêm túc nói, nghĩ nghĩ lại hỏi tiếp: "Vì sao em lại hoài nghi vụ án của cha mẹ là ngoài ý muốn? Tôi nhìn thì thấy vụ án không hề có lỗ hổng nào".

Nghe được vấn đề của Nghiêm Văn Khâm, tốc độ lái xe của Diệp Tiêu Nhiên chậm dần, mãi cho đến khi dừng hẳn, cô nắm chặt tay lái, nhìn về phía trước, cô ấy rốt cuộc cũng hỏi rồi, mình vẫn luôn một mực chờ cô ấy hỏi ra kia mà. Rất nhiều lúc cần đâm thủng tầng giấy mỏng manh này, Nghiêm Văn Khâm biết nếu mình không hỏi thì rất khó để Diệp Tiêu Nhiên nói ra, nàng cơ hồ khẳng định được quá khứ của Diệp Tiêu Nhiên không chỉ có vụ án của cha mẹ, ân oán của cô cùng Tô gia, còn có đứa nhỏ kia, thậm chí người chồng trước kinh doanh quán bar Cố Phi, tất cả sẽ là một câu chuyện rất dài. Hôm nay vì nghe được Diệp Tiêu Nhiên nói ra tiến triển vụ án mà nàng biết được cô đang chậm rãi gỡ xuống phòng bị với mình, nếu không thì sẽ không đem manh mối quan trọng như thế nói với mình.

Cả quá trình kể lại quá khứ, ngữ khí của Diệp Tiêu Nhiên luôn bình tĩnh, từ lúc cô trốn ra khỏi bệnh viện, sau đó bị theo chân, bị bắt đến một ngọn núi ở thành phố B, rồi bị giam giữ trong căn phòng nhỏ hẹp, cho đến khi thời tiết khô ráo dẫn đến cháy rừng, vì thế mà cô thoát ra khỏi căn nhà gỗ đó.

Đó là lúc cô vừa phá thai ở bệnh viện, thể lực gần như tiêu hao hết, thậm chí hạ thân còn chảy máu, lúc đó cho dù có hoảng sợ khi kề cận cái chết thì cô vẫn không buông tay, không tuyệt vọng. Lúc ở bên trong nhà gỗ, cô cố gắng dùng sức vùng vẫy, ngọn lửa cháy đến cũng là lúc cô phá cửa mà ra, khói đen mù mịt khiến cô nhiều lần muốn ngất đi, nhưng trong nội tâm luôn có tiếng gào thét, cô không thể chết ở nơi này, cô không thể khuất phục số mệnh.

Cô may mắn chạy thoát khỏi biển lửa, ngay lúc gian nan vật vã bên triền núi thì gặp được Cố Phi, đại nạn không chết. Ngữ khí cô lạnh nhạt kể lại quá khứ, giống như đang kể lại một bộ phim điện ảnh không liên quan đến mình, nhưng Nghiêm Văn Khâm lại thấy được sát khí lạnh lẽo cùng cừu hận dâng đầy trong đôi mắt kia.

Nàng cứ nghĩ quá khứ đó sẽ long đong, nhưng không hề ngờ được nó lại gai góc như vậy, cô tìm đường sống trong chỗ chết, ý chí cường ngạnh, có thể sống sót chính là may mắn ngàn lần. Nếm trải đau đớn khi cha mẹ qua đời, rồi sau đó nhận lấy sự phản bội của người yêu, loại đau xót cùng tuyệt vọng như sóng biển rít gào này càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ, một trái tim vốn đang ấm áp chỉ trong chốc lát đã bị bóng đêm lạnh lùng cắn nuốt, hết thảy xảy ra cứ như đã được định trước. Vì cái gì sẽ có Dạ Kiêu, vì cái gì cô luôn phòng bị người khác như vậy, vì cái gì cô không dám dễ dàng đi yêu,..... giờ khắc này nàng đã hiểu hoàn toàn.

Nghe xong tất cả, Nghiêm Văn Khâm không nói gì, chỉ gắt gao siết lấy tay cô, muốn truyền tất cả hơi ấm của mình đến lòng cô, một lúc lâu sau Nghiêm Văn Khâm mới nói: "Đều là quá khứ rồi, sau này đã có tôi".

"Văn Khâm, có một số việc sẽ là quá khứ, có một số việc thì không thể được". Mí mắt Diệp Tiêu Nhiên hạ xuống, dừng lại mười ngón tay tương khấu gắt gao của hai người.

