Chưởng Ôn

Chương 66

Là chủ tịch của tập đoàn Tân Nghiệp, nhìn như mới bộc lộ tài năng nhưng mọi người đều biết cô không phải một đêm liền thành công. Diệp Tiêu Nhiên và Chu Huy cùng xuất hiện đã làm mọi người hiểu rõ, thì ra cô cam nguyện đi tù không thèm chống án là vì muốn có được ngày hôm nay. Cô quả nhiên không có đơn giản như vậy, cả tập đoàn PE đều bất ngờ, rồi lại như nhìn thấy tình tiết bên trong, cô giống như bị vây trong hiểm cảnh, ra tù còn có thể nịnh bợ được Chu Huy, mục đích không cần nói cũng biết. Chỉ là đối với tiên sinh mà nói cô sớm đã không đủ sức gây họa, về phần Chu Huy, phe phái đã tranh đấu nhiều năm nay, không nói đến thành hay bại thì đều kiêng kị đối phương, cũng sẽ không dễ dàng bị đối phương lật đổ. Bây giờ Chu Huy tự mình mang theo cô đến dự tiệc rượu này chính là muốn tỏ ý với tiên sinh rằng Diệp Tiêu Nhiên cô là người của Chu Huy, phe của tiên sinh nếu động đến cô thì chính là muốn gây xích mích, nếu làm cho mẫu thuẫn hai phái càng thêm gay gắt thì sẽ dẫn đến những phiền toái không cần thiết.

Thật sự là một chiêu rất cao minh, tìm được một cây đại thụ chắc chắn như vậy bảo hộ mình, ở trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này thì chỉ có người mạnh hơn mới có thể che chở cho mình, mới có thể bình yên bảo vệ chính mình. Trầm Uy so với Chu Huy càng không đáng nhắc đến, Tô gia kiêng kị Trầm Uy là vì biết người đứng sau lưng hắn chính là Chu Huy. Tuy hai phái tranh đấu gay gắt thì cũng không có ai chọn cách ngang nhiên đối đầu, trực tiếp động thủ, chỉ cần một bên chọn sai thì tất sẽ bị vây trong cảnh nguy hiểm.

"Đã lâu không gặp". Lương Thiên nâng ly rượu về phía Chu Huy.

"Nên là tôi đến nghênh đón anh mới phải, thất kính rồi. Tôi kính anh". Chu Huy đứng lên, dùng thân phận quan chức chính phủ cười đáp lại, hai người bằng mặt không bằng lòng, tại đây diễn ra cảnh như vậy là đủ để cho truyền thông nhìn thấy, cũng đã muốn biểu hiện ra bộ dạng hòa hợp. Là một người biết quan sát sắc mặt người khác thì tất nhiên sẽ không thiếu biểu hiện như vậy, dù sao đây cũng là hoạt động công khai với xã hội.

"Làm sao, những tài năng có thể xuất hiện ở đây cũng coi như là duyên phận, chỉ là nhìn anh có vẻ đã muốn dùng cùng một hạng mục lớn". Nói xong ánh mắt phiêu về phía Diệp Tiêu Nhiên.

"Chỉ cần là hạng mục có thể cống hiến cho xã hội thì tôi cũng sẽ ủng hộ, huống chi đây lại là hạng mục có tiềm lực, chỉ sợ sau này sẽ không thua kém một công trình lớn nào". Ánh mắt Chu Huy cũng nhìn về phía Diệp Tiêu Nhiên.

"Ha hả, không biết là hạng mục cống hiến lớn hay là công trình cống hiến lớn". Lương Thiên nói xong ánh mắt chuyển về người đang nhận phỏng vấn của truyền thông - Nghiêm Văn Khâm, Chu Huy thu hồi tươi cười, mắt liếc về Lương Thiên, nói: "Đều là những hạng mục tốt". Nói xong đi về phía Nghiêm Văn Khâm.

