Chương Trình Hẹn Hò Đổ Vỡ Nhưng Lại Khiến Trai Thẳng Đổ Gục

Chương 73

Hai người cùng nhau xuống lầu, bước ra sân nơi bữa tiệc đang diễn ra. Vừa nhìn thấy họ, mọi người lập tức trêu chọc: 

 

"Tiểu Du, cậu thật sự không thể rời xa Hạ Tư Lê được sao? Anh ấy chỉ nghỉ một ngày mà cậu đã nhớ đến mức chạy vội đi tìm thế này à?" 

 

"Đúng đó! Lúc nãy em chạy nhanh quá, làm anh tưởng có chuyện gì xảy ra. Suýt nữa thì giật cả mình!" 

 

Lâm Thư Thấm cười cười, tiến đến vỗ vai Hứa Mộng Du: 

 

"Đừng lo, Hạ Tư Lê sẽ không chạy mất đâu. Nếu hắn dám trốn, tôi nhất định sẽ dẫn cậu đi tìm. Dù hắn có chạy sang tận Pháp, tôi cũng có cách lôi hắn về cho cậu!" 

 

Hứa Mộng Du nghe vậy, chỉ biết đỏ mặt, không biết nên phản bác thế nào. 

 

Lúc này, Lương Thành tò mò hỏi: 

 

"Phải rồi, Hạ Tư Lê, hôm nay cậu đã đi đâu thế?" 

 

Hạ Tư Lê chỉ nhướng mày, nở nụ cười bí ẩn quen thuộc: 

 

"Bí mật." 

 

Mọi người ồ lên, nhưng cũng không ai ép hỏi thêm. Đúng lúc này, đạo diễn Vương Hạo bước lên sân khấu, cầm micro thông báo: 

 

"Ngày mai là Ngày nắm tay. Đêm nay là đêm cuối cùng của chương trình, hãy tận hưởng bữa tiệc này theo cách của mình!" 

 

Ông dừng lại một chút, rồi tiếp tục: 

 

"Tôi cũng muốn nhắc nhở mọi người rằng, theo luật chơi của chương trình, nếu một thợ săn tiền thưởng có thể nắm tay thành công với một hiệp sĩ hộ vệ, họ sẽ nhận được một phần thưởng lớn bí ẩn từ nhà tài trợ chính của chúng ta—Công ty Dilan!" 

 

Tiếng xì xào nổi lên khắp nơi, không khí bữa tiệc càng thêm náo nhiệt. 

 

"Đêm nay là cơ hội cuối cùng! Nào, các thợ săn, hãy thể hiện hết mình đi!"

 

Bạch Thanh Hoan giơ tay hỏi: 

 

"Giải thưởng lớn bí ẩn này rốt cuộc là gì?"

 

Đạo diễn Vương Hạo chỉ mỉm cười, đáp lại bằng giọng điệu quen thuộc: 

 

"Đó là bí mật." 

 

Hàn Dịch nghe vậy liền lên tiếng: 

 

"Dựa theo các mùa trước của chương trình, giải thưởng lớn chắc chắn rất hậu hĩnh."

 

Vương Hạo gật đầu, bổ sung thêm: 

 

"Và không chỉ các thợ săn, ngay cả những hiệp sĩ hộ vệ nếu nắm tay thành công cũng sẽ nhận được chuyến du lịch miễn phí bảy ngày tới Tam Á, do Dilan tài trợ."

 

Mắt Toa Toa lập tức sáng rực: 

 

"Wow! Nhà tài trợ thật hào phóng!"

 

Đạo diễn tiếp tục thông báo: 

 

"Còn một chuyện rất quan trọng nữa—tối nay sẽ có cơ hội đổi danh tính. Nhưng chỉ có một cơ hội duy nhất. Xin hãy cân nhắc thật kỹ. Phòng bí mật sẽ mở vào lúc chín giờ. Nếu ai muốn thay đổi danh tính, hãy đến đó một mình để đưa ra quyết định." 

 

Cố Diệc Nhiên nghe xong, hứng thú chắp tay: 

 

"Có cơ hội đổi danh tính sao? Nghe có vẻ thú vị đấy."

