[Bây giờ anh đang nghĩ gì?]
Hứa Mộng Du hiểu rằng có người dễ dàng chấp nhận điều này, nhưng cũng có người cần thời gian để thích nghi.
It’s Not Snowing in Paris trả lời sau một lúc im lặng, như thể đang suy nghĩ:
[Trong suốt hai mươi năm đầu đời, tôi luôn nghĩ rằng mình nên thích con gái. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó mình sẽ yêu một chàng trai, cũng chưa từng nghĩ đến việc phải làm gì nếu điều đó thực sự xảy ra.]
Hứa Mộng Du vốn chỉ coi đối phương là một người bạn trên mạng, nhưng khi nghe thấy sự bối rối trong lời nói của anh ấy, cậu quyết định giúp một tay:
[Thực ra, lúc đầu tôi cũng hoang mang lắm khi nhận ra mình thích con trai. Tôi cảm thấy mình khác biệt, thậm chí còn nghĩ rằng bản thân có vấn đề. Hồi đó, đồng tính luyến ái chưa được công khai như bây giờ, nên tôi không dám nói với ai, sợ bị xa lánh. Đặc biệt là bố mẹ, tôi lo rằng họ sẽ không chấp nhận nổi. Vì thế, tôi chỉ có thể tìm kiếm những người cùng hoàn cảnh trên Internet. Nhưng rồi theo thời gian, tôi dần hiểu ra rằng chuyện này chẳng có gì to tát cả. Giờ mọi thứ cũng khác rồi, đồng tính luyến ái đã được hợp pháp hóa, nên anh đừng lo lắng quá. Sẽ không ai nhìn anh bằng ánh mắt khác biệt đâu.]
It’s Not Snowing in Paris im lặng một lát rồi hỏi:
[Trước đây cậu có chấp nhận đồng tính luyến ái không?]
[Không hẳn.]
[Tại sao?]
Hứa Mộng Du biết rằng hầu hết những người có định kiến với đồng tính luyến ái đều có lý do riêng—có thể do ảnh hưởng từ gia đình, những gì họ đã chứng kiến, hoặc những trải nghiệm cá nhân.
It’s Not Snowing in Paris trả lời:
[Tôi từng sống ở nước ngoài, trong một môi trường rất đa dạng. Ở trường, tôi có nhiều bạn cùng lớp với lối sống khá phóng túng. Một số người còn tìm đến tôi, thậm chí quấy rối tôi trong ký túc xá. Điều đó khiến tôi cảm thấy không thoải mái, thậm chí có phần ghê tởm.]
Hứa Mộng Du cau mày:
[Chuyện đó có thể xem là quấy rối tình d*c không? Anh ổn chứ?]
[Không sao, tôi đã đuổi người đó đi rồi chuyển ra khỏi trường sau đó.]
Hứa Mộng Du suy nghĩ một lúc rồi nhắn lại:
[Vậy thì có thể nói rằng anh có một sự phản kháng tâm lý nhất định. Anh từng bị quấy rối, nên rất khó để có thiện cảm với nhóm người đó. Nhưng nếu vậy, làm sao bây giờ anh lại phát hiện mình thích một chàng trai?]
It’s Not Snowing in Paris im lặng hồi lâu, rồi trả lời:
[Tôi không ngừng nghĩ về cậu ấy, cũng không thể kiểm soát được h@m muốn muốn hôn cậu ấy. Đây có tính là yêu không?]
Hứa Mộng Du cười, kiên nhẫn giải thích:
[Tôi nghĩ thích một người là khi anh nhìn thấy người đó, nhịp tim sẽ tăng nhanh không kiểm soát, ánh mắt không thể rời đi. Anh muốn ở bên người đó, nắm tay, ôm người đó vào lòng. Khi xa nhau, anh sẽ thấy nhớ, muốn gọi điện, nhắn tin. Thực ra, điều đó chẳng khác gì thích một cô gái cả. Anh có cảm thấy như vậy không?]
Một lát sau, đối phương trả lời:
[Có lẽ… đúng vậy.]
[Đó chính là cảm giác của tình yêu.] Hứa Mộng Du nhắn lại.
[Cảm giác không thể kiểm soát được—đây chính là cảm xúc chân thật nhất trong trái tim anh.]
