Xung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng giọt nước rơi tí tách từ vòi là thanh âm lớn nhất lúc này, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng gió thổi qua trên mái nhà rách nát, trong phòng chỉ có ba người. Hắn tháo nút cổ áo sơ mi, hai má bị mồ hôi tẩm ướt, mà trên mặt vẫn là biểu tình kinh ngạc cùng trầm trọng, ánh mắt thẳng tắp cố định trên người Tề Phi, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Cả người Tề Phi vô cùng suy yếu nhưng sự cứng cỏi hữu lực trong mắt vẫn không hề giảm bớt. Tô Hoằng cơ hồ là trở tay không kịp tiếp nhận tin tức kia, mọi chuyện đã rồi nên không biết dùng biểu tình gì đối mặt với nàng. Tần Hâm đứng lên, chậm rãi nâng Tề Phi dậy, nàng đi đứng không vững, khó có thể giữ thẳng thân mình, Tần Hâm vươn tay lấy một cái ghế cũ, khoát một tay nàng lên vai mình, một tay của mình thì ôm thắt lưng nàng, tay kia đỡ nàng, giúp nàng đứng dậy, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế.
"Cô........". Tô Hoằng há miệng muốn nói lại thôi, đuôi lông mày trên trán vì phiền toái mà nhíu lại, muốn tiến lên đỡ nàng nhưng vẫn lui trở về, có điều muốn nói, nhưng rồi lại không biết nói như thế nào.
Hắn than nhẹ một hơi, cuối cùng chậm rãi đi về phía nàng, Tần Hâm nghĩ hắn muốn thương tổn nàng nên đứng ở trước mặt nàng, vươn tay chặn lại, trừng mắt với Tô Hoằng. Thế nhưng Tề Phi lại nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của nàng.
"Phi tỷ~~". Tần Hâm cảm giác áo mình bị Tề Phi kéo cho nên quay đầu lại, nhìn thấy Tề Phi lắc đầu, nàng đành bất đắc dĩ lui về bên cạnh, để cho Tề Phi đối diện với Tô Hoằng.
Tô Hoằng từ trên cao nhìn xuống nàng, từ lúc quen biết đến nay cho dù hai người bọn họ phối hợp chặt chẽ thì hắn cũng chưa bao giờ có được lòng của nàng, cũng chưa bao giờ nhìn thấy tận sâu bên trong tâm của nàng có sự tồn tại của hắn. Cho dù là quan hệ hợp tác thì tự đáy lòng hắn vẫn thưởng thức người phụ nữ này, thậm chí có chút thích, chỉ là một chút thích đó cũng không thể khiến hắn không trở thành quân cờ lợi dụng của nàng, để nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay cho đến khi hắn tức giận. Không nói đến hắn căn bản không có yêu nàng, cho dù là có yêu thì lúc trước hắn có thể đối xử với Diệp Tiêu Nhiên như thế nào thì bây giờ cũng có thể như vậy với Tề Phi, huống chi nàng vốn không phải là Diệp Tiêu Nhiên.
Không biết là thực chất từ đáy lòng hắn không muốn đối mặt với quá khứ, hay là cảm thấy xấu hổ vì bị một người phụ nữ lợi dụng mà khi hắn biết được người mà hắn cho là năng lực phi phàm, người mà mình thực vất vả mới đem về bên cạnh, từ trước đến nay vẫn luôn âm mưu tiếp cận hắn, điều tra hắn, bắt lấy chứng cứ chỉ chờ hủy diệt giang sơn của hắn thì hắn hoàn toàn nổi giận. Trong bầu không khí áp lực hết sức căng thẳng, một chút cũng không nhắc đến tình cảm của hai người trước đây, tựa như một con dã thú bị người giẫm đuôi, cho nên bộc phát thú tính, không tiếc hết thảy đại giới cũng muốn trút giận.
Để cho Tề Phi chịu vết thương da thịt là ý của Tô Hoằng, cũng là mệnh lệnh của tiên sinh. Nàng đã biết quá nhiều, quả quyết không thể để nàng có cơ hội sống sót, loại tra tấn cơ thể này là cách duy nhất để nàng mau chóng nói hết sự thật. Nếu không phải trong đầu thường hiện lên cảnh tượng hài hòa khi nàng và Diệp Tiêu Nhiên ở chung với Tô Tử Lăng, nếu không phải bởi vì Tô Hoằng đã giảm bớt thủ đoạn thì chỉ sợ Tề Phi đã sớm bị tra tấn đến chết đi sống lại, dù sao thì cung hình bức cung ở hiện đại cũng rất tàn nhẫn.