 

Tuyết Văn đứng cạnh anh, cười cười hỏi: 

 

"Sao anh không chủ động hơn chút nữa?"

 

"Ai nói tôi không nỗ lực?" 

 

Cố Diệc Nhiên cười nhạt, sau đó nâng ly champagne bước đến trước mặt Hứa Mộng Du, cụng nhẹ ly với cậu: 

 

"Chỉ mới một ngày không thấy Hạ Tư Lê, mà cậu đã như mất hồn rồi."

 

Hứa Mộng Du chỉ mỉm cười, nhấp một ngụm champagne mà không phản bác. 

 

Cố Diệc Nhiên thoáng quan sát biểu cảm của cậu rồi bất chợt nói: 

 

"Tối nay có thể ra ngoài với tôi một lát không? Tôi muốn nghe toàn bộ câu chuyện đằng sau bài hát *Nhớ anh* của cậu. Câu chuyện về sự hối tiếc."

 

"Cậu biết không? Tôi chọn bài hát của cậu vì nó dễ chạm đến cảm xúc của mọi người. Ai cũng có một người để nhớ thương, và tôi cũng vậy. Vì vậy, tôi thực sự muốn biết toàn bộ câu chuyện đằng sau bài hát này."

 

Hứa Mộng Du do dự một chút, rồi nhẹ giọng đáp: 

 

"Được." 

 

Bình luận trực tiếp nổ ra:

 

[Aaaaa, tôi cũng muốn nghe! Đưa tôi đi cùng với!!!]

 

[Anh Cố, xin hãy mang theo tôi! Nhưng làm ơn, đừng trèo lên mái nhà mà không có máy ảnh nữa!]

 

[Hóng quá! Chúng ta đều muốn biết câu chuyện thật sự đằng sau bài hát này!]

 

[Hahahaha, ánh mắt anh Lê sắp bốc khói rồi! Anh ấy đang ghen tị sao?] 

 

Cố Diệc Nhiên khẽ nghiêng đầu nói nhỏ với Hứa Mộng Du: 

 

"Tiểu Du, Hạ Tư Lê đang nhìn chằm chằm vào chúng ta đấy."

 

"Ừm…" 

 

Không cần anh ta nhắc, Hứa Mộng Du cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như thiêu đốt của Hạ Tư Lê đã dán chặt vào họ ngay từ khoảnh khắc cuộc trò chuyện bắt đầu. 

 

Cố Diệc Nhiên làm bộ sợ hãi, trêu đùa: 

 

"Cậu không biết đâu, tôi sợ nửa đêm anh ta sẽ lén mò vào phòng và đâm tôi một nhát lúc tôi đang ngủ mất thôi." 

 

"Hả?"

 

"Ồ, anh ghen tị quá rồi đấy. Sau này anh sẽ khổ lắm cho xem."

 

"?"

 

Đạo diễn bước lên sân khấu, cầm micro tuyên bố: 

 

"Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lễ hội đêm nay! Trên tay tôi có năm bông hoa. Hãy cầm lấy một bông và mời vị khách mà bạn yêu thích nhất khiêu vũ cùng mình." 

 

Lời vừa dứt, Hạ Tư Lê đã cầm một đóa hoa, bước thẳng đến trước mặt Hứa Mộng Du: 

 

"Tiểu Du,  có thể mời em nhảy một điệu không?" 

 

Hứa Mộng Du nhận lấy hoa, hơi ngập ngừng: 

 

"Được, nhưng em nhảy không giỏi lắm đâu." 

 

"Không sao, anh sẽ dẫn dắt em."

 

Họ nhanh chóng trở thành cặp đôi đầu tiên ghép đôi thành công. 

 

Hạ Tư Lê tiến lên một bước, vòng tay qua eo Hứa Mộng Du, mắt nhìn thẳng vào cậu, giọng điệu mang chút dò xét: 

 

"Hôm nay lúc anh đi vắng, có ai tìm em không? Em… không hẹn hò với ai đấy chứ?" 

 

Nhớ lại lời nói đùa của Cố Diệc Nhiên khi nãy, Hứa Mộng Du lập tức nhận ra Hạ Tư Lê quả thật rất ghen. 