Cậu tiếp tục gõ:
[Bây giờ anh không cần suy nghĩ quá nhiều. Lời khuyên của tôi là hãy lắng nghe trái tim mình và để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Những điều anh chưa thể hiểu được hôm nay, một ngày nào đó sẽ đột nhiên trở nên rõ ràng.]
[Đừng tạo áp lực cho bản thân. Trước mắt, hãy cứ tiếp xúc với chàng trai đó như bình thường. Có lẽ sau một thời gian, anh sẽ nhận ra mình có thể chấp nhận được mối quan hệ này, rồi từ đó dũng cảm tiến tới. Nhưng nếu cuối cùng anh vẫn cảm thấy không thể, thì cũng có thể tìm cách dừng lại.]
[Thực ra, không phải tất cả những người đồng tính đều có cuộc sống phóng túng. Những người bạn đồng tính xung quanh tôi đều sống rất bình thường. Họ yêu một cách nghiêm túc, thậm chí có người còn kết hôn. Vậy nên, đừng sợ. Từ dị tính chuyển sang đồng tính là một quá trình, hãy cứ từ từ. Nếu có bất kỳ thắc mắc nào, cậu có thể hỏi tôi. Tôi từng trải qua, nên có thể cho anh vài lời khuyên.]
Một lúc sau, đối phương nhắn lại:
[Tốt, cảm ơn.]
[Không có gì.] Hứa Mộng Du mỉm cười, rồi bỗng nhớ ra điều gì đó:
[Nhân tiện, anh có thể cho tôi một tài khoản ngân hàng không? Tôi có quá nhiều quà tặng muốn trả lại anh.]
[Xem như phí tư vấn đi. Nếu cậu vẫn muốn hoàn tiền, tôi chỉ có thể gửi thêm quà tặng thôi.]
[Đừng! Đừng làm vậy! Tôi chịu thua rồi! Nếu anh có thắc mắc gì, cứ hỏi tôi, tôi sẽ trả lời miễn phí!]
Kết thúc cuộc trò chuyện với It’s Not Snowing in Paris, Hứa Mộng Du nằm xuống gối, thở dài một hơi.
Bạn cùng phòng nghe thấy liền hỏi:
"Cậu thở dài cái gì thế?"
"Lại có thêm một người đồng tính nữa mắc kẹt trong chuyện tình cảm."
"Ai vậy?"
"Không ai cả, chỉ là một người bạn trên mạng thôi, cậu không biết đâu."
Kỳ nghỉ lễ sắp kết thúc. Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, quảng cáo của Tập đoàn Tinh Lan xuất hiện trên các nền tảng lớn, trung tâm thương mại và siêu thị. Hai nam chính của chiến dịch cũng được gắn thẻ trên Weibo, chính thức công bố hình ảnh.
Chưa đầy năm phút sau, tin tức này lập tức leo lên top trending Weibo.
[Aaaaaa! Tôi đang phát điên đây!]
[Hai người đi chụp ảnh đôi mà không báo trước với fan à?]
[Lại còn là quảng cáo đồ ngủ *mắt lấp lánh*]
[Trời ơi, biển quảng cáo đặt ở đâu vậy? Tôi sẵn sàng đi “mượn tạm” một cái!]
[Con tôi đã bảy ngày không thấy hai người livestream, cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Hóa ra là lén đi quay quảng cáo! Lại còn là quảng cáo đồ ngủ mờ ám nữa chứ!]
[Khoan đã, làm sao các anh có thể thuyết phục được Nam số 5 nhận lời quay quảng cáo thế?]
[Hahahaha, đây có phải đồ ngủ đôi không? Bộ nào cũng đẹp hết!]
[Lê ca thì đẹp trai, Du Bảo thì đáng yêu, nhìn mà muốn “li3m” màn hình quá! CP của tôi cuối cùng cũng chịu mở cửa kinh doanh rồi, hai người thân mật quá đi mất!]
[Không nói nhiều, tôi phải đặt hàng ngay bây giờ! Phải mua cùng kiểu!]
[Chị ơi, chờ em với, em cũng muốn mua!]
[Tôi không đủ tiền mua vòng cổ, nhưng ít nhất cũng có thể mua được một bộ đồ ngủ chứ nhỉ?]
