Hứa Mộng Du muốn đẩy người trước mặt ra, nhưng Hạ Tư Lê như một bức tường kiên cố, không thể lay chuyển.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi nói:
"Đúng vậy, tôi thích anh! Tôi chỉ muốn hỏi, anh có sợ không?"
Hạ Tư Lê hơi nheo mắt lại, nhìn cậu chằm chằm.
Hai người giằng co trong im lặng, không biết bao lâu trôi qua, cuối cùng Hạ Tư Lê mới chậm rãi mở miệng: "Tôi nên sợ điều gì?"
Hứa Mộng Du nhón chân, cúi người giả vờ hôn anh:
"Anh thật sự không sợ sao?"
Đồng tử Hạ Tư Lê co lại, theo phản xạ lùi một bước, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Mộng Du thầm nghĩ: *Anh còn nói là không sợ sao?*
Rõ ràng là sợ chết khiếp.
Hạ Tư Lê có chút không thoải mái, liền đổi chủ đề:
"Vậy tôi hỏi cậu, tại sao hôm nay không đổi nhóm? hẹn hò với Cố Diệc Nhiên vui đến vậy sao?"
"Cố Diệc Nhiên là người rất dễ tính, hẹn hò với anh ấy rất vui. Nếu lựa chọn đổi nhóm vào lúc này, chắc anh ấy sẽ cảm thấy có chút bị xúc phạm."
Cậu lập tức nói thêm: "Tất nhiên là tôi không nói anh đâu. Anh có lý do riêng để đổi nhóm mà. Bất kể anh làm gì, tôi cũng sẽ ủng hộ anh."
" Cậu? Ủng hộ tôi? Vậy ngày mai tôi nắm tay vị khách nữ thành công, cậu cũng sẽ ủng hộ tôi chứ?"
Hứa Mộng Du do dự một lát, sau đó gật đầu nói:
"Đúng vậy! Vậy tức là bùa hộ mệnh tôi cầu nguyện hôm nay đã có tác dụng!"
Hạ Tư Lê quay người rời đi: "Được."
Hứa Mộng Du vội đuổi theo:
"Hạ Tư Lê, anh về luôn sao?"
"Còn gì nữa không? Cậu còn muốn tặng tôi thứ gì nữa sao?"
"Không còn nữa." Cậu lắc đầu hai lần, rồi cười nói:
"Vậy thì... chúc ngủ ngon?"
Hạ Tư Lê bước được hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói:
"Người Pháp không chào tạm biệt như vậy đâu."
Hứa Mộng Du nhớ ra trước đây anh đã từng dạy mình tiếng Pháp, liền dùng tiếng Pháp chào tạm biệt anh.
Hạ Tư Lê nhìn cậu, khóe môi khẽ nhếch lên: "Một buổi lễ trọn vẹn vẫn cần một nụ hôn tạm biệt."
"?"
Nụ hôn chúc ngủ ngon?
Cậu hỏi một cách đầy ẩn ý: "Anh định hôn thế nào?"
Hạ Tư Lê đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu đến gần, cúi xuống, ghé sát vào má cậu, khẽ nói:
"Hôm nay cậu đã giúp tôi lấy được bùa hộ mệnh. Để cảm ơn cậu, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là một nụ hôn chúc ngủ ngon."
Sau đó, đôi môi anh từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng chạm vào má phải của Hứa Mộng Du.
Rất nhẹ, rất khẽ.
Như một viên kẹo dẻo mềm mại.
Chạm vào rồi nhanh chóng rời đi.
Hơi thở ấm áp phả vào da khiến khuôn mặt trắng trẻo của Hứa Mộng Du bỗng chốc nóng bừng.
Cậu nín thở, đôi mắt hạnh mở to, đờ đẫn. Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm của Hạ Tư Lê:
"Bây giờ đã hiểu chưa? Đây mới là nghi thức chúc ngủ ngon hoàn chỉnh."
Cậu vô thức đáp: "Tôi hiểu rồi..."
"Và," Hạ Tư Lê bình tĩnh nói thêm, "tôi không thích điều đó."
"Không thích cái gì?" Hứa Mộng Du ngơ ngác.
