Hôn mê qua đi, Nghiêm Văn Khâm chậm rãi tỉnh lại, nàng mở mắt, tầm mắt chạm đến nơi nào cũng đều xuất hiện hình ảnh của Diệp Tiêu Nhiên, nụ cười của cô, lời nói ôn nhu của cô, từng thay đổi từ khi gặp cô, tâm tư lạnh lùng kiên quyết của cô, chính nó đem cô bao vây gắt gao, không cho phép cô tin tưởng bất luận kẻ nào.
Kì thật Diệp Tiêu Nhiên có gì sai chứ? Cô là người khiến người ta sinh đau lòng, cô trở thành như ngày hôm nay, có thể trách được ai? Nếu là người khác đã sớm cúi đầu nhận mệnh, hoặc đã ở trong trận hỏa hoạn năm đó chết đi. Nếu không phải có khát vọng muốn sống và ý chí kiên cường thì cô làm sao sống đến bây giờ, thoát khỏi sinh tử liền có thể xây dựng cho mình một vương quốc vững mạnh như vậy. Năng lực cùng sự quyết đoán này có mấy người bình thường có được.
Một người thành công là người biết cách dùng người, một người thông minh càng thêm biết cách sử dụng tài nguyên, Nghiêm Văn Khâm nàng cơ hồ là thiên thời địa lợi xuất hiện trước mặt cô, cô làm sao sẽ buông tha? Buồn cười chính là thiếu một cái "nhân hòa", bởi vì tình yêu này làm cho tất cả trở thành thứ đáng lẽ phải làm. Nghiêm Văn Khâm cười khổ, trong lòng chua xót cùng đau đớn lan tràn toàn thân, dồn về trái tim từng đợt tê dại, nhưng tâm nàng không có cách nào oán hận Diệp Tiêu Nhiên, thậm chí nàng lí giải được cô, càng thêm bao dung cô.
Tình yêu này, sẽ không vì chút thương tổn này mà dừng lại, biết được sự thật nhưng thống khổ là bởi vì lúc Diệp Tiêu Nhiên giãy dụa mình không thể dùng tình cảm bồi bên cạnh người đó, nội tâm cô vẫn bị cừu hận giày vò, không thể thản nhiên đối diện mọi thứ với Nghiêm Văn Khâm. Trên lưng cô đeo gánh nặng như vậy, nàng làm sao nỡ trách cô lúc trước cố ý tiếp cận, thậm chí là lợi dụng nàng cơ chứ?
Thôi, nếu cô muốn để Nghiêm Văn Khâm nàng trở thành quân cờ như vậy thì nàng nhất định sẽ đánh thắng ván cờ này cho cô, để cô bình an đi đến chiến thắng. Chuyện Nghiêm Văn Khâm đã quyết thì bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi, giống như tuyên cáo nàng từng nói là sẽ bảo vệ Diệp Tiêu Nhiên vậy. Nàng vịn tường chống đỡ bản thân đứng dậy, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, chậm rãi rời khỏi mật thất, thanh âm nặng nề của cánh cửa đóng lại tựa như một ngăn cách, để cả hai từ này về sau mãi không thể đi vào tâm của đối phương được nữa.
Thứ tình cảm từ ban đầu xây dựng trên lừa dối cùng lợi dụng thì làm sao dài lâu được? Lùi bước trước đây của Diệp Tiêu Nhiên nàng đã hiểu, thế nhưng nàng cam nguyện làm quân cờ, chỉ cần có thể hộ cô khỏe mạnh, muốn nàng làm gì nàng đều nguyện ý.
Lúc rời khỏi nhà Diệp Tiêu Nhiên thì trời đã sáng, từng tán cây ngay ngã tư tiểu khu bị gió sớm thổi, tạo nên tiếng sàn sạt, Nghiêm Văn Khâm thở dài một hơi, nhìn mặt trời đang mọc lên ở phía đông, nhớ đến lần đầu gặp Diệp Tiêu Nhiên, bị bề ngoài kinh diễm của nàng làm động tâm.