 

Cậu khẽ cười, ánh mắt lấp lánh: 

 

"Em có tìm anh ấy, nhưng không phải để hẹn hò. Chúng em chỉ thảo luận về âm nhạc thôi."

 

Hạ Tư Lê nheo mắt, giọng điệu đầy ẩn ý: 

 

"Vậy tối nay thảo luận về diễn xuất với anh nhé."

 

"Hả?"

 

"Anh nói là... chúng ta hãy đi đóng bộ phim đó đi." 

 

"Hả???" 

 

Hứa Mộng Du trợn tròn mắt, hoàn toàn bất ngờ. 

 

"Khoan, ý anh là gì? Anh muốn đóng bộ phim đó thật sao? Anh điên rồi à?!"

 

Hạ Tư Lê nhún vai, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: 

 

"Anh đã đọc xong kịch bản rồi. Cảm thấy nó khá phù hợp với cả hai chúng ta. Chúng ta có thể thử xem." 

 

Hứa Mộng Du nhìn anh đầy hoài nghi. 

 

Hạ Tư Lê… rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Anh ấy thực sự muốn đóng một bộ phim đồng tính cùng mình sao?!

 

"Hơn nữa, em không muốn quay lại thời trung học sao?"

 

Lời nói của Hạ Tư Lê như đánh trúng vào sâu trong lòng Hứa Mộng Du. 

 

Dĩ nhiên là cậu muốn. 

 

[Gọi ngay đạo diễn Lương! Nhanh lên! Hạ Tư Lê nói muốn quay phim của anh ấy kìa!] 

 

[Có ai còn nhớ lúc đầu anh ta nói gì không? "Không đóng!" Cái này đúng là vả mặt mà!]

 

[Mong chờ quá! Dù chương trình hẹn hò kết thúc, tôi vẫn có thể tiếp tục ăn "kẹo" của họ sao?]

 

[Tiểu Du, hứa với anh ấy đi! Nhất định chúng ta sẽ đến rạp chiếu phim ủng hộ các anh!]

 

Điệu nhảy dần đến đoạn cuối, Hạ Tư Lê bất ngờ cúi xuống, ghé sát vào tai Hứa Mộng Du, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: 

 

"Sao rồi? Có cảm động không? Có muốn thử không?" 

 

Hứa Mộng Du chần chừ: 

 

"Nhưng… cả hai chúng ta đều chưa từng diễn xuất." 

 

Trước đây, cậu chưa từng nghĩ đến việc sẽ đóng phim, cũng không tin mình có năng khiếu diễn xuất. Nhưng những lời Hạ Tư Lê vừa nói thực sự khiến cậu cảm thấy rung động. 

 

Hạ Tư Lê nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng: 

 

"Vậy thì chúng ta càng phải luyện tập nhiều hơn." 

 

Hứa Mộng Du nhìn anh,hỏi: 

 

"Anh không định quay lại làm việc sao?" 

 

"Có chứ, lịch trình của anh khá linh hoạt. Anh vẫn có thể vừa quay phim vừa vẽ tranh để tìm cảm hứng."

 

Dù vậy, Hứa Mộng Du vẫn không hiểu tại sao Hạ Tư Lê lại đột nhiên muốn đóng bộ phim này. Cậu ngập ngừng hỏi: 

 

"Tại sao anh lại muốn đóng phim?"

 

Hạ Tư Lê nghiêng đầu, mỉm cười đầy ẩn ý: 

 

"Có lẽ...anh lại yêu một chiếc xe khác rồi." 

 

"???"

 

Lúc này, tiếng nhạc dừng lại, điệu nhảy cũng kết thúc. 

 

Hạ Tư Lê vẫn có chút luyến tiếc, khẽ mỉm cười:

 

"Lần sau chúng ta lại nhảy nhé, Tiểu Du." 

 

Nhưng Hứa Mộng Du không trả lời, chỉ bất ngờ nắm tay anh, kéo thẳng ra khu vườn phía sau, nơi không có camera. 

