Chưởng Ôn

Chương 37

Có lẽ duyên phận đã sớm định, thiên mệnh đã đem hai người gắn bó chặt chẽ với nhau, chỉ là nàng chưa phát hiện mà thôi. Người năm đó mua đi chiếc vòng đầu tiên chính là Nghiêm Văn Khâm, nàng sở dĩ không mua một đôi là vì lúc đó nàng và Thư Thấm Tuyết tách nhau đi dạo, muốn mua cho đối phương một phần lễ vật. Nghiêm Văn Khâm lúc đó liếc mắt một cái liền bị hoa văn trên chiếc vòng đó hấp dẫn, nhưng không ngờ rằng nhiều năm sau nó sẽ chôn xuống ràng buộc cả đời như bây giờ.

Từ trong cửa hàng đi ra, đi dọc con sông nhỏ, Diệp Tiêu Nhiên tìm được khách sạn quen thuộc năm đó bọn họ ở lại, nơi này đã có dấu vết xưa cũ của năm tháng, nhưng vẫn một phen cổ kính ý nhị. Lúc này từ bên trong có một cậu bé chừng hơn mười tuổi đi ra, trên lưng mang cặp sách, hướng về người bên trong cười nói: "Ba, con đi học đây".

"Ừ~". Đứng ở cửa là một người đàn ông trung niên lười biếng đáp lại, trên tay hắn còn cầm bút lông luyện thư pháp trên giấy Tuyên Thành. Lúc cậu bé đi qua hai người thì ánh mắt lập tức bị thu hút, cậu bé quay đầu lại kêu lên: "Ba, có khách a". Nói xong liền chạy đi mất.

Người đàn ông ngẩng đầu, Nghiêm Văn Khâm và Diệp Tiêu Nhiên đã muốn đi vào bên trong, không chờ hai người mở miệng thì người đàn ông đã lộ ra vẻ mặt vui mừng, chỉ vào Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Con là Tiểu Diệp a". Khi nói chuyện đã buông giấy bút xuống, có chút kích động đi đến bên người cô, nhìn từ trên xuống dưới.

"Thật sự là con gái 18 tuổi sẽ thay đổi, thiếu chút nữa là nhận không ra nha". Người đàn ông liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Tiêu Nhiên, cái này thật khiến hai người phụ nữ ở đây cảm thấy ngoài ý muốn.

"Chú Lý~". Diệp Tiêu Nhiên lễ phép đáp lại, tuy rằng trên mặt hắn đã có dấu vết của năm tháng nhưng vẫn là Lý Hòe dễ thân cận như năm đó, ở chung thập phần hữu hảo. Cho dù đã cách xa nhiều năm nhưng Diệp Tiêu Nhiên cũng không quên, huống chi cô lại có được năng lực nhìn qua một lần liền nhớ.

Hàn huyên một hồi, hỏi đến cha mẹ của Diệp Tiêu Nhiên, biết được cha mẹ cô đã qua đời thì Lý Hòe lộ ra sắc mặt bi thương, cảm khái vạn phần, nói: "Trăm triệu không nghĩ tới năm đó từ biệt lại là lần gặp mặt cuối cùng, ai~".

"Chú Lý, có phải sau sinh nhật của con cha con có về lại đây không?". Diệp Tiêu Nhiên hỏi.

"Ừ, hắn giao cho ta ít đồ vật, luôn dặn mãi là phải hảo hảo cất giữ, cho đến khi nào con trở lại thì mới được đưa". Lý Hòe nhớ ra nói.

"Đồ vật còn hay không?". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên không hề có nửa điểm vui mừng.

"Con chờ chút". Lý Hòe nói xong thì đi vào phòng, Diệp Tiêu Nhiên và Nghiêm Văn Khâm nhìn nhau. Nghiêm Văn Khâm lướt mắt đánh giá khách sạn này, có phong cách trang trí riêng biệt, ở đại sảnh là phong cách điền viên nông thôn, còn có chút dụng cụ cổ xưa, nhìn qua không nhiễm một hạt bụi nào. Hai bên đại sảnh treo vào bức thư pháp, chữ viết tiên phong đạo cốt, nét chữ hữu lực, so với nghệ nhân thư pháp thì có hơn chứ không kém.

