Editor : đến đây mị đổi xưng hô cho nó ngọt như mía lùi nha
Khóe môi Hạ Tư Lê cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp.
Khi anh vừa định quay đi, đột nhiên bị nắm lấy cổ tay. Hạ Tư Lê hơi nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh:
"Anh có muốn hôn lại em không?"
Hứa Mộng Du mím môi, lặng lẽ cúi mắt.
Hạ Tư Lê bật cười, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên gương mặt hồng hào của cậu:
"Ngủ ngon, anh về đây. Sáng mai anh sẽ đến đánh thức em."
Nói xong, anh quay người rời đi.
Hứa Mộng Du nhìn cánh cửa đóng lại, ngồi yên trên ghế, vô thức đưa tay vuốt má mình, lẩm bẩm:
"Hạ Tư Lê… thực sự thích mình sao?"
Cậu ngồi rất lâu mới đi tắm rồi lên giường. Trước khi ngủ, cậu thì thầm:
"Hy vọng sáng mai tỉnh dậy, đây không phải là mơ."
Sáng hôm sau, khi cậu vừa thức dậy và rửa mặt xong, có tiếng gõ cửa vang lên.
Cậu bước ra mở cửa.
Trước mắt cậu, Hạ Tư Lê đang đứng đó với nụ cười rạng rỡ. Từ sau lưng, anh lấy ra một bó hoa hướng dương, đưa tới trước mặt Hứa Mộng Du.
"Chào buổi sáng, tặng hoa cho em."
"?!..."
Hứa Mộng Du sững người, chưa kịp phản ứng.
Hạ Tư Lê cười cười, nhét bó hoa vào tay cậu:
"Anh không biết em thích loài hoa nào, vậy thì mỗi ngày tặng một bó khác nhau nhé?"
"...Hả?"
Ngày nào cũng tặng sao?
Người này… đúng là lãng mạn quá đáng mà!
Hứa Mộng Du cúi đầu nhìn bông hoa hướng dương vàng rực trong tay, khóe môi bất giác cong lên:
"Em rất thích nó. Cảm ơn anh!"
Nói xong, cậu vội vàng đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, trái tim đập thình thịch.
Chuyện tối qua… không phải là mơ.
Hạ Tư Lê thực sự đang theo đuổi cậu.
Thật khó tin!
Hứa Mộng Du chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như thế này—người cậu thầm thích cũng là người đồng tính, hơn nữa còn chủ động bày tỏ tình cảm với cậu.
Anh ấy đã "cong" từ khi nào? Sao lại đột nhiên thay đổi vậy? Bắt đầu thích mình từ lúc nào chứ?
Một loạt câu hỏi cứ xoay mòng mòng trong đầu, khiến cậu rơi vào trạng thái bối rối.
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp đã mở.
Hứa Mộng Du tìm một chiếc bình, đổ đầy nước, cắm hoa hướng dương vào, rồi đặt nó lên bệ cửa sổ nơi ánh nắng chiếu vào.
Bình luận nhanh chóng tràn ngập màn hình:
[Chúng tôi đến rồi!]
[Vợ ơi, anh đến đây! ]
[Tôi vẫn chưa xem đủ buổi phát sóng hôm qua. Bao giờ mới có phần tiếp theo?]
[Khoan đã, mấy bông hoa này từ đâu ra vậy? Tiểu Du mua hoa vào sáng sớm à?]
Sau khi xuống lầu và ngồi vào bàn ăn sáng, Hạ Tư Lê chậm rãi mở miệng:
"Em đã cắm hoa hướng dương vào nước chưa?"
"Ừ, em đặt nó trên bệ cửa sổ."
Bình luận nhanh chóng xuất hiện:
[Cái gì? Anh Lê biết về hoa sao? Có khi nào chính anh ấy đã mua nó không?]
[Này này! Là anh ấy tặng tôi đấy!]
[Trời ạ, thật lãng mạn!]
[Dù sao thì anh ấy cũng đã đến Paris mà!]
Hạ Tư Lê mỉm cười, hỏi:
"Hôm nay em có kế hoạch gì không?"