"Khách nữ."
Nói xong, Hạ Tư Lê quay người rời đi. Mãi đến khi bóng dáng cao lớn ấy khuất xa, Hứa Mộng Du mới từ từ hoàn hồn.
*Anh không thích... vị khách nữ sao?*
Khóe môi cậu không kìm được mà khẽ cong lên. Khi ngẩng đầu nhìn ra phố, Hạ Tư Lê đã biến mất.
Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má mình. Ở nơi vừa bị chạm vào, vẫn còn cảm giác ngưa ngứa mơ hồ.
Cậu chậm rãi trở về phòng, bước vào phòng tắm, nhìn mình trong gương-khuôn mặt đỏ bừng như thể bị nhuộm bởi sắc hồng của mây chiều.
Lễ chúc ngủ ngon của người Pháp thật long trọng, họ có phải làm điều này mỗi ngày trước khi đi ngủ không?
Cậu cảm thấy ngọt ngào, như thể vừa ăn một viên kẹo.
Có thể coi đây là đổi bùa hộ mệnh lấy một nụ hôn chúc ngủ ngon không?
Hạ Tư Lê vẫn hào phóng như ngày nào.
Tâm trí cậu rối bời, liền mở vòi nước tắm. Sau khi tắm xong, cậu đến bên cửa sổ, nhìn sang đối diện, thấy cửa sổ bên kia đã đóng chặt,người đó chắc đã ngủ rồi.
Cậu cũng đóng cửa sổ, leo lên giường.
Đêm đó, cậu có một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, Hạ Tư Lê đưa cậu đến một hòn đảo biệt lập, nhốt cậu trong một ngôi nhà trên cây, không cho cậu ra ngoài.
Mỗi ngày, Hạ Tư Lê đều rời đi từ sáng sớm và trở về rất muộn. Anh đi săn cả ngày, rồi khi về, việc đầu tiên là kéo cậu ra khỏi giường và cắn.
Cứ như thể mang theo một mối hận sâu sắc.
Thứ anh thích cắn nhất chính là môi.
Có lần, anh cắn suốt nửa tiếng, đến khi môi cậu đỏ và sưng lên mới chịu buông.
" Hứa Mộng Du, đây chính là hậu quả khi em chọc giận anh."
Anh véo cằm cậu, giọng điệu đầy nguy hiểm:
"Nếu chuyện này lại xảy ra lần nữa, em còn dám hôn anh không? Còn dám tỏ tình với anh không? Hửm?"
Cậu sợ hãi đến mức lắc đầu liên tục, cầu xin tha thứ:
"Em không dám nữa, thực sự không dám nữa! Không bao giờ dám làm vậy nữa!"
"Đáng tiếc, đã quá muộn rồi."
Hạ Tư Lê đè cậu xuống, không cho cậu có đường lui. Và lần tra tấn tiếp theo lại bắt đầu.
"Anh... Em sai rồi! Em thật sự không dám nữa..."
Hạ Tư Lê dùng đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của cậu, giọng điệu bá đạo:
"Không dám sao? Anh thấy em rất dũng cảm đấy. Nếu anh không trừng phạt, em sẽ không biết sợ đâu."
"Anh... Tha cho em... Em thực sự chịu không nổi nữa..."
Hứa Mộng Vũ bừng tỉnh khỏi giấc mơ, ngồi bật dậy, kinh hãi thở d ốc.
Cậu đưa tay lau mồ hôi trên trán, ôm đầu tự nhủ:
Tại sao mình lại mơ thấy chuyện này?
Cậu kéo chăn lên, nhìn thấy tình trạng hỗn loạn bên dưới, mặt lập tức đỏ bừng.
Chết tiệt! Ai nói mộng xuân không để lại dấu vết?
Editor: hí hí mới hôn má mà đã mơ vậy rùi nếu anh Lê ảnh hôn môi thì bé Du còn mơ thế nào nữa ...hắc hắc
Cậu vội vàng đứng dậy dọn dẹp, sau đó mở cửa sổ, để cơn gió tràn vào, cố thổi bay những hình ảnh kỳ lạ vừa rồi khỏi tâm trí.