"Cha em vì sao lại tin tưởng người nhà này đến vậy?". Nghiêm Văn Khâm có chút nghi hoặc hỏi, ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên liền trở nên thâm sâu, giống như nhớ lại đoạn kí ức năm đó, nhẹ nhàng nói: "Nói thì cũng phải kể đến người nhà này rất hợp ý của cha. Chú Lý thích thư pháp, cha tôi cũng vậy, sau đó hai người vẫn luôn ở cạnh nhau cùng nghiên cứu về thứ này. Mà vợ của chú Lý cũng rất hòa ái hiếu khách, con của họ cũng chính là đứa trẻ lúc nãy, hoạt bát đáng yêu. Năm đó nhà tôi ở lại khách sạn này, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã hòa hợp như người một nhà". Diệp Tiêu Nhiên nói xong còn than nhẹ một hơi, đoạn thời gian hạnh phúc đó như mới hôm qua, mà sự thật thì đã trải qua vô số xuân thu.

Rất nhanh Lý Hòe đã đem một túi nhựa chứa vài thứ linh tinh được dán kĩ đưa cho Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Đồ này cũng cất nhiều năm rồi, ta cũng chưa xem qua, sợ là thời gian quá lâu thứ bên trong sẽ hư hại nên ta bọc thêm túi nhựa bên ngoài".

"Cảm ơn chú, chú Lý". Diệp Tiêu Nhiên tiếp nhận đồ vật, đặt trong tay giống như nặng ngàn cân, tâm tình của cô ngũ vị tạp trần.

Lấy được đồ thì cũng không lưu lại quá lâu, Diệp Tiêu Nhiên liền rởi khỏi khách sạn nhỏ, cho dù đối với ánh mắt luyến tiếc của cố nhân thì Diệp Tiêu Nhiên cũng đem tình cảm năm đó chôn dưới đáy lòng, thậm chí phải dứt bỏ hoàn toàn nó mới tốt. Đối với cô mà nói nếu quá thân cận với những người này thì chỉ mang lại nguy hiểm cho họ, chỉ có bóp chết tình cảm, đoạn tuyệt đoạn ân tình này thì mới có thể bảo đảm họ an toàn.

Ngồi vào xe, Diệp Tiêu Nhiên vẫn chưa mở túi nhựa kia ra, chỉ đem đồ nhét vào tay Nghiêm Văn Khâm, nói: "Chị xem giúp tôi đi". Đáy mắt Nghiêm Văn Khâm hiện lên tia kinh ngạc, nàng không nghĩ Diệp Tiêu Nhiên lại tín nhiệm mình như vậy, mình không phải chỉ là quân cờ của cô thôi sao? Vì cái gì một vật quan trọng như vậy cô lại có thể để mình xem?

Nghiêm Văn Khâm nhìn lại Diệp Tiêu Nhiên, nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên gật đầu chắc chắn thì lúc này nàng mới chậm rãi mở ra lớp bao bên ngoài, phát hiện bên trong là một phần văn kiện giống như công văn. Nàng cẩn thận lật văn kiện ra, biểu tình trên mặt có chút ngưng trọng, mãi cho đến khi xem hết thì ánh mắt mới chậm rãi nâng lên, quay đầu nhìn về phía Diệp Tiêu Nhiên, dừng một chút, nói: "Sau lưng Tô gia còn có người". Nói xong đem văn kiện giao cho Diệp Tiêu Nhiên.

"Cha biết nhiều như vậy cho nên mới có thể bị diệt khẩu". Xem xong văn kiện Diệp Tiêu Nhiên mới nói, trong mắt tản ra sát ý lạnh như băng.