[Tinh Lan đúng là cao tay. Tối nay có show hẹn hò phát sóng trực tiếp, bọn họ chọn đúng hôm nay để công bố quảng cáo, độ nổi tiếng chắc chắn tăng vọt!]
[Cảm ơn nhà tài trợ! Gu thẩm mỹ quá tuyệt! Chọn đúng người phát ngôn rồi!]
Quả thực, fandom CP vô cùng mạnh mẽ. Khi đội ngũ của Tập đoàn Tinh Lan nhìn thấy lượng đơn hàng tăng vọt trong hệ thống, ai nấy đều không giấu được nụ cười. Xem ra, lựa chọn người phát ngôn lần này thực sự chính xác!
Trên đường đến sân bay, Hứa Mộng Du lướt Weibo và thấy rất nhiều tin nhắn gửi đến mình.
[Anh Hứa ơi, mở lớp dạy em cách theo đuổi trai thẳng đi! Em có một nam thần tượng mà em thích lắm, nhưng mãi vẫn chưa theo đuổi được. Em thực sự cần sự giúp đỡ của anh!]
Hứa Mộng Du đầy dấu chấm hỏi.
Lớp học gì cơ?
Hơn nữa, chính cậu còn chưa theo đuổi được Hà Tư Lê!
Đây chỉ là ảnh quảng cáo thôi mà!
Đến sân bay, cậu cất điện thoại rồi xuống xe. Hôm nay, Tào Dĩnh đưa cậu ra sân bay. Cậu kéo chặt áo khoác, xách vali rồi bước về phía sảnh.
Tào Dĩnh nhắc nhở:
"Tiểu Du phía trước có rất nhiều fan, em cẩn thận nhé."
Hứa Mộng Du liếc nhìn, thấy phần lớn đều là fan của Thẩm Tinh Hoài và Hàn Dịch. Chắc hẳn họ đã biết lộ trình từ sớm nên mới đến tiễn.
Người hâm mộ giơ cao những tấm biển cổ vũ, háo hức chờ đợi. Cậu nhân cơ hội che chắn, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Đi được vài bước, đột nhiên cậu nghe thấy có người hét lên:
" Hứa Mộng Du! Là Hứa Mộng Du!"
"????"
Chị ơi, em quấn mình như cái bánh bao thế này, làm sao chị nhận ra được chứ?
" Hứa Mộng Du đâu?"
Lúc này, Hứa Mộng Du đang mặc một chiếc áo len đen rộng thùng thình, đội mũ ngư dân màu đen, đeo khẩu trang cùng màu, tai nghe nhét sâu trong túi áo, sau lưng đeo một chiếc túi đeo vai màu vàng nhạt. Cậu giả vờ không nghe thấy gì, cúi đầu bước nhanh về phía trước.
"Không phải Hứa Mộng Du chứ? Gu thẩm mỹ của cậu ấy tệ vậy sao?"
"Đúng đó, dù gì cũng là người nổi tiếng, sao có thể đeo một cái túi xấu thế kia được?"
"Không, không, đừng nhìn nữa..."
Hứa Mộng Du nở một nụ cười đắc thắng khi lặng lẽ vượt qua đám đông. Chiếc túi này là phần thưởng cậu thắng được khi chơi game trước đây, dù không đẹp mắt nhưng cậu chưa bao giờ vứt bỏ nó. Giờ đây, có vẻ như nó vẫn rất hữu dụng.
Đang mừng thầm vì kế hoạch nguỵ trang thành công, bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên trong sảnh:
"Là Hạ Tư Lê!"
"Chị em ơi! Là Hạ Tư Lê đấy!!!"
"Trời ơi, cuối cùng cũng được gặp người thật! Anh ấy đẹp trai quá!"
"Aaaaaaaa, chồng tôi đẹp trai quá!!!"
Hứa Mộng Du nhìn thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện giữa đám đông không xa. Hạ Tư Lê vừa bước vào từ cánh cửa khác, khoác trên người chiếc áo gió đen, đeo kính râm, khí chất cao quý tao nhã thu hút mọi ánh nhìn.
Chỉ trong chớp mắt, cả đám đông đã ùn ùn lao về phía anh ta.
"Trời ạ, cảnh tượng này chẳng khác nào một siêu sao!" Tào Dĩnh kinh ngạc thốt lên.
