Chưởng Ôn

Chương 56

Sau khi Tề Phi bị giết, Tần Hâm cũng mất tích, Niên Thiếu Dương dù có tìm kiếm thế nào thì cũng không có được tung tích của nàng. Mà Tần Hâm là trợ thủ đắc lực của Tề Phi, có thể hay không mất mạng mới là điều kiện tiên quyết, Nghiêm Văn Khâm cũng đã công đạo với tiên sinh là đã khiến nàng mãi mãi không thể xuất hiện ở thành phố A. Một tiểu nhân vật không quan trọng thì tiên sinh cũng không hỏi nhiều, huống chi sau khi nghe Đại Sơn tường thuật thì đã biết được thủ đoạn của Nghiêm Văn Khâm, cuối cùng đã gạt bỏ được hoài nghi trong lòng về việc Nghiêm Văn Khâm cố ý bỏ tù Diệp Tiêu Nhiên kì thật chính là muốn bảo vệ cô.

Có lẽ có một ý niệm, có thể thay đổi được rất nhiều thứ. Một nhân vật như Nghiêm Văn Khâm chắc chắn là có hai mặt, hoặc là trở thành một nhân tài xã hội, làm một đại thẩm phán như trước đây. Hoặc là giống như bây giờ, vì vinh quang gia tộc cùng chứng thực năng lực của bản thân mà thủ đoạn phi thường, không ai có thể ngăn cản. Mãnh thú đúng là vẫn có thể tỉnh lại, tiên sinh có được người đáng để trọng dụng như vậy, làm sao con lo lắng về việc sau này phải đối phó với phe phái của Chu Huy.

Từ sau khi sản nghiệp của Diệp Tiêu Nhiên được Lưu Hưởng tiếp nhận đến nay Niên Thiếu Dương và Liễu Thi rất ít khi đến hội sở. Hai người giống như đang vội vàng làm chuyện khác, vốn dĩ Niên Thiếu Dương là tâm phúc tự tay Diệp Tiêu Nhiên bồi dưỡng nên, có thể có thực lực chế ngự được sự ảnh hưởng của Lưu Hưởng. Thế nhưng sau khi Lưu Hưởng tiếp nhận sản nghiệp thì đã thay máu tất cả, người của Niên Thiếu Dương đều bị thay bởi người của hắn. Cả hội sở như thay đổi, rất nhiều người bị bắt rời khỏi ngành này, mà Niên Thiếu Dương cũng buông tay đề mặc Lưu Hưởng càn rỡ, chuẩn bị thành lập giang sơn của mình, tự mình quản lý.

Nếu sau lưng không có người thì Lưu Hưởng chắc chắn không dám càn rỡ như thế, chỉ là hắn vẫn như cũ không dám đắc tội Trầm Uy. Dù sao cường long không áp được rắn độc, ở thành phố A này làm gì có người không dám để Trầm Uy vào trong mắt. Cổ phần công ty Trầm Uy cũng chiếm một phần, năm ngoái Diệp Tiêu Nhiên có chia cổ phần cho hắn, bây giờ cũng đã bị Trầm Uy nuốt lấy, cũng không dám nói gì, dù sao Trầm Uy đối với Diệp Tiêu Nhiên vẫn còn một phân tình nghĩa. Nếu hắn dã tâm bừng bừng để Trầm Uy biết được hắn muốn cướp giang sơn của nàng thì có thể bị cắn ngược lại hay không? Tự rước lấy phiền toái cho mình?

Sau đó ai lại biết sau lưng Trầm Uy có boss chống đỡ, không đợi Lưu Hưởng nộp lên hoa hồng cổ phần thì Trầm Uy đã phát biểu trong hội nghị cổ đông rằng về sau chuyện của công ty Trầm Uy sẽ không tham dự. Này hoàn toàn hợp ý của Lưu Hưởng, nhưng đồng thời cũng rước lấy một vấn đề khác. Thiếu đi bảo hộ của Trầm Uy tương đương thiếu đi chỗ dựa hắc đạo, hắn mặc dù đã khơi thông quan hệ bên bạch đạo chỗ mấy quan to chức lớn nhưng chuyện bên trong hội sở không thể thiếu việc xảy ra chút đặc thù. Vì thế hắn chỉ có thể chuẩn bị về dưới tay Trầm Uy, tự thành lập thế lực của mình, đảm bảo an toàn.

Trầm Uy có được 15% cổ phần không ty không hề tốn một đồng nào, đây là Diệp Tiêu Nhiên đổi lại bảo hộ của hắn và cũng là chừa lại đường lui cho mình. Cô bỏ ra cái giá lớn như vậy là vì cô biết chuyện tương lai mình phải đối mặt càng lớn hơn cái này rất nhiều lần. Vì muốn đưa cho Trầm Uy mấy phần tiền lợi nhuận mà Lưu Hưởng đã chuyển nhượng một số hội sở, mà không hề biết rằng những người mua lại hội sở chính là người của Nghiêm Văn Khâm.