Trên văn kiện ghi lại năm đó khi Tô Kính và Diệp Viễn Sơn vẫn còn làm quan, vợ Tô Kính đột nhiên tai nạn xe bỏ mình, ngay sau đó liền cưới con gái Lưu Phương của quan lớn Lưu Chính Nghiệp. Mà tai nạn xe này là có người sắp đặt! Năm đó ngoài Tô Kính và Diệp Viễn Sơn ra thì còn một người nữa không biết tên, bên trong văn kiện chỉ dùng danh tự "Tiên sinh" để gọi. Tiên sinh lúc đó muốn thu phục cha Diệp Tiêu Nhiên, muốn hắn đến trợ giúp mình, ngăn chặn tin tức bên viện kiểm sát nhưng Diệp Viễn Sơn không đồng ý, vì thế ba người nổi lên tranh chấp.

"Không chỉ có thế mà còn bởi vì ông làm ngược lại mệnh lệnh của tiên sinh. Chỉ sợ tiên sinh này mới là người khởi xướng tất cả". Nghiêm Văn Khâm phân tích nói, trong lòng cũng thập phần sáng tỏ, tìm hiểu nguồn gốc quả nhiên sẽ động đến một thế lực lớn.

Nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên có thể nắm chút chứng cớ trong tay, có thể đem Tô gia truy tố lên tòa, nhưng chừng này chứng cứ đều có thể bị phủ định lại, nếu Tề Phi là luật sư biện hộ cho bên bị cáo thì đến lúc đó không những chứng cứ này không sử dụng được mà còn có thể bị kiện ngược trở lại. Chuyện bây giờ cần làm là phải bình tĩnh, tiếp tục điều tra vị tiên sinh này đến tột cùng là người phương nào. Một chuyện lại một chuyện khiến chân tướng dần trồi lên mặt nước, nhưng rồi lại giống như sương mù dày đặc, làm cho người ta không biết xuống tay như thế nào.

Sau sự kiện hỏa hoạn thì bar Dạ Vũ đã bị cháy sạch, bên cảnh sát nói nguồn lửa là từ một tàn thuốc, cho nên liền kết luận đây là ngoài ý muốn. Mà Diệp Tiêu Nhiên cũng không có điều tra lại, cô biết vụ hỏa hoạn kia là vì muốn lấy mạng của mình. Sau khi xử lý tốt các thủ tục thì bar Dạ Vũ liền bắt đầu sửa chửa, mà Diệp Tiêu Nhiên cũng dời nơi làm việc đến một hội sở khác tên là Phong Trì.

Diệp Tiêu Nhiên cũng không vội bắt gian tế, với cô mà nói thì tên gian tế này là ai cô đã sớm biết rõ, chỉ là hắn còn có chỗ để lợi dụng, không cần khui ra lúc này, khi tất yếu thì còn cần người này mang ít thông tin của cô đến cho Tô gia.

"A Hưởng, vết thương thế nào rồi?". Diệp Tiêu Nhiên nhìn cánh tay Lưu Hưởng hỏi, hắn chỉ lắc lắc đầu, nói: "Thương ngoài da, không có chuyện gì".

"Hạ Diệp thì sao?".

"Chỉ cần không cháy hỏng đầu là được rồi. Kiêu tỷ có chuyện gì cần phân phó thì cứ nói". Hạ Diệp tháo mũ xuống, vuốt vuốt mái tóc lại đội lên lại.

Khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên chỉ cười nhẹ nói: "Tốt, A Hưởng, cậu vất vả một chút, cố gắng quản lý tốt hội sở".

"Được". Lưu Hưởng nói gì nghe nấy, Diệp Tiêu Nhiên phất tay, hắn liền ra khỏi phòng.

"Cô giúp tôi điều tra một người.......". Sau khi hắn rời khỏi văn phòng thì thanh âm Diệp Tiêu Nhiên đè thấp nói với Hạ Diệp. "Điều tra chồng của Nghiêm Văn Huy, Lý Đào".

"Kiêu tỷ là muốn điều tra Lý Đào sao?".

"Tôi thật muốn nhìn một chút Lý Đào này có phải là nam nhân ba tốt như lời đồn hay không". Diệp Tiêu Nhiên nói xong khóe miệng kéo lên mạt cười nhẹ nhàng.