 

"Hạ Tư Lê, anh phải tiêu tiền một cách lý trí. Nếu anh cứ làm vậy, sau này vợ anh cũng sẽ mắng anh." 

 

Hạ Tư Lê lập tức bày ra vẻ mặt ấm ức, giọng điệu như một chú cún nhỏ bị oan: 

 

"Anh đã nói rồi mà."

 

"?" 

 

Vợ anh là ai? 

 

Hứa Mộng Du trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: 

 

"Thứ nhất, thích xe là tốt, nhưng anh mới mua xe cách đây vài ngày mà? Sao tự nhiên lại đổi ý nhanh thế?" 

 

"Thứ hai, ngành giải trí không đơn giản như anh nghĩ đâu. Nó giống như một vũng nước sâu, bước vào rồi thì sau này sẽ rất khó thoát ra."

 

Cậu thực sự không muốn Hạ Tư Lê dấn thân vào giới giải trí. Thế giới này quá phức tạp và nguy hiểm. Tốt nhất là sau khi chương trình kết thúc, anh có thể từ từ biến mất khỏi ánh đèn sân khấu, trở lại cuộc sống bình thường, không cần vướng vào thị phi. 

 

Hạ Tư Lê nhìn ánh mắt lo lắng của cậu, bất giác giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt má cậu, cười dịu dàng: 

 

"Nhóc ngốc, nếu anh muốn, anh chắc chắn có thể rời khỏi đó bất cứ lúc nào." 

 

Anh nhìn sâu vào mắt Hứa Mộng Du, chậm rãi nói tiếp: 

 

"Hơn nữa, anh không phải vì muốn vào giới giải trí. Anh chỉ muốn cùng em quay bộ phim đó thôi. Đôi khi anh tự hỏi, nếu bảy năm trước anh không ra nước ngoài… thì chúng ta sẽ như thế nào?"

 

Trong mắt Hứa Mộng Du thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

 

Hạ Tư Lê tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy cậu giọng nói trầm ấm: 

 

"Nếu em không cho anh mua xe, anh sẽ không mua nữa. Dù sao thì sau này mọi thứ trong nhà đều do em quản, anh sẽ đưa hết tiền cho em. Anh hứa sẽ không tiêu xài linh tinh."

 

Hứa Mộng Du sững sờ. 

 

"Ý em không phải vậy."

 

Cậu vội giải thích.

 

"Nếu anh thích thì cứ mua, em chỉ muốn nhắc anh chi tiêu hợp lý thôi, không phải là không cho phép. Em chỉ không muốn anh bước vào giới giải trí chỉ vì muốn mua xe. Em sợ sau này anh sẽ hối hận." 

 

Hạ Tư Lê bật cười, ánh mắt đầy cưng chiều: 

 

"Thật ra, anh muốn mua xe để tặng Tiểu Du của anh."

 

"Hả?" 

 

Hứa Mộng Du hơi bối rối, vội vàng nói:

 

"Không cần đâu, em có thể tự mua được."

 

Nhưng rồi cậu ngập ngừng,

 

"Ừm... mà thật ra, em vẫn chưa thi lấy bằng lái xe." 

 

Hạ Tư Lê khẽ buông cậu ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười trêu chọc: 

 

"Thật sao? Vậy thì em phải cố gắng lên đấy." 

 

"Ừm!"

 

Đúng lúc này, giọng đạo diễn vang lên từ hệ thống loa: 

 

"Căn phòng bí mật đã mở. Các vị khách, xin hãy đến căn phòng bí mật từng người một." 

 

Hứa Mộng Du hít một hơi sâu, quay sang nói:

 

"Chúng ta ra ngoài thôi." 

 

[Ahhhhh! Tôi thực sự mong chờ phần này, không biết ai sẽ chọn hoán đổi danh tính đây! ]

 

[Các chị em, Weibo chính thức đã mở cuộc bỏ phiếu! Mọi người đã bình chọn chưa? Nếu đoán đúng ba hiệp sĩ bảo vệ, bạn sẽ có cơ hội nhận được giải thưởng!]