"Nghiêm tổng, cô có việc gì cần tôi làm thì cứ dặn dò". Trầm Uy đối diện Nghiêm Văn Khâm nói.

Hai người vừa mới thảo luận về ngành vui chơi của thành phố A mà Lưu Hưởng nắm trong tay, mà Trầm Uy vâng lệnh của boss Chu Huy, ở thời điểm Nghiêm Văn Khâm cần thì phối hợp tốt với cô.

"Ngành vui chơi của thành phố A phát đạt như vậy, có thể nào giao vào tay một người như Lưu Hưởng?". Nghiêm Văn Khâm cầm trong tay một tờ báo, mặt trên báo đưa tin tức về việc có người giấu ma túy ở hội sở.

"Gần đây hội sở liên tục gặp chuyện không may, Lưu Hưởng có nghi ngờ là do tôi động tay động chân hay không? Không có sự đồng ý của tôi thì ai dám động đến địa bàn của Diệp Tiêu Nhiên? Không có chỉ lệnh của Nghiêm tổng thì ai mà dám quét bỏ vùng hoạt động của Diệp Tiêu Nhiên?". Trầm Uy khoan thai châm một điếu xì gà, ngóng nhìn Nghiêm Văn Khâm.

"Không có động tác này của anh thì làm thế nào dấy lên cảnh báo với hắn? Kiêu ngạo như thế, không đem Trầm gia anh để vào mắt, chẳng lẽ muốn làm Diệp Tiêu Nhiên thứ hai. Ngành vui chơi béo bở như vậy, không có đạo lý giao cho một tiểu nhân như hắn".

"Cho nên ý của Nghiêm tổng là?".

"Cổ phần của hội sở đa phần nằm trong tay Diệp Tiêu Nhiên, chỉ sợ hắn đang muốn thu mua cổ phần của Diệp Tiêu Nhiên, sau đó một phát đá cô ấy ra ngoài. Vậy thì cũng đúng lúc, tôi sẽ cho hắn như ý muốn, cho hắn đủ tài chính. Chia làm nhỏ, mỗi người đều tham gia làm cổ đông nhỏ lẻ, tôi muốn cho hắn tiến thì dễ, lùi thì khó". Nghiêm Văn Khâm nói xong vươn tay, Tiểu Đường đưa chi phiếu qua.

Nàng đem chi phiếu đặt trước mặt Trầm Uy, hắn phiêu mắt liếc một cái, là một chi phiếu trống.

"Tiền anh có thể tùy ý điền vào, dùng ảnh hưởng của Trầm gia anh hẳn là không khó. Tôi đi trước, xin lỗi không tiếp được, ngày khác nhất định đến nhà nói lời cảm tạ, cảm tạ Trầm gia khuynh lực tương trợ". Nghiêm Văn Khâm cười cười, đứng lên.

"Nghiêm tổng, có thể hỏi cô một vấn đề riêng tư được không?". Trầm Uy dập điếu thuốc trong tay, cũng đứng dậy.

"Cứ nói".

"Có phải nhất định muốn đuổi tận giết tuyệt Diệp Tiêu Nhiên thì cô mới vừa lòng, hội sở là cô ta thiên tân vạn khổ mới đoạt được, có thể cô không rõ lắm như tôi biết. Cô nghĩ cách mua lại sản nghiệp của cô ta, bên ngoài là nhìn trúng ích lợi của ngành này, kì thực có phải là trong lòng còn oán hận việc cô ta lợi dụng mình hay không, cho nên dù đã đã thiết lập bố cục bỏ tù cô ta cũng không thể giải hết hận.".

Nghiêm Văn Khâm nhìn Trầm Uy không nói, chỉ là cười khẽ một tiếng, quay đầu vừa đi vừa nói: "Vì cái gì cũng không quan trọng, tôi chỉ làm chuyện mình muốn làm mà thôi". Rời đi để lại thân ảnh không rõ ràng.

Trên đường trở về, còn chưa đến công ty thì xuyên qua cửa sổ thủy tinh Nghiêm Văn Khâm nhìn thấy một bóng lưng cô đơn, buồn bã tiêu sái ở ven đường, nàng ấn chốt cửa sổ, kêu lên: "Bối Nhi!".

Vu Bối Nhi quay đầu, gương mặt vốn không hề có ý cười liền kéo lên một nụ cười, mặt nàng có chút tái nhợt, ánh mắt sâu thẳm, cả người nhìn như rất vô lực.

"Chị Văn Khâm".

"Lên xe đi".

Vu Bối Nhi gật đầu, ngồi vào trong xe, Nghiêm Văn Khâm lo lắng nhìn nàng có phải hay không lại muốn tái nghiện. Loại chuyện này muốn phòng bị cũng khó có lòng phòng bị, nhưng bởi vì hiện giờ nàng đi làm ở tập đoàn, vì thuận tiện nên để nàng dọn đến ở chung tiểu khu với Văn Huy, có Văn Huy trông coi nàng thì cũng an tâm phần nào.