"Hiểu rồi, bất quá chẳng lẽ Kiêu tỷ là muốn tạo cơ hội cho Nghiêm Văn Huy và Vu Bối Nhi sao?". Hạ Diệp lập tức lĩnh hội ý tứ của Diệp Tiêu Nhiên, rồi lại nhịn không được bát quái lên.

Diệp Tiêu Nhiên trừng mắt nhìn Hạ Diệp, nàng thế này mới có chút chột dạ lảng tránh ánh mắt của cô, trên mặt hơi ửng đỏ, nói: "Tôi... tôi, tôi chỉ tùy tiện... tùy tiện hỏi một chút thôi....".

"Làm chuyện nên làm là được". Diệp Tiêu Nhiên chỉ ngắn ngủi phun ra mấy chữ, Hạ Diệp liên tục gật đầu. Mặc dù nhìn qua Diệp Tiêu Nhiên có vẻ rất nghiêm khắc phê bình nhưng nàng biết rõ bản tính của Diệp Tiêu Nhiên, sau khi trải qua sinh tử thì Hạ Diệp càng cảm thấy mạng của mình đã muốn gắn một chỗ với Diệp Tiêu Nhiên, loại cảm giác này thực vi diệu, chẳng sợ đây là một mình nàng ảo tưởng.

Ra khỏi Phong Trì lại ngoài ý muốn thấy được Tô Hoằng đứng bên cạnh xe, mà sau đó nhìn thấy bên trong xe là con gái thì mặt Diệp Tiêu Nhiên mới lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Đứa nhỏ ngồi trong xe thấy được cô thì rất nhanh mở cửa xe chạy xuống, thân ảnh nho nhỏ kia như được gắn cánh, lập tức bay đến chỗ của mẹ.

"Mẹ~". Tô Tử Lăng mở ra hai tay, nhào vào lòng Diệp Tiêu Nhiên, cô đưa tay sờ sờ đầu con bé, nói: "Ngoan, lần sau chạy chậm một chút, lỡ té ngã thì làm sao bây giờ?". Giọng nói của cô tràn ngập sủng nịch cùng từ ái, cũng chỉ có những lúc thế này mới có thể một mặt khác của Diệp Tiêu Nhiên. Khí tức của Dạ Kiêu thường ngày và người làm mẹ thật sự là khác biệt quá lớn, đến Tô Hoằng cũng có chút khó tin mà nhìn, đây là người con gái năm đó cùng mình yêu đến chết đi sống lại, nhưng hết thảy là thân thiết, nhưng cũng vô cùng xa lạ.

Tô Tử Lăng gắt gao nắm lấy tay Diệp Tiêu Nhiên đi về phía Tô Hoằng, Diệp Tiêu Nhiên cũng không muốn trước mặt đứa nhỏ mà làm mặt lạnh với hắn, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Trễ thế này rồi, không nên mang Tử Lăng ra ngoài".

"Con gái bảo bối của cô không chịu ngủ, muốn gặp mẹ, tôi làm sao chống lại con bé được chứ". Khóe miệng Tô Hoằng mang theo ý cười nhẹ, Tô Tử Lăng lại lôi kéo tay Tô Hoằng, nói: "Mẹ hôm nay phải khen cha nha, về nhà sớm chơi với con. Thế nhưng Tử Lăng nhìn thấy cha thì sẽ nhớ đến mẹ a". Nói xong còn bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn Diệp Tiêu Nhiên.

"Con ngoan, mẹ có thời gian rảnh sẽ đến tìm con mà". Diệp Tiêu Nhiên điểm diểm chóp mũi Tô Tử Lăng.

"Con muốn đi chơi ngựa gỗ xoay tròn". Tô Tử Lăng đi về phía trước kêu lên.

Bar Phong Trì nằm bên cạnh một khu công viên, công viên cảnh về đêm khá sắc xinh đẹp, bên trong có một khu vui chơi nhỏ, phi thường náo nhiệt, trên vòng xoay ngựa gỗ tràn ngập thanh âm trẻ con nô đùa.

