Không có ghi chép xuất nhập cảnh!
Không có ghi chép xuất nhập bệnh viện!
Thậm chí dùng hệ thống chứng nhận thân phận của cảnh sát cũng không tìm thấy dấu hiệu hoạt động gần đây!
Một người còn sống sờ sờ cứ như vậy biến mất khỏi thế gian, Diệp Tiêu Nhiên cơ hồ là vận dụng tất cả mọi nhân lực vật lực đi tìm, nhưng là một chút tin tức cũng không có. Cô bức thiết muốn biết chân tướng, cô muốn biết tất cả những phỏng đoán của mình là đúng hay sai. Cô muốn chính miệng Nghiêm Văn Khâm nói cho cô biết, nàng chưa từng phản bội cô, nàng làm hết thảy chính là vì Diệp Tiêu Nhiên cô.
Thế nhưng cô lại sợ biết được đáp án này, cô sợ những thù hận của mình với nàng lâu như vậy thì không thể đối mặt với nàng. Chỉ là cái chết của Tề Phi phải giải thích như thế nào, nếu Nghiêm Văn Khâm chưa từng thay đổi thì nàng không có khả năng vì kế hoạch mà hi sinh một mạng người, chẳng lẽ Tề Phi thật sự không chết? Người hai lần ra tay cứu Liễu Thi chính là Tề Phi hay là sự giúp đỡ của Nghiêm Văn Khâm?
Tất cả giải thích đều hợp lý, chỉ duy độc chuyện của Tề Phi thì Diệp Tiêu Nhiên vẫn rất khó hiểu. Nếu nghĩ đến bước này thì nên bắt đầu từ lúc Diệp Tiêu Nhiên bị hãm hại, hẳn là nên lội ngược dòng lên sớm hơn nữa, có lẽ là từ lúc hai người bắt đầu trở mặt, Nghiêm Văn Khâm liền bắt đầu kế hoạch của mình. Màn trình diễn này rất thật, mà chính mình vẫn luôn phối hợp với nàng để làm một vai diễn chân thật, nàng giống như đạo diễn của toàn bộ vở kịch, mỗi một bước đều được tỉ mỉ bày bố, tâm tư kín đáo cùng chỉ số thông minh cao như vậy quả thực là kinh động trời đất.
Văn Khâm, thì ra em chưa từng thật sự hiểu rõ chị.Diệp Tiêu Nhiên có chút thất hồn lạc phách đi trên đường lớn, giương mắt nhìn con đường không có đích đến phía trước, trong lòng khống chế không nổi dâng lên cảm giác mất mác. Xung quanh là xe cộ qua lại, ngẫu nhiên sẽ có đám người ồn ào náo động, hết thảy những thứ này lại trở nên nhàm chán như thế. Trái tim, giống như bỗng nhiên không có trọng tâm, tất cả ồn ào đều không ảnh hưởng đến cô, tất cả tốt đẹp đã không còn tốt nữa, cũng không có gì quan trọng, cả thành phố như vào đông, héo rũ uể oải, nhìn không thấy một chút hi vọng xuân sắc.
Thì ra mất đi nàng thì thành phố cũng trở nên tiêu điều như vậy, ngay cả gió thổi đến trên người cũng như băng sương. Mở ra lòng bàn tay, ngay cả dư âm ấm áp cuối cùng cũng không còn, sự ấm áp đã đã vĩnh viễn cách xa cô. Cô trở nên trắng tay, người có thể cho cô ấm áp, có thể đến gần lòng của cô, đều cứ một người lại một người ra đi.
Đột nhiên cô cảm thấy cô còn sống là chuyện cỡ nào đáng sợ, đột nhiên không có Nghiêm Văn Khâm thì vì sao chính mình cũng trở nên suy sụp như vậy? Con gái đâu? Đại kế báo thù đâu? Những người sinh ra mình đã về thế giới bên kia đâu rồi? Thì ra đều không bằng một Nghiêm Văn Khâm. Diệp Tiêu Nhiên giống như người mất đi linh hồn, mơ hồ lạc hướng không biết làm sao.
Lúc trước không gặp nàng cô sẽ dựa vào thù hận mà sống, sau khi gặp được nàng thì lại có hỉ nộ ái ố, cho dù ở trong ngục giam thì mỗi lần biết được tin tức của nàng, dù là có oán hận thì tương niệm càng thêm vờn quanh thân cô. Cô chưa từng cảm thấy thời gian lại trôi qua một cách khó khăn như thế.