Mặc dù nàng nhiều năm ở địa vị cao, áp chế hào quang của mình, yên lặng làm chức nghiệp thẩm phán bình thường của mình, nhưng năm tháng thu liễm khí chất cũng không có làm nàng mất đi hào quang. Sau khi quay về làm Đại tiểu thư Nghiêm gia thì nàng làm việc mạnh mẽ vang dội, hành động dứt khoát, quyết định chuyện gì cũng không do dự, nhưng lại suy nghĩ chu toàn, đem bản năng kinh doanh thiên phú của mình phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Nhưng đồng thời mỹ mạo cùng gia thế cùng với việc độc thân nhiều năm khiến nàng trở thành ngôi sao lấp lánh khiến nhiều kẻ khác mơ ước, nhưng là cũng có nhiều người không dám tiến lên trước.

"Mỹ nữ Nghiêm tiểu thư, tôi có thể mời em nhảy một điệu không?". Chu Huy hướng về Nghiêm Văn Khâm, cũng không cố kỵ truyền thông đang chụp ảnh. Khi tay hắn vươn đến trước mặt Nghiêm Văn Khâm thì phóng viên lập tức nâng máy ảnh, đem một màn này chụp lại, đồng thời vài phóng viên bên cạnh cũng nhìn thấy mà ào đến.

Nghiêm Văn Khâm hàm chứa ý cười, đối với phóng viên lễ phép gật đầu một cái, Chu Huy lúc này là thịnh tình mời mọc, nàng cũng tự nhiên hào phóng đứng lên, gật gật đầu vươn tay.

Dáng người uyển chuyển ẩn sau lớp váy đen dài, hiện ra vẻ đẹp khôn cùng, vẫn luôn lộ ra mỉm cười thản nhiên, bước nhảy thành thạo, vũ khúc cùng Chu Huy cực kỳ hoàn mỹ, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Chu Huy chung tình với Nghiêm Văn Khâm mười mấy năm, vẫn chưa lập gia đình có lẽ là đang chờ nàng gật đầu. Bây giờ nàng cô độc, nhưng lại thuộc phái của tiên sinh, Chu Huy làm thế nào để xử lý mối quan hệ xấu hổ này đây? Diệp Tiêu Nhiên nhìn thân ảnh khiêu vũ của hai người mà cảm thấy bực bội không khỏe, cô dốc xuống mấy ly rượu vang, âm nhạc chậm rãi dừng lại, thân thể hai người cuối cùng cũng chậm rãi tách ra. Mà cô thậm chí còn có thể nhìn thấy ánh mắt ẩn tình đưa tình cùng quyến luyến của Chu Huy, quang mang trong đó trước sau luôn dừng trên người Nghiêm Văn Khâm, khiến trong lòng Diệp Tiêu Nhiên dấy lên một cỗ chua xót không hiểu nổi.

Ngọn đèn có chút ảm đạm, âm nhạc nhẹ nhàng chảy xuôi, mỗi một bài hát đều do dàn nhạc ở hội trường biểu diễn, một bài xong lại một bài khác tiếp nối, chỉ thấy Nghiêm Văn Khâm vừa mới ngồi xuống thì lại có người đi về phía nàng.

"Tôi có thể mời cô nhảy một điệu không, Diệp tổng".

Diệp Tiêu Nhiên giương mắt nhìn, gương mặt tươi cười trong suốt của Tô Hoằng hiện ra, khom nửa thắt lưng, hướng mình vươn tay đến. Diệp Tiêu Nhiên buông ly rượu, nhìn hắn một cái, nói: "Thật có lỗi, tôi có bạn nhảy rồi". Nói xong thẳng hướng đến chỗ Nghiêm Văn Khâm, Tô Hoằng xấu hổ thu tay, quay đầu nhìn thấy Tô Kính đứng đối diện đang cười lạnh nhìn mình, hắn phẫn nộ ngồi xuống, tự mình uống rượu.

"Nghiêm tổng, có thể mời cô nhảy một điệu không?".

"Nghiêm tổng, có thể vinh dự mời cô nhảy hay không?".

Hai công tử nhà giàu không hẹn mà gặp đều hướng về Nghiêm Văn Khâm đưa ra lời mời, Nghiêm Văn Khâm lộ vẻ mặt khó xử, đang muốn lễ phép cự tuyệt thì bên tai lại nghe được giọng nói của một người.