"Làm sao lại thấy thân thể có vẻ không thoải mái vậy?". Nghiêm Văn Khâm vươn tay sờ trán nàng, quan tâm hỏi han.

Vu Bối Nhi miễn cưỡng kéo lên một nụ cười, tựa vào đầu vai Nghiêm Văn Khâm, ý cười ôn nhu nổi lên trên mặt Nghiêm Văn Khâm, vươn ôm lấy nàng vỗ nhè nhẹ, chính là trong nháy mắt này, sự kiên định cùng an tâm của người này khiến tâm tình Vu Bối Nhi thả lỏng đi.

"Có chuyện gì không vui có thể nói với chị Văn Khâm, chị dù có bận rộn thì cũng không có mặc kệ em đâu". Bên tai Vu Bối Nhi truyền đến giọng nói của Nghiêm Văn Khâm.

"Dạ, chị, em không sao". Hai tay Vu Bối Nhi hơi cầm lấy cổ tay Nghiêm Văn Khâm.

Nghiêm Văn Khâm rõ ràng cảm nhận được sự khuyết thiếu cảm giác an toàn cùng cái nắm vô lực kia, nàng cũng không nói nữa, chỉ im lặng để em ấy tựa vào.

"Ngày mai là sinh nhật của Thấm Tuyết, chúng ta cùng đến thăm chị ấy đi". Vu Bối Nhi vẫn dựa vào vai của Nghiêm Văn Khâm nói.

Trong mắt Nghiêm Văn Khâm hiện lên tia quang mang khác thường, than nhẹ một hơi, nói: "Đều đã lâu như vậy a, thời gian thật sự trôi rất nhanh". Nói xong ngẩng đầu lên, nhìn về bầu trời ngoài cửa xe.

Từng đám mây âm trầm như che giấu tình ý trong lòng, che lấp hai mắt của trời xanh, không cho nó phát ra hào quang. Cứ như là nước mắt đã chảy khô, thời tiết gần đây sau khi bị mưa tẩy rửa thì vẫn luôn là trời đầy mây, đã không còn ánh mặt trời chiếu đến lòng người trong thành phố, giống như bị bịt kín một tầng mờ ảo, u ám khiến người ta hít thở không thông.

Phong cảnh đường đến mộ viên rất hợp với lòng người, giữ nguyên hương vị tự nhiên, xanh biếc ướt át, núi tiếp núi, kéo dài không dứt, bầu trời xa xa như bao phủ một tầng tầng sương, mộng ảo như tiên cảnh. Mà trên đường lớn chạy đến mộ viên trong đầu liền hiện lên một cảnh rất quen thuộc, giống như mới ngày hôm qua, lần đầu gặp nhau tốt đẹp, thân ảnh kinh diễm ấy xuất hiện trước mắt nàng, khơi dậy trái tim đã ngủ say nhiều năm, động tâm có lẽ chính là trong một cái nháy mắt tốt đẹp đó đã bắt đầu.

Thế nhưng bất quá chỉ là một hồi bố cục được công phu dàn dựng mà thôi.

Hôm nay đến bái tế Thư Thấm Tuyết trừ bỏ Vu Bối Nhi thì còn có Nghiêm Văn Huy, ba người đều luôn nhớ rõ sinh nhật của cô gái này, hằng năm trừ ngày giỗ ra không quấy rầy Nghiêm Văn Khâm đến bái tế em, thì còn lại ngày sinh nhật đều chưa bao giờ quên. Từng ở năm đó khi đến ngày sinh nhật bọn họ cùng tụ hội, từ hai chị em bày mưu tính kế, Vu Bối Nhi thực hiện, cho Thư Thấm Tuyết một cái kinh hỉ, để cho mỗi sinh nhật của em đều khó có thể quên, cũng là để lại kí ức tốt đẹp mỗi khi nàng nhớ lại.

Xe chạy trên đường cực kì im lặng, không biết bởi vì nguyên nhân nhớ đến cô gái kia hay còn có chuyện khác mà Nghiêm Văn Khâm ngồi ở ghế phó lái cảm thấy không khí giữa Vu Bối Nhi và Nghiêm Văn Huy vô cùng dị thường.

"Thấm Tuyết nhất định không hi vọng chúng ta mang tâm tình nặng nề như vậy đến thăm em ấy. Hôm nay hai đứa thật sự nghiêm trọng quá rồi....". Nghiêm Văn Khâm trước tiên đánh vỡ không khí trầm mặc này, cảm thấy thân thể không khỏe nhưng vẫn cố gắng để ý cười lộ ra trong từng câu chữ.

"Thấm Tuyết sống trên đó tốt như vậy, chúng ta có cái gì cần lo lắng, lòng em rất vui vẻ". Vu Bối Nhi mở miệng trước.

"Chỉ cần chúng ta tốt thì Thấm Tuyết như thế nào không tốt? Đúng không, chị". Trên mặt Vu Bối Nhi không hề có ý cười.

