Chưởng Ôn

Chương 4

Vào ngày này mỗi năm Nghiêm Văn Khâm đều thu xếp ổn thỏa công việc, buông xuống tất cả để đi xa nhà một chuyến. Hôm nay vẫn như cũ, cho dù vụ án có quan trọng đến mức nào nàng đều không nhanh không chậm đúng hẹn. Nghiêm Văn Khâm hôm nay một thân áo khoác dài màu trắng bạc, mang theo một bó cúc vàng liền lái xe khỏi nội thành hướng về ngoại ô phong cảnh vô hạn. Bởi vì không phải ngày nghỉ nên trên đường không nhiều xe lắm, chỉ có cảnh đẹp lướt qua rồi biến mất sau lưng, như một thước phim điện ảnh được chậm rãi chiếu.

Miểu Tùng mộ viên tuy là mộ viên nhưng được quy hoạch thiết kế như công viên, có thể nói trước mặt là sông, sau lưng dựa núi, thế ngoại đào nguyên. Bên trong khu mộ như một ốc đảo, có vòng sinh thái bảo hộ, có thảm cỏ trải dài cùng cây cối xanh tươi, lại cũng có những bia khắc mang theo tang thương của năm tháng, là mộ viên lớn nhất tỉnh, rất nhiều linh hồn nổi danh lẫn vô danh an nghỉ nơi đây, để lại lời ca tụng của thế hệ con cháu. Cảnh sắc tạo hóa ban cho nơi đây như an ủi những thân nhân vượt qua thời khắc đau buồn nhất.

Một bó hoa tươi được đặt trước bia mộ, đứng trước là Diệp Tiêu Nhiên vừa mới quét dọn sạch sẽ, trên bia là di ảnh của một người đàn ông, khắc dòng chữ "Trượng phu Cố Phi chi mộ". Diệp Tiêu Nhiên đi đến trước bia, nhìn di ảnh của Cố Phi, vươn tay vuốt mặt bia: "Thật xin lỗi, lâu nay không đến thăm anh".

Sau khi Cố Phi chết, Diệp Tiêu Nhiên chưa từng trở lại mộ viên này. Năm đó cô bị người đuổi giết là do một tay Cố Phi cứu giúp mang đến thành phố A mới có thể sống sót qua khỏi. Đối với cô Cố Phi không chỉ là chồng mà còn là ân nhân của cô, mà nay không ngờ được cô lại lợi dụng sự tồn tại này để tiếp cận Nghiêm Văn Khâm.

Tuy rằng dòng nước của Miểu Tùng mộ viên là từ trên núi chảy xuống, không giống với cảnh trí của khu mộ, hoặc sạch sẽ hoặc cây cối sum xuê, ngọn núi sau lưng cùng con sông trước mặt vô cùng giản đơn, bên trên núi có một ngôi chùa nhỏ nhưng không đáng sợ như tưởng tượng. Có lẽ do khu mộ bình thường cây cối sum xuê, hoa tươi nở rộ, một mảnh bừng bừng nhân khí làm cho người ta càng thấy yên tĩnh, ở đây có lẽ có yêu say đắm, có hoài niệm, có lãng mạn, có ưu thương, có oán hận, có thống khổ, có tưởng niệm, có thế gian thất tình lục dục nhưng ít ra không có ồn ào náo động, chỉ một mảnh yên tĩnh làm cho người đến đây như rời xa hồng trần thế tục, ở bên trong khung cảnh tao nhã này mà lắng đọng.

Thật lâu sau Diệp Tiêu Nhiên đi ra khỏi khu mộ, tận tình hưởng thụ quãng thời gian an tĩnh hiếm có này. Ánh dương sáng sớm chiếu rọi mộ viên, ánh lên những giọt sương còn đọng trên lá ánh lên tia sáng lấp lánh, bên trong khu mộ rất yên lặng, ngẫu nhiên chỉ nghe thấy tiếng chim ríu rít cùng tiếng gió đưa lá cây sàn sạt vang lên.