"A Hoằng~". Tề Phi nhẹ than một tiếng, xưng hô chưa bao giờ có này đột nhiên thốt ra từ miệng của nàng, khiến Tô Hoằng đứng lặng tại chỗ.
"Ừ, sao.... Như thế nào?". Hắn thậm chí nói chuyện cũng cà lăm, dù sao ngày thường Tề Phi vẫn luôn cao ngạo, trong trẻo nhưng lại lùng, vẫn chưa bao giờ nhu hòa như vậy với hắn.
"Tôi muốn cầu xin anh hai chuyện". Loại ngữ khí khẩn cầu này từ trong miệng Tề Phi nói ra ngay cả Tần Hâm đứng bên cạnh cũng khó có thể tin. Đây căn bản không phải là tác phong của Tề Phi, nàng chưa bao giờ phục tùng ai, cho dù là bị đánh đến da tróc thịt bong thì cũng không rên đau một tiếng nào. Ẩn nhẫn của nàng không phải ai cũng có được, mà giờ phút này nàng lại dùng tư thế ăn nói khép nép như vậy với thằng đàn ông cặn bã này, Tần Hâm thật sự không thể hiểu được.
Tô Hoằng cười khẽ ra tiếng, trong mắt không thể giữ được vẻ bình thản không gợn sóng nữa, khóe miệng cũng đã kéo lên độ cong rất cao, hắn đi về phía trước, nâng lên gương mặt của nàng, khẽ vuốt hai má nàng, đẩy ra mái tóc đang che trên mặt nàng: "Tề Phi, cô thế nhưng cũng sẽ cầu xin tôi tôi sao?".
"Tô Hoằng, anh buông Phi tỷ ra!". Tần Hâm muốn tiến lên, Tề Phi hướng nàng khoát tay, Tô Hoằng hừ lạnh một tiếng: "Chủ tử của cô không lên tiếng, cô có quyền gì mà nói? Không cần ở đây náo loạn, trước hết nên nhìn rõ hoàn cảnh của mình đi". Tần Hâm khẽ cắn môi, đành phải nhịn xuống phẫn hận trong lòng lo cho an nguy của Tề Phi.
"Nói đi, muốn cầu xin tôi cái gì?". Tô Hoằng buông tay, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Tề Phi.
Tề Phi chống lên ghế, chậm rãi đứng dậy, căn bản không thể tưởng tượng được sự nặng nề của cơ thể nàng lúc này. Toàn thân mỗi chỗ đều đau đến chết lặng, giống như rất đau, giống như từ xương cốt đến máu thịt đều đau đến không thể hô hấp, thế nhưng chỉ có sắc mặt của nàng vẫn yên tĩnh không thay đổi.
"Nếu có thể, tôi muốn cầu xin anh bảo trụ tính mạng của Tiêu Nhiên cùng đứa nhỏ của chúng ta". Tề Phi nhìn thẳng ánh mắt của Tô Hoằng nói, khí tràng của Tô Hoằng thoáng dịu đi, chống lại ánh mắt thâm thúy của nàng, thâm thúy tựa như biển, có một chút chần chừ khó hiểu. Từ trong mắt nàng chỉ có thể nhìn thấy được kiên trì và nhu hòa, giờ khắc này ôn nhu của nàng khiến tâm hắn sinh ra thương hại.
"Tôi biết tập đoàn PE sẽ không tha cho cái mạng của Tề Phi này, mà Tề Phi cũng chỉ có một cái mạng, anh xử trí tôi thế nào tôi cũng không oán hận. Nhưng tôi biết trong lòng anh chưa từng quên Tiêu Nhiên, Tử Lăng cũng đã nhận mẹ con với cô ấy, tôi tin anh có biện pháp bảo toàn mạng sống cho cô ấy. Về phần con của chúng ta, anh thương cũng tốt, không thương cũng được, kia cũng là cốt nhục của anh, là chung dòng máu với Tử Lăng, tôi hi vọng anh có thể đáp ứng tôi bảo trụ sự ràng buộc duy nhất giữa chúng ta này". Ánh mắt của nàng như có thể nắm lấy tâm của người khác, đối diện với ánh mắt của Tô Hoằng lộ ra khát vọng chưa bao giờ có.