"Nghiêm tổng, bài vừa nãy nhảy rất đẹp". Giọng nói của Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên vang lên làm cho Nghiêm Văn Khâm còn chưa có phản ứng lại thì đã thấy cô cầm tay nàng, ánh mắt ngóng nhìn nàng, giống như không có thừa sức vô dụng. Nghiêm Văn Khâm cũng rất tự nhiên đứng lên đi theo cô, tùy cô dẫn vào đám người.

Cô thoáng dùng sức, Nghiêm Văn Khâm liền bị cô nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, tay phải của cô đỡ thắt lưng nàng, tay trái cầm tay nàng, thân thể gắt gao tựa vào nhau, cự ly gần trong gang tấc, giống như có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Tiếng tim đập dồn dập thậm chí làm nàng quên đi tiếng nhạc xung quanh, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Nghiêm Văn Khâm đều là bóng dáng của Diệp Tiêu Nhiên. Diệp Tiêu Nhiên nhìn nàng, nắm tay nàng gắt gao dán vào lòng bàn tay nàng, đó là cảm giác ấm áp quen thuộc, vẫn như cũ khiến cô cảm thấy thân thiết, thậm chí là mê luyến, giống như Nghiêm Văn Khâm vẫn là Nghiêm Văn Khâm, chưa từng thay đổi.

"Em một chút cũng không thay đổi". Nghiêm Văn Khâm hơi nâng đầu, đôi con ngươi thâm tình vẫn luôn nhìn gương mặt Diệp Tiêu Nhiên, liếc mắt một cái liền luyến tiếc buông tha, giống như muốn đem quãng thời gian hơn một năm bỏ lỡ, ngay tại lúc này bù đắp lại toàn bộ.

"Chị thay đổi". Cô nói xong cũng tự mình cảm thụ lời nói của mình, tất cả những chuyện đã xảy ra cô chỉ có thể đối mặt, cô không muốn mình lại bị tình cảm ép buộc, ảnh hưởng sức phán đoán của mình. Chỉ là, cô rõ ràng vừa mới ghen tuông lan tràn, nhìn thấy có người khiêu vũ với nàng, thân thể tiếp xúc thiếp mật thì trong lòng cô liền nảy lên cỗ chua xót, thậm chí có chút căm tức.

"Có lẽ là vậy". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm lộ ra chút bất đắc dĩ, trong lòng Diệp Tiêu Nhiên căng thẳng, bỗng nhiên thương tiếc đem nàng kéo vào lòng mình, lòng ngực kéo căng, dán bên tai nàng nói: "Nói cho tôi biết, chị thật ra là có nỗi khổ". Nghiêm Văn Khâm có chút kinh ngạc giương mắt nhìn cô, mày nhíu lại, không nói gì.

"Nói cho tôi biết, chuyện của Tề Phi là có ẩn tình khác". Diệp Tiêu Nhiên cắn răng, dựa vào đầu nàng, tràn đầy đau lòng hỏi những lời này. Tay Nghiêm Văn Khâm đang đỡ vai cô thoáng dùng sức, Diệp Tiêu Nhiên cảm giác được vai truyền đến sức lực, đầu hơi nâng lên, trong lòng chờ đợi có thể nghe được đáp án cô muốn nghe, chỉ là một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi phun ra một câu: "Thực xin lỗi".

Cứ như vậy cam chịu đã nằm trong dự đoán của cô, nhưng từ chính miệng nàng nói ra lời xin lỗi này, chân thật đến nỗi không tìm thấy một tia sơ hở, thậm chí không thèm lừa gạt chính mình, trấn an chính mình.

Tiết tấu âm nhạc dần nhanh hơn, Diệp Tiêu Nhiên đi theo tiết tấu kéo Nghiêm Văn Khâm cùng nhảy, vóc dáng hai người uyển chuyển khơi dậy khúc nhạc, trong một thoáng thì âm nhạc, ánh sáng, ánh mắt toàn trường giống như đều hội tụ về trên người hai người. Những người khác dần dần dừng nhảy, nhịn không được bị hấp dẫn bởi tư thế thân mật khăng khít cùng ý cười trên môi họ. Hai người như được ông trời hợp tác, giơ tay nhấc chân trong lúc này đều có ma lực cuốn hút toàn bộ hội trường.