Nhìn đến một phía khác của khu mộ, nhìn từ dưới lên chỉ thấy trên núi nhỏ là bóng dáng một người phụ nữ, thân ảnh thẳng tắp sừng sững kia chính xác là Nghiêm Văn Khâm. Trước một mảnh cây cối xanh um cùng gió mát sáng sớm, lại hiện lên hình ảnh "phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập". Thân mình cao gầy đón nắng mà đứng, khăn quàng cổ cùng vài sợi tóc bay bay theo gió, rõ ràng thân ở một nơi đau thương nhưng cả người tỏa ra an tường, rõ ràng không khí thanh lạnh nhưng lộ ra ấm áp, rõ ràng lẻ loi cô độc nhưng không hề thê lương.

Xa xa nhìn lại là một mảng cỏ xanh biếc, ở nơi này không giống mùa đông, cảnh đẹp tràn ra như đóa hoa trắng nở rộ, tản ra ý thơm như không thuộc về thế gian này, như mùa thu trong vắt vô tận.

Nghiêm Văn Khâm chăm chú nhìn bia mộ hồi lâu, tầm mắt dừng lại một chỗ, trong mắt chất chứa ấm áp cùng bi thương. Trước mắt là một bia mộ mộc mạc gọn gàng, hé ra di ảnh một cô gái tươi sáng như ánh mặt trời, đôi mắt to xinh đẹp lóe lên quang mang. Nhân sinh ngắn ngủi mà cũng như thật dài, năm tháng như nước trôi lặng lẽ đi qua vô số xuân hạ thu đông, tựa như những ai đi vào nơi này, luôn muốn quên đi thời gian.

Mỗi năm Nghiêm Văn Khâm luôn ở đây ngây người rất lâu, có lẽ là muốn yên tĩnh cùng người kia, có một số việc dù có qua bao lâu cũng không mất đi, cũng chỉ có ở nơi này hòa với gió với trời đất, như ở bên ngoài thế giới, không có âm thanh nhiễu loạn, chỉ còn lại an tĩnh.

*****

Đường từ mộ viên đến nội thành là đường lớn, phong cảnh bên đường xinh đẹp. Hai bên quốc lộ phong cảnh lộ ra vô hạn phong quang, trên đường lại ít xe, cho nên Nghiêm Văn Khâm cũng mặc mọi chuyện mà an nhàn lái xe chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp.

Đúng lúc phát hiện xe có vấn đề Nghiêm Văn Khâm liền lập tức dừng lại, trừ bỏ trạm dịch vừa mới đi qua thì nơi này không một bóng người, kêu trời trời không thấu gọi đất đất không hay. Nghiêm Văn Khâm nhìn nhìn xe của mình, chuẩn bị trở lại gọi điện thoại kêu xe cứu hộ đến thì nghe được tiếng động cơ AMGV8 mã lực 368 từ đằng xa. Nghiêm Văn Khâm quay đầu thì nhìn thấy một chiếc xe G55 màu đen, không ngờ tới trên đường lại xuất hiện xe việt dã, bước xuống là một người phụ nữ một thân giày da cùng quần áo màu đen, áo khoác dài bên ngoài khiến người kia lưu loát tiêu sái, dáng người phá lệ thon dài, kính râm to che khuất nửa khuôn mặt, tản ra một cỗ anh khí bức người, mái tóc xoăn dài co giãn màu rám nắng dưới ánh mặt trời lại đặc biệt mê người, rồi lại có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng quyến rũ gợi cảm.

Nghiêm Văn Khâm bình thản ung dung nhìn người kia đến gần xe của mình nhìn một vòng: "Cần giúp gì không?", cô tháo kính râm nhìn Nghiêm Văn Khâm.