Hứa Mộng Du suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Em định xin tổ chương trình nghỉ nửa ngày để ra ngoài giải quyết một số việc."
"Vậy thì anh sẽ đi cùng em. Dù sao anh cũng không có việc gì làm."
Hôm nay không có nhiệm vụ cụ thể, hai nhóm người đi hôm trước vẫn chưa trở lại, nên những người còn lại trong biệt thự có thể tự do sắp xếp thời gian.
Hứa Mộng Du thoáng ngạc nhiên:
"Hả? Anh đi cùng em sao?"
"Chúng ta cùng nhau xin nghỉ đi."
Hạ Tư Lê không chờ đợi mà kéo cậu dậy, dẫn thẳng đến phòng làm việc của đoàn chương trình.
"Nhưng phí thông báo sẽ bị khấu trừ..."
"Không sao, anh không quan t@m đến chút tiền nhỏ này."
Đạo diễn vừa thấy Hạ Tư Lê bước vào liền vội vàng đứng dậy, tươi cười chào đón:
"Anh Hạ..."
Nhìn thấy Hứa Mộng Du đi sau lưng anh, đạo diễn lập tức đổi giọng:
"Anh Hạ, tôi có thể giúp gì cho anh?"
"Chúng tôi muốn xin nghỉ nửa ngày."
"Xin nghỉ? Được thôi, không vấn đề gì. Hai anh định đi đâu? Có cần xe của đoàn sản xuất không?"
Hứa Mộng Du bất ngờ trước thái độ dễ dàng của đạo diễn. Không chỉ lập tức đồng ý mà còn chủ động đề nghị xe.
Cậu bước lên trước, nói nghiêm túc:
"Về khoản phí thông báo, đạo diễn cứ khấu trừ theo đúng thời gian nghỉ phép."
Đạo diễn lập tức cười xua tay:
"Khấu trừ gì chứ? Chỉ nghỉ nửa ngày thôi mà! Không sao đâu, cứ đi thoải mái, không bị trừ tiền đâu."
Hứa Mộng Du mỉm cười:
"Vậy thì… cảm ơn đạo diễn Vương."
Hạ Tư Lê nói thêm:
"Cho chúng tôi mượn một chiếc xe là được, không cần tài xế."
Đạo diễn gật đầu ngay:
"Không vấn đề gì!"
Vương Hạo nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, phó giám đốc đứng bên cạnh cười nói:
"Họ xin nghỉ phép để đi Cục Dân Chính sao?"
"Hả?"
Bên ngoài biệt thự, Hứa Mộng Du đi bên cạnh Hạ Tư Lê, khẽ lẩm bẩm:
"Hôm nay đạo diễn Vương hào phóng thật."
Hạ Tư Lê bật cười:
"Chúng ta mang lại rất nhiều lượt xem cho chương trình của anh ta, tất nhiên anh ta phải hào phóng rồi."
Một nhân viên dẫn hai người đến chỗ đậu xe, trao chìa khóa cho Hạ Tư Lê:
"Hai anh có thể dùng chiếc xe này."
Hạ Tư Lê mở cửa xe, lịch thiệp nói:
"Lên xe đi."
Hứa Mộng Du hơi cúi người bước vào, khẽ nói:
"Cảm ơn."
Hạ Tư Lê đóng cửa xe, vòng sang phía bên kia, ngồi vào ghế lái. Vừa thắt dây an toàn, anh bất ngờ nghiêng người về phía Hứa Mộng Du, gương mặt tuấn tú áp sát lại gần.
Hứa Mộng Du ngẩn ra, tim khẽ loạn nhịp, vô thức nghĩ rằng anh sắp hôn mình.
Nhưng Hạ Tư Lê chỉ giơ tay, kéo dây an toàn bên cạnh và cài giúp cậu. Sau đó, anh hất cằm, giọng điệu cưng chiều:
"Đang nghĩ vẩn vơ gì thế? Ngay cả dây an toàn cũng quên thắt."
"Em..."
Hứa Mộng Du cúi đầu, xoa nhẹ trán. Hôm nay tâm trạng cậu thực sự có chút kỳ lạ.