Nhìn Tề Phi như vậy, hạ mi mắt nhìn thấy bàn tay đặt trên bụng của nàng, Tô Hoằng chậm rãi nói: "Tôi không rõ, vì cái gì cô có thể làm nhiều như vậy cho Diệp Tiêu Nhiên, cô ta rốt cuộc cho cô cái gì? Mà có thể để cô trả giá như thế, không hề oán hận, thân đã lâm hiểm cảnh vẫn còn cầu tôi bảo vệ cô ta?".
Tề Phi thu hồi tầm mắt của mình, ánh mắt mê man nhìn phía trước, khóe miệng lộ ra nụ cười nhu hòa. Mạt ý cười say lòng người đó Tô Hoằng chưa bao giờ gặp qua, giống như gió mùa xuân, hoa mùa hạ, trăng mùa thu, tuyết mùa đông, giống như hoa nở ngàn năm, ngay tại nơi đây, nháy mắt nở rộ.
Trong lòng Tô Hoằng nói không nên lời cảm thụ, hắn không thể không thừa nhận mỗi câu nói của Tề Phi đều ghi sâu vào lòng hắn, nhưng hắn cái gì cũng không thể nói, chỉ biết xoay người rời khỏi căn phòng. Tề Phi nhìn thân ảnh rời đi của hắn, trong mắt lộ lên tia giảo hoạt, ý cười trên khóe miệng không hề giảm bớt.
Đi tới cửa, Tô Hoằng thở dài một hơi, châm điếu thuốc trong tay, thủ hạ nhìn thấy hắn đi ra thì hỏi: "Ông chủ, miệng ả ta rất cứng, phải xử trí thế nào đây. Hay là trực tiếp dùng hình, nữ nhân sợ nhất là hủy dung, hoặc là dùng thuốc độc.....".
Chát!!! Còn chưa nói xong thì hắn đã trúng một cái tát khó hiểu, hắn bụm mặt nhìn Tô Hoằng, không biết mình làm sai cái gì thì đã thấy Tô Hoằng một phen túm cổ áo hắn nói: "Tôi nói cho anh biết, từ giờ trở đi phải hầu hạ cô ấy ăn ngon mặc tốt, không có lệnh của tôi, ai cũng không được động đến cô ấy".
"Vâng, vâng, vâng". Nam tử liên thanh đáp ứng.
Tô Hoằng buông hắn ra, quay đầu nhìn thoáng căn phòng nhỏ phía sau, lên xe của mình, rất nhanh đã rời đi. Hắn dùng sức đạp chân ga, biểu tình trên mặt cực kì trầm trọng, tay nắm lấy vô lăng siết chặt, ở trên đường cao tốc thưa người chạy đến 150 mã lực. Nắm cần điều khiển bên phải, hắn không tự giác nhìn về ghế phụ lái trống rỗng, đang lúc thất thần thì nhìn thấy chướng ngại phía trước, đạp phanh một cái, thân thể hắn ngả mạnh về đằng trước, thật sâu thở dài một hơi.
Trong đầu hắn bắt đầu hiện lên từng đoạn kí ức với Diệp Tiêu Nhiên và Tề Phi, nhiều năm trước tự tay xử lý người mình yêu, thiếu chút nữa là giết chết Tử Lăng. Nhiều năm sau hắn vẫn phải dùng cùng một phương pháp đến đối phó với Tề Phi sao? Hắn vẫn luôn hối hận năm đó đã lạnh lùng tuyệt tình với Diệp Tiêu Nhiên, sự tình cũng không đến nỗi phải giết người diệt khẩu, vì cái gì phải đi giết người phụ nữ của mình? Huống chi cả hai đều mang thai con của hắn. Nhưng là nhiều năm trước hắn cái gì cũng không có, chỉ có thể làm theo an bài, còn bây giờ chẳng lẽ vẫn phải chịu sự kiềm hãm của lão già đó sao?