Trong giấc mơ đó,Hạ Tư Lê đã biết cậu chính là cậu bé từng tỏ tình với mình, vì vậy anh giam cậu vào một căn phòng tối tăm, tra tấn cậu mỗi đêm.
Anh ghét cậu, nhưng tại sao lại phải trả thù theo cách này?
Cậu liếc nhìn cửa sổ đối diện, trong đầu vang lên những suy nghĩ về hành vi kỳ lạ gần đây của Hạ Tư Lê. Không lẽ anh ấy đã nhận ra mình?
Liệu anh ấy có trả thù mình giống như trong giấc mơ không?
Không thể nào!
Người này nhìn qua không giống kiểu người có tâm địa đen tối.
[Phòng phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng mở cửa! Những ai đã chờ từ sáng sớm thì giơ tay lên nào!]
[Tôi, tôi, tôi! Đây là món ăn tinh thần của tôi, không có nó tôi không sống nổi!]
[Họ gặp nhau rồi! CP của tôi cuối cùng cũng chung khung hình!]
Trong khung hình, đội của Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê tình cờ gặp nhau trên phố, sau đó cùng nhau dạo quanh thị trấn cổ.
Lâm Thư Thấm nhìn họ và hỏi:
"Hôm nay hai người định làm gì? Sau đó sẽ đi đâu?"
"Tụi tôi quyết định sẽ đi xem phim." Hứa Mộng Du trả lời.
"Đi xem phim à?" Giọng điệu của Lâm Thư Thấm kéo dài, trên mặt còn hiện lên nụ cười nửa miệng.
"Đúng vậy, vì tụi tôi không còn nhiều tiền nữa. Cũng không định đi đâu khác, chỉ xem phim, ăn một bữa rồi về thôi."
"Cũng là một ý kiến hay. Vậy hai người định xem phim gì?"
Cố Diệc Nhiên cười nói: "Giữ bí mật nhé."
Hạ Tư Lê nhướng mày: "Xem phim mà cũng phải giữ bí mật sao?"
Cố Diệc Nhiên cười tươi:
"Vì đây là nội dung buổi hẹn hò của tôi với Tiểu Du, không tiện tiết lộ."
Ánh mắt Hạ Tư Lê tối lại.
Lâm Thư Thấm đề nghị: "Hay là chúng ta cũng đi xem phim đi? Dù sao cũng không biết đi đâu mà."
Hạ Tư Lê gật đầu: "Được thôi."
Gần đó có một rạp chiếu phim, chỉ mất khoảng 20 phút đi taxi.
Hứa Mộng Du gọi một chiếc taxi, nhưng sau khi lên xe, cậu ngạc nhiên khi thấy Hạ Tư Lê cũng chen vào. Cậu trợn mắt: "?"
Hạ Tư Lê ngồi xuống bên cạnh cậu, thản nhiên nói: "Tiết kiệm chút tiền đi, mỗi nhóm trả một nửa tiền vé."
Lâm Thư Thấm ngồi ở hàng ghế trước, còn ba nam sinh ngồi ở hàng ghế sau, có chút chật chội. Hứa Mộng Du bị kẹp ở giữa, đầu gối vô tình chạm vào Hạ Tư Lê, cảm giác vi diệu này càng lúc càng rõ ràng.
Trong nháy mắt, cậu chợt nhớ đến giấc mơ kỳ lạ đêm qua,Hạ Tư Lê đè cậu xuống giường, hai chân dài kẹp chặt lấy cậu, thô bạo mà mạnh mẽ trừng phạt cậu.
Cảm giác như ngồi trên đống lửa khiến cậu không khỏi hơi dịch người về phía Cố Diệc Nhiên. Động tác nhỏ này không qua được mắt Hạ Tư Lê, anh chỉ liếc nhìn một cái, không nói gì.
"Tôi nghe nói bộ phim này được đánh giá rất cao trên mạng." Cố Diệc Nhiên lên tiếng.
Hứa Mộng Du tiếp lời: "Thật sao? Trước đây tôi cũng có nghe qua, nhưng chưa có dịp xem tận mắt."
"Haha, đó là vì cậu chưa tìm được người phù hợp để đi cùng thôi."