Nàng cho cô thế giới phồn hoa đầy sắc màu, rồi lại một lần nữa lấy nó ra khỏi cuộc đời cô.
Không hề biết mình đi rất xa rồi, Diệp Tiêu Nhiên thế nhưng lại đi đến trước khu nhà nàng, cô theo thang lầu từng bậc từng bậc đi lên, trong đầu tràn đầy kí ức lần đầu tiên cô đưa nàng về nhà. Có lẽ lần đó nàng không khỏe là do khối u ép đến dây thần kinh, như thế nào lại không biết yêu thương bản thân mình như vậy? Diệp Tiêu Nhiên nặng nề giẫm bước, mỗi một bước là lòng của cô liền thêm một phần trầm luân.
Thì ra không biết khi nào thì tình yêu của cô lại sâu đậm như vậy? Từng chỉ biết đến động tâm động tình, người sống vì hận, nhiều lắm thứ không muốn buông tay cùng dây dưa, nhưng cuối cùng thì cô rốt cuộc không thể trốn thoát khỏi tình yêu, mặc kệ cỡ nào không muốn đối mặt, thì cô cũng không có cách nào lừa gạt bản thân rằng, Nghiêm Văn Khâm đã buộc chặt với sinh mệnh của cô rồi, không có cách nào phân tách nữa.
Hơn mười tầng lầu giống như không có độ cao, cô đứng trước cửa nhà nàng, nâng tay ấn chuông. Không có tiếng đáp lại, cả hành lang chỉ nghe được tiếng vọng của chuông cửa, Diệp Tiêu Nhiên liên tục xoa xoa đôi mày nhíu chặt của mình, cuối cùng ảo não đấm một quyền vào cửa, đầu vô lực tựa vào bên tường.
Cô trào phúng cười bản thân, cô đây là đang làm cái gì? Biết rõ nơi này không có ai, vì cái gì còn muốn đến? Nhưng sự giày vò này nên làm cách nào để tiêu tan, áp lực trong lòng ép cô đến không thể thở nổi, lại chỉ có thể đi theo hành động hoang đường của mình.
Cô ma xui quỷ khiến thế nào mà duỗi tay ra, chuyển động tay cầm cửa, phát hiện cửa không có khóa, cô bỗng nhiên một trận vui mừng, đẩy cửa mà vào, kêu lên: "Văn Khâm!".
Đi vào rồi mới phát hiện không một bóng người, cũng không có tiếng đáp trả, cô giống như thấy được cảnh tượng trước đây, khi đó cô cũng không thấy ai ở nhà, khẩn trương gọi lớn vài lần, sau đó nàng lại từ ngoài cửa đi vào, cười nói mình nàng chỉ là đi ra ngoài vứt rác mà thôi. Nhớ đến đây, cô đột nhiên quay đầu lại, nhưng..... không có ai, không có Nghiêm Văn Khâm.
Kí ức phủ đầy bụi giờ lan tràn kéo đến, bộ dáng Nghiêm Văn Khâm nấu cơm ở phòng bếp, trên bàn cơm hai người vui vẻ trò chuyện, trong phòng ngủ hai người vô hạn triền miên. Diệp Tiêu Nhiên không biết, những ngày cô ngồi tù Nghiêm Văn Khâm cũng như vậy nhớ đến cô, chạm đến mỗi một góc đều là đau đớn cùng nhớ nhung. Mà bây giờ Nghiêm Văn Khâm cũng không biết Diệp Tiêu Nhiên giờ đây mỗi một phút chính là giày vò, tìm kiếm tung tích của nàng, chờ đợi tin tức của nàng.
Diệp Tiêu Nhiên dời tầm mắt của mình, từ thư phòng đi về phòng ngủ, trong phòng trống rỗng cái gì cũng không có, Diệp Tiêu Nhiên ngồi trên giường, giống như có ma lực nào đó khiến cô vươn tay kéo ra ngăn tủ đầu giường. Cô giật mình, một lúc sau mới chậm rãi vươn tay, lấy từ ra bên trong chiếc vòng tay quen thuộc, cô cẩn thận để lại gần tay mình, phát hiện cùng cái của mình giống như đúc.