Nghiêm Văn Khâm nhìn nhìn đồng hồ lại nhìn người phụ nữ này, ngay lập tức đập vào trong mắt là dung mạo khuynh thành, đôi con ngươi hồng nhạn trong suốt như nước mùa thu, là cái liếc mắt ẩn chứa vô hạn phong tình, tuy rằng dung mạo khuynh quốc khuynh thành khuynh đảo thiên hạ chỉ có trong cổ văn nhưng chỉ có khi tiếp cận với người phụ nữ này mới biết được, Diệp Tiêu Nhiên, là giai nhân thiên thu tuyệt sắc.

Nghiêm Văn Khâm chưa từng nghĩ đến sẽ trong hoàn cảnh này gặp cô, khí tràng quanh thân trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo cự người ngàn dặm, cho dù là muốn giúp đỡ nhưng biểu tình trên mặt không nhiều. Nghiêm Văn Khâm vui vẻ nhìn đôi mắt thâm thúy trong vắt kia mà hào phóng lễ phép đáp lời: "Vậy cảm ơn cô trước, vừa vặn hôm nay tôi có việc cần về nội thành gấp", nói xong liền vươn tay phải: "Nghiêm Văn Khâm".

Diệp Tiêu Nhiên nhìn nhìn tay phải Nghiêm Văn Khâm, lại hướng đến đôi con ngươi như mực ngọc mang theo ấm áp, thấy khóe miệng nàng còn vươn lên ý cười liền nhanh chóng nắm lấy tay nàng: "Diệp Tiêu Nhiên"

Đầu ngón tay chạm nhau, lòng bàn tay áp vào, hai người đều vô thức nhìn thật sâu đối phương. Ánh mắt thâm thúy của Diệp Tiêu Nhiên lộ ra thanh lạnh, bàn tay cũng lạnh lẽo, Nghiêm Văn Khâm ánh mắt nhu hòa mỉm cười, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay khiến người ta thoải mái vô cùng. Diệp Tiêu Nhiên không thích và cũng đã lâu không cùng người khác tiếp xúc tứ chi như vậy, rất lâu chưa bị cảm giác ấm áp an tâm thư thái như vậy bao quanh, tuy rằng chỉ là hơi ấm ngắn ngủi từ lòng bàn tay lại khiến cô quên không được cảm giác này.

"Nơi này tôi gọi người giúp cô xử lý", Diệp Tiêu Nhiên không đợi Nghiêm Văn Khâm mở miệng liền nói: "Tôi đưa cô về trước".

Diệp Tiêu Nhiên xoay người hướng về xe của mình, Nghiêm Văn Khâm quay lại lấy túi xách trên xe, Diệp Tiêu Nhiên đứng bên cạnh cửa xe sắp xếp cứu hộ, ánh dương quang mùa đông thanh lạnh nhưng cũng ấm áp nhu tình, nhìn theo góc độ này vừa vặn thấy được hình dáng Diệp Tiêu Nhiên dưới nắng, "chất ngạo thanh sương mầu, hương hàm thu lộ hoa", ánh nắng mềm nhẹ hạ trên dung nhan tuyệt sắc kia, bao quanh thân thể cô, cô đứng nghiêng người dưới ánh bình minh hiện lên gương mặt lãnh diễm nhưng lại khiến lòng Nghiêm Văn Khâm dâng lên một cổ ấm áp, gió hơi cuốn lên mái tóc dài của cô, khoác ánh nắng mà đến, tựa như bức họa kiều diễm, từ rực rỡ hóa thành đạm nhiên, từ thất sắc quy về trời rộng, hướng biển tình thắt dây bó buộc.