 

[Tôi đã bỏ phiếu rồi Tôi chọn Toa Toa,  Thấm Thấm và Tiểu Du]

 

[Chị ơi, em chỉ khác chị một người thôi! Em chọn Toa Toa , Lê ca và Tiểu Du.]

 

[Tôi cũng chọn anh Lê. Ban đầu tưởng anh ấy chỉ là chiêu trò của chương trình, nhưng giờ tôi nghĩ anh ấy thực sự là người si tình.] 

 

[Không, không, không, tôi không nghĩ vậy. Nhìn cách anh ấy câu cá kìa, chắc chắn anh ấy là thợ săn.]

 

Lần lượt, các khách mời tiến vào phòng bí mật. 

 

Hứa Mộng Du là người đầu tiên, cậu không thể chờ thêm nữa—quyết tâm đổi thân phận thợ săn của mình. Cậu đẩy cửa bước vào căn phòng bí mật. 

 

Bên trong, ánh sáng dịu nhẹ phủ xuống một chiếc bàn tròn, nơi có một nhân viên đang đứng chờ. Người đó chỉ vào hai tấm thẻ đặt trước mặt cậu và nói: 

 

"Trên bàn có hai tấm thẻ. Một tấm dùng để đổi thân phận, một tấm giữ nguyên. Mời bạn chọn một tấm và nhét vào khe cắm thẻ."

 

Cậu không hề do dự, nhanh chóng nhét tấm thẻ đổi thân phận vào khe cắm. 

 

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp hoàn toàn sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng này. 

 

[Chuyện gì đang xảy ra vậy???]

 

[Hứa Mộng Du chọn trao đổi?]

 

[Tại sao anh ấy lại làm vậy? Trời ơi, tại sao lại đâm vào tim tôi ngay tập cuối thế này?] 

 

[Vậy có phải vì giải thưởng lớn nên anh ấy mới đổi thành thợ săn không?]

 

[Khoan đã, có khi nào anh ấy vốn là thợ săn, và bây giờ mới đổi thành hiệp sĩ không?]

 

Ngay sau đó, Hạ Tư Lê bước vào phòng bí mật. Anh nhìn hai tấm thẻ, suy nghĩ một chút, rồi chọn không đổi. 

 

Khán giả lại một lần nữa hoang mang. 

 

[Tôi không hiểu nổi. Tiểu Du chọn đổi, còn Hạ Tư Lê thì không. Hạ Tư Lê, rốt cuộc anh không phải thợ săn sao?] 

 

[Trời ạ, nếu ngày mai danh tính được công bố mà cả hai đều là thợ săn thì sao nhỉ? Không ai có thể giành được giải thưởng lớn!]

 

[Không, tôi tin vào tình yêu đích thực! Lê ca vốn là hiệp sĩ, Tiểu Du bây giờ cũng là hiệp sĩ, họ đã quyết định chạy trốn vì tình yêu!] 

 

[Tiểu Du từng là thợ săn á? Không thể nào!]

 

[Đây có thể là lối chơi nâng cao của thợ săn. Một thợ săn lão luyện có thể cố tình giả vờ săn mồi để đánh lạc hướng đối thủ, nhằm đạt được mục tiêu cuối cùng.] 

 

[Vậy... mục tiêu cuối cùng của Tiểu Du là ai? Hạ Tư Lê sao???]

 

Những người tiếp theo bước vào mật thất là Cố Diệc Nhiên và Hàn Dịch. Cả hai đều lựa chọn trao đổi. 

 

[Xác nhận rồi, Cố ca chính là thợ săn, cái micro kia là của anh ấy!] 

 

[Hahahaha, tôi đoán đúng rồi! Hai anh em này đều là thợ săn!] 

 

[Chiếc cúp diễn viên xuất sắc nhất không phải của anh Lê mà là của anh Cố!] 

 

[Giám đốc Lương cũng chọn trao đổi à? Trời ơi, anh ấy thực sự yêu cô gái đáng yêu Toa Toa của chúng tôi!]

 

[Sao bạn dám chắc Giám đốc Lương là thợ săn? Nếu anh ấy vốn là hiệp sĩ thì sao? Có thể anh ấy chỉ đang đợi cơ hội cuối cùng thôi.]