Nhất thời hốc mắt cô liền ướt đẫm, cô gắt gao nắm chặt vòng tay đặt lên ngực, thì ra người năm đó mua đi chiếc vòng tay còn lại chính là nàng, nhân duyên của hai người đã được viết xuống từ nhiều năm trước. Chỉ là không ngừng rồi lần lượt thay đổi rồi gặp nhau, sau khi gặp nhau lại ghập ghềnh đủ chuyện, chính là Nghiêm Văn Khâm đã sớm biết tất cả, rồi lại cái gì cũng cất giấu trong lòng.
"Văn Khâm, chị vì sao lại ngốc như vậy? Vì sao chuyện gì cũng không chịu nói cho em biết?". Diệp Tiêu Nhiên đau lòng tự nói, phát hiện bên dưới chỗ đặt vòng tay còn có một thứ, cô vừa mở ra thì thấy đó chính là bức tranh trước đây cô để lại cho nàng.
Khi chị đến, khi chị cầm bức tranh này trên tay thì tâm tình của chị như thế nào? Diệp Tiêu Nhiên tự hỏi trong lòng, cô cảm thấy mình rất tàn nhẫn, có lẽ một khắc khi phán án Nghiêm Văn Khâm so với bất luận kẻ nào đều thống khổ hơn, thế nhưng cô còn ích kỉ muốn đi tra tấn nàng. Ai lại có thể biết cũng chính bởi vì Nghiêm Văn Khâm đột nhiên lãnh tình như thế nên trong lòng Diệp Tiêu Nhiên mới không cam lòng muốn đi thử nàng, xem nàng có phải thật sự một chút tình cảm cũng không có hay không.
Đúng lúc này điện thoại của Diệp Tiêu Nhiên bỗng vang lên, vừa thấy là Liễu Thi gọi cô liền vội vàng bắt máy, không đợi Liễu Thi nói gì thì cô đã trực tiếp hỏi ngay: "Có phải có tin tức gì không?".
"Không có, nhưng chúng tôi phát hiện tung tích của Tiểu Đường Đường nên đang theo dõi hắn".
"Ở nơi nào?".
"Gần khu nhà của Bối Nhi".
"Được". Diệp Tiêu Nhiên cúp máy, vội vàng đứng dậy, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Ban đầu bọn họ tìm kiếm hết sức mù quáng, có lẽ bởi vì quá bối rối nên xem nhẹ người quan trọng. Nghiêm Văn Huy và Tiểu Đường là người thân cận nhất với Nghiêm Văn Khâm, chỉ có bọn họ mới có thể giấu Nghiêm Văn Khâm đi, nhưng Vu Bối Nhi bởi vì thân thể không khỏe nên ở nhà tĩnh dưỡng. Chỉ có Diệp Tiêu Nhiên mới biết, nàng là bị người ta hại nên tái nghiện, không thể đi làm, cho nên phải ở nhà làm vật lí trị liệu.
Nghiêm Văn Huy như thế nào có thể yên tâm Vu Bối Nhi ở nhà một mình nhiều ngày? Vì thế Liễu Thi giống như lần bắt Đại Sơn trước đây, mang theo vài người nằm vùng xung quanh khu nhà Vu Bối Nhi, rốt cuộc cũng phát hiện một chiếc xe thường xuyên ra vào, Liễu Thi thiếu chút nữa là không nhận ra đó chính là Tiểu Đường.
Tiểu khu này công tác bảo an rất nghiêm khắc, cũng vì muốn bảo vệ Vu Bối Nhi nên Nghiêm Văn Huy mới chọn nơi này, Tiểu Đường giống như có giấy thông hành thuận lợi tiến nhập vào nơi này, nhưng đám người Liễu Thi thì không thể ngang nhiên tiến vào.
"May mắn là có dẫn theo cô, lát nữa phải dựa vào cô rồi, thần xe a". Liễu Thi ngồi trong xe trêu ghẹo Tần Hâm.
"Giao cho tôi đi, đừng có để tôi nhìn thấy, nếu không đừng mong thoát khỏi tay tôi". Tần Hâm tự tin tràn đầy, Liễu Thi híp mắt cười khẽ, tiếp tục nhìn về phía cổng.
"Phi tỷ có phải thật sự không chết không?". Tần Hâm cõi lòng chờ đợi nhìn Liễu Thi hỏi, Liễu Thi quay đầu nhìn nàng, Tần Hâm tránh đi ánh mắt của nàng, có chút ảm đạm nhìn ngoài cửa sổ.