Trên chuyến hành trình dài vài tiếng không bởi vì thêm một người mà trở nên sinh động, không gian chật hẹp không khiến hai người phụ nữ náo nhiệt, mà chính là im lặng trầm mặc ở cạnh nhau nhưng không có vẻ gì xấu hổ co quắp, trái lại là bức tranh hài hòa thậm chí có chút ấm áp.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Văn Khâm cùng Diệp Tiêu Nhiên ở trong không gian gần gũi như vậy, nàng xoay mặt ra cửa sổ, gương mặt xinh đẹp động lòng người, cửa xe được hạ xuống như có như không ngửi được mùi hương trên người Diệp Tiêu Nhiên.

Trong xe yên lặng chỉ nghe được tiếng gió, tuy rằng là mùa đông nhưng Diệp Tiêu Nhiên vẫn mở cửa sổ, người phụ nữ này không giống người thường, làm cho người ta nhìn không thấu, chính là muốn từ đôi mắt xinh đẹp kia nhìn ra nhiều thứ hơn nữa nhưng lại cái gì cũng nhìn không tới. Ánh mắt cô rất đẹp lại bao hàm tang thương, sâu thẳm lại nhạt nhòa, mông lung rồi lại thực rõ ràng, giống như gần trong gang tấc lại biển trời cách mặt. Khoảng khắc hai tay chạm nhau lúc nãy Nghiêm Văn Khâm rõ ràng cảm nhận được lòng bàn tay lạnh lẽo, hàn khí thấu xương không khỏi làm người ta nghĩ đến hồ ly ngàn năm trên tuyết sơn.

Nghiêm Văn Khâm khẽ dịch thân, tựa sườn mặt vào cửa sổ, nét mặt ý cười như ánh dương bên ngoài tỏa sáng rực rỡ. Từng cử động của nàng tất nhiên không tránh khỏi ánh mắt của Diệp Tiêu Nhiên nhưng chính là nàng vẫn mạc danh kì diệu mỉm cười, từng biểu tình, từng động tác thậm chí từng ánh mắt. Nhìn ánh mặt trời bên ngoài, mà tươi cười bên trong xe lại rạng rỡ hơn rất nhiều, Diệp Tiêu Nhiên nhớ đến ấm áp chưa tan nơi lòng bàn tay, tay không tự giác siết chặt vô lăng, quay đầu quang minh chính đại nhìn Nghiêm Văn Khâm. Cảm giác được ánh mắt của Diệp Tiêu Nhiên, trên mặt Nghiêm Văn Khâm vẫn bình tĩnh như nước thoải mái mang theo tươi cười xoay đầu nhìn lại. Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Tiêu Nhiên ít khi có biểu tình gì lại không tự chủ quay đầu đi, chăm chú nhìn phía trước lái xe, cử chỉ nhỏ ấy lại khiến độ cong nơi khóe miệng Nghiêm Văn Khâm càng sâu hơn.

Trừ những trao đổi tất yếu thì mãi cho đến khi Nghiêm Văn Khâm đến cửa pháp viện hai người vẫn không nói lời gì dư thừa. Diệp Tiêu Nhiên cũng không chạy xe đến bãi đỗ mà dừng lại ven đường trước cửa pháp viện, Nghiêm Văn Khâm lưu loát mở cửa xe đi xuống nhưng ngay lúc đặt tay lên khóa cửa liền quay người hướng Diệp Tiêu Nhiên chân thành cảm ơn. Mở cửa, xuống xe, đóng cửa, Diệp Tiêu Nhiên cũng không đi ngay mà nhìn nàng nở một nụ cười. Nhìn Diệp Tiêu Nhiên mái tóc dài huyễn màu lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, nụ cười này không những bất ngờ mà còn làm người ta khắc sâu trong lòng, thì ra người này trong trẻo lạnh lùng lúc cười lại điên đảo chúng sinh như thế, quả thật là "hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc, thiên thượng nhân gian hội tương kiến".

"Thẩm phán Nghiêm xinh đẹp, đang nhìn gì vậy?"