Nghiêm Văn Khâm xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Vu Bối Nhi, cười gật đầu: "Đúng đúng, khẳng định là như vậy".

Trong xe lại lâm vào trầm mặc, có lẽ là do nghỉ ngơi không tốt, vốn dĩ Vu Bối Nhi đang ngửa đầu thì đã chậm rãi thiếp đi. Mắt thấy thân thể nàng không vững sắp ngã xuống, Nghiêm Văn Huy nhích người qua hướng về phía nàng, để cho đầu nàng nhẹ nhàng tựa vào vai mình. Vì muốn Vu Bối Nhi thoải mái mà nàng ngồi thẳng thân mình, để lại góc độ cho người kia dựa thoải mái nhất.

Nàng cứ như vậy, cho dù cảm thấy hơi đau vì cứ bảo trì một tư thế thì cũng không nhúc nhích, Vu Bối Nhi ngủ rất trầm, hai bàn tay đặt trên đùi cũng tuột xuống, Nghiêm Văn Huy nhìn thấy thì cầm lấy đặt lên đùi mình, cầm tay nàng luyến tiếc không muốn buông ra.

"Văn Huy".

"Dạ?".

Thanh âm của hai người đều rất nhỏ, sợ đánh thức thiên hạ đang ngủ say.

"Lý Đào đến khi nào?". Nàng đột nhiên hỏi một câu như vậy khiến Nghiêm Văn Huy kinh ngạc một lúc, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: "Hôm kia".

"Ừ, hai đứa chuẩn bị thế nào?".

"Ngày đến rồi, cho nên gọi hắn lại đây".

"Chiếu cố bản thân, chăm sóc tốt người bên cạnh". Ngắn gọn hai câu nói, Nghiêm Văn Huy dĩ nhiên hiểu được, gật gật đầu không nói nữa.

Nghiêm Văn Khâm tựa hồ cũng rất mệt mỏi, nâng trán nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ chốc lát sau xe liền đến nơi cần đến, Vu Bối Nhi cũng đã tỉnh, phát hiện mình thế nhưng lại ngủ trên vai Nghiêm Văn Huy, tâm sinh xấu hổ, nói: "Xin lỗi".

"Không có chuyện gì". Ngữ khí Nghiêm Văn Huy thoải mái, giật giật bả vai của mình, lắc lắc cái cổ hơi nhức, Vu Bối Nhi nghĩ muốn thay nàng xoa vai, nhưng là vừa mới vươn tay thì liền rụt trở về, trong mắt lộ ra cô đơn.

Nghiêm Văn Huy nhìn nàng một cái, cười cười, thân thủ vươn tay sờ đầu nàng, nói: "Xuống xe đi, nha đầu ngốc".

Vừa đến trước khu mộ viên thì trên trời đổ mưa phùn. Mưa như dây leo nhỏ, quấn quanh không khí, điểm nhẹ trên mặt người đi. Trong tay ba người cầm theo loài hoa mà lúc sống Thư Thấm Tuyết thích nhất, còn chưa đến được nơi muốn đến thì ở giữa mộ viên đã gặp được Hạ Diệp, Liễu Thi và Niên Thiếu Dương. Bọn họ mặc trang phục màu đen, không có che ô, đứng bái tế trước một tòa lăng mộ.

"Thật đúng là oan gia ngõ hẹp". Hạ Diệp chỉ nói một câu, không hề kích động tiến lên, Niên Thiếu Dương và Liễu Thi nhìn thoáng qua nhau, không nói gì, lựa chọn không thấy.

Nghiêm Văn Khâm quay đầu nhìn bia mộ khắc tên Tề Phi, Nghiêm Văn Huy lại cực kì kinh ngạc, hỏi: "Nghe nói Tề Phi mất tích, như thế nào lại.....?".

"Ách? Thì ra là cô không biết a, Nghiêm nhị tiểu thư nên hỏi chị gái tốt của cô thì hơn". Không đợi Hạ Diệp mở miệng, Liễu Thi đã bình tĩnh trả lời.

Nghiêm Văn Huy vì câu này mà càng thêm khó hiểu, nhìn về phía Nghiêm Văn Khâm, nàng đã muốn thu hồi tầm mắt của mình từ trên bia mộ, bình tĩnh nói: "Chuyện linh tinh của người khác không liên quan đến chúng ta, đi thôi".

"Đối với Nghiêm Văn Khâm mà nói cái gì mới là chuyện lớn? Tiền tài, quyền thế, danh dự?". Niên Thiếu Dương cũng nhịn không được tiến lên nói, nhớ đến Hạ Diệp bị nàng ra lệnh tát một cái hắn còn chưa có hết giận, nếu không phải trường kì đi theo bên người Diệp Tiêu Nhiên đã luyện nên một thân bình tĩnh tự nhiên thì hắn thật muốn liều mạng với người đã động đến người một nhà của hắn.