Nhân sinh đâu còn như lúc gặp ban đầu, Nghiêm Văn Khâm cười cười, trong mắt không có chút dấu vết ưu thương, cặp đồng tử đen thẳm kia vẫn lộ ra khí tức ôn hòa. Nàng thông tuệ khoáng đạt, cho tới bây giờ đều xem nhẹ thế sự, không tranh không giành, không giận không vui, cho nên nàng mới có thể bước ra từ bi thương khi Thư Thấm Tuyết ra đi, mới có thể xem nhẹ khi bị Diệp Tiêu Nhiên lừa gạt. Sống trong trời đất, nàng thầm nghĩ không làm thất vọng tín ngưỡng của mình, không uổng phần tình đó, vậy là được rồi.
Từ lúc biết được hành tung của Diệp Tiêu Nhiên nàng cũng không hề dừng việc tìm kiếm lại, nhưng đồng thời đã dần làm chậm quá trình tìm kiếm này. Mà từ lúc tin tức khua chiêng gióng trống về sinh nhật của Tô Tử Lăng được truyền ra thì Nghiêm Văn Khâm có dự cảm Diệp Tiêu Nhiên nhất định sẽ xuất hiện, rồi lại mơ hồ nhận thấy sự tình không đơn giản như vậy. Diệp Tiêu Nhiên chậm chạp không chịu xuất hiện rốt cuộc là đang quan sát chuyện gì, hay là đang muốn sắp xếp cái gì, Nghiêm Văn Khâm nàng thật sự không biết.
111420. Nhớ đến manh mối tìm được ở thành phố B khi đó, nàng suy nghĩ thật lâu nhưng cũng không phá giải được ảo diệu trong đó, sau lần đó cũng chưa thảo luận việc này với Diệp Tiêu Nhiên, ở thành phố B gặp truy sát, trở lại thành phố A thì phải vội về thành phố C. Trong khoảng thời gian này trừ bỏ việc tìm kiếm Diệp Tiêu Nhiên thì nàng cũng sai người quan sát chuyển biến của Tô gia, chỉ là không biết Diệp phụ để lại manh mối này có nghĩa là gì đây.
Nàng cứ luôn lâm vào trầm tư như thế, ngập trong đầu đều là nghĩ cách làm thế nào giúp Diệp Tiêu Nhiên đối phó Tô gia, tìm ra chân tướng. Chỉ có bằng chứng quyết định mới có thể khởi tố Tô gia, để cha con họ Tô trả giá trước pháp luật, thế nhưng những thứ trong tay bây giờ vẫn chưa đủ.
"Chị Văn Khâm". Tiểu Đường gõ cửa tiến vào, cầm trong tay một tấm ảnh, đưa tới, nói: "Có vẻ Diệp Tiêu Nhiên đã xuất hiện". Nghiêm Văn Khâm tiếp nhận ảnh chụp, nhìn kĩ, ảnh chỉ chụp được mặt bên cùng dáng người, người kia đội mũ lưỡi trai, mang kính râm, vành nón ép rất thấp, dáng người có chút giống với Diệp Tiêu Nhiên, nhưng Nghiêm Văn Khâm liếc mắt một cái liền biết đó không phải là cô.
"Chỉ sợ là có ai cố ý thả tin, tạm thời dừng lại, không cần tìm nữa. Cô ấy rất nhanh sẽ xuất hiện thôi". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm thập phần chắc chắn phân phó mệnh lệnh.
Người yêu của nàng, người từng nằm bên gối nàng thì làm sao nàng có thể nhận nhầm được. Thân hình cùng dáng người có chút tương tự, nhưng người trong hình không có chút khí tràng cường đại nào của Dạ Kiêu, không có được tia lãnh đạm nhưng nhu hòa đó, đó là loại khí chất không thể bị vẻ ngoài che lấp, đó là tình cảm ôn nhu mà chỉ có duy nhất Nghiêm Văn Khâm mới có thể cảm nhận được.