Có biện pháp nào có thể kéo hết những người này xuống đài, tự mình giành lấy giang sơn không? Tề Phi hiện giờ không ở bên cạnh hắn, thiếu đi một người bày mưu tính kế, hắn nên cùng ai lập một chiến tuyến đây? Linh quang chợt lóe lên, trong đầu dần hiện lên một người, ngoại trừ nàng, ai còn có đủ năng lực như vậy? Có lẽ cùng nàng hợp tác sẽ ít đi rất nhiều phiền toái, nhưng cũng cần phải cẩn thận, nữ nhân rắn rết, đáng sợ hay bất kì mãnh thú nào.
Tô Hoằng tới chơi, Nghiêm Văn Khâm cũng không kì quái, nhưng hắn đưa ra đề nghị liên hợp bảo vệ Tề Phi khiến nàng có chút ngoài ý muốn. Nghiêm Văn Khâm cũng không có cho hắn câu trả lời thuyết phục, lại đáp ứng có thể thử một lần. Về phương diện hợp tác của PE hai người cũng nói qua một lần, Nghiêm Văn Khâm cũng không tỏ rõ lập trường, chỉ nói làm việc theo khả năng, đến đâu hay đến đó. Tô Hoằng không thể thăm dò được ý tứ của Nghiêm Văn Khâm, chỉ đành phải biểu đạt ý tứ của chính mình.
Tô Hoằng vừa về công ty thì nhận được chỉ thị của tiên sinh, Tề Phi không thể giữ, so với việc lãng phí thời gian trên người nàng thì không bằng sớm giải quyết cho xong. Nếu không lấy được đồ gì thì cũng nên để người này vĩnh viễn biến mất.
"Vạn nhất Tề Phi đem chuyện gì nói với Diệp Tiêu Nhiên thì đối với chúng ta không phải là có lợi". Tô Hoằng ý định làm dịu chuyện này đi.
"Hoàn toàn không quan trọng, nên giống như đối phó với Diệp gia, một người cũng không giữ". Thanh âm tiên sinh lộ ra cỗ nguội lạnh, giống như đã quen với việc nhiễm máu, sinh mệnh trong suy nghĩ của hắn thật sự quá rẻ rúng.
"Tiên sinh, chớ nói đến tập đoàn PE, chỉ riêng Tô gia chúng tôi Tề Phi có lẽ đã nắm được nhiều thứ, mà Diệp Tiêu Nhiên đến tột cùng biết được bao nhiêu chúng tôi cũng không thể rõ".
"Anh đừng nói nữa, A Hoằng, cứ làm theo yêu cầu của tôi là được. Hiện tại Diệp Tiêu Nhiên còn ở trong tù kéo dài hơi tàn, chủ nhân đã không có, một con chó như Tề Phi còn có thể làm gì?".
"Chỉ là........".
"Được rồi, A Hoằng". Tô Kính xen mồm vào, trừng mắt với Tô Hoằng, ánh mắt ý bảo hắn không nên cãi lời của tiên sinh.
Vốn dĩ chỉ có mấy người tham gia hội nghị thì Nghiêm Văn Khâm đột nhiên xuất hiện, thời điểm nàng xuất hiện trên màn hình Tô Hoằng có loại kinh sợ không nói thành lời. Trực giác nói với hắn, Nghiêm Văn Khâm xuất hiện ngay lúc bàn chuyện xử lý Tề Phi nhất định không phải việc gì tốt.
Quả nhiên, nàng vừa xuất hiện thì biểu tình của tiên sinh khẽ biến, vốn dĩ đang nghiêm túc thì lập tức ngưng trọng, nhìn đến Nghiêm Văn Khâm, không có chào hỏi, chỉ mang theo ý cười hỏi: "Văn Khâm, sao cô lại đến đây?".
"Không biết tôi xuất hiện có không đúng lúc hay không?". Nghiêm Văn Khâm cười cười nhìn về phía màn ảnh, ánh mắt như bức thẳng trái tim người khác. Tô Hoằng có chút chột dạ, nếu chuyện Tề Phi mang thai bị tiên sinh hoặc cha biết được thì chỉ sợ bọn họ chẳng những sẽ không mềm lòng mà còn có thể liên lụy chính mình, hoài nghi mình có tư tâm. Nếu vậy đối với hắn là mất nhiều hơn được.
"Đương nhiên là không, Văn Khâm vì sao lại đến đây?".