"Tin tưởng cát nhân thiên tướng". Liễu Thi đặt tay lên vai Tần Hâm trấn an, khóe miệng Tần Hâm mang theo ý cười gật đầu, lại nghe thấy Liễu Thi xoay người than nhẹ một tiếng.
Trực tiếp lái xe đến dưới lầu nhà Vu Bối Nhi, Tiểu Đường đè thấp mũ lưỡi trai, rất nhanh bước vào nhà Vu Bối Nhi, ấn chuông cửa. Vu Bối Nhi xuyên qua mắt mèo thấy là Tiểu Đường, vui mừng mở cửa, Tiểu Đường né tránh tiến vào, tháo mũ xuống,, đem thuốc đưa vào tay nàng, nói: "Nhị tiểu thư nói có thể cô đã uống hết thuốc rồi, cho nên để tôi mang đến".
"Văn Huy đâu? Sao nhiều ngày nay không thấy chị ấy?". Vu Bối Nhi một bên nhận thuốc một bên hỏi.
"Gần đây có việc, cô ấy không tiện ra mặt, xong xuôi sẽ quay lại, cô cứ yên tâm đi". Tiểu Đường vẻ mặt thoải mái cười trấn an nàng.
Nhìn thấy Tiểu Đường có chút vội vàng, mà nàng đã lâu chưa có ra ngoài, cho nên không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tổng cảm thấy được có cảm giác kì quái, nàng cầm thuốc, nhìn Tiểu Đường, cố ý hỏi: "Chị Văn Khâm gần đây có khỏe không?".
Khi nhắc đến Nghiêm Văn Khâm thì trong mắt Tiểu Đường lóe lên, ấp a ấp úng nói: "Cô ấy.... Không có chuyện gì, cũng giống như Nhị tiểu thư bề bộn nhiều việc". Tiểu Đường xuất thân từ quân nhân, chưa bao giờ nói dối, tuy rằng nhiều lúc hắn có thể ngụy trang tâm tình của mình nhưng đối mặt với Vu Bối Nhi thì hắn không có cách nào tự nhiên nói ra những lời này được.
Càng nghĩ muốn che giấu thì lại càng bối rối, càng nghĩ muốn giải thích lại càng có vẻ giấu đầu hở đuôi. Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Tiểu Đường, Vu Bối Nhi cũng không có truy vấn thêm, cười nói: "Chỉ cần các chị ấy vẫn tốt là được, không cần khó xử, anh về trước đi, cảm ơn". Vu Bối Nhi giơ giơ thuốc trong tay, Tiểu Đường ngẩng đầu có chút lăng lăng nhìn nàng.
Một cô gái tốt am hiểu ý người như vậy, sau khi trải qua nhiều biến cố mà nàng vẫn có thể lạc quan như trước đối mặt với cuộc sống của mình, như thế làm sao có thể khiến người ta không đau lòng cho được. Mà đối với hai tiểu thư nhà họ Nghiêm thì nàng rất quan trọng, mặc kệ Tiểu Đường xuất phát từ thật tâm hay trung thành thì từ đáy lòng đều muốn bảo vệ cô gái này. Cho nên dù có gạt Nghiêm Văn Khâm thì hắn cũng phải tra ra người đã hại nàng, mà địa vị của hắn hạn chế, năng lực có hạn nên chỉ có thể đem mọi chuyện nói với Nghiêm Văn Huy, về phần sau này Đại tiểu thư trừng phạt hắn thế nào thì hắn cũng sẽ không oán giận.
"Vậy cô hảo hảo chăm sóc bản thân, tôi đi trước". Tiểu Đường đội mũ lên, kép thấp vành nón liền rời đi.
Hắn không thể để hành tung của mình bị lộ, cho nên làm việc đều vạn phần cẩn thận, nhưng hắn thật không ngờ vẫn để lại sơ hở khiến người khác theo dõi, mới vừa ra khỏi khu nhà của Vu Bối Nhi thì hắn phát hiện có một chiếc xe đi theo mình, hắn đạp chân ga, bắt đầu luồn lách.