*****
Bên ngoài cửa hàng quần áo trẻ em cao cấp xuất hiện hai tên vệ sĩ, bên trong cửa hàng rất ngăn nắp, một người phụ nữ khí chất thoát tục đang lựa quần áo cho một bé gái. Đây là cửa hàng trẻ em nằm ở tầng ba, ngoại trừ hai vệ sĩ thì trong cửa hàng không có bất cứ ai quấy rầy bọn họ, mà vệ sĩ cũng rất thức thời duy trì khoảng cách nhất định.
"Oa, quần áo thật là đẹp". Tô Tử Lăng tràn đầy vui mừng chạy đến gian quần áo nhìn nhìn, phấn khởi kêu lên. Đúng là trời sinh tiểu mỹ nhân khi nhìn đến trang phục đẹp đẽ sẽ luôn hưng phấn a.
"Tề Phi, cái váy này thế nào a". Tiểu Tử Tô Tử Lăng cầm chiếc váy công chúa màu hồng nhạt hỏi, Tề Phi gật gật đầu, nói: "Rất được nha, mắt nhìn của tiểu công chúa nhà chúng ta không tồi a". Nói xong mang theo mỉm cười nhìn con bé, biểu tình của nàng thập phần nhu hòa, ánh mắt nhìn Tô Tử Lăng tràn đầy sủng nịch.
"Ha, cô cầm giúp con, con đi xem cái khác". Tô Tử Lăng vừa dứt lời thì người bán hàng đã cung kính nhận quần áo từ tay con bé. Cửa hàng này có vẻ rất quen thuộc với Tô Tử Lăng, con bé thường xuyên đến đây, mỗi lần mua không ít, một khách quý như vậy nhân viên tất nhiên không dám chậm trễ. Thêm vào đó mỗi lần đến đều mang theo vệ sĩ khoa trương như vậy, có thể nói cô công chúa họ Tô này không thể đắc tội, mặc dù con bé không điêu ngoa tùy hứng, ngược lại rất hoạt bát sáng sủa, thông minh lễ phép, cho nên nhiều người rất yêu thích nó.
Lựa chọn được khoảng mười bộ, Tô Tử Lăng làm như không biết mệt mà đòi thử hết tất cả, Tề Phi nhìn về quản lí, quản lí tựa hồ hiểu được bước vào phòng thử đồ. Tề Phi nhìn về phía Tô Tử Lăng, hỏi: "Tiểu công chúa, có muốn dì giúp con thử không?".
"Con mới không cần, các người cũng không được nhìn lén". Tô Tử Lăng ôm đồ cảnh giác nhìn Tề Phi, rước lấy trận cười vui vẻ lan ra trong cửa hàng. Tề Phi ý cười nồng đậm, điểm điểm chóp mũi con bé, nói: "Được được được, tự con thay đi, dì ở bên ngoài chờ con, được chưa?". Khi nói chuyện thì thấy quản lí đã muốn đi ra ngoài, hai người hiểu ý cười cười.
"Đi thôi, đến phòng thử đồ". Tề Phi nói, phòng thay đồ đã chuẩn bị tốt, chỉ để con bé đi vào, không cho bất cứ ai đi theo, Tề Phi cùng nhân viên đứng bên ngoài, tùy thời chờ đợi đưa ra ý kiến cho con bé.
Lúc trước Tô Tử Lăng đổi quần áo rất nhanh, vậy mà hôm nay lại chậm chạp không ra, ý cười Tề Phi vốn còn trên mặt chậm rãi rút đi, nhìn thấy vệ sĩ cũng sinh nghi nhìn về phía này, nàng cố ý lên giọng hỏi: "Làm được không đấy, Tử Lăng".
"Gần xong rồi, đừng có hối thúc con a". Thanh âm Tô Tử Lăng không nghe ra khác thường, đúng là lúc này con bé đang ngồi xổm bên trong, nhưng nước mắt trên mặt không nhịn được rơi xuống.