"Diệp Tiêu Nhiên!". Nghiêm Văn Khâm bỗng nhiên gọi một tiếng, Diệp Tiêu Nhiên ngẩng đầu, cánh môi ôn nhuận của Nghiêm Văn Khâm liền dán lên môi mình, nụ hôn này giống như nàng đang dùng tất cả tình yêu cùng ôn nhu của mình, rồi lại mang theo quyết tâm cùng lời thề nguyền ước hẹn.

"Tôi nói rồi, sau này em có tôi". Nàng tựa trán mình vào trán cô, thanh âm kiên định phát ra.

Thề non hẹn biển cô đã từng nghe được, lời nói chân thành giống như vậy cùng đã nghe qua, nhưng cô có thể rõ ràng cảm nhận được thanh âm phát ra từ đáy lòng Nghiêm Văn Khâm, trong lòng dâng lên từng trận ấm áp nhưng cô vẫn không hề nói gì. Cô rất rõ ràng, đoạn tình cảm này của cô và Nghiêm Văn Khâm sẽ bởi vì sự thật phơi bày mà chấm dứt, chung quy cô chỉ muốn lợi dụng gia thế của nàng mà thôi, cô sẽ không thật lòng yêu nàng, cô bất quá chỉ là tham luyến ôn nhu khắc này của nàng mà thôi, cô trước sau vẫn luôn thuyết phục mình, thời thời khắc khắc nhắc nhở mình như vậy.

*****

Cũng trong lúc đó, Tô gia không hề dừng lại việc điều tra bối cảnh của Tề Phi, nhìn thì không có gì khả nghi, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy nghi ngờ. Vốn dĩ Tô Hoằng cũng không tính ở lại thành phố B quá lâu, dù sao việc mình âm thầm phát triển thế lực vẫn nên rời khỏi tầm mắt của phụ thân vẫn tốt hơn, dưới chân thiên tử khó thi triển quyền cước, huống chi con gái đang ở thành phố A, hắn càng không có lí do gì lưu lại nơi này. Chỉ là gần đây xảy ra khá nhiều chuyện, từ lúc ở thành phố A gặp được Diệp Tiêu Nhiên thì sóng gió đã bắt đầu nổi lên.

Tô Hoằng không mang Tề Phi đi gặp cha hắn, cho dù Tề Phi có theo hắn về thành phố B thì hắn cũng an bài nàng ở nơi khác. Hắn biết mọi chuyện không thể qua mắt thế lực ngầm của cha hắn được, dù sao Tô gia ở thành phố B là cường long không áp được rắn độc, không có chuyện gì Tô gia không thể làm, hống hồ đường đường là Đại công tử Tô gia dẫn phụ nữ trở về. Nhưng mấy năm nay hình tượng người cha tốt của hắn đã để lại dấu ấn trong mắt cha mình, hắn không thể để một nữ nhân không có danh phận gì xuất hiện bên cạnh mình lúc này được.

Nhìn sắc mặt phụ thân có chút trầm trọng, chú hai Tô Trung đứng bên cạnh cũng như vậy, Tô Hoằng nhất thời cảm thấy được chuyện lần này không hề tầm thường. Tô Trung tuy là em trai ruột của Tô Kính, ở công ty cũng là tổng giám đốc nhưng Tô Hoằng biết rõ ông ta chẳng qua chỉ là thay Tô Kính xử lí chuyện bên hắc đạo mà thôi, thậm chí dùng phương pháp tàn nhẫn mà xử lí. Từ lúc bắt đầu nghiệp quan thì Tô Trung đã đi sau lưng Tô Kính, giúp hắn dẹp bỏ mọi chướng ngại vật, vụ án năm đó của cha mẹ Diệp Tiêu Nhiên cũng do một tay hắn bày ra. Hắn chỉ nghe mệnh lệnh của Tô Kính, đã làm thì không hề từ bất kì thủ đoạn nào.

"Chú hai cũng ở đây a, đã phát sinh chuyện gì sao?'. Tô Hoằng ẩn ẩn cảm thấy bất an, Tô Kính không nói gì, Tô Trung chỉ liếc mắt hắn một cái, nói: "Diệp Tiêu Nhiên đang điều tra vụ khí gas năm đó, con có biết không?".

"Có chuyện này sao?". Tô Hoằng cũng có chút kinh ngạc, tiện đà nói: "Cho dù cô ta có nghi ngờ thì khó tra ra được cái gì, tại sao sắc mặt của ba và chú hai khó coi đến vậy?'