Nghiêm Văn Khâm nghe ra thanh âm sau lưng chính là em gái của mình - Nghiêm Văn Huy, thì nháy mắt buông xuống cảnh giác cùng ngoài ý muốn, xoay người mỉm cười chống đỡ. Cô em gái nhỏ hơn hai tuổi này rất ít khi ở thành phố A, đa phần là vì công việc ngươi tới ta lui vi vu qua lại các thành phố lớn, nhưng chỉ cần có thời gian đều dành ra để đến thăm Nghiêm Văn Khâm, hai chị em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tuy rằng chỉ là chị em họ nhưng lại thân hơn chị em ruột.

"Vừa rồi là Dạ Kiêu sao? Chị, sao hai người lại ở cùng nhau?", Nghiêm Văn Khâm tùy ý để em gái thân thiết lôi kéo cánh tay truy vấn: "Đừng nói với em là hai người có vụ kiện!".

"Xe chị trên đường đến Miểu Tùng bị hỏng, nếu không có cô ấy thì cũng không biết bao giờ mới về đến đây. Thế nào, sao em lại ở đây?".

"Đương nhiên là có việc..... Buổi tối không được bỏ lại em đâu đấy". Hai chị em Nghiêm gia vừa nói như gió vừa hướng cửa pháp viện đi đến.

*****

Nghiêm Văn Khâm về nhà nhanh chóng tắm rửa cũng đã gần đến chín giờ, Nghiêm Văn Huy cũng vừa kịp đến nhà nàng, Nghiêm Văn Khâm rót hai ly nước, đưa cho em gái một ly.

Nghiêm Văn Huy cầm theo ly nước đi đạo một vòng giống như muốn tìm gì đó, Nghiêm Văn Khâm tùy ý nàng tìm kiếm, cũng rất thờ ơ phối hợp hỏi: "Có phát hiện gì không?". Nghiêm Văn Huy đi đến phòng bếp dừng trước mặt Nghiêm Văn Khâm, để ly nước xuống liền lấy ra di động phát một đoạn video, đó chính là video quay cảnh người đặt kiện hàng ở cửa nhà nàng hôm qua.

"Em lại cho người giám sát nhà chị sao?", Nghiêm Văn Khâm cười cười nói.

"Bên trong hộp là cái gì?" Nghiêm Văn Huy hỏi lại.

Nghiêm Văn Khâm không nói, vẫn chuyên chú uống nước.

"Chị, chị còn như vậy nữa thì em sẽ phái hai vệ sĩ đến canh trước cửa nhà chị đấy!", Nghiêm Văn Huy ngữ khí có chút nghiêm túc nhìn Nghiêm Văn Khâm, mặc kệ gặp phải chuyện gì nàng đều không nói với người trong nhà. Lần trước nhận được thư đe dọa, bây giờ lại xuất hiện kiện hàng mạc danh kì diệu này, Nghiêm Văn Huy không thể không lo lắng Nghiêm Văn Khâm bị kẻ thù trăm phương ngàn kế hãm hại.

"Chị em là thẩm phán, không phải xã hội đen, lãng phí nhân tài như vậy lương tâm chị bất an nha", Nghiêm Văn Khâm trừng mắt liếc Nghiêm Văn Hủy, buông ly nước trong tay, ngữ khí thoải mái.

"Chị đừng quên chị còn là Đại tiểu thư Nghiêm gia đấy", Nghiêm Văn Hủy tiến lên nắm cánh tay Nghiêm Văn Khâm, mặc kệ bên ngoài là diễn ra sao và địa vị gì, ở nhà mãi mãi là chị em, là cùng nhau lớn lên, Nghiêm Văn Khâm vỗ nhẹ mu bàn tay Nghiêm Văn Huy, cười nói: "Nhị tiểu thư đừng lo lắng, chị không sao".

"Có phải là.... Dạ Kiêu làm hay không? Chị vừa mới phán án mấy tên thủ hạ của cô ta, ngừng kinh doanh mấy hội sở, làm cô ta chịu không ít tổn thất." Nghiêm Văn Huy tiếp tục phân tích.