 

[Đầu chương trình, anh ấy đã gửi tin nhắn cho ba vị khách nữ. Kiểu tiếp cận rộng rãi này chẳng phải đặc trưng của thợ săn sao? Rất có thể đó là chiến thuật đi săn của anh ấy.] 

 

[Không hẳn vậy. Không phải ai cũng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi khi phải giao lưu, tìm hiểu mới xác định được tình cảm. Ban đầu, Giám đốc Lương chưa chắc chắn, nhưng sau khi nhận ra mình thích Toa Toa , anh ấy đã dừng mọi tương tác với các khách nữ khác.] 

 

Người cuối cùng bước vào mật thất là Thẩm Tinh Hoài. Anh ta chọn không trao đổi. 

 

[Xong rồi, CP của tôi đã thành hiện thực!!!]

 

[Kể từ khi chương trình nói chỉ có ba hiệp sĩ, tôi đã nghi ngờ Thẩm Tinh Hoài là thợ săn.]

 

[Thành thật mà nói, tôi luôn cảm thấy tất cả nghệ sĩ đều là thợ săn, đặc biệt là diễn viên. Ai giành được giải thưởng lớn cuối cùng chắc chắn sẽ cực kỳ nổi tiếng, và sau đó hàng loạt bộ phim truyền hình sẽ tìm đến họ. Hoàng đế điện ảnh thì không cần, nhưng Bạch Thanh Hoan và Thẩm Tinh Hoài – hai người mới vào giới – chắc chắn rất cần.] 

 

[Vậy là không có tình yêu đích thực nào trong giới giải trí sao?]

 

[Nhưng nếu chiến thắng bằng cách này, liệu có bị ném đá không?]

 

Sau khi hoàn tất việc trao đổi danh tính, đêm lễ hội cũng chính thức khép lại. Hứa Mộng Du và Cố Diệc Nhiên rời khỏi bữa tiệc, cùng nhau bước ra khỏi trang viên. 

 

Bên ngoài có một con đường dài, nơi Hạ Tư Lê thường xuyên chạy bộ. Cuối con đường ấy là một khu chợ sáng, nơi người dân địa phương bán đủ loại hoa tươi. Những bó hoa mà Hạ Tư Lê từng tặng cậu đều được mua từ đây. 

 

"Vừa rồi cậu chọn gì?"

 

Cố Diệc Nhiên lên tiếng. 

 

Chương trình sắp kết thúc, Hứa Mộng Du không còn muốn giấu giếm nữa, thẳng thắn trả lời:

 

"Tôi chọn trao đổi."

 

"Hả? Câu trả lời này đúng là bất ngờ." 

 

Nhưng Cố Diệc Nhiên cũng không ngạc nhiên quá lâu, anh nở nụ cười rồi hỏi lại:

 

"Vậy đoán xem tôi chọn gì?" 

 

"Tôi đoán… anh cũng đã đổi."

 

Cố Diệc Nhiên bật cười sảng khoái. Ở đây không có máy quay, anh thoải mái nói: 

 

"Ban đầu, tôi nghĩ một chương trình hẹn hò như thế này chắc chắn không thể có tình yêu đích thực. Khi người đại diện nói với tôi về lời mời từ đoàn phim, tôi chỉ đồng ý với tâm lý tìm chút niềm vui. Nhưng trước khi tham gia, tôi đã xem một số buổi phát sóng trực tiếp của cậu. Tình cờ, tôi thấy đoạn cậu chơi đàn piano trên du thuyền. Khi đó, tôi mới nhận ra chương trình này… có lẽ không nhàm chán như tôi tưởng. Vậy nên, vào ngày tôi đến, tôi đã tặng cậu một món quà."

 

"Tôi đoán ban đầu anh không hề có ý định tham gia chương trình này, có lẽ đó là sắp xếp của công ty. Vì vậy, tôi cũng không ngạc nhiên khi anh chọn làm Thợ săn. Nhưng anh vừa nói rằng anh đã đổi lựa chọn... Giải thưởng lớn ở ngay trước mắt, vậy mà anh lại quyết định từ bỏ. Tôi thực sự rất mong chờ kết quả ngày mai. Nếu Hạ Tư Lê khiến cậu thất vọng, tôi nhất định sẽ cướp cậu đi." 