Nhảy xong một bài, hai người vẫn như cũ bốn mắt nhìn nhau, Diệp Tiêu Nhiên vẫn như cũ nắm tay nàng, tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra, vẫn như hai người của năm đó, vẫn là hai người thân mật khăng khít nhất của nhau.

"Thực có lỗi, xin lỗi không thể bồi tiếp được". Sắc mặt Nghiêm Văn Khâm đột nhiên dần thay đổi, cước bộ vội vàng đi về hướng nhà vệ sinh. Cảnh tượng giống như đã từng quen đến thế làm cho Diệp Tiêu Nhiên nhớ đến bộ dáng của nàng khi lần đầu tiên hai người cùng ăn cơm.

Nhưng là lần này cô không có nhấc chân đuổi theo, có lẽ thật lâu trước đây tâm của hai người đã đi theo hai hướng ngược nhau. Ngay lúc cô đang muốn xoay người đi thì một trận hoảng hốt nảy lên trong lòng, cô dừng cước bộ, giật mình đứng tại chỗ.

"Làm sao vậy?". Tô Hoằng vẫn nghĩ muốn lấy lòng cô nên tiến lên nói chuyện, nhưng trong mắt của cô sớm đã không có hắn, trong lòng cũng đã không còn vết tích gì. Cô vẫn như cũ không có phản ứng lại hắn, giống như không nhìn thấy hắn, bước nhanh về hướng phòng vệ sinh.

Cô theo cửa bên đi vào thì không thấy ai ở lối nhỏ, bên trong phòng vệ sinh cũng im lặng, đi tới cửa cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi vào thì đã nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm té ngã trên mặt đất.

"Văn Khâm!". Diệp Tiêu Nhiên khẽ kêu lên, cơ hồ là vọt đến trước mặt nàng, không nghĩ gì nhiều liền dựa vào bên người nàng, quỳ trên mặt đất nâng Nghiêm Văn Khâm lên ngã vào lòng mình. Cô khẩn trương vươn tay tham dò cái trán của nàng, thấy được trán nàng chảy ra lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng trắng bệt, hai mắt nhắm nghiền.

"Em vừa gọi tôi là gì?". Hơi thở của Nghiêm Văn Khâm mong manh, cũng không phải là hoàn toàn ngất đi.

"Chị thế nào rồi? Tôi đưa chị đến bệnh viện". Giờ phút này Diệp Tiêu Nhiên đã quên hết tất cả, quên bản thân đang trong tình cảnh gì, quên mất một giây trước cô còn hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, quên những ngày trong ngục giam đều là do nàng ban tặng, quên hết thảy yêu hận tình cừu. Chỉ một khắc nhìn thấy nàng ngã trên mặt đất kia, cô hoảng loạn đến mức không biết phải làm sao.

"Tôi hỏi em vừa nãy em gọi tôi là gì". Hai tay Nghiêm Văn Khâm nắm chặt cổ tay cô, hé mở đôi mắt hỏi, Diệp Tiêu Nhiên trở tay cầm tay nàng, đặt trên mặt của mình, nói: "Văn Khâm".

Nháy mắt, hốc mắt nàng liền ẩm ướt, nàng thâm tình chân thành nhìn cô, vuốt ve gương mặt cô, nói: "Thực xin lỗi, tôi không hề biết em có chứng sợ không gian hẹp, tôi hẳn là nên biết sớm một chút, hẳn là nên sớm một chút......". Còn chưa nói xong nàng liền mất đi tri giác, hai mắt nhắm chặt, hai hàng lệ theo má trượt xuống.

Nước mắt đó có lẽ là đau lòng, có lẽ là hối hận, tích lạc trong tay Diệp Tiêu Nhiên nhưng đâm vào lòng cô đau đớn không thôi, cô sợ sự mềm lòng này sẽ khiến mình vạn kiếp bất phục. Cô nhẹ nhàng lay động thân thể của nàng.