"Thủ hạ Diệp Tiêu Nhiên bồi dưỡng ra đều thích nói chuyện chanh chua, châm chọc khiêu khích như vậy?". Thấy có người nói không tốt với chị mình, Nghiêm Văn Huy lập tức bao che khuyết điểm mở miệng nói.

"Nghiêm Văn Khâm, cô nhất định phải nhớ kỹ người nằm trong ngôi mộ này, tôi không tin cô sẽ vô tư như vậy mãi". Hạ Diệp nói.

Nghiêm Văn Khâm không bị những lời của bọn họ ảnh hưởng, nàng chỉ cười cười, nhìn thoáng qua người trên bia mộ, ngay cả cúi đầu cũng không có, liền nói: "Chúng ta đi". Nói xong nâng lên cước bộ đi về phía trước, mưa cũng bắt đầu chậm rãi lớn hơn.

Hai tay Hạ Diệp siết chặt thành nắm đấm, ngồi xổm xuống, dùng cổ tay áo đã ướt lau tấm ảnh trên bia mộ của Tề Phi. Bởi vì không tìm được thi thể cho nên Diệp Tiêu Nhiên phân phó nàng chọn một ít di vật và quần áo của Tề Phi để lập mộ. Hôm nay là ngày tròn một tháng từ khi Tề Phi mất, Hạ Diệp đặc biệt xin nghỉ phép, cùng hai người kia đến đây bái tế, lại không ngờ sẽ gặp Nghiêm Văn Khâm.

Đoạn đối thoại vừa rồi rất kì quái, Nghiêm Văn Huy ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng, nàng vẫn luôn biết Nghiêm Văn Khâm làm rất nhiều chuyện, vì gia tộc, vì tập đoàn, thế nhưng trực giác nói cho nàng rằng những thứ nàng biết vẫn còn rất ít, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ đi hỏi. Nếu cha và chị gái đã không muốn nàng liên lụy vào trong đó thì nàng liền không xâm nhập, thế nhưng sự tình tựa hồ không đơn giản như vậy. Đã không phải vì lợi ích của tập đoàn và gia tộc thì chẳng lẽ là chuyện không thể để người khác biết, hoặc là cái gì rất nguy hiểm, cho nên mới đẩy mình ra như vậy?

Nhìn thân ảnh phía trước, Nghiêm Văn Huy bỗng nhiên cảm thấy thân thiết nhưng cũng xa lạ. Tính tình ẩn nhẫn của chị ấy nàng rất hiểu, nhưng từ khi Diệp Tiêu Nhiên đi tù đến khi chị ấy từ chức thì ngôn hành cử chỉ đã vượt qua tưởng tượng của người khác, cũng càng khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn. Chính là trong lòng nàng vẫn bình tĩnh, nàng tin tưởng chị ấy, thậm chí không thèm tin bất cứ ai nói, thẳng đến bây giờ đều lựa chọn nguyện ý tin tưởng, thế nhưng nàng vẫn muốn có thể cùng chị ấy đối mặt.

Đứng trước bia mộ Thư Thấm Tuyết, đáy lòng Nghiêm Văn Khâm lại dị thường yên ả, mưa dừng trên bia mộ, làm ướt gương mặt mỉm cười kia, Nghiêm Văn Khâm đi đến từng bước, thân thủ sờ lên đỉnh bia mộ, chậm rãi hạ xuống, giống như đang nắm chí bảo trong tay. Cuối cùng đầu ngón tay trượt xuống ảnh chụp, nàng lấy tay lau đi mấy giọt nước, khẽ vuốt lên nụ cười tươi rói kia.

Thấm Tuyết, em vẫn luôn yên tâm về chị, vẫn luôn tin tưởng chị, đúng không?

Ánh mắt Nghiêm Văn Khâm không hề di chuyển khỏi người kia, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời đã có chút u ám, từng hạt mưa mềm nhẹ cứ rơi xuống, một chút cũng không làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng mà ngược lại thoải mái không thôi. Nàng chưa bao giờ cảm thấy Thấm Tuyết rời khỏi nàng, bởi vì mỗi lần nàng ngẩng đầu lên đều có thể nhìn thấy tươi cười của em, em vẫn đang nhìn nàng, chưa từng rời đi.

"Biểu tỷ, sinh nhật vui vẻ, chúng em đều đến thăm chị đây, Văn Huy cũng đến này ~". Nhắc đến cái tên này khóe miệng Vu Bối Nhi dù mang theo ý cười nhưng đôi mắt lại bao hàm u sầu, giống như thật cô đơn, rồi lại có thể trở nên bình tĩnh. Nàng quay đầu nhìn về Nghiêm Văn Huy, người kia giống như đang thất thần, tầm mắt dừng thật lâu trên bia mộ, không hề lên tiếng.

Có một số việc nàng nhất định phải biết cho rõ, nàng không thể cứ không biết gì mà bị đẩy đi như vậy, chị rốt cuộc là đang làm cái gì? Ngữ khí của mấy người vừa rồi rõ ràng là đối chọi rất gay gắt với chị ấy, cái chết của Tề Phi có liên quan đến chị ấy sao?