Hạ Tư Lê hỏi:
"Em định đi đâu?"
"Đến toà nhà Cửu Đô."
Hạ Tư Lê mở hệ thống định vị, thiết lập tuyến đường, sau đó khởi động xe rời đi.
"Đến đó làm gì?"
"Có một dự án game muốn em viết bài hát chủ đề cho họ, nên em cần đến ký hợp đồng."
Hạ Tư Lê tò mò:
"Trò chơi gì?"
"Cuộc sống như một giấc mơ."
Hạ Tư Lê chưa từng nghe qua, liền hỏi:
"Trò này có hay không? Em từng chơi chưa?"
"Cũng khá thú vị. Người chơi có thể bước vào nhiều thế giới khác nhau, giải đố và khám phá những câu chuyện đa dạng. Lần này họ tổ chức sự kiện Giáng sinh nên muốn có một bài hát phù hợp với không khí lễ hội."
"Vậy thì tải giúp anh một bản luôn đi."
Hạ Tư Lê lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa cho cậu. "Mật khẩu là 0822."
"?"
Hứa Mộng Du cầm lấy điện thoại, thoáng ngây người. Sao Hạ Tư Lê lại thản nhiên nói mật khẩu của mình như vậy?
Thấy cậu nghi hoặc, Hạ Tư Lê mỉm cười giải thích:
"Đó là ngày anh giành chiến thắng trong cuộc thi violin đầu tiên."
"Ồ... Anh vẫn còn chơi game sao?"
"Không nhiều lắm. Nhưng anh muốn chơi cùng em."
Hứa Mộng Du bật cười:
"Nhưng trò này là game chơi đơn, không có chế độ nhiều người chơi, mà cũng không thực sự phù hợp với anh đâu."
Hạ Tư Lê điều khiển vô lăng, nhướn mày hỏi:
"Tại sao?"
"Nó không phải kiểu game truyền thống với hệ thống thăng cấp hay chiến đấu với quái vật."
"Dù sao thì nó cũng không hợp với anh."
Nói xong, cậu nhét lại điện thoại vào túi áo khoác của Hạ Tư Lê.
Hạ Tư Lê liếc nhìn cậu, ánh mắt có chút bất mãn, nhưng cũng không nói thêm gì.
Sau khoảng nửa giờ lái xe, họ đến tòa nhà Cửu Đô. Xe dừng lại ở tầng hầm, đã có người chờ sẵn để đón họ.
Đó là một cô gái trẻ, có vẻ như vừa tốt nghiệp không lâu. Nhìn thấy hai người cùng nhau bước ra từ xe, cô ấy sửng sốt, che miệng ngạc nhiên:
"Tiểu Du? Savion? Chào hai anh!"
"Xin chào"
Hứa Mộng Du nở nụ cười chào lại.
Cô gái vẫn chưa hết bất ngờ:
"Không ngờ Savion cũng đi cùng..."
Hứa Mộng Du nhẹ nhàng đáp:
"Không có việc gì làm nên ra ngoài đi dạo một chút."
"Xin mời hai anh theo tôi lên tầng bảy. Đó là nơi làm việc của đội quảng bá cho 'Cuộc sống như mơ'."
Vừa bước ra khỏi thang máy, cả văn phòng bỗng trở nên náo nhiệt.
"Tiểu Du! Là Tiểu Du kìa!"
"Aaaaaa! Hạ Ca và Tiểu Du cùng đến đây!"
"Chuyện này giống như trong mơ vậy! Đi làm mà có bạn trai đi cùng, tôi ghen tị quá!"
"Không ngờ họ thực sự mời được Tiểu Du đến. Trước đây tôi cứ nghĩ chỉ là lời đồn thôi."
Một cô gái phấn khích chạy tới, chìa ra cuốn sổ tay cùng cây bút:
"Tiểu Du, có thể cho em xin chữ ký không?"
Hứa Mộng Du mỉm cười, nhận lấy sổ tay và bút, ký một chữ ký nhỏ xinh.