"Văn Khâm.... Văn Khâm.....". Diệp Tiêu Nhiên nhẹ lay thân thể nàng nhưng thế nào lại không thể làm nàng tỉnh lại. Cô lại dị thường tỉnh táo đem Nghiêm Văn Khâm dựa vào tường, ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy phục vụ thì liền kêu lên: "Phục vụ, có người ngất xỉu trong WC, nhanh đi gọi người". Phục vụ vừa vọt vào liền thấy người ngất xỉu là Đại tiểu thư Nghiêm gia thì nào dám chậm trễ, lập lức lao ra ngoài gọi người.

Ngay sau đó Nghiêm Văn Khâm được bí mật mang ra khỏi hội trường đưa đến bệnh viện cấp cứu, Nghiêm Văn Huy cũng lập tức rời đi, vũ hội không hề bị nửa điểm ảnh hưởng. Trong buổi đấu giá Diệp Tiêu Nhiên giống như chưa bao giờ thấy qua một màn này, đem một số tiền lớn của Tân Nghiệp quyên góp, nhưng biểu tình của hai anh em nhà họ Nghiêm thì cực kì nghiêm trọng.

Diệp Tiêu Nhiên luôn có loại cảm giác trong mắt Nghiêm Văn Khâm có thống khổ giãy dụa, nước mắt cùng thâm tình của nàng không hề giống giả vờ. Nàng vốn dĩ có thái độ làm người khiêm tốn, nhưng vì sao sau này lại làm chuyện gì cũng khoa trương như vậy để cho ai cũng biết. Có phải hay không những chuyện khiến nàng tỏ rõ thái độ của mình, đi làm ngược tính cách của mình là thật sự đáng nghi.

Lúc trước nghe nói cô ấy đột nhiên ngất xỉu, tuyên bố với bên ngoài là công tác mệt nhọc, công tác gì mà có thể làm cho người ta suy sụp như vậy, trước đây khi làm thẩm phán cô ấy cũng vất vả như thế kia mà.

"Ôi, đau quá!". Ngồi ở ghế sau Hạ Diệp rốt cuộc cũng tỉnh lại, kéo ý nghĩ của Diệp Tiêu Nhiên trở về.

"Cô cuối cùng cũng tỉnh a, thật là có thể ngủ mà". Liễu Thi phiêu mắt một cái nhìn Hạ Diệp ở ghế sau, Hạ Diệp vốn là đang đỡ cái đầu, cảm giác được sau ót sưng một cục, cau mày nói: "Đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, xuống tay mạnh như vậy".

"Cô nên cảm thấy may mắn đi, nếu người thần bí kia không xuất hiện thì hai ta đã mất mạng".

"Cái gì người thần bí?". Diệp Tiêu Nhiên hỏi lại.

"Lúc chúng tôi đuổi theo A Hổ thì bị hắn phát hiện, sau đó hắn tập kích chúng tôi, ngay lúc tôi đánh không lại thì đột nhiên lao ra một người lái moto tông thẳng vào A Hổ cứu chúng tôi. Vì quá tối nên tôi không thấy bộ dáng của hắn, hắn cũng nhanh chóng rời khỏi đó".

"Không biết là ai, a, cảm thấy được chúng ta đang chìm vào bên trong lốc xoáy, sự tình càng ngày càng khó phân biệt". Hạ Diệp xoa xoa đầu mình lẩm bẩm nói, Diệp Tiêu Nhiên khóa mày, suy nghĩ bị kéo về mấy ngày trước.

Tập đoàn Tân Nghiệp có nhiều sự vụ vừa mới phát triển, Diệp Tiêu Nhiên cũng không ngừng xử lý chuyện của công ty, ngẫu nhiên sẽ bớt chút thời gian bồi Tô Tử Lăng. Cô là đang tìm cách sau này làm thế nào công khai chứng cứ phạm tội của đám người PE, trước mắt thì những chứng cứ đó vẫn chưa đủ để triệt hạ đám người này. Hạng mục đầu tư nguồn năng lượng ở thành phố H nhìn bên ngoài thì không khác gì những hạng mục xây dựng cơ bản, nhưng sau lưng nhất định cất giấu âm mưu buôn bán rất lớn, có lẽ ở hạng mục này có thể tìm được đột phá.