Thì ra lúc con bé đi vào phòng thử đồ thì nhìn thấy sau giá áo có một quyển tạp chí, con bé tò mò lấy xuống nhìn thử, tùy ý lật vài tờ, nhìn thấy ảnh của cha bé trong đó thì tầm mắt lập tức dừng lại. Thu hút bé không phải là ảnh của Tô Hoằng, đối với việc cha cùng cùng ông nội hay xuất hiện trên báo hay TV con bé đã quá quen, thế nhưng lần này trên ảnh ngoài trừ cha bé thì còn xuất hiện một người, đó là dì xinh đẹp của bé.
Đối với đứa trẻ nhỏ tuổi như con bé thì sẽ không biết nhiều mặt chữ lắm, nhưng từ nhỏ Tô Tử Lăng đã có ngộ tính cao hơn người, chưa học tiểu học nhưng đã có thể nhận ra nhiều chữ Hán khác nhau, thậm chí đã đọc qua nhiều tác phẩm truyện tranh nổi tiếng, cho nên cuốn tạp chí không làm khó được tiểu thiên tài này. Mắt con bé đỏ mọng đầy nước nhìn chằm chằm bìa tạp chí mãi một lúc lâu cũng không dời đi.
"Tin đồn mẹ ruột của thiên kim Tô gia xuất hiện trở lại". Bên dưới đầu đề bắt mắt là ảnh chụp của Tô Hoằng và Diệp Tiêu Nhiên, đứa nhỏ khờ dại giờ khắc này buồn vui lẫn lộn, nước mắt không tự giác liên tục chảy xuống, con bé không biết mình là vui quá mà khóc, hay là khóc vì mất mác.
Mẹ của mình không chết? Vì cái gì lại vứt bỏ mình nhiều năm như vậy? Cha vì sao lại nói dối mẹ đã chết? Ông nội nói mẹ là phụ nữ xấu, nhưng dì xinh đẹp đối với mình tốt như vậy a, bé còn nhớ lúc ở cùng Diệp Tiêu Nhiên có loại cảm giác thân thiết và vui vẻ biết bao. Nhưng đứa nhỏ còn đang nghi vấn thì đã nghe thấy Tề Phi ở bên ngoài gọi mình cho nên nhanh tay lau nước mắt, đem tạp chí tùy ý nhét lại chỗ cũ, tùy tiện thay một bộ váy, sau đó lại lau mặt lần nữa, xác định nhìn không ra bản thân đã khóc thì mới mỉm cười ra ngoài.
"Thật xinh đẹp, thế nhưng sao lại lâu như vậy?". Tề Phi cố ý hỏi, Tô Tử Lăng nhìn mình trong gương, lại nhìn thoáng qua Tề Phi, cố gắng nở nụ cười, nói: "Tất cả đều là quần áo con thích, không biết chọn cái nào, nên gói hết lại cho con nha".
Còn lại mấy bộ con bé đều nói nhân viên gói lại, hưng trí dạo phố cũng giảm đi, một mực muốn về nhà, vệ sĩ nhanh chóng mở cửa xe, đưa Tô Tử Lăng rời đi.
Tề Phi nhìn hướng xe Tô Tử Lăng vừa đi, khóe miệng giơ lên mạt cười ý vị thâm trường, trợ lý Tần Hâm cũng vừa từ trong cửa hàng đi theo ra.
"Xử lí sạch sẽ chưa?". Tề Phi hỏi, Tần Hâm gật gật đầu, nói: "Tạp chí đã thu lại, bên quản lí tôi cũng đã chăm sóc tốt, sẽ không có người biết được".
"Tốt, đứa nhỏ này quá thông minh, cực kì giống Diệp Tiêu Nhiên, nhỏ như vậy mà khi phát hiện chuyện động trời vẫn có thể bất động thanh sắc. Nói không chừng, tương lai sẽ là một tiểu yêu tinh biết hại người". Tề Phi cười cười nói.