"Tôi hiếm khi đi xem phim vào các ngày trong tuần. Thường thì tôi chỉ đi xem phim Tết cùng bạn bè vào dịp Tết Nguyên đán."
"Vậy cậu có xem phim tình cảm không?"
Hứa Mộng Du gãi đầu: "Cũng có xem, nhưng ít lắm."
Hai người trò chuyện tự nhiên, trong khi Hạ Tư Lê ngồi bên cạnh vẫn im lặng từ đầu đến cuối.
[Bầu không khí này đúng là chiến trường Shura!]
[Nam phụ cuối cùng cũng biết chủ động rồi!]
[Nhưng đáng tiếc, Hứa Mộng Du chẳng thèm để ý đến hắn, hahaha.]
[Tiêu đề hôm nay: Hứa Mộng Du và Cố Diệc Nhiên đi xem phim tình cảm mà không có Hạ Tư Lê.]
[Vậy rốt cuộc họ sẽ xem phim gì đây?]
Có khá nhiều người đến rạp chiếu phim, nhưng vì chưa đến giờ cao điểm buổi tối nên lượng người cũng không quá đông.
Khi đến nơi, Cố Diệc Nhiên và Hứa Mộng Du đi thẳng đến quầy vé để mua vé. Đúng lúc này, Hạ Tư Lê bước tới, nói với nhân viên bán vé:
"Cho tôi hai vé giống họ."
Hứa Mộng Du quay lại, ngạc nhiên hỏi:
"Anh cũng mua vé xem phim này sao?"
Hạ Tư Lê gật đầu.
Hứa Mộng Du tròn mắt:
"Anh chắc chứ? Anh đã xem trailer chưa?"
Hạ Tư Lê lắc đầu.
"Tôi khuyên anh không nên xem."
Cố Diệc Nhiên nhận vé từ nhân viên, cười nói:
"Đúng vậy, phim này không hợp với anh đâu."
Lâm Thư Thấm tò mò hỏi: "Sao lại không phù hợp? Chúng tôi muốn xem phim này mà!"
Cô quay sang nhân viên bán vé: "Bán cho tôi vé giống vậy."
Thế là tất cả đều mua vé xem phim.
Hứa Mộng Du định nói gì đó nhưng lại do dự. Sau khi mua bỏng ngô xong, cuối cùng cậu cũng đến trước mặt Hạ Tư Lê nhỏ giọng hỏi:
"Hai người... có biết đây là phim gì không?"
Lâm Thư Thấm liếc nhìn vé trong tay, thấy tên phim là *Biển Tình*, liền thản nhiên đáp:
"Không phải chỉ là phim tình cảm thôi sao? Nửa năm nay tôi ở nước ngoài nên không rành lắm về các bộ phim mới trong nước. Có vấn đề gì sao? Nó quá lộ liễu à?"
Hứa Mộng Du không chắc mức độ táo bạo của bộ phim ra sao, nhưng cậu biết chắc rằng Hạ Tư Lê tuyệt đối không nên xem bộ phim này.
Cố Diệc Nhiên cười nói:
"Đây là một bộ phim về chủ đề đồng tính luyến ái."
Vừa nghe thấy câu đó, sắc mặt Hạ Tư Lê lập tức thay đổi rõ rệt, trong đôi mắt đào hoa hiện lên vẻ kinh ngạc hiếm thấy.
Hứa Mộng Du lên tiếng:
"Sao anh không thử hỏi xem có đổi vé được không?"
"Phim sắp chiếu rồi, vào thôi."
Lâm Thư Thấm không có ý định thay đổi quyết định:
"Tôi muốn xem phim này. Tôi chưa từng xem thể loại này bao giờ."
Cô nhướn mày nhìn Hạ Tư Lê: "Cùng xem nhé?"
Hạ Tư Lê vô thức lùi lại một bước, quay người đi đến quầy vé: "Làm ơn đổi cho tôi một vé xem phim khác."
Nhân viên rạp chiếu phim lắc đầu: "Rất tiếc, thưa anh. Rạp đã bắt đầu kiểm tra vé, không thể đổi vé nữa."