Tề Phi lấy mạng đổi lấy vài thứ ở trung tâm tập đoàn PE, cô sẽ không để nàng hi sinh vô ích. Hiện giờ trong tay cô cầm danh sách những người liên quan đến PE, có đầu sỏ của thương giới, có quan lớn của chính giới. Những thứ có được trước mắt đã có thể báo thù cho cha mẹ, nhưng mà đám người của tiên sinh tham ô nhận hối lộ, vì diệt bỏ vật cản mà không tiếc giết hại mạng người, hôm nay nếu diệt trừ Tô gia thì ngày mai còn có hàng trăm người như Tô gia cho hắn lợi dụng.

"Kiêu tỷ". Niên Thiếu Dương gõ cửa, dẫn vào hai người, Diệp Tiêu Nhiên cảm thấy khá bất ngờ, cô phát tay để Niên Thiếu Dương ra ngoài, tự mình đón tiếp hai người.

Cô trăm triệu không ngờ được Nghiêm Văn Huy và Tiểu Đường sẽ đồng thời đến tìm mình, Tiểu Đường là hộ vệ bên người Nghiêm Văn Khâm, đem những chuyện Nghiêm Văn Khâm phân phó xử lý thỏa đáng, là người đắc lực nhất của nàng, không chỉ có thân thủ cao trải qua huấn luyện đặc biệt mà còn tinh thông máy tính. Diệp Tiêu Nhiên thật sự kì quái, tuy rằng Tiểu Đường cũng là người Nghiêm gia nhưng rõ ràng nhìn sự trung thành của hắn với Nghiêm Văn Khâm thì không thể như bây giờ hướng về Nghiêm Văn Huy như vậy.

"Tôi có chỗ nào có thể giúp được hai vị đây?". Diệp Tiêu Nhiên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Đến nói chuyện hợp tác với cô". Giờ phút này Nghiêm Văn Huy giống như đang ở thương trường, hiện ra sự bình tĩnh và quyết đoán khi làm đại sự, chuyện hợp tác với Diệp Tiêu Nhiên này thật ra nàng cũng không nắm chắc phần thắng.

Quả nhiên trên mặt cô nổi lên ý cười, nhìn hai người một cái, hỏi: "Chúng ta có thể hợp tác chuyện gì? Tôi cũng không có dự định hợp tác với tập đoàn Trung Á".

"Cô đối với tập đoàn Trung Á không có hứng thú, nhưng đối với tập đoàn PE nhất định cảm thấy thực hứng thú". Tiểu Đường chen vào, Diệp Tiêu Nhiên có chút đăm chiêu nhìn hắn, nói: "Anh dám ở sau lưng Nghiêm Văn Khâm tìm đến tôi".

"Diệp tổng, chúng ta đừng quanh co lòng vòng nữa. Có người ở công ty đưa ma túy cho Bối Nhi, khiến cơn nghiện của em ấy phát tác, đã muốn vài lần rồi. Có thể không coi chúng tôi vào đâu làm ra chuyện như vậy nhất định là người trong tập đoàn Trung Á, cũng nhất định không phải là người thường. Tôi hoài nghi người trong nhà có hành động, nhưng lại không tiện điều tra, tôi nghĩ muốn mời cô giúp tôi điều tra chuyện này".

"Bối Nhi rất vất vả mới có thể thoát ly cuộc sống nghiện ngập trước kia, giờ bị người có bụng dạ khó lường như vậy hại thật sự là không thể tha thứ. Tôi phát hiện Bối Nhi không đúng, trải qua nhiều lần điều tra thì điều tra được đến chỗ A Hổ, tôi cũng không dám điều tra thêm nữa, bởi vì hắn là trực tiếp nhận lệnh của chủ tịch hoặc lão thái công". Tiểu Đường khi nói chuyện thì phát tác ra bộ dáng ấm ức vì Vu Bối Nhi, trong lòng tràn đầy đau lòng.

Ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên di chuyển giữa hai người, cả hai người này đều rất chung tình với Vu Bối Nhi, Nghiêm Văn Huy thế nhưng lại không tiếc điều tra cha và ông nội mình cũng muốn làm rõ chuyện này. Làm cho cô kinh ngạc nhất chính là Tiểu Đường, không biết chuyện của Vu Bối Nhi phải như thế nào mới có thể khiến hắn nói thẳng với Nghiêm Văn Huy như vậy.

"Hai người biết nhiều ít chuyện của PE?". Diệp Tiêu Nhiên thử dò hỏi.

Tiểu Đường đường cũng không phải kẻ ngốc, những chuyện hắn biết rất nhiều, nhưng chung quy nhiều chuyện vẫn là do hắn tự đoán, Nghiêm Văn Khâm phân phó hắn làm cái gì hắn làm cái đó, chưa bao giờ hỏi lí do, mà hắn cũng không thể hỏi. Hắn không có phản bội Nghiêm Văn Khâm, chỉ là do quá để ý thân thể Nghiêm Văn Khâm và đau lòng nàng một mình gánh vác tất cả hắn mới đem chuyện mình biết nói với Nghiêm Văn Huy. Hơn nữa Nghiêm Văn Huy quan sát linh mẫn như vậy thế nào lại không nhìn ra khoản đầu tư của Trung Á có vấn đề, nàng vẫn luôn truy vấn mãi khiến hắn không thể giấu được chuyện của Nghiêm Văn Khâm. Người khác hắn không tin nhưng hắn nhất định tin vào Nghiêm Văn Huy, cảm tình chị em của hai người còn thân hơn chị em ruột, Nghiêm Văn Huy không có khả năng hại Nghiêm Văn Khâm, cũng chỉ có nàng mới có thể chân chính đến giúp Nghiêm Văn Khâm. Nhưng mà Nghiêm Văn Khâm không muốn liên lụy người nhà cho nên hắn chỉ có thể gạt nàng, cho Nghiêm Văn Huy biết ít manh mối, để cho nàng âm thầm hiệp trợ Nghiêm Văn Khâm.

"Không thể nhiều hơn cô nhưng có tin tức quan trọng với cô. Vũ hội từ thiện lần này tiên sinh sẽ đến". Tiểu Đường cung cấp một tin tức quan trọng, biểu tình trên mặt Diệp Tiêu Nhiên liền khẽ biến.

"Nếu cô cảm thấy lý do này không đủ thì tôi có thể nói cho cô biết, lúc trước chị của tôi đỡ một phát súng giúp cô đã khiến người trong nhà biết được quan hệ của hai người. Trước khi cô đi tù thì có một lô ma túy suýt chút nữa là chảy vào thành phố A dưới danh nghĩa của cô, nếu không phải vì cô dính phải vụ án đả thương người kia thì tội danh của cô bây giờ hẳn là giống như trùm ma túy Hồng Anh". Nghiêm Văn Huy xuất ra đòn sát thủ cuối cùng. Lúc nàng biết chuyện này thì quả thực rất khó tin, người trong nhà có thể làm đến bước đó thì càng khiến nàng cảm thấy họ sẽ không thèm đếm xỉa đến mình.

"Cô nói cái gì?". Diệp Tiêu Nhiên híp mắt hỏi.

"Những gì Nhị tiểu thư nói là thật, tất cả chuyện giá họa cho cô đều do chính tay tôi làm. Sau khi số ma túy đó tìm được, cũng chính là trước khi A Hổ triệt hạ cô thì Đại tiểu thư đã nhận được tin tức này, cô ấy hãm hại cô là vì muốn bảo vệ cô".