Nghe được tên của Diệp Tiêu Nhiên, trong đầu Nghiêm Văn Khâm liền hiện lên thân ảnh đón nắng của cô, đột nhiên trước mắt hiện ra dung mạo tuyệt mĩ làm người ta kinh diễm, cảm giác lạnh buốt trong tay lại làm người ta sinh đau lòng, còn có một mạt mỉm cười như hoa nở rộ kia, Nghiêm Văn Khâm không tự giác vươn bàn tay của mình, nhìn đến xuất thần.

"Chị?", mãi cho đến khi nghe thấy tiếng gọi của của Nghiêm Văn Huy nàng mởi hồi thần, nắm chặt bàn tay, đứng lên đi đến ban công, nói với Nghiêm Văn Huy: "Một người phụ nữ có thể từ quán bar gây dựng nên sản nghiệp lớn như vậy không chỉ dựa vào trí tuệ cùng thủ đoạn mà còn có khí độ và vận mệnh. Là người làm chuyện lớn sẽ không làm ra lọai chuyện vô hại này, huống chi tâm tư cô ấy kín đáo, tính cảnh giác cao, đối với người khác càng thêm phòng bị, làm chuyện gì cũng không để người ta nắm được nhược điểm, thì làm sao ở lúc đầu sóng ngọn gió này làm ra chuyện kia với chị được?".

Nghiêm Văn Huy nghe Nghiêm Văn Khâm nói, nhìn Nghiêm Văn Khâm liếc mắt một cái, nói: "Chị, chị duyệt qua vô số người, cũng nắm trong tay nhiều người cường hãn, chị nhìn người chưa bao giờ nhầm, nhưng lần này có phải chị đánh giá người kia quá cao rồi không?"

Nghiêm Văn Khâm im lặng không nói.

"Thật ra nhiều năm như vậy rồi, chị cũng nên bắt đầu lại thôi.", Nghiêm Văn Huy ngược lại có chút đau lòng nói.

"Em nói vậy là có ý gì!"

"Nha, em cũng không nói chị cùng Diệp Tiêu Nhiên, em chỉ là nói cuộc sống của chị thôi!".

*****

Bóng đêm mỗi lúc một thâm trầm, bên tai còn quanh quẩn lời nói của Nghiêm Văn Huy, Nghiêm Văn Khâm nằm trên ghế dài ngoài ban công, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên mái nhà mà nhìn trời đêm, trong tay nắm chặt vòng tay bạc kia thật lâu chưa buông. Ánh trăng chiếu lên vòng tay, năm tháng qua đi, người cũ rời xa, chuyện xưa mắc kẹt lại, giống như Nghiêm Văn Khâm nửa tỉnh nửa mơ bây giờ, bên cạnh hình ảnh cô gái cười như nắng lại mông lung hiện lên Diệp Tiêu Nhiên một thân đầy gió.

Kỳ thật lúc Diệp Tiêu Nhiên đưa Nghiêm Văn Khâm về từ xa xa đã nhìn thấy một người, là một phụ nữ ước chừng 30 tuổi, tóc dài uốn xoăn, ngũ quan thanh tú, lắng đọng nên vẻ đẹp của tiểu thư khuê các - Nghiêm Văn Huy, chủ tịch tập đoàn Trung Á, con gái duy nhất của Nghiêm Quốc Lương, đường muội của Nghiêm Văn Khâm, quản lý tập đoàn Trung Á lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, bôn ba bên ngoài nhiều năm, là người thừa kế sự nghiệp gia tộc. Nghiêm gia là gia tộc quyền thế một phương, nhưng ở nơi đó còn có người khiến cô cảm thấy hứng thú hơn cả, một người sở hữu nụ cười như có ma lực ôn nhu lưu luyến, Nghiêm Văn Khâm.

Bình Luận (0)
Comment