"Tôi chỉ muốn nói, Tề Phi này là không thể giữ lại, nếu là người mà tôi bắt được, không bằng giao cho tôi xử lý xem thế nào?". Nghiêm Văn Khâm trực tiếp cho thấy ý đồ của mình.
Tiên sinh rõ ràng có kinh ngạc, tuy lúc trước có hoài nghi Tề Phi có vấn đề nhưng cũng không có căn cứ xác thực. Sau khi Tề Phi bị Nghiêm Văn Khâm bắt được thì nàng cũng không có vì Tề Phi mà phát biểu thái độ của mình, hiện giờ nàng đã muốn tự tay xử trí Tề Phi, ý tưởng này của Nghiêm Văn Khâm với hắn thật là đúng không mưu mà hợp, loại thủ đoạn tàn nhẫn này khiến hắn thập phần thưởng thức. Nhưng hắn cũng có điều băn khoăn, một nhân viên chấp pháp như nàng có thể làm chuyện trái pháp luật sao?
Nhưng mà có khó được một cơ hội tuyệt hảo để thử lòng nàng, hắn nghĩ nghĩ, nói: "Không thành vấn đề, vậy giao cho Văn Khâm toàn quyền giải quyết, tôi sẽ để Đại Sơn đến hiệp trợ cho cô".
"Cảm ơn tiên sinh đã tín nhiệm, tôi nhất định xử lý sạch sẽ không để lại dấu vết". Nói xong khóe miệng quật lên mạt cười ý vị thâm trường.
Tô Hoằng một trận hoảng hốt, hắn không biết được Nghiêm Văn Khâm chủ động yêu cầu xử lý Tề Phi là vì lần trước hắn tìm đến nhờ hỗ trợ hay chỉ là muốn lập công. Đối với người chỉ dùng một thời gian ngắn để đi vào bộ não của tập đoàn PE mà nói, tốc độ của Nghiêm Văn Khâm rất là kinh người, ở thương trường nàng một mực hiển lộ tài năng tuyệt vời của mình, ở đây thì không chút hoang mang xử lý gọn gàng mọi chuyện. Nhưng mà mặc kệ thế nào thì Nghiêm Văn Khâm cũng từng là nhân viên chấp pháp, là thẩm phán thanh chính liêm minh, nàng thật sự có thể làm được chuyện lần này sao? Tô Hoằng là không tin.
Có lẽ lúc nãy tiên sinh cũng có một khắc do dự và không tin tưởng, Nghiêm Văn Khâm thật sự đã thay đổi? Hay là có mục đích khác? Không ai có thể biết được. Có lẽ do tiên sinh không có lý do gì để trực tiếp cự tuyệt nàng, rồi lại muốn nhìn biểu hiện của nàng. Đối với nàng mà nói, một khi đi lên con đường này thì không bao giờ có ngày quay đầu lại, thay đổi của nàng thật sự khiến người ta nghẹn họng trân trối. Mà trong lòng Tô Hoằng thật sự lo lắng cho Tề Phi, nghĩ đến đứa trẻ chưa xuất thế kia, nghĩ đến đứa trẻ có thể trở thành em trai hay em gái của Tử Lăng thì trong lòng hắn một trận phiền muộn.
Mang theo người đi vào căn phòng tối tăm, lúc Nghiêm Văn Khâm nhìn thấy cả người thương tích của Tề Phi, nhìn thấy hơi thở yếu ớt của nàng thì sắc mặt khẽ biến, quay đầu nhìn Tô Hoằng, nói: "Một người phụ nữ mà anh cũng có thể xuống tay được". Giọng nói của nàng bình thản, nghe không ra là đau lòng Tề Phi hay trách cứ Tô Hoằng, chỉ đơn giản là không gợn sóng, không tình cảm.
"Thế nhưng lại để Nghiêm đại tiểu thư phải tự mình đến động thủ, Tề Phi tôi thật là có mặt mũi". Tề Phi nhìn Nghiêm Văn Khâm, không có khẩn trương hay sợ hãi, mà nàng thì đã bao giờ sợ hãi đâu.