Thu hồi tầm mắt của mình, Nghiêm Văn Huy đem tầm mắt đặt trên bia mộ, gần trong gang tấc chính là thân ảnh nhỏ gầy của Vu Bối Nhi, trong lòng nàng bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, nhớ đến cuộc gặp mặt tình cờ ở tiểu khu nhà mình của Lý Đào và Vu Bối Nhi.

Em ấy cố gắng giấu đi tình ý cùng cảm xúc của mình, thực lễ phép chào hỏi rồi vội vàng tránh đi. Có lẽ em ấy căn bản không phát hiện, nháy mắt khi em ấy quay đầu kia, nàng đã nhìn thấy chua xót trong nụ cười đó, mạt cười kia rất khổ sở, vốn là một cô gái sống dưới ánh mặt trời vậy mà bị chính mình làm cho bị thương không thể vãn hồi.

Lúc không thể cho người kia câu trả lời và hứa hẹn thì tựa hồ trầm mặc là cách biểu đạt suy nghĩ tốt nhất, còn có cái gì so với trầm mặc không nói gì, không tiếng động có thể làm cho người ta càng thêm thất vọng hơn đây.

Cầu mà không được sẽ thống khổ, nhớ mà không thấy càng thêm dày vò, trong lòng luôn cất giấu một người, từ nay về sau cả thế giới đều là nàng.

Trở lại thành phố, cùng Nghiêm Văn Khâm về nhà, Nghiêm Văn Huy dừng chân trước một bức tranh chăm chú nhìn hồi lâu, người con gái trong tranh rất đẹp, tà dương chiếu xuống người nàng, khắc họa sinh động từng đường nét trên gương mặt nàng, đó là một vùng quê trống trải nhưng thập phần xinh đẹp.

"Chị, bức tranh này vẽ chị rất sinh động, lúc trước tới đây không có thấy, là xuất ra từ tay vị cao thủ nào vậy?". Nghiêm Văn Huy hết sức tò mò hỏi ra vấn đề của mình, nhưng kì thực ánh mắt đã phiêu đến một từ được viết bên dưới, một chữ Diệp được viết theo phong cách thư pháp, bức tranh này không phải xuất phát từ ai khác mà chính là Diệp Tiêu Nhiên.

"Không nghĩ đến Diệp Tiêu Nhiên vẽ tranh lợi hại như vậy". Vu Bối Nhi cũng đánh giá bức tranh này nói, ngẩng đầu thì đã chống lại tầm mắt của Nghiêm Văn Huy, ngay lập tức né đi, mỗi lần liếc nhìn người kia nhiều thêm một cái nàng lại cảm thấy sự si mê của mình ngày càng nồng đậm. Căn bản không thể nói rõ là vì cái gì, những năm gần đây vô luận là việc công hay việc tư, vô luận là thời điểm nào, nhìn đến Nghiêm Văn Huy thì tâm tình của nàng lại như nai con chạy loạn, càng nhiều thời điểm là vui mừng không hiểu được.

"Ha~, đúng vậy, ở đại học cô ấy học chuyên ngành hội họa". Nghiêm Văn Khâm cười khẽ một tiếng, thản nhiên trả lời.

"Không biết cô ấy ở trong tù thế nào rồi nhỉ?". Nghiêm Văn Huy cố ý hỏi, Nghiêm Văn Khâm giương mắt nhìn em gái của mình, Nghiêm Văn Huy vẫn thủy chung nhìn nàng không nói gì.

Hai chị em nhìn nhau vài giây, Nghiêm Văn Khâm thu hồi tầm mắt của mình trước, nói: "Chị đi pha cafe cho hai đứa". Nói xong cười cười, xoay người, ý cười trên mặt trong nháy mắt vụt tắt, nàng hít sâu một hơi, lại đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng, ngay sau đó trước mắt tối sầm, ngã xuống.

"Chị!". Nghiêm Văn Huy một bước vọt lên phía trước, nâng người đang nằm trên mặt đất, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt nàng, cuống quýt gọi: "Chị! Chị!".

"Chị Văn Khâm!". Vu Bối Nhi cũng thất kinh, nhưng vẫn bình tĩnh lấy di động ra gọi: "Tiểu Đường, mau lên đây, chị Văn Khâm ngất xỉu rồi". Nói xong cúp điện thoại, thân thủ vươn tay ấn huyệt nhân trung của nàng nhưng vô dụng, cả hai người cực kì lo lắng.

"Chị, không có chuyện gì, chúng ta đến bệnh viện". Nghiêm Văn Huy khẩn trương nâng nàng dậy, mặc dù có chút cố hết sức nhưng có Vu Bối Nhi hỗ trợ thì vẫn kéo nàng lên được, đặt lên lưng của mình.

"Để em cõng cho, Văn Huy". Vu Bối Nhi đau lòng nói.