Hai chiếc xe theo đám đông trong nội thành xuyên qua xuyên lại, cuối cùng chạy đến một đại lộ, Tiểu Đường vẫn luôn muốn cắt đuôi chiếc xe kia, lại không ngờ rằng khoảng cách càng ngày càng gần, cuối cùng lượn đủ chỗ lại đem xe mình chạy vào ngõ cụt. Tiểu Đường lập tức quyết định xuống xe, đạp lên nóc xe, vượt qua tường đào tẩu, đám người của Liễu Thi cũng xuống xe, Liễu Thi phân phó nói: "Cậu đi bên này, cậu đi bên kia". Liễu Thi nói xong liền tự mình đạp lên nóc xe của Tiểu Đường đường trèm tường đuổi theo.
Tốc độ của Tiểu Đường rất nhanh mà Liễu Thi thì đã có chút đuối sức, đuổi theo mấy ngõ nhỏ thì ngay lúc không thể chống đỡ nổi, Tiểu Đường đang muốn động thủ thì bỗng nhiên cảm thấy thân thể mềm nhũn, đã thấy đầu gối mình bị cắm một ống tiêm, hắn nửa quỳ ngồi xuống mặt đất.
"Tôi cũng không muốn động thủ với anh". Liễu Thi huơ huơ súng gây tê trong tay mình, cười nhìn hắn ngã xuống đất.
Không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo đập vào mặt mình, Tiểu Đường giật mình khôi phục tri giác, cả người đầy nước. Hạ Diệp thả cái xô trong tay xuống, nghiêng đầu nói: "Chiêu thức trên TV đúng là có thể dùng".
"Tỉnh rồi?". Liễu Thi đứng thẳng thân mình đi lên đánh giá một phen.
Tiểu Đường lắc lắc đầu, muốn bảo trì thanh tỉnh của mình, đợi cho đến khi hoàn toàn tỉnh táo, mở mắt ra thì mới phát hiện Diệp Tiêu Nhiên đang ngồi trước mặt mình. Chỉ thấy cô hờ hững nhìn mình, trong mắt lộ ra hàn ý nguội lạnh, hắn biết gần đây Diệp Tiêu Nhiên điên cuồng tìm kiếm tung tích của Nghiêm Văn Khâm, cơ hồ là lật trung cả thành phố A. Nhưng hắn và Nghiêm Văn Huy đều không yên lòng Vu Bối Nhi, cho nên phải cải trang xuất hiện, không nghĩ đến Tiểu Đường một mình một người khinh địch như vậy bị người của Diệp Tiêu Nhiên theo dõi, sau đó còn bị bắt về đây.
"Nghiêm Văn Khâm đâu?". Diệp Tiêu Nhiên thực bình tĩnh hỏi ra những lời này, Tiểu Đường không nói, Diệp Tiêu Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Niên Thiếu Dương một cái, hắn bay lên một cước đá vào Tiểu Đường, chỉ vào mặt hắn nói: "Chúng tôi không muốn đả thương anh, nói ra chỗ của Nghiêm Văn Khâm thì sẽ lập tức thả anh ra".
Tiểu Đường cắn răng, ngồi thẳng thân mình, tay chân bị trói không có sức kháng cự, nhưng vẫn không nói lời nào.
"Khốn kiếp, anh cố ý khiến Kiêu tỷ sốt ruột phải không?". Niên Thiếu Dương lại một quyền khiến khóe miệng hắn chảy máu, Tiểu Đường ói ra một ngụm máu, cười nói: "Diệp Tiêu Nhiên, cô hối hận rồi? Hahaha, tôi sẽ không nói cho cô biết, sẽ khiến cô cả đời này đều phải sống trong hối hận".
Còn chưa nói xong thì cảm giác trên đầu có thứ gì đấy, Niên Thiếu Dương không biết từ khi nào thì lấy ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào đầu hắn, nói: "Hỏi anh một lần nữa, Nghiêm Văn Khâm ở đâu?". Mấy ngày nay bọn họ đã xem đủ bộ dạng thất hồn lạc phách của Diệp Tiêu Nhiên, cô giống như mất đi đôi cánh, đã không còn sức bay lượn, bọn họ sợ một khi Nghiêm Văn Khâm đột nhiên biến mất sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của cô, bố cục bố trí nhiều năm như vậy nếu xảy ra chuyện gì thì hậu quả kia thật sự không thể tưởng tượng nổi.