Tần Hâm bị Nghiêm Văn Khâm sai người mang đi, nàng muốn một mình ở với Tề Phi, muốn tự mình xử lý, thế nhưng Tô Hoằng không có ý tứ muốn rời đi, giống như là không tin tưởng Nghiêm Văn Khâm sẽ xuống tay được, vẫn như cũ không thể tin Nghiêm Văn Khâm sẽ phản bội lại nguyên tắc sống của mình. Đồng thời, hắn cũng trộm thả đi một tin tức.
Chỉ là, lần này hắn đã đoán sai rồi.
"Nghiêm tổng, cô động thủ hay là tôi đây?". Đại Sơn liếm liếm môi, giống như một con dã thú thị huyết đang nhìn con mồi của mình.
"Lời của tiên sinh anh còn chưa nghe được sao? A Hổ!". Nghiêm Văn Khâm hờ hững kêu lên.
Chỉ thấy A Hổ từ trong chiếc hộp tinh xảo lấy ra một ống tiêm, hắn mang bao tay dùng kim tiêm bơm đầy chất lỏng trong lọ, Tô Hoằng nhìn thuốc đó, một cảm giác bất an nảy lên trong lòng, hắn nhìn về phía Nghiêm Văn Khâm, chỉ thấy vẻ mặt của nàng vô cùng bình tĩnh nhìn Tề Phi. Mà trên mặt Tề Phi không có biểu tình dư thừa, trong mắt cũng không có kinh sợ, đối mặt với cái chết nàng vẫn có thể bình tĩnh như thế.
A Hổ lôi kéo cánh tay Tề Phi, nhắm ngay mạch máu tiêm xuống, sắc mặt Tề Phi dần dần trắng bệt, cuối cùng đôi con ngươi màu đen dần dần trợn ngược, một đôi mắt hoàn mỹ bị tròng trắng thay thế, nàng run rẩy một lúc liền không có động tĩnh gì nữa. Đại Sơn tiến lên tham dò hơi thở của nàng, cũng đặt tay ở cổ và tim để kiểm tra, xác nhận được nàng đã không còn hô hấp, thế nhưng vẫn có chút hoài nghi hỏi Nghiêm Văn Khâm: "Đây là thuốc gì?".
"Anh lo lắng?". Nghiêm Văn Khâm hỏi lại, Đại Sơn không lên tiếng, Nghiêm Văn Khâm cười lạnh một tiếng, vươn tay, A Hổ lấy từ bên hông một khẩu súng đưa đến tay Nghiêm Văn Khâm.
Hai con mắt Đại Sơn trừng lớn nhìn Nghiêm Văn Khâm, chỉ thấy nàng cầm súng, chỉ vào Tề Phi đang nằm trên mặt đất. Thủ pháp xuất thân từ quân đội của nàng tất nhiên không sai được, mặc dù có thái độ hoài nghi nhưng Đại Sơn vẫn là không thể tin được Nghiêm Văn Khâm có thể xuống tay như thế, chỉ thấy ánh mắt nàng nhìn Tề Phi đầy hờ hững và tuyệt lãnh.
Một phát súng bắn ra cơ hồ là không nghe được âm thanh gì, chỉ thấy chỗ trái tim của Tề Phi bị trúng đạn mà chảy máu đầm đìa, Đại Sơn lại tiến lên kiểm tra miệng vết thương, xác nhận một phát bắn trúng nội tạng thì cười lớn: "Hahaha, không hổ là Nghiêm đại tiểu thư, đủ ngoan độc a". Quay đầu lại hỏi: "Xử lý thi thể thế nào đây?".
"Ném xuống biển". Nghiêm Văn Khâm bình tĩnh trả lời, đi ra khỏi phòng.
Tô Hoằng đã muốn ngốc tại chỗ, nhìn Tề Phi bị tiêm một mũi, sau đó bị bắn một phát đang nằm trên mặt đất, hắn che miệng mình, cố gắng khắc chế đau lòng đang dâng lên, đồng thời quay đầu nhìn thân ảnh đi đến cửa của Nghiêm Văn Khâm, trong mắt lộ ra hận ý, khóe mắt không biết từ lúc nào đã thấm ướt. Hắn nhanh chóng điều chỉnh bản thân, không để bất cứ ai phát hiện mình không thích hợp.
Gió biển có chút cuồng loạn thổi bay mái tóc của nàng, sóng biển rít gào vỗ vào bờ đá, vỗ lên những bọt nước như tầng tầng cánh hoa, đánh vào trên mặt, có chút lạnh, càng thêm là đau đớn.