"Phi tỷ, Diệp Tiêu Nhiên thật sự sẽ xuất hiện sao?". Tần Hâm có chút không chắc hỏi, Tề Phi chỉ ảm đạm cười, nói: "Theo tôi lâu như vậy rồi còn không biết tôi chỉ làm những chuyện đã nắm chắc thôi sao?". Trong tự tin tản ra tia mị hoặc, bên trong tươi cười lộ ra giảo hoạt, thật sự khiến người khác rất khó nắm bắt.
Mặc dù theo Tề Phi học tập ở văn phòng luật sư đã lâu, làm trợ lí của nàng Tần Hâm học hỏi được nhiều kinh nghiệm, nàng cảm thấy đi theo một tiền bối như Tề Phi là rất tốt, nhưng nàng cũng rất thông minh, chuyện của Tề Phi nàng chưa bao giờ hỏi nhiều, bảo nàng làm gì thì nàng sẽ đi làm. Cho dù Tề Phi muốn rời văn phòng luật sư đến làm việc cho Tô gia, lại để Tần Hâm ở lại văn phòng, nhưng rất nhiều thời điểm nàng vẫn sẽ để Tần Hâm giúp mình một chút. Hiện giờ Tần Hâm đã là trợ thủ đắc lực của nàng, nhưng Tần Hâm vĩnh viễn không thể biết được trong lòng nàng nghĩ gì, giống như thực hiểu nàng, lại giống như cái gì cũng không biết, mấy năm qua vẫn luôn như vậy.
*****
Sinh nhật của Tô Tử Lăng sẽ như thế nào? Chính là được tổ chức ở đại sảnh một khách sạn năm sao, bên trong đại sảnh lấp đầy búp bê và bong bóng, mời một đoàn biểu diễn chuyên nghiệp đến phục vụ khách quý. Mà người hôm nay mặc váy hoa công chúa lại không hề có chút hưng phấn, ngược lại bên trong tươi cười vốn luôn vui vẻ đó ẩn chứa tia bi thương. Tô Hoằng nhìn vẻ mặt mất mác của tiểu công chúa nhà mình, nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia, hỏi: "Như thế nào lại giống như không vui vậy? Tiểu công chúa của cha". Tô Tử Lăng nhìn nhìn Tô Hoằng, muốn nói lại thôi.
"Hôm nay con là nhân vật chính, là tiểu thọ tinh a, làm sao lại bĩu môi đây? Chẳng lẽ cha sắp xếp tiệc sinh nhật như vậy con không thích sao?". Tô Hoằng thân thủ nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn kia, bên trên da thịt non mềm ẩn ẩn tia hồng hào, khiến Tô Hoằng yêu thích không dứt. Đây là đứa con gái hắn yêu thương, hắn không đành lòng để con bé chịu nửa điểm ủy khuất, thế nhưng sinh nhật hôm nay là được Tô Kính gật đầu muốn dẫn dụ Diệp Tiêu Nhiên cho nên mới tổ chức. Lợi dụng chính con gái của mình, loại thủ đoạn này người ngoài sẽ nghĩ là đê tiện, nhưng Tô Hoằng cũng tự nói với mình, chuyện này cũng đồng thời mang đến vui vẻ cho con gái, tại sao lại dùng từ lợi dụng để miêu tả nó. Thủy chung cũng là do bọn họ ở ngoài sáng, Diệp Tiêu Nhiên ở trong tối, luôn nằm ở thế bất lợi.
"Cha....". Tô Tử Lăng nhịn không được gọi ra, nhìn chằm chằm Tô Hoằng. Tô Hoằng bị nhìn đến có chút chột dạ, sờ sờ đầu con bé, hỏi: "Làm sao vậy? Bảo bối".