Cô gái lại ngượng ngùng nhìn sang Hạ Tư Lê:
"Hạ Ca, anh có thể ký giúp em một cái không? Ký bên cạnh Tiểu Du nha! Em là fan CP của hai anh đó!"
Hạ Tư Lê nhướng mày, cầm lấy bút, kiêu ngạo ký tên ngay sát chữ ký của Hứa Mộng Du.
"Tôi cũng muốn một cái! Tôi cũng muốn ký tên đôi!"
Thấy vậy, những người khác cũng lập tức ùa lên.
Hứa Mộng Du giơ tay ra hiệu:
"Mọi người đừng vội, tôi phải gặp giám đốc trước. Xong việc, tôi sẽ từ từ ký cho từng người, được không?"
"Được ạ! Tiểu Du nhớ đấy nhé!"
Vì hợp đồng liên quan đến các chi tiết bí mật của trò chơi, Hạ Tư Lê không thể vào cùng. Hứa Mộng Du một mình bước vào phòng họp để thảo luận với giám đốc bên kia.
"Xin chào anh Hứa, cảm ơn anh đã nhận lời mời của chúng tôi. Tôi tin rằng anh đã xem qua tài liệu quảng bá trò chơi. Lần này, để chào đón Giáng sinh, chúng tôi muốn một bài hát phù hợp với chủ đề này và phong cách của trò chơi. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, công ty tin rằng anh là người phù hợp nhất để sáng tác bài hát chủ đề. Đây là hợp đồng, anh có thể xem qua."
Hứa Mộng Du nhận lấy hợp đồng, đọc kỹ từng điều khoản. Sau khi xem xong, cậu gật đầu:
"Cảm ơn đã tin tưởng tôi. Tôi không có vấn đề gì với hợp đồng. Tôi sẽ cố gắng hết sức hoàn thành bài hát này. Khi bản demo hoàn tất, tôi sẽ gửi ngay cho công ty."
"Tuyệt vời. Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"
"Rất mong được làm việc cùng mọi người!"
Mọi việc diễn ra suôn sẻ. Sau khi ký hợp đồng, Hứa Mộng Du nhanh chóng đi tìm Hạ Tư Lê.
Anh đang ngồi trong phòng chờ riêng, trước mặt là một máy chơi game có màn hình lớn hơn cả iPad. Hạ Tư Lê đang tập trung vào trò chơi, trên màn hình là một nhân vật nam đẹp trai trong trang phục cổ trang, nửa thân trên để trần, lộ ra cơ bắp săn chắc.
Hạ Tư Lê ngước lên, hỏi:
"Đây là trò chơi em đang chơi à?"
Hứa Mộng Du hơi xấu hổ, như thể bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám, gãi đầu giải thích:
"Em không chơi nhiều đâu. Chỉ là cần lấy cảm hứng viết bài hát nên mới thử. Trò chơi này có một nhánh tình cảm, và cảnh anh thấy chỉ là một phần trong đó thôi."
Hạ Tư Lê nhướn mày:
"Ồ? Lấy cảm hứng sao? Lấy cảm hứng bằng cách ngắm nhìn đàn ông đẹp trai nửa thân trần?"
"Không phải thế!"
Hứa Mộng Du vội vàng thanh minh.
"Thiết kế như vậy là để thu hút người chơi. Giờ có nhiều game theo phong cách này lắm mà!"
Cậu kéo tay Hạ Tư Lê:
"Đi thôi, đừng nhìn nữa."
Hạ Tư Lê bật cười, nhưng vẫn bị kéo đi.
Khi ra đến cửa, Hứa Mộng Du đột nhiên ngẩng đầu, chu môi làm nũng:
"Anh ơi, em đói rồi. Đi ăn nha?"
Hạ Tư Lê ngay lập tức bị dáng vẻ này đánh gục, xoa đầu cậu cưng chiều:
"Được rồi, đi ăn thôi."
Bên ngoài, một nhóm người vẫn đang háo hức chờ xin chữ ký. Hứa Mộng Du bước tới, mỉm cười trấn an:
"Đừng vội, mọi người cứ lần lượt tới nhé."