Bờ đá cách mặt biển tầm năm mét, giờ phút này Tô Hoằng đứng cách đó không xa, nhìn A Hổ nâng thi thể của Tề Phi, trong lòng hắn dâng lên mất mác, quay đầu, làm như không nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Âm thanh nước biển va vào bờ đã vẫn vang lên, thậm chí lúc thi thể sắp chìm vào biển cũng tạo nên âm thanh, Nghiêm Văn Khâm quay đầu rời khỏi bờ đá, đã thấy biểu tình đọng lại trên mặt Tô Hoằng. Ánh mắt hắn nhìn xa xa có chút kinh hoảng, có chút đau lòng và sợ hãi, càng nhiều là trầm trọng, trong lúc nhất thời, trong lòng giống như nổi lên ngàn ngàn nút thắt.
"Tề Phi!!". Cùng lúc đó không xa vang lên tiếng kêu.
Tô Hoằng quay đầu, nhìn ba người đang chạy đến hướng này thì bất đắc dĩ lắc đầu. Vẫn là thông tri chậm, không kịp ngăn cản, mà có lẽ cho dù bọn họ tới kịp thì cũng không có cách nào ngăn cản một màn này.
"Tề Phi!!". Thanh âm Hạ Diệp vang lên trước, một màn vừa rồi bọn họ xem được nhưng không kịp ngăn cản. Mắt nhìn thấy Tề Phi cứ như vậy bị ném xuống biển, Hạ Diệp rốt cuộc không thể tha thứ được nữa, siết chặt tay tiến về phía Nghiêm Văn Khâm.
Mặt của nàng không hề đổi sắc, căn bản là không ai có thể đến gần nàng, hai anh em A Hổ đã sớm hộ trước mặt nàng, Hạ Diệp giãy dụa không thôi, cho dù bị ngăn cản nhưng vẫn nâng tay chỉ vào Nghiêm Văn Khâm mắng: "Nghiêm Văn Khâm, cô còn không bằng cả súc sinh, cô là đồ súc sinh!!!".
"Hạ Diệp, bình tĩnh một chút". Niên Thiếu Dương thấy Hạ Diệp đã không thể khống chế tâm tình của mình thì bước lên giữ chặt nàng, nhưng nàng không có cách nào bình tĩnh nổi. Nàng là trơ mắt nhìn Tề Phi rơi xuống biển, trơ mắt nhìn một sinh mệnh mất đi trước mắt mình, nàng hận mình vô dụng, nhớ đến ngày đó Tề Phi lái xe cứu mình mà khổ sở không thôi.
Đối mặt với chửi mắng của đối phương, Nghiêm Văn Khâm chỉ cười khẽ, nhìn thoáng qua Liễu Thi và Niên Thiếu Dương, nói: "Tam đại hộ pháp của Diệp Tiêu Nhiên đều đến rồi, đáng tiếc là vẫn chậm một bước". Khi nói chuyện ánh mắt nàng phiêu đến chỗ Tô Hoằng, tiện đà chuyển về trên người Hạ Diệp: "Đại Sơn, miệng người này rất không sạch sẽ, đến dạy cô ta nên nói chuyện thế nào đi".
Đại Sơn cười lạnh một tiếng, không nói hai lời, còn chưa chờ mấy người Hạ Diệp phản ứng thì một bàn tay đánh Hạ Diệp ngã trên đất, khóe miệng rỉ ra tia máu. Niên Thiếu Dương và Liễu Thi sao có thể chịu được người của mình bị khi dễ, đang muốn động thủ thì hai anh em A Hổ đã rút súng chỉ thẳng vào bọn họ.
"Hừ, trước khi nói thì nên nhớ kĩ thân phận của mình, nên biết là đang nói chuyện với ai". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm lộ ra sự lạnh lùng đáng sợ, ánh mắt tản ra sát khí cùng hung ác làm cho người khác không dám tin người trước mắt chính là đại thẩm phán Nghiêm ôn hòa khiêm tốn trước đây.
Chỉ là, một xác hai mạng bị hủy trong tay nàng, một màn này rơi vào mắt người khác chính là tuyên cáo nàng hướng đến toàn bộ thế giới. Không ai có thể xâm phạm đến Nghiêm Văn Khâm, không ai......