Lâm Thư Thấm cười tủm tỉm tiến tới, kéo anh về phía cổng kiểm soát: "Cùng nhau mở cánh cửa bước vào thế giới mới nào."
Thế là Hạ Tư Lê bị cô lôi vào phòng chiếu.
Buổi chiếu này không có quá nhiều khán giả, chỗ ngồi cũng khá thưa thớt. Vì cả nhóm mua vé cùng lúc nên bốn người ngồi cạnh nhau.
Sau khi Hứa Mộng Du ngồi xuống, cậu phát hiện Hạ Tư Lê cũng đã vào rạp.
"Anh cũng vào đây?" Cậu ngạc nhiên hỏi.
Hạ Tư Lê ngồi xuống bên cạnh, trên tay cầm một hộp bỏng ngô và một chai nước, thản nhiên nói:
"Tôi không thể đi cùng sao?"
"Tôi không... nhưng anh hiểu chứ? Đây là phim về đồng tính luyến ái, anh có chắc là muốn xem không?"
Hạ Tư Lê ngồi thẳng dậy, đặt hộp bỏng ngô sang bên phải, chai nước khoáng sang bên trái, thản nhiên nói:
"Phim đã bắt đầu rồi, không thể đổi vé nữa."
"Hả?"
Hứa Mộng Du do dự rồi đề nghị: "Hay là anh ra ngoài một lát, lát nữa chúng tôi sẽ tìm anh?"
Hạ Tư Lê ngước đôi mắt sâu thẳm lên nhìn cậu, im lặng một lúc lâu rồi hỏi:
"Sao cậu không muốn cho tôi xem?"
Giọng điệu có chút khó chịu.
"Không phải tôi không muốn anh xem, chỉ là tôi sợ lát nữa anh lại khó chịu đến mức muốn nôn thôi."
Cố Diệc Nhiên nghe thấy cuộc trò chuyện liền bước đến, khoanh tay hỏi:
"Sao? Anh kỳ thị người đồng tính à? Nếu vậy thì tôi khuyên anh đừng xem nữa."
Hạ Tư Lê bình tĩnh đáp: "Tôi chưa xem, làm sao biết là không xem được?"
Thấy Hạ Tư Lê kiên trì như vậy, Hứa Mộng Du không biết phải nói gì nữa.
Bộ phim bắt đầu, cả rạp tối om. Người quay phim đã mua một số vé và ngồi ở hàng ghế sau để quay lại khoảnh khắc này.
[Chết tiệt, đây chắc chắn là một nội dung có một không hai!]
[Thật tuyệt khi bốn người cùng nhau xem một bộ phim.]
[Ai mà ngờ được có ngày anh Lê và Du Bảo lại đi xem phim đồng tính chứ!]
[Nói tóm lại, nó cũng tương đương với việc họ cùng nhau đi hẹn hò xem phim rồi.]
[Tôi khóc mất, rõ ràng chỉ là giả vờ thôi, nhưng ai mà không cảm động cơ chứ?]
[Anh Lê đã nỗ lực rất nhiều để có thể cùng Du Bảo đi xem phim.]
Bộ phim kể về một ngôi làng xa xôi, nơi người dân kiếm sống bằng nghề đi biển. Họ làm việc từ sáng đến tối, cuộc sống đơn giản nhưng vất vả. Trong làng có một chàng trai rất thông minh và học giỏi. Anh ta được nhận vào một trường đại học danh tiếng và đi du học xa.
Ở làng cũng có một người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh ta. Hai người có mối quan hệ thân thiết đến mức thậm chí còn từng mặc chung một chiếc quần. Nhưng một ngày nọ, khi chàng trai kia trở về, anh ta mang theo một cô gái.
Từ ngày đó, mối quan hệ giữa hai người dần trở nên xa cách một cách tinh tế.
A Hải - cậu bé ngày trước luôn thân thiết với Xuân Sinh - không còn đến nhà cậu ấy mỗi ngày nữa, thay vào đó, ngày nào cũng ra bãi biển.
Xuân Sinh nhận ra A Hải đang dần xa lánh mình, nên một hôm, cậu chạy ra bãi biển đợi anh.