Tô Tử Lăng ngồi trên vòng ngựa gỗ, ánh mắt nhìn về phía cha mẹ tràn ngập hạnh phúc, đối với con bé mà nói đây mới là hạnh phúc chân chính, thời khắc như vậy rất quý giá. Con bé hi vọng thời gian có thể trôi chậm một chút, bọn họ có thể dành nhiều tâm tư hồi bên cạnh mình, nghĩ nghĩ như vậy gương mặt mỉm cười kia liền lộ ra cỗ phiền muộn.

"Về sau trễ như vậy thì không cần mang con bé ra ngoài, ảnh hưởng nó nghỉ ngơi". Trên mặt Diệp Tiêu Nhiên không có chút biểu tình nào.

"Không như vậy, cô làm thế nào gặp được tôi?". Tô Hoằng nhìn Diệp Tiêu Nhiên nói, nhưng Diệp Tiêu Nhiên không có nhìn hắn, ánh mắt vẫn dừng trên thân ảnh của Tô Tử Lăng, một tia nhu hòa bắt được trong đôi mắt kia không hề liên quan gì đến hắn.

Diệp Tiêu Nhiên không nói gì, người đàn ông này ngay cả tư cách để cô nói với hắn một câu cũng không có. Nhìn thấy thái độ Diệp Tiêu Nhiên lãnh đạm như vậy Tô Hoằng không khỏi tiến về phía cô.

"Cách tôi xa một chút". Còn chưa tới gần thì thanh âm lạnh như băng của Diệp Tiêu Nhiên đã tuyền tới. Tô Hoằng dừng cước bộ, có chút kinh ngạc nhìn cô, lại có một tia sợ hãi, nhưng nhìn thấy vòng quay ngựa mà Tô Tử Lăng đang chơi đang chậm dần thì liền lớn mật lên, bước tới gần cô. Vẻ mặt Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng quay đầu nhìn hắn, hắn thế nhưng không hề trốn tránh: "Tử Lăng là kết tinh tình yêu của chúng ta, nhìn thấy con bé chẳng lẽ một chút động dung cô cũng không có sao? Không thể nhớ đến tình cảm trước kia của chúng ta sao?" (Editor: huhu, mặt bạn dày quá rồi đấy -_-).

"Tô Tử Lăng là con gái của tôi, cùng anh một chút quan hệ cũng không có". Diệp Tiêu Nhiên lạnh lùng nói, Tô Tử Lăng phát hiện không khí của hai người có chút không đúng, mặc dù không thể hiểu nổi thế giới của người lớn nhưng đứa nhỏ vẫn tiến lên lôi kéo tay hai người, nói: "Cha me, một nhà ba người chúng ta đi ăn khuya đi". Con bé cố ý nhấn mạnh cụm từ một nhà ba người, trên mặt đong đầy tươi cười, khiến người ta không đành lòng khiến đứa trẻ thông minh nhu thuận này chịu nửa điểm ưu sầu mất mác.

Cách đó không xa vẫn có người cầm máy ảnh, trộm chụp lại cảnh một nhà êm ấm này.

Nhìn một nhà ba người và kẻ lén lút ở một góc kia, Tề Phi có chút đăm chiêu, đến tột cùng là ai đang theo dõi bọn họ, chụp ảnh bọn họ là muốn làm cái gì?

"Phi tỷ, có muốn bắt tên theo dõi kia lại hay không?". Tần Hâm hỏi.

"Không cần, không nên đả thảo kinh xà". Tề Phi thâm sâu nhìn về phía trước.

Tề Phi vẫn ở một nơi xa xa chú ý động tĩnh của cha con Tô Hoằng, sau đó phát hiện có người khả nghi, nàng để Tần Hâm dừng xe ở nơi khuất bóng, nhìn chằm chằm người theo dõi kia. Vốn dĩ mỗi khi ra ngoài Diệp Tiêu Nhiên đều mang theo thủ hạ, nhưng bởi vì có Tô Tử Lăng nên cô chỉ có thể để họ ở lại, trước mặt đứa nhỏ bày ra khung cảnh một nhà hòa thuận.