Không bỏ lỡ cơ hội, Hứa Mộng Du nhanh chóng len lỏi theo sau đám đông. Sự chú ý của tất cả người hâm mộ đều dồn vào Hạ Tư Lê, chẳng ai bận t@m đến cậu cả.
Hạ Tư Lê bị một nhóm người hâm mộ cuồng nhiệt vây quanh, ai cũng cố chen lấn để chụp ảnh cùng anh, miệng không ngừng gọi anh là "chồng".
Trợ lý của Hạ Tư Lê gần như tuyệt vọng, đứng chắn trước anh, lớn tiếng kêu gọi:
"Xin hãy giữ bình tĩnh!"
Giữa đám đông, một fan không thể chen lên được, đành giơ cao một bức thư:
"Hạ Tư Lê, đây là thư gửi anh và Hứa Mộng Du, anh nhận đi!"
Nhân viên an ninh sân bay nhanh chóng có mặt để hỗ trợ. Đúng lúc đó, Hứa Mộng Du len lỏi qua đám đông, nắm lấy cổ tay Hạ Tư Lê và kéo anh rời khỏi hiện trường.
Hạ Tư Lê thoáng sững sờ, nhưng vẫn đưa tay ra nhận lấy lá thư từ cô gái kia trước khi bước đi.
Mặc dù bảo vệ đã ngăn cản được phần lớn người hâm mộ, nhưng họ vẫn không ngừng hét lên:
"Anh Lê, Du Bảo, mẹ yêu hai đứa!"
"Mãi mãi hạnh phúc nhé!!!"
" Hứa Mộng Du, đây là giá đỡ hình người mà tôi làm cho cậu, cậu xem thử đi!"
" Du Bảo, bay đi không lo lắng, Lê Ca sẽ đuổi theo em. Tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ phai nhạt, chúng ta sẽ mãi mãi yêu nhau!"
Tiếng reo hò vang vọng khắp sân bay. Hứa Mộng Du kéo Hạ Tư Lê vào phòng chờ VIP, cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây của người hâm mộ.
Cậu thở hổn hển, tựa vào tường:
"Đúng là điên rồ!"
Hạ Tư Lê im lặng nhìn xuống bàn tay mình—vừa nãy vẫn còn bị nắm chặt. Hứa Mộng Du chợt nhận ra, lập tức buông tay.
Hạ Tư Lê ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt thoáng chút do dự:
" Cậu ăn mặc thế này..."
Hứa Mộng Du ngẩng cao đầu:
"Trang phục của tôi thì sao?"
"Rất thời trang."
"Thật sao? Tôi cũng nghĩ vậy." Hứa Mộng Du vỗ vỗ chiếc túi trên vai, đầy tự hào.
"Món đồ thời thượng, tín đồ thời trang nhất định phải có. Tôi nghĩ anh cũng cần một cái."
"... Ừm."
"Nói thật, sao anh không trang bị đầy đủ khi ra sân bay? Ít nhất cũng phải đeo khẩu trang chứ. Một cặp kính râm là không đủ đâu. Anh không biết bây giờ có bao nhiêu người chú ý đến anh à?"
"Tôi không ngờ họ lại nhiệt tình đến vậy."
"Không phải lỗi của anh. Anh không ở Trung Quốc thường xuyên nên không biết người hâm mộ hiện tại cuồng nhiệt thế nào đâu. Họ không chỉ sôi nổi trên mạng mà ngoài đời cũng rất nhiệt tình. Đặc biệt là ở những nơi như sân bay, anh cần phải cẩn thận hơn."
Hứa Mộng Du liếc ra hành lang, phát hiện có một tấm biển cổ vũ mang tên mình. Cậu khẽ xúc động—thì ra mình cũng có fan. Nhưng ngay sau đó, cậu nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên:
"Nhưng kiểu cuồng nhiệt này không thể trải nghiệm nhiều lần đâu. Đợi khi nào anh về Pháp thì sẽ yên ổn hơn."
Hạ Tư Lê khẽ lẩm bẩm:
"Ai nói tôi sẽ quay về?"
"Gì cơ?"
Hạ Tư Lê khoanh tay, ánh mắt thản nhiên nhưng ẩn chứa ý cười:
"Tôi hỏi, cậu mong tôi về sớm đến vậy sao?"