Trong lúc ký tặng, một nhân viên đưa cho họ hai chai nước. Hứa Mộng Du định cầm lấy thì Hạ Tư Lê đã nhanh tay hơn, mở nắp chai rồi đưa cho cậu.
Hứa Mộng Du:
"???"
Mọi người xung quanh đồng loạt “Ồ~~~!”đầy ẩn ý.
"Anh Hạ, anh đúng là chu đáo quá!"
"Tiểu Du chắc chắn rất hạnh phúc khi có anh ở bên!"
Hứa Mộng Du ho khan một tiếng, cảm thấy lời họ nói thật có lý. Đúng là Hạ Tư Lê rất giỏi trong việc chăm sóc người khác!
Sau khi ký xong, một cô gái hào hứng giơ điện thoại lên:
"Chúng ta có thể chụp ảnh chung không? Tôi thực sự rất thích hai người!"
"Được thôi, không vấn đề gì."
Hứa Mộng Du quay sang hỏi Hạ Tư Lê:
"Anh thấy ổn chứ?"
Hạ Tư Lê không nói gì, chỉ đưa cánh tay dài của mình ra, khoác lên vai cậu, kéo cậu vào lòng rồi mỉm cười:
"Lại đây nào, chụp chung với anh."
Cô gái kia vui sướng đứng cạnh Hứa Mộng Du, tạo dáng tay hình trái tim, còn đồng nghiệp phía đối diện nhanh chóng giúp họ ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này.
Thấy có thể chụp ảnh, những người khác cũng hào hứng muốn tham gia một bức ảnh tập thể. Nhưng trước khi họ kịp tiến lên, Hạ Tư Lê đã bước tới, nhẹ nhàng chặn lại, mỉm cười nói:
"Xin lỗi nhé, Tiểu Du của chúng ta cần đi ăn cơm rồi."
Nói xong, anh nắm tay Hứa Mộng Du, kéo đi thẳng.
Mọi người: "???"
"Trời ơi! Dễ thương quá mức chịu đựng!!!"
"Anh ấy vừa nói... 'Tiểu Du của chúng ta' sao?!"
"Ahhh! Tôi no căng với ‘cẩu lương’ rồi! Không cần ăn trưa nữa luôn!"
Hai người xuống lầu, đi đến bãi đỗ xe. Hạ Tư Lê hỏi:
"Em muốn ăn gì?"
Ngồi vào xe, Hứa Mộng Du lấy điện thoại ra, mở bản đồ:
"Để em xem quanh đây có gì ngon không nhé."
Một lát sau, cậu giơ màn hình lên:
"Anh có muốn ăn lẩu không? Nhà hàng này có phòng riêng đấy."
"Được thôi."
Hạ Tư Lê lái xe đến nhà hàng. Khi vừa ngồi xuống, Hứa Mộng Du đã thấy anh nhanh nhẹn lau bát, rót trà giúp mình, động tác thành thạo như đã làm vô số lần.
Cậu có chút ngại ngùng, cầm tách trà ấm bằng cả hai tay, cúi đầu nhấp một ngụm, rồi ngước lên nhìn Hạ Tư Lê.
Ánh mắt cậu dừng lại thật lâu, không rời đi.
Hạ Tư Lê đặt điện thoại xuống, nhướng mày:
"Sao thế? Trên mặt anh có gì à?"
Hứa Mộng Du khẽ lắc đầu.
Hạ Tư Lê chống cằm bằng tay phải, ánh mắt chăm chú dừng trên người cậu, chậm rãi hỏi:
"Tiểu Du, em đang nhìn cái gì thế?"
"Không, không có gì... Em chỉ nhìn linh tinh thôi!"
Đúng lúc đó, người phục vụ mở cửa, mang nồi lẩu nóng hổi vào. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, tận hưởng bữa ăn trọn vẹn. Sau khi đã no nê, Hạ Tư Lê bất chợt lên tiếng:
"Muốn đi xem phim không?"
"Xem phim á? Nhưng chúng ta không nên quay về sao?"*
"Không sao đâu, anh sẽ xin đạo diễn nghỉ nửa ngày."
"???"