"Không sao, em giúp chị giữ chặt chị ấy". May mắn là sinh ra trong gia đình quân nhân, tuy rằng thân hình cao gầy, cũng không có trải qua huấn luyện bộ đội đặc chủng như Nghiêm Văn Khâm nhưng dù sao cũng cao hơn người khác, từng tập thể năng, tuy có chút cố sức nhưng cũng có thể cõng cả người Nghiêm Văn Khâm lên.

Từ thang máy đi xuống, Nghiêm Văn Huy trước sau vẫn giữ vững Nghiêm Văn Khâm trên lưng mình, bảo trì bình tĩnh nhưng cũng lo lắng không thôi. Nghiêm Văn Khâm ghé trên lưng nàng nhưng bởi vì trọng lực mà thân thể cứ tuột xuống mãi, Nghiêm Văn Huy vẫn luôn cúi thắt lưng, mặc kệ có bao nhiêu đau nhức thì cũng cắn răng cõng Nghiêm Văn Khâm.

Vu Bối Nhi vẫn đi sau lưng hai người, đỡ Nghiêm Văn Khâm, cũng không biết khí lực từ đâu ra mà cước bộ của Nghiêm Văn Huy luôn vững vàng tiến về phía trước như vậy. Nàng là sợ, sợ mình đến bệnh viện trễ một chút thì chị ấy sẽ gặp nguy hiểm, nàng sợ chị của nàng sẽ gặp chuyện không may, nàng rất sợ.

Chị, sẽ không có chuyện gì đâu. Nàng thầm nghĩ, mới ra khỏi cửa tiểu khu thì mưa đã che kín bầu trời, gió cũng dần dần lớn hơn.

Cơn mưa này cũng không có ảnh hưởng đến Nghiêm Văn Huy, nàng cảm giác được giày cao gót dưới chân quá vướng víu ảnh hưởng tốc độ, nàng cởi giầy, chân trần chạy đi.

"Văn Huy......". Vu Bối Nhi nhìn thấy thì chạy lên trước, nhìn thấy gương mặt người kia đã ướt đẫm, thế nhưng nàng lại không để tâm, kiên định đi về phía trước, chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là mau chóng đưa Nghiêm Văn Khâm đến bệnh viện.

Tất chân dính vào lòng bàn chân, mưa làm ướt quần áo nhưng cước bộ của Nghiêm Văn Huy chưa bao giờ dừng lại. Chẳng sợ lòng bàn chân đạp phải chướng ngại, cảm giác đau đớn đánh úp lại, nàng đã muốn không còn tri giác nhưng vẫn như cũ chạy về phía trước. Vu Bối Nhi không biết từ lúc nào đã cởi áo khoác của mình phủ lên người Nghiêm Văn Khâm để tránh mưa làm ướt nàng.

May mắn thay là xe cứu thương nhận được thông báo đã đến, Tiểu Đường chạy đến trước tiên, hắn tiếp nhận Nghiêm Văn Khâm từ trên lưng Nghiêm Văn Huy, nói: "Nhị tiểu thư, chân cô bị thương rồi".

Nghiêm Văn Huy cúi đầu mới thấy một mảng máu đỏ đang chảy ra từ lòng bàn chân của mình, Vu Bối Nhi lập tức ngồi xổm xuống xem xét miệng vết thương, lại bị Nghiêm Văn Huy kéo đứng lên: "Chị không sao". Ngẩng đầu nhìn Tiểu Đường nói: "Trước đưa chị ấy đến bệnh viện đã".

"Vâng, Nhị tiểu thư!". Tuy có lo lắng nhưng trước chỉ có thể đưa Nghiêm Văn Khâm lên xe cứu thương đến bệnh viện, Nghiêm Văn Huy cũng lê chân leo lên xe cứu thương, lúc này mới cảm nhận được đau nhức truyền đến từ lòng bàn chân.

"Bác sĩ, mau nhìn vết thương của chị ấy đi". Vu Bối Nhi gấp đến không biết làm sao, một chút cũng không cảm thấy toàn thân lạnh như băng của mình, nàng thậm chí còn không phát hiện bản thân đang run lẩy bẩy.

Bác sĩ trên xe cứu thương liền nâng chân của Nghiêm Văn Huy lên, lột tất chân của nàng, xem xét miệng vết thương, có chút kinh ngạc nâng mắt lên nhìn Nghiêm Văn Huy, nói: "Nhị tiểu thư, lòng bàn chân của cô có một cây đinh tán đâm vào, nhưng bây giờ ở đây không đủ dụng cụ, vẫn nên đợi đến bệnh viện rồi xử lý miệng vết thương thì hơn".

"Đinh tán? Vậy thì chắc đau lắm. Có thể cầm máu trước được hay không?". Vu Bối Nhi vội vàng hỏi bác sĩ, bác sĩ gật gật đầu, dùng thuốc tiêu độc vết thương trước của Nghiêm Văn Huy, nghĩ muốn truyền cho nàng một bình nước biển thì bị nàng cự tuyệt. Nàng chỉ gắt gao canh giữ bên cạnh Nghiêm Văn Khâm, căn bản không hề để ý vết thương trên chân của mình.