"Tra không ra cái gì? Lí Hạo đều đã bị cô ta tra ra rồi! A Hoằng, chúng ta đã quá coi thường nữ nhân Diệp Tiêu Nhiên này, không nghĩ qua nhiều năm như vậy mà cô ta vẫn có thể lật giở vụ án năm đó. Càng khó giải quyết hơn chính là, Đại tiểu thư Nghiêm gia đã muốn nhúng tay vào việc này rồi". Vẻ mặt Tô Trung nghiêm túc nói, Tô Hoằng kinh ngạc nhìn về phía Tô Kính, hắn ta trước sau vẫn híp mắt nghe hai người nói chuyện, không lên tiếng.

"Nếu nói như vậy, Diệp Tiêu Nhiên tất nhiên sẽ đi tìm Lí Hạo, nhưng Lí Hạo đã biến mất nhiều năm như vậy, đến chúng ta cũng tìm không thấy hắn". Tô Hoằng nói ra nghi ngờ trong lòng, Tô Kính lúc này mới đứng dậy, đưa tẩu thuốc đến bên miệng, hít vào một ngụm.

Hắn đa mưu túc trí, lòng dạ thâm sâu, cơ hồ khiến người khác không thể đoán được lòng hắn nghĩ gì, Tô Hoằng mơ hồ lo lắng chuyện này sẽ không chấm dứt đơn giản như vậy, nếu vụ án này bị khai quật ra thì sẽ bị liên lụy rất nhiều người.

"Em gái của Lí Hạo không phải đã tìm được rồi sao?". Tô Kính quay đầu nhìn Tô Trung hỏi, lại liếc mắt đến phía Tô Hoằng. Tô Trung cười thâm ý, nhìn Tô Hoằng, Tô Hoằng có chút khó hiểu hỏi lại: "Năm đó Lí Hạo chẳng qua chỉ là một tên nghiện, cha mẹ cùng chết, thân thích trong nhà không có ai nhận, như thế nào lại đào ra một đứa em gái?"

"Hahaha, A Hoằng a , em gái hắn cũng được tính là một người mấu chốt, chính là người bên gối của con đấy". Tô Trung chỉ Tô Hoằng cười ha ha.

Tô Hoằng cúi đầu nghĩ nghĩ, mặc dù trong lòng đã đoán được phân nửa nhưng vẫn hỏi lại: "Chú hai, sẽ không phải là Tề Phi đi?".

"Chính là cô ta. Bọn họ tách nhau ra từ nhỏ, tên thật của Tề Phi là Lí Phi, vẫn luôn được gởi nuôi ở nhà thân thích, nếu không phải ta phát hiện có người điều tra Lí Hạo thì cũng không biết Lí Hạo này thế nhưng lại có một cô em gái năng lực như vậy. Cho nên Tề Phi tiếp cận con chắc là có mục đích nào đó, bằng không con nghĩ trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?".

"Chú hai, Tề Phi không hề cố ý tiếp cận con, là do công ty có vụ án, ở thành phố A con mới tìm được cô ta, sau đó trả giá cao mới khiến cô ta đến làm việc chỗ con. Có lẽ sự tồn tại của người anh này Tề Phi cũng không hề biết".

"Đời này của anh sớm muộn gì cũng thua trong tay phụ nữ!!". Tô Kính bỗng nhiên xoay người, sắc mặt âm trầm chỉ vào Tô Hoằng nói, Tô Hoằng chỉ biết cúi đầu. Tô Kính đi đến bên người hắn, chỉ vào ngực hắn, nói: "Nếu không phải do anh nói bóng gió muốn bảo trụ tính mạng của Diệp Tiêu Nhiên thì mọi chuyện cũng không phiền phức đến mức này, bây giờ còn muốn đi xử lí vụ án cũ rích của mười năm trước".

"Ba, ba bớt giận, cho con chút thời gian, con nhất định tìm hiểu lòng trung thành của Tề Phi".