Tuy rằng nhiều lần phán đoán đến nguyên nhân như vậy nhưng khi nghe chính miệng Tiểu Đường nói hết thảy là do Nghiêm Văn Khâm an bài vì muốn bảo vệ mình thì trong lòng đột nhiên run rẩy. Cô vốn là không có bất ngờ như vậy, nhưng trong lòng lại xuất hiện tia mừng thầm, giống như tin tức này đối với cô quá quan trọng, càng cao hứng hơn so với khi cô lấy được bản danh sách của PE. Có lẽ trong lòng cô vẫn chờ đợi đáp án này, có lẽ từ đáy lòng cô vẫn khát vọng Nghiêm Văn Khâm vẫn yêu cô như trước đây, làm đủ mọi chuyện là do có nỗi khổ. Cô nghĩ muốn tha thứ tất cả cho nàng, muốn biết nàng không phải là cùng một loại người với những người kia của Nghiêm gia. Nhưng mỗi lần ngay lúc cô mềm lòng thì cô lại nhớ đến Tề Phi, cô sẽ cảm thấy không thể để tình cảm khống chế phán đoán lý trí của mình.

Cô vẫn như cũ thực bình tĩnh, cho dù trong lòng đã không thể bình tĩnh thì cũng không để bọn họ nhìn ra cái gì, làm bộ nhỏ nhặt nói: "Chỉ sợ là cô ấy vì muốn tranh công với PE đi". Diệp Tiêu Nhiên cười lạnh một tiếng, Tiểu Đường và Nghiêm Văn Huy nhìn nhìn nhau, nói: "Tôi chỉ có thể cho cô chừng đó thôi".

"Hợp tác hay không do cô quyết định". Nghiêm Văn Huy nói xong đứng lên, đang muốn rời đi thì nghe thấy Diệp Tiêu Nhiên nói sau lưng mình: "Có tin tức gì thì tôi sẽ thông báo cho cô". Nghiêm Văn Huy nghe xong nhìn Tiểu Đường cười cười, sau đó liền rời đi.

A Hổ bây giờ là cận vệ bên cạnh Nghiêm Quốc Lương, bởi vì cùng là người của PE nên đôi khi để Nghiêm Văn Khâm tùy ý sử dụng. Nhưng mà hắn rốt cuộc cũng không phải là tâm phúc của Nghiêm Văn Khâm, tâm hướng về ai cũng không biết được, nếu hắn là tâm phúc của Nghiêm Văn Khâm thì sẽ không làm ra chuyện tổn thương đến Vu Bối Nhi. Cô biết hội trường ngày hôm nay ngay cả cận vệ cũng không thể vào, A Hổ chắc chắn sẽ tạm thời rời đi đến gặp chủ nhân chân chính của mình, nên cô liền để Liễu Thi và Hạ Diệp canh giữ bên ngoài. Quả nhiên thấy được người rồi lại bị phát hiện, cũng khó trách hai người họ, thân thủ cùng độ nhạy bén của hai người làm sao chịu nổi người đã trải qua huấn luyện của quân nhân.

Ngay lúc Nghiêm Văn Huy biết Nghiêm Văn Khâm ngất xỉu thì nhìn qua nàng không hề vội vàng hay bất ngờ, chỉ có hơi khẩn trương, tựa hồ hết thảy đều được nàng xem như chuyện đơn giản. Diệp Tiêu Nhiên chìm vào suy nghĩ, trong lòng rõ ràng lo lắng cho người kia, thế nhưng lại hận mình vô lực như vậy, nhìn thấy nàng thì càng nhiều thống khổ cùng thương tiếc thì cô hận mình vô dụng, sau khi dục hỏa trùng sinh chẳng lẽ lại trở nên nương tay nhân từ sao?

"Liễu Thi, tìm thời gian hẹn Nghiêm Văn Huy. Hạ Diệp, đi thăm dò ghi chép nằm viện của Nghiêm Văn Khâm, tôi cần tin tức tinh chuẩn nhất, không cần lại đem những lời của truyền thông đến nói cho tôi biết". Diệp Tiêu Nhiên phân phó nói.

Hai người đều gật đầu, lốc xoáy càng sâu thì càng có nhiều chuyện khả nghi, trùng hợp càng nhiều thì càng nhiều chuyện có vẻ như không cố ý. Một khi đã không cố ý thì có lẽ những chuyện trước mắt đều không phải là chân thật, đều là có người an bài một tuồng kịch, chân tướng đến tột cùng là thế nào, có lẽ rất nhanh sẽ được công bố.

Bình Luận (0)
Comment