Người theo dõi có vẻ không phải muốn giám thị, hắn chụp xong ảnh thì liền rời đi, nhìn thấy hắn đi thì Tề Phi và Tần Hâm cũng lẳng lặng theo đuôi.

"Bảo trì khoảng cách, không cần quá gần, cũng không được để mất dấu". Tề Phi ngồi ở ghế phụ lái dặn dò Tần Hâm.

Kĩ thuật lái xe của Tần Hâm rất tốt, nàng không chỉ là trợ thủ của Tề Phi mà còn đam mê khám phá xe, thậm chí từng cải trang tham gia đua xe tốc độ cao. Kĩ xảo theo dõi không bị phát hiện là điều kiện tiên quyết, xe ở trong thành phố quanh co vài vòng thì thấy được người nọ đi hơn nửa giờ mới chịu đến nơi cần đến.

"Xem ra người này đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cẩn thận như vậy, không hề giống người thường". Tần Hâm cầm tay lái nói.

"Càng là như vậy thì càng phải biết rốt cuộc là người nào". Tề Phi nhìn người nọ đem xe rẽ vào một khách sạn S lớn nhất thành phố.

Đây là khách sạn lớn nhất thành phố A, đội ngũ bảo an đều là hạng nhất, kiểm tra nhân viên và khách hàng rất nghiêm ngặt, Tần Hâm đem xe dừng lại, hỏi: "Có muốn đi vào không Phi tỷ?".

"Không cần, đi thôi". Tề nhìn nhìn bên trong một chút mới nói.

"Khách sạn này không phải người bình thường có thể vào, người này lại chuyên nghiệp như vậy, có lẽ là thủ hạ của một nhân vật lớn". Tần Hâm phân tích nói, Tề Phi chỉ cười cười: "Cô cũng có thể tiến bộ như vậy a, vậy có biết gần đây ở thành phố A có nhân vật lớn nào không?".

"Nghe nói Chu Huy đã đến đây một thời gian, lại âm thầm ra vào, trên danh nghĩa là người đến kiểm tra thành phố nhưng vẫn có người nhận ra hắn. Sự tình cũng không đơn giản như vậy, bất quá có quá ít người dám xoi mói hắn, nghe nói thị trưởng muốn bái phỏng vài lần nhưng đều bị cự tuyệt".

"Ừ, nhưng hắn lại đến tập đoàn Trung Á". Tề Phi híp mắt nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Mọi chuyện càng ngày càng thú vị rồi".

Bên trong khách sạn, một nam nhân mang âu phục đang rót rượu, trên tay cầm một tấm ảnh, nói: "Loại đồ vật này có hữu dụng không?".

"Không ngại chúng ta thử xem, nói không chừng có thể đánh cho Nghiêm Văn Khâm một kích cũng nên.". Người theo dõi cung kính nói, Chu Huy uống xong ly rượu, ánh mắt nhìn đến ảnh chụp một nhà ba người của Diệp Tiêu Nhiên, cười cười, nói: "Vậy thì thử xem".

Những năm gần đây Chu Huy chưa bao giờ buông tay với Nghiêm Văn Khâm, nếu không hắn đã sớm lập gia đình rồi. Hắn đã lập nghiệp, bên người chỉ thiếu một hồng nhan tri kỷ, nữ nhân yêu thương nhung nhớ hắn nhiều vô kể, nhưng cũng bởi vì những nữ nhân thấp kém này mà hắn càng cảm thấy phẩm chất trên người Nghiêm Văn Khâm vô cùng đáng quý.