"Hắt xì ~". Vu Bối Nhi thấy cơ thể lạnh không chịu được nên nhảy mũi một cái, Tiểu Đường nhanh chóng cởi áo khoác của mình phủ trên người nàng, nói: "Cẩn thận cảm lạnh". Vu Bối Nhi nhìn thoáng qua Tiểu Đường, đem áo kia khoác lên người Nghiêm Văn Huy, Nghiêm Văn Huy cảm thấy một trận ấm áp, rốt cuộc thu hồi tầm mắt của mình, nhìn về phía Vu Bối Nhi, trên trán người kia còn dính nước, trên người cũng ướt đẫm giống như mình.

"Em mặc đi, cơ thể của chị rất tốt". Nghiêm Văn Khâm lại cởi áo đặt lại trên người nàng, thế nhưng thấy nàng vẫn cúi đầu nhìn chân của mình, Nghiêm Văn Huy mỉm cười, nói: "Yên tâm, chị không sao". Nhìn thấy cứng cỏi trong mắt đối phương, tâm Vu Bối Nhi đau đớn như bị xé rách, nhưng vẫn dùng sức gật đầu.

Rất nhanh Nghiêm Văn Khâm đã được đẩy vào phòng cấp cứu, trước tiên tìm bác sĩ hội chẩn, bởi vì Lý Đào đang ở thành phố A, là một bác sĩ lâm sàng có tiếng tăm cho nên sự xuất hiện và sức ảnh hưởng của hắn không có gì đáng bàn cãi.

Mà sau đó chuyện bệnh u não của Nghiêm Văn Khâm muốn giấu cũng không thể giấu được nữa, dù Lý Đào không thuộc chuyên khoa não thì hắn cũng rất am hiểu,làm kiểm tra cùng phân tích tình hình cho Nghiêm Văn Khâm thì liền làm thủ tục nhập viện cho nàng, đồng thời cũng liên hệ những chuyên gia khoa não nước ngoài lập tức lập tức đến thành phố A.

"Gan của cậu cũng thật là lớn, chuyện lớn như vậy mà cũng dám gạt!". Nghiêm Văn Huy tức giận, Tiểu Đường rốt cuộc giấu không nổi nữa, nói ra kết quả bản báo cáo xét nghiệm lần trước của Nghiêm Văn Khâm.

"Thực xin lỗi, Nhị tiểu thư, mệnh lệnh của Đại tiểu thư tôi không dám cãi lại". Tiểu Đường cúi đầu.

"Được rồi, Văn Huy, đừng trách hắn, mau để anh nhìn chân của em một chút". Lý Đào nói xong thì muốn ngồi xuống tự mình xem vết thương của Nghiêm Văn Huy.

"Em không sao, anh cứ đi nghiên cứu với bác sĩ về bệnh của chị đi". Nghiêm Văn Huy lùi chân về, nâng Lý Đào dậy, trong mắt hắn hiện lên đau lòng và lo lắng, nói: "Thế nhưng em vẫn chưa tiêm thuốc gây tê mà".

"Em thật sự không có việc gì, sẽ không có chuyện gì phát sinh đâu, em ở đây cùng Bối Nhi là được rồi, nhóm bác sĩ vẫn đang chờ anh đấy". Nghiêm Văn Huy vẫn kiên trì như cũ, Lý Đào thở dài, nắm chặt tay Nghiêm Văn Huy, nàng vỗ vỗ tay hắn, cho hắn một ánh mắt yên tâm thì Lý Đào mới gật đầu.

"Tin tưởng anh, có anh ở đây, sẽ không để chị xảy ra chuyện gì". Trong mắt hắn lộ ra tự tin, ngữ khí tràn đầy ôn nhu và cổ vũ, nhẹ nhàng ôm lấy Nghiêm Văn Huy, cho nàng một cái mỉm cười yên tâm liền đi về phòng nghiên cứu.

Đứng ở cửa phòng bệnh, Bối Nhi nhìn thấy được một màn như vậy, Văn Huy quay đầu, phát hiện Bối Nhi đã dời tầm mắt của mình, nàng yên lặng đi về phòng bệnh, lẳng lặng ngồi bên giường bệnh của Nghiêm Văn Khâm, nói: "Chị Văn Khâm, trước đây là chị ngồi bên cạnh em, hiện tại thế nào lại để em ngồi bên chị như vậy. Chị không phải người chị tốt, làm cho chúng em lo lắng như vậy". Nói xong nắm lấy tay nàng, mũi một trận chua xót, nước mắt liền chảy xuống.

Nước mắt đau xót khổ sở, tích lạc trên cánh tay người kia, lại giống như đọng lại nỗi đau trong lòng mình. Nhìn em ấy như vậy, nhìn Nghiêm Văn Khâm nằm trên giường, Nghiêm Văn Huy bất đắc dĩ thở dài, có chút vô lực tựa vào cửa.

Bình Luận (0)
Comment