"Tất nhiên là không."
Lúc này, trợ lý và người đại diện mang hành lý từ hành lang vào. Hứa Mộng Du cầm lấy vali, hỏi Hạ Tư Lê:
"Anh đi chuyến bay nào?"
"Một lát nữa."
"Vậy thì bắt đầu chuyến đi thôi, đi nào."
Họ cùng nhau bước qua cửa an ninh, nhưng bất ngờ, Hạ Tư Lê đưa tay lấy chiếc ba lô màu kaki trên vai Hứa Mộng Du rồi đeo lên lưng mình.
"Anh?" Hứa Mộng Du ngạc nhiên.
Tại sao anh ấy lại xách ba lô giúp mình?
Hạ Tư Lê sải bước về phía trước với dáng đi tự tin:
"Cảm nhận thời trang của những người sành điệu."
"Gì cơ?"
Hứa Mộng Du nhìn Hạ Tư Lê đeo chiếc ba lô xấu xí kia, nhưng không hiểu sao, với dáng đi đầy khí chất của anh , chiếc túi trông như một món phụ kiện thời thượng trên sàn diễn.
"Hóa ra vấn đề không phải ở cái túi, mà là ở người mang nó!"
Chương trình tạp kỹ hẹn hò chính thức khởi động. Địa điểm tập trung của các khách mời là Love Manor—cũng là nơi họ sẽ lưu trú trong ngày đầu tiên ghi hình.
Hứa Mộng Du và Hạ Tư Lê là những người đến đầu tiên. Trong nhà, các góc đều được lắp camera, nhưng chưa có cái nào được bật lên.
"Tối nay chúng tôi lại ở đây như lần trước à?"
Hứa Mộng Du quay sang hỏi một nhân viên chương trình.
Người đó lắc đầu:
"Hôm nay sẽ có quy định mới."
"Lại thay đổi luật à? Được thôi."
Hứa Mộng Du nhún vai, đặt vali xuống, rồi quay sang Hạ Tư Lê:
"Muốn ra ngoài đi dạo một chút không?"
"Đi thôi."
Ngôi nhà rất rộng, có hồ bơi, quán bar, phòng karaoke, và cả một khu vườn sau đầy cây xanh. Họ men theo lối đi nhỏ dẫn vào vườn. Những cây hoa mộc đang vào mùa nở rộ, hương thơm dịu dàng lan tỏa khắp không gian.
Trong lúc vẫn chưa cất điện thoại, Hứa Mộng Du tranh thủ gửi tin nhắn cho "Paris không có tuyết":
[Dạo này tôi có thể không online suốt cả ngày. Nếu có gì muốn hỏi, cứ để lại tin nhắn, tôi thấy sẽ trả lời ngay.]
Không ngờ tin nhắn vừa gửi đi, đối phương đã đáp lại ngay lập tức:
[Được.]
Ngay sau đó, một tin nhắn khác đến:
[Hôm nay tôi đã gặp cậu ấy.]
Hứa Mộng Du lập tức phấn khích:
[Ồ! Rồi sao?]
[ Cậu ấy đang đứng ngay trước mặt tôi.]
[Vậy bây giờ bạn có lo lắng không?]
[Một chút.]
[Giữ vững tinh thần! Dù trong lòng có hoảng loạn thế nào, ngoài mặt vẫn phải bình tĩnh.]
"Paris không có tuyết" nhắn lại:
[Tôi cố tình tránh mặt cậu ấy hai ngày qua. Hôm nay gặp lại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.]
[Đúng vậy, cứ nghe theo trái tim, muốn gặp thì gặp thôi. Nhân tiện, người kia là người dị tính hay đồng tính?]
[ Cậu ấy cũng là người đồng tính.]
[Vậy cậu ấy có thích bạn không?]
[Tôi... không chắc chắn.]
[Hiểu rồi. Tôi biết cảm giác đó—chỉ cần người mình thích mỉm cười với mình một lần, ta liền có ảo giác rằng họ cũng có tình cảm với ta. Nhưng bạn có thể thử dò xét một chút.]
[Được.]
Hạ Tư Lê đột nhiên lên tiếng, kéo Hứa Mộng Du ra khỏi cuộc trò chuyện:
"Muốn đọc thư cùng tôi không?"
Anh lấy ra một phong thư từ túi áo gió.