Hạ Tư Lê nghiêng đầu nhìn cậu:
"Vậy em có muốn đi không?"
Hứa Mộng Du do dự một chút, rồi nói:
"Em.. em cũng có thể đi. Anh muốn xem gì?"
Hạ Tư Lê khẽ cười:
"Lần trước bộ phim kia em vẫn chưa xem xong, có muốn xem lại không?"
"Hả?"
Hứa Mộng Du lập tức cảnh giác. Lần trước xem phim cùng nhau, chẳng bao lâu sau Hạ Tư Lê đột nhiên "bẻ cong". Nhanh như vậy, cậu thực sự lo lắng không biết có phải do bộ phim đó k1ch thích quá mạnh hay không.
Nghiêm túc nắm chặt tay, cậu nhìn thẳng vào Hạ Tư Lê, hỏi:
"Thành thật nói cho em biết, anh phát hiện mình là người đồng tính từ khi nào?"
Hạ Tư Lê bình thản đáp:
"Cách đây không lâu."
"Vậy... anh chấp nhận chuyện đó một cách bình tĩnh vậy sao?"
Mọi thứ diễn ra quá trơn tru, thậm chí không có chút phản kháng nào. Hoặc có thể... anh ấy đã che giấu từ lâu rồi.
Hạ Tư Lê luôn là người giỏi kiềm chế cảm xúc. Có lẽ anh ấy đã giả vờ suốt cả ngày, hoặc cũng có thể—giờ phút này vẫn chỉ đang giả vờ mà thôi.
Hạ Tư Lê khẽ cúi mắt, bàn tay siết chặt, giọng trầm thấp:
"Được rồi, Anh không thể lừa dối bản thân thêm nữa."
Ngón tay của Hứa Mộng Du khẽ run.
Cảm xúc trong lòng cậu rối bời. Cậu hiểu rằng, đối với một người từng là dị tính, để thừa nhận sự thay đổi trong cảm xúc và xu hướng của mình là điều không hề dễ dàng. Đó là một sự dũng cảm rất lớn.
Cậu nở nụ cười nhẹ, giọng nói đầy sự dịu dàng:
"Vậy chúng ta đi xem phim đi. Nhưng nếu anh cảm thấy không thoải mái trong lúc xem, nhất định phải nói với em, đừng cố chịu đựng."
Hạ Tư Lê ngước lên nhìn cậu, đôi mắt bình tĩnh nhưng sâu thẳm:
"Được, anh nghe lời em ."
Hai người lái xe đến một rạp chiếu phim gần đó. Buổi trưa khách không nhiều, trong phòng chiếu chỉ có lác đác hơn mười người.
Họ chọn một hàng ghế ở phía sau, nơi chỉ có hai người ngồi cạnh nhau. Cảm giác giống như một buổi chiếu phim riêng tư.
Lần trước, họ chỉ xem được khoảng hai phần ba bộ phim, chẳng ai biết đoạn kết thế nào. Lần này, Hạ Tư Lê dường như rất bình tĩnh. Hứa Mộng Du lén nhìn anh một cái rồi nhắc nhở:
"Nếu anh cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói với em."
"Ừm."
Ánh sáng trong rạp dần tắt, bóng tối bao trùm cả không gian, chỉ còn ánh sáng từ màn hình lớn phía trước.
Xem lại lần hai, cảm giác hoàn toàn khác. Sau khi biết cả hai nhân vật chính đều thầm yêu nhau, từng chi tiết trước đó bỗng trở thành những gợi ý tinh tế, khiến cảm xúc càng sâu lắng hơn.
Hứa Mộng Du chăm chú theo dõi. Đến khi hai nhân vật chính cuối cùng cũng nắm tay nhau, cậu bất giác khẽ "Ồ" một tiếng.
Bỗng nhiên,cậu cảm nhận được một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay mình, lướt qua khẽ khàng như đang thăm dò.
Ngón tay đó chạm vào rồi dừng lại một thoáng, như để thử phản ứng của cậu. Sau khi thấy cậu không rút tay lại, nó dần dần trượt vào giữa các ngón tay cậu, chậm rãi đan vào.
"?! "