"Mẹ thật sự đến thiên đường rồi sao?". Con bé cuối cùng cũng hỏi ra nghi hoặc của mình khiến biểu tình trên mặt Tô Hoằng khẽ biến, nhưng chỉ giây lát liền khôi phục bình thường, ôm Tô Tử Lăng vào lồng ngực, ôn hòa nói: "Cha thực xin lỗi con, không thể cho con gia đình đầy đủ, mấy năm nay khiến con trải qua cuộc sống không có mẹ". Nói ra những lời này trong lòng Tô Hoằng cũng nổi lên tia chua chát. Vốn dĩ bản thân có thể có hạnh phúc, vì sao lại biến thành như hôm nay, mỗi khi suy nghĩ này dâng lên hắn đều phải cố gắng bóp chết loại tâm tình vương vấn quá khứ này.
"Cha....". Tô Tử Lăng nhìn nét bi thương trên mặt Tô Hoằng, cuối cùng không đành lòng, cố gắng nặn ra nụ cười thoải mái, nói: "Không cần như vậy a, Tô tổng~".
"Con đứa nhỏ này........". Tô Hoằng nghe ngữ khí trêu ghẹo của Tô Tử Lăng thì mới chậm rãi tiêu tan phiền muộn trong lòng.
"Tô tổng, Đại tiểu thư Nghiêm gia Nghiêm Văn Khâm cùng con gái của Nhị tiểu thư là Lý Y Y đã đến rồi". Có người hướng Tô Hoằng hội báo, Tô Tử Lăng nghe được tên của Lý YY, vọt khỏi lòng Tô Hoằng, chạy ra phía trước hưng phấn gọi: "Y Y!".
"Tử Lăng". Lí Y Y cũng từ bên người Nghiêm Văn Khâm chạy qua, cùng hai tay Tô Tử Lăng nắm chặt, hai đứa trẻ như bằng hữu lâu ngày không gặp, thập phần hòa hảo, cũng không quan tâm người lớn nói gì, tự mình đi tìm đồ ăn thú chơi.
"Đã lâu không gặp, thẩm..... Đại tiểu thư". Tô Hoằng sửa lại xưng hô, vươn tay chào, Nghiêm Văn Khâm nhìn thoáng qua tay hắn, không có đáp trả, chỉ nói: "Tô đại thiếu gia, anh vẫn nên gọi tôi là thẩm phán Nghiêm đi, Đại tiểu thư Nghiêm gia là để nói tiểu tổ tông kia của chúng tôi". Nói xong ánh mắt hướng về phía hai đứa trẻ đằng trước.
Tô Hoằng có chút xấu hổ lui tay, vẫn chưa tức giận, hiện giờ nàng đứng về phía Diệp Tiêu Nhiên, đối với mình có địch ý là điều đương nhiên. Nhưng hắn thập phần kì quái chính là ghi âm đã đến tay nàng, chẳng lẽ nàng chưa nghe qua? Còn muốn cứ cùng Diệp Tiêu Nhiên đối đầu với mình?
Đang nghĩ ngợi thì đèn ở đại sảnh đột nhiên tắt hết, ngay sau đó vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật, tiếp theo một cây nến nhỏ di động hướng về phía Tô Tử Lăng, đợi cho lúc nến sắp cháy hết thì bảo an khách sạn đã khởi động thiết bị, đại sảnh nháy mắt đã sáng rực lên.
Đang cầm bánh ngọt đứng bên người Tô Tử Lăng không ai khác chính là Diệp Tiêu Nhiên, nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên lúc này Tô Tử Lăng có chút kích động, bánh ngọt có ngọn nến hình số tám, trên mặt bánh viết "Bảo bối sinh nhật vui vẻ". Viết không phải tên mà là bảo bối, tâm tình Tô Tử Lăng lúc này tự như hoa nở rộ.
Vệ sĩ Tô gia muốn tiến lên thì bị Tô Hoằng ngăn lại, nhìn một màn ấm áp trước mắt này ai cũng không nỡ phá vỡ, chỉ là Nghiêm Văn Khâm vẫn luôn ngóng nhìn Diệp Tiêu Nhiên nãy giờ.