"Kiêu tỷ cần gì bạo lực như vậy". Hạ Diệp đi đến trước mặt Tiểu Đường đánh giá một phen, cười nói: "Nghiêm Văn Huy ngoại trừ chị gái ra thì còn để ý đến ai nhất?".
"Tôi đi bắt Vu Bối Nhi". Liễu Thi lập tức hiểu ý, thập phần ăn ý lời nói của Hạ Diệp, giơ lên khóe miệng giả vờ như muốn đi ra ngoài.
"Đừng!". Tiểu Đường đột nhiên bối rối hẳn lên.
Con người, quả nhiên đều có điểm yếu, cho dù là một đại hán tử cường ngạnh bao nhiêu thì cũng sẽ có lúc sẽ mềm lòng.
"Xem ra Bối Nhi không phải người quan trọng của Nghiêm Văn Huy mà là của anh a". Hạ Diệp xoay người vỗ bả vai Tiểu Đường.
"Là hảo hán thì cứ hướng vào tôi, đừng động đến Bối Nhi, cô ấy vô tội".
"Ai là hảo hán a, tôi cũng không phải là đàn ông. A, quên mất còn có anh ở đây nha". Hạ Diệp cười nhìn Niên Thiếu Dương, hắn liền trừng mắt tức giận liếc nàng một cái.
Diệp Tiêu Nhiên đang ngồi đằng sau đột nhiên đứng lên, đoạt súng trong tay Niên Thiếu Dương, đặt ngón tay lên cò súng, nhắm thẳng vào Tiểu Đường, quát lên: "Tôi không có nhiều kiên nhẫn như vậy, nếu Nghiêm Văn Khâm có chuyện gì thì tôi cũng không cần để ý sẽ có mấy cái mạng đi theo bồi cô ấy đâu".
"Nói! Cô ấy ở đâu!". Khẩu súng của cô đặt ngay trên đầu Tiểu Đường.
Chưa bao giờ thấy qua Diệp Tiêu Nhiên như vậy, Niên Thiếu Dương lấy súng ra chẳng qua là muốn hù dọa Tiểu Đường. Từ lúc bọn họ đi theo Diệp Tiêu Nhiên đến nay, Diệp Tiêu Nhiên không bao giờ hại một mạng người nào, cho dù là có giáo huấn thủ hạ thì cũng chưa bao giờ đến mức này. Bọn họ mang theo súng chẳng qua là để tự bảo vệ mình, tàng trữ súng ống là trái pháp luật, chỉ có ở tình huống đặc biệt bọn họ mới có thể dùng. Ai cũng hiểu được một khi đã giết một người thì không thể quay đầu được nữa, nhưng nhìn Diệp Tiêu Nhiên lúc này thì bọn thật sự không dám cam đoan cô có phải thật sự cứ như vậy mà xuống tay hay không.
Tiểu Đường nhắm hai mắt, một bộ lẫy lừng chuẩn bị hi sinh, mạng của hắn là của Nghiêm gia, cho dù sống chết trước mắt thì hắn cũng sẽ không bán đứng Nghiêm Văn Khâm, tung tích của nàng hắn sẽ không tiết lộ cho bất cứ kẻ nào".
"Anh muốn chết!". Cánh tay Diệp Tiêu Nhiên thêm sức, ngón tay cũng sắp ấn cò thì ngay lúc này cửa tầng ngầm bỗng nhiên bị đẩy ra.
"Dừng tay, Tiêu Nhiên!". Một giọng nói quen thuộc vang lên, cùng với đó là thanh âm bước chân dồn dập.
Hạ Diệp trừng lớn hai mắt, vội vàng che miệng đang há to của mình, khó thể tin mà nhìn người trước mặt. Liễu Thi nhìn Tần Hâm đang đứng cạnh mình, trên mặt người này đã tràn đầy vui mừng, chỉ có mình Tiểu Đường là không có bất ngờ hay kinh ngạc gì.
Ngay cả Diệp Tiêu Nhiên cũng ngây ngẩn cả người, vẫn luôn đưa lưng về phía người kia, nàng chậm rãi tiến lên, bàn tay đang cầm súng của Diệp Tiêu Nhiên liền buông xuống, nàng lấy súng khỏi tay cô, trên mặt tràn đầy ý cười.
Diệp Tiêu Nhiên quay đầu, nhìn nàng thật lâu sau mới thốt lên một tiếng: "Tề Phi........".