Người con gái tốt đẹp như vậy làm sao lại có thể không xứng đôi với một nam nhân như hắn, thật sự đáng tiếc, phụ nữ làm sao có thể cùng phụ nữ gần nhau một đời, chân chính có thể cho nàng hạnh phúc chỉ có Chu Huy hắn mà thôi. Chuyện Thư Thấm Tuyết năm đó vẫn là cây gai trong lòng hắn, hắn cảm thấy bởi vì các nàng yêu nhau không không phải vì quan hệ lợi dụng, càng không phải bởi vì hắn không vĩ đại. Thư Thấm Tuyết đi rồi, Chu Huy vốn nghĩ nhân cơ hội này nắm chắc Nghiêm Văn Khâm, nghĩ muốn cho nàng chút thời gian nguôi ngoai mọi chuyện, chính là không nghĩ tới sự nghiệp hắn lại đến thời kì đỉnh cao, chậm một chút là chậm mất năm năm. Đang lúc hắn muốn trở về tìm nàng thì lại xuất hiện một Diệp Tiêu Nhiên.

"Cô ta chỉ lợi dụng em để đả kích Tô gia, hiện giờ đã cùng con gái mình nhận nhau, rất nhanh sẽ về lại bên người Tô Hoằng. Đến lúc đó em được tính là cái gì, mà em cái gì cũng không thể chiếm được". Lời nói Chu Huy thấm thía khuyên bảo.

Trên mặt Nghiêm Văn Khâm không chút biểu tình, nhìn đến ảnh chụp Chu Huy đưa cho mình, nói nàng không có cảm giác gì thì chính là giả. Nhưng đây là sự thật không thể thay đổi, giữa Diệp Tiêu Nhiên và Tô Hoằng có loại ràng buộc vô hình, đó là đứa nhỏ mang trong mình dòng máu của cả hai, vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất trong lòng Diệp Tiêu Nhiên.

"Những chuyện này tôi không để ý". Nghiêm Văn Khâm chỉ lạnh nhạt cười cười.

Chu Huy cũng quá coi thường Nghiêm Văn Khâm, hắn ở quan trường nhiều năm như vậy thì làm thế nào lại dùng thủ đoạn thấp kém như vậy. Người khởi xướng ly gián nàng với Diệp Tiêu Nhiên khi đó cũng không phải là hắn. Hắn bất quá chỉ là muốn trước mặt nàng bày ra tư thế hạ thấp này thôi, làm cho Nghiêm Văn Khâm biết hắn vẫn chưa bao giờ buông tha nàng.

"Văn Khâm, tôi thực sự không đành lòng nhìn em như vậy. Tôi không hiểu, năm đó chuyện của em và Thấm Tuyết tôi thực tâm chúc phúc, chưa bao giờ có tư tâm. Nhưng bây giờ bối cảnh của Diệp Tiêu Nhiên không hề sạch sẽ, căn bản là không xứng với em".

"Đủ rồi, Chu Huy, anh có thể để tôi tự mình xử lý chuyện của tôi được không?". Nghiêm Văn Khâm đánh gãy lời hắn nói.

Ánh mắt Chu Huy lộ ra tia bất đắc dĩ, nhưng vẫn thành khẩn nói: "Tốt, Văn Khâm, tôi từng nói qua, em làm gì tôi cũng đều ủng hộ. Hiện tại cũng như vậy, nếu cần tôi hỗ trợ, cho dù là chuyện của Diệp Tiêu Nhiên thì tôi cũng khuynh lực giúp đỡ".

"Thân phận của anh mẫn cảm, tốt nhất không nên liên lụy vào chuyện này". Ý tứ của Nghiêm Văn Khâm rõ ràng là nhất quyết cự tuyệt.

"Văn Khâm~". Chu Huy bất đắc dĩ kêu một tiếng, Nghiêm Văn Khâm chỉ khóa mi, một mình trầm mặc.

Nàng cùng Chu Huy quen biết nhiều năm như vậy, tình cũ năm đó vẫn còn tồn tại, Nghiêm Văn Khâm biết rõ thái độ làm người của Chu Huy, làm quan vài năm cũng vô số chiến tích. Nàng tin tưởng hắn nhiều năm qua vẫn có tình ý với mình, nhưng nàng càng tin ở quan trường mấy năm nay hắn đã sớm bị thế giới đó nhiễm bẩn, đã không còn là chàng trai năm đó nữa.

Bình Luận (0)
Comment