"Hả? Cái này từ đâu ra vậy?"
"Một fan đã đưa cho tôi ở sân bay. Viết cho cả hai chúng ta."
"Thật sao?" Hứa Mộng Du tò mò tiến lại gần.
"Mở ra xem bên trong viết gì đi!"
Hạ Tư Lê ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, mở phong bì, bên trong có hai trang thư viết kín chữ.
Hứa Mộng Du cũng ngồi xuống, bắt đầu đọc to:
"Hai anh, em là fan của hai người! Em đã thích hai anh từ ngày đầu tiên chương trình phát sóng. Ngày nào em cũng theo dõi trực tiếp, em thực sự rất yêu quý hai anh. Em hy vọng hai anh có thể nắm tay nhau thành công. Nếu hai anh không nắm tay, em nhất định sẽ khóc mất!"
Cậu dừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Những dòng sau là dành cho anh, Tiểu Du. Anh hát rất hay! Anh có thể tiếp tục hát không? Em sẽ là fan trung thành của anh. Em chỉ mới biết đến anh qua chương trình tạp kỹ hai năm trước, nhưng anh thực sự rất tuyệt! Những bài hát anh sáng tác cũng rất hay. Thắng hay thua trong một cuộc thi không quyết định giá trị của anh. Em hy vọng anh sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lời bàn tán trên mạng, hãy dũng cảm tiến về phía trước. Em mong anh sẽ ngày càng tỏa sáng!"
Cậu lật sang trang tiếp theo, nhưng đột nhiên khựng lại:
"Trang tiếp theo dành riêng cho anh Hạ. Anh Tiểu Du, đừng đọc, hãy để anh Hạ tự xem."
Hứa Mộng Du nhướn mày, tò mò:
"Sao vậy? Bí mật thế? Sao tôi lại không được xem?"
Hạ Tư Lê im lặng, xoay lá thư lại sao cho chỉ mình anh có thể đọc. Anh mở trang thứ hai ra…
Trên đó, cả một trang giấy chỉ có duy nhất một nội dung được viết kín đặc:
"Bạn thích anh ấy! Bạn thích anh ấy! Bạn thích anh ấy! Bạn thích anh ấy! Bạn thích anh ấy! Bạn thích anh ấy! Bạn thích anh ấy! Bạn thích anh ấy! Bạn thích anh ấy! Bạn thích anh ấy! Bạn thích anh ấy!"
Và dòng cuối cùng, được viết bằng chữ đậm và to hơn tất cả:
"BẠN CHỈ THÍCH ANH ẤY THÔI!!!"
Đồng tử anh co lại, những dòng chữ trước mắt tựa như một câu thần chú lặp đi lặp lại, chiếm trọn tâm trí anh.
Thấy biểu cảm kỳ lạ của Hạ Tư Lê, Hứa Mộng Du tò mò tiến lại gần, cố nhìn vào lá thư:
"Viết gì thế? Để tôi xem nào!"
Hạ Tư Lê giật mình, lập tức che lá thư lại, đôi mắt ánh lên vẻ hoảng hốt:
"Không được xem."
Hứa Mộng Du lập tức nắm lấy tay anh, giả vờ làm nũng:
"Ơ kìa, anh Hạ…"
"Tôi thực sự rất tò mò mà…"
Hạ Tư Lê không đáp, chỉ nhanh chóng gấp lá thư lại, nhét vào phong bì rồi cúi đầu, vẻ mặt cứng rắn:
"Gọi anh thế nào cũng vô ích thôi."
Hứa Mộng Du nheo mắt, cảm thấy thú vị, bèn cười hì hì, giở giọng nịnh nọt:
"Vậy nếu tôi gọi mười lần thì sao?"
"Anh, anh, anh… anh, anh, anh, anh, anh, anh, anh…"
Giọng nói mềm mại, kéo dài, như một con cáo nhỏ tinh nghịch đang cào vào tim anh.
Tai Hạ Tư Lê thoáng đỏ bừng, anh lập tức đứng phắt dậy như thể đang trốn chạy để bảo toàn mạng sống, nhanh chóng nhét phong bì vào túi áo gió rồi sải bước về phía sân trước:
"Hình như phía trước có động tĩnh gì đó, chắc là có khách mời khác đến."