Hôm đó, cậu đứng đợi rất lâu, từ khi mặt trời lặn cho đến khi mặt trăng lên cao. Mãi đến tận khuya, một chiếc thuyền đánh cá từ xa mới trở về.
"Sao dạo này anh không tới thăm em?" Xuân Sinh hỏi.
A Hải chỉ thốt ra một chữ: "Bận."
Xuân Sinh chặn anh lại, không cam lòng hỏi: "Anh bận đến mức không có thời gian nói chuyện với em sao?"
"Không." A Hải cúi đầu, bận rộn với việc của mình, thậm chí không thèm nhìn cậu.
Không lâu sau, thông qua việc bán cá, A Hải gặp được một thương nhân giàu có. Người này hứa sẽ tài trợ, giúp anh mở rộng việc buôn bán cá ra xa hơn.
Dần dần, sự nghiệp của A Hải ngày càng phát triển, anh trở thành một ông chủ nhỏ có tiếng trong vùng. Anh thường xuyên rời đảo, bận rộn với công việc đến mức ngay cả người dân trên đảo cũng phải hẹn trước nếu muốn gặp.
Một ngày nọ, sau khi uống rượu với một doanh nhân giàu có, A Hải trở về và tình cờ gặp lại Xuân Sinh.
Trong mắt Xuân Sinh lúc này, A Hải tóc tai bù xù, gương mặt đỏ bừng vì say, khoác tay một người đàn ông lạ. Người đàn ông đó còn cúi xuống, định hôn anh.
Cơn giận trong Xuân Sinh bùng lên, cậu lập tức lao tới, kéo mạnh tên thương nhân giàu có ra rồi đấm thẳng vào mặt hắn.
Sau đó, Xuân Sinh kéo A Hải-lúc này đã say đến bất tỉnh-đi theo mình.
Họ không về nhà mà đi thẳng đến con thuyền của A Hải.
Xuân Sinh nhìn người trước mặt, tức giận hỏi: "Cậu có biết người đàn ông kia vừa định làm gì với cậu không?"
A Hải ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú nhưng mơ màng vì men rượu, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Tôi biết, anh ta thích tôi."
"Vậy sao cậu không tránh xa hắn ra?!"
"Tại sao tôi phải tránh xa anh ta?" Dưới tác dụng của rượu, A Hải đột nhiên đẩy Xuân Sinh ngã xuống giường, ánh mắt tràn đầy uất hận: "Anh là người bỏ rơi tôi trước!"
"Tôi không bỏ rơi em!"
"Anh đã làm thế!" A Hải lớn tiếng buộc tội, giọng nói đầy oán trách: "Anh từng nói chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau! Nhưng từ khi anh lên thành phố, anh đã thay đổi. Anh còn dẫn một người phụ nữ về nhà và nói muốn cưới cô ta!"
"Tôi không..."
Lời giải thích của Xuân Sinh bị chặn lại bởi đôi môi nóng rực của A Hải. Đây là lần đầu tiên A Hải mất kiểm soát như vậy, khao khát chiếm hữu người trước mặt như thể cậu là thứ duy nhất thuộc về anh.
Khi cảnh phim chuyển đến đoạn này, Hứa Mộng Du đột nhiên cảm nhận được một lực mạnh đ è xuống chân mình-là tay của Hạ Tư Lê.
Cậu giật mình, quay sang nhìn thì phát hiện Hạ Tư Lê dường như hoàn toàn không nhận ra hành động vô thức của mình. Đôi mắt anh vẫn dán chặt lên màn ảnh, như thể bị cuốn sâu vào câu chuyện.
Trên màn ảnh, hai nhân vật đang hôn nhau say đắm. Hóa ra, mối tình đơn phương mà A Hải luôn nghĩ không phải chỉ là tưởng tượng của riêng mình. Xuân Sinh đã sớm nhận ra tình cảm của bản thân, chỉ là chưa bao giờ dám thừa nhận.
"A Hải, cô ấy không phải bạn gái tôi. Chúng tôi chưa từng có ý định kết hôn. Cô ấy là con gái của mẹ tôi với người đàn ông khác... cô ấy là em gái ruột của tôi."
Trong mắt A Hải hiện lên sự kinh ngạc tột cùng.