"Dì....".
"Sinh nhật vui vẻ, bảo bối". Trên mặt Diệp Tiêu Nhiên vẫn duy trì nụ cười, loại kinh hỉ bất ngờ khiến đáy lòng cảm động, mà hơn hết chính là nghi hoặc nhàn nhạt, Tô Tử Lăng đột nhiên tiến lên ôm lấy Diệp Tiêu Nhiên.
Thân mật bất thình lình này ngược lại khiến Diệp Tiêu Nhiên kinh ngạc, cô buông bánh ngọt trong tay, cũng ôm lại Tô Tử Lăng, khóe miệng cười nhẹ, nhẹ nhàng vuốt ve lưng con bé.
Tình cảnh như vậy làm người ta không muốn tin hai người là mẹ con cũng rất khó, hơn nữa vụ án trước đây xôn xao như vậy, hiện giờ một màn ấm áp, đứa nhỏ cùng cô ôm nhau không buông, nữ vương lạnh lùng Dạ Kiêu trong phút chốc đã khiến trái tim mọi người xúc động.
Gắt gao ôm lấy Tô Tử Lăng, cảm giác được trên bả vai truyền đến âm thanh nức nở, Diệp Tiêu Nhiên vội đỡ vai con bé, đau lòng lau nước mắt đang chảy dài trên mặt, hói: "Như thế nào lại khóc? Bảo bối, hôm nay là sinh nhật thì phải vui vẻ chứ".
"Người là mẹ con sao?". Tô Tử Lăng đột nhiên hỏi, biểu tình Diệp Tiêu Nhiên có chút giật mình, mà không chỉ Diệp Tiêu Nhiên, đến Nghiêm Văn Khâm cũng kinh ngạc, đứa nhỏ tại sao đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này.
"Tô tổng, anh xác định muốn hai người cứ tiếp tục như vậy?". Tề Phi ở bên tai Tô Hoằng hỏi, Tô Hoằng không nói gì, chỉ không cho phép người tiến lên quấy rầy hai mẹ con họ.
"Người nói mau a, có phải hay không?". Hốc mắt Tô Tử Lăng vẫn đầy nước, Diệp Tiêu Nhiên cúi đầu trầm mặc, đáy lòng dâng lên cỗ chua xót, thật lâu sau cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nói: "Hài tử, thật xin lỗi". Câu xin lỗi kia nghẹn trong lòng đã tám năm, Tô Tử Lăng cũng đã khóc đến đỏ mắt, con bé quay đầu nhìn Tô Hoằng.
Tình cảnh lúc này đã không nằm trong dự đoán của hắn, hắn đành phải tiến lên, giữ chặt tay Tô Tử Lăng, nhìn lại Diệp Tiêu Nhiên.
"Mẹ~". Tô Tử Lăng mang theo thanh âm nức nở nhẹ giọng gọi, hốc mắt Diệp Tiêu Nhiên ửng đỏ, nghe một tiếng mẹ này mà hoảng thần một lúc.
"Mẹ~". Thanh âm Tô Tử Lăng lại lớn hơn. "Ai~" Diệp Tiêu Nhiên rốt cuộc lên tiếng trả lời, Tô Tử Lăng liền gục trong lòng cô, lớn tiếng khóc lên.
"Ngoan, không khóc, mẹ sau này sẽ không rời con đi nữa". Khẽ vuốt tấm lưng con bé, ánh mắt cô không tự giác nhìn về Nghiêm Văn Khâm. Vẻ mặt Nghiêm Văn Khâm vui mừng cười với cô, khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên như vô ý thức cong lên, lúc này cả người cô tỏa ra mị lực của tình thương người mẹ, vẫn như cũ đánh thẳng vào tâm Nghiêm Văn Khâm.
Tất cả đều không quan trọng, chỉ cần cô ấy khỏe mạnh, chỉ cần cô ấy vui vẻ, thì tốt rồi.