"Không cần, chỉ cần Tề Phi giúp anh tìm được Lí Hạo thì tôi liền tin tưởng cô ta, bằng không, Diệp Tiêu Nhiên, Lí Hạo, Tề Phi, một người cũng không thể giữ". Ánh mắt của Tô Kính lúc nói xong phát ra thị huyết lạnh lùng, ánh mắt này Tô Hoằng đã nhìn thấy nhiều năm trước đó, lúc hắn nổi sát tâm với Diệp Tiêu Nhiên cũng đáng sợ như vậy. Hắn thật sự có thể vì che giấu quá khứ, bảo vệ chính mình mà không từ thủ đoạn, nhưng Tô Hoằng làm sao lại không phải như vậy. Chỉ là không ngờ đến sự tình lại phức tạp cũng khó giải quyết như bây giờ, Diệp Tiêu Nhiên cần gì phải chấp nhất vụ án năm đó đến vậy, bây giờ cha hắn lại nổi sát tâm, hắn càng không thể bảo vệ được cô, khi cần thiết, mọi chuyện năm đó sẽ tái diễn một lần nữa.

Từ nhà lớn Tô gia đi ra, Tô Hoằng liền phóng thẳng xe đến nơi ở của Tề Phi, hắn quả thật không hề hoàn toàn tín nhiệm Tề Phi, ngay cả lúc tình cảm mãnh liệt trên giường thì hắn cũng không dám khinh suất. Hắn vẫn luôn biết Tề Phi là nữ nhân có dã tâm, nhưng hắn cũng hiểu được người như vậy rất khó nắm giữ, cho nên vẫn kiêng kị vài phần, lưu lại bước sau. Hiện giờ không ngờ được nàng có liên quan đến hung thủ Lí Hạo của vụ án khí gas năm đó, khiến suy nghĩ của hắn chỉ trong thời gian ngắn liền có chút hỗn loạn.

Dù sao thì Tô Hoằng cũng ở thương trường nhiều năm như vậy, tiếp xúc qua không biết bao nhiêu người, hơn nữa đi theo phụ thân đã dần mưa dầm thấm đất, hắn có thể bất động thanh sắc giấu đi tâm tình của mình, giấu tốt những suy nghĩ của mình, nhưng Tề Phi cũng không phải là kẻ ngốc. Nếu nói Lí Hạo với nàng là anh em ruột, vậy thì thành phố B chính là quê nhà của nàng, vậy mà nàng lại không hề biểu lộ một chút tâm tình nào.

"Cảm thấy quê nhà của tôi như thế nào?". Tô Hoằng lắc lắc ly rượu vang hỏi, Tề Phi nâng ly rượu, uống một ngụm, trả lời: "Cũng không tệ lắm". Uống xong rượu, ánh mắt nàng có chút âm u nhìn ngoài cửa sổ thất thần. Nhìn thấy biểu tình cực nhỏ này của nàng Tô Hoằng đi đến bên cạnh, ôm lấy thắt lưng của nàng, hỏi: "Làm sao vậy, bảo bối?".

"Kì thật tôi không phải là con ruột trong nhà, nơi này mới chân chính là quê hương của tôi". Tề Phi giãy khỏi ôm ấp của Tô Hoằng, than nhẹ một tiếng, uống một hơi sạch ly rượu, rồi tự rót ly khác cho mình. Trong lòng Tô Hoằng có chút kinh ngạc, hắn thật không ngờ Tề Phi có thể thoải mái thẳng thắn với mình như vậy, hơn nữa biểu tình vô cùng tự nhiên, hắn thật là nhìn không ra đây là ngụy trang hay thật tình thật ý. Thâm tàng bất lộ của nàng thật sự không thua cha hắn chút nào, rất nhiều lúc Tô Hoằng cảm thấy luật sư là một nghề rất đáng sợ.

"Chuyện này thế nhưng chưa từng nghe cô nhắc qua". Tô Hoằng cũng nhẹ nấp ngụm rượu, cố ý không rõ nói.

Biểu tình Tề Phi khó có được nhu hòa, thu liễm cỗ khí chất cao ngạo kia, thậm chí trong mắt Tô Hoằng còn lộ ra tia kiều mỵ quyến rũ. Nàng nâng mắt nhìn Tô Hoằng, cười khẽ, nói: "Nếu không phải trở lại nơi này thì tôi cũng không nhớ đến. Ngày mai về thành phố A tôi mang anh đi gặp một người".

"Người nào?". Tô Hoằng nín thở chờ câu trả lời của Tề Phi, sự tình tiến triển thuận lợi lại khiến hắn cảm thấy không yên, nhưng hắn vẫn kiềm chế tốt cảm xúc, kiễn nhẫn chờ đáp án của Tề Phi.

Tề Phi cười cười, nâng ly rượu cụng với Tô Hoằng, uống xong liền đặt ly xuống, chậm rãi phun ra tên một người: "Anh trai của tôi, Lí Hạo".

Bình Luận (0)
Comment