 

Nghe vậy, Hứa Mộng Du bật cười:

 

"Vậy thì chờ đến ngày mai xem sao." 

 

Cố Diệc Nhiên nhìn cậu, chậm rãi hỏi:

 

"Bây giờ cậu có thể kể cho tôi nghe về người mà cậu đã viết trong bài hát của mình không?" 

 

Hứa Mộng Du tiếp tục bước đi, nhớ lại:

 

"Thực ra, đó là người tôi thầm thích hồi cấp hai. Cũng vì cậu ấy mà tôi nhận ra mình có tình cảm với một người con trai. Năm lớp 9, tôi thua một trò chơi thử thách với bạn cùng lớp, hình phạt là phải tỏ tình với cậu ấy. Sau đó, cậu ấy chuyển trường. Chuyện chỉ có vậy."

 

Cố Diệc Nhiên ngẩn người, rồi hỏi đầy kinh ngạc:

 

"Người cậu nói... chẳng lẽ là Hạ Tư Lê?"

 

Hứa Mộng Du không ngờ anh lại đoán trúng, khẽ gật đầu:

 

"Ừm."

 

Cố Diệc Nhiên sững sờ hồi lâu, sau đó bật cười:

 

"Tôi luôn cảm thấy giữa hai người có một mối liên kết đặc biệt, nhưng không ngờ lại là như thế này." 

 

Anh khẽ thở dài, nở nụ cười nhạt:

 

"Thì ra đây là lý do tôi thua."

 

Hứa Mộng Du nhìn anh, nhẹ giọng nói:

 

"Tiền bối, đây không phải là chuyện thắng hay thua." 

 

Cố Diệc Nhiên giơ tay ngăn lại:

 

"Thôi, đừng nói kiểu cao thượng như vậy. Tôi không muốn nghe đâu."

 

Anh ngừng lại một chút rồi tiếp tục:

 

"Tôi gọi cậu ra đây chỉ vì muốn biết toàn bộ câu chuyện đằng sau bài hát *Nhớ anh*. Tôi cũng mong rằng sau này cậu sẽ sáng tác thêm nhiều ca khúc hay. Bây giờ, chúng ta quay về thôi. Chuyến hành trình này cũng sắp kết thúc rồi."

 

Hứa Mộng Du ngước lên nhìn anh, gật đầu thật mạnh:

 

"Vâng! Tôi sẽ cố gắng hết sức!"

 

Trở về Love Manor, từ xa Cố Diệc Nhiên đã nhìn thấy một bóng người đứng dưới gốc cây, liền cười nói:

 

"Này, có người đang đợi cậu kìa." 

 

Hứa Mộng Du nhìn theo ánh mắt anh, bóng dáng cao gầy dưới gốc cây, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt lạnh lùng. Ngoài Hạ Tư Lê, còn có thể là ai khác? 

 

"Chúc ngủ ngon, anh Cố."

 

"Chúc ngủ ngon."

 

Khi bước đến bên cạnh Hạ Tư Lê, Cố Diệc Nhiên nhắc khẽ:

 

"Đừng về muộn quá, ngày mai là ngày ghi hình cuối cùng rồi. Không ngủ ngon thì làm sao lên hình đẹp được?"

 

Hạ Tư Lê khẽ cong môi, đáp:

 

"Cảm ơn lời nhắc nhở của anh." 

 

Cố Diệc Nhiên chỉ mỉm cười, xoay người rời đi. 

 

Hứa Mộng Du tiến lại gần, nhìn anh rồi hỏi:

 

"Sao anh lại đứng ngoài này?"

 

Hạ Tư Lê đáp:

 

"Cố Diệc Nhiên chưa quay về, anh đoán có lẽ anh ấy đi tìm em."

 

Hứa Mộng Du bật cười, trêu chọc:

 

"Ghen à?"

 

"Không."

 

Hạ Tư Lê quay người, bước đi thong thả, giọng nói hờ hững:

 

"Chỉ là ra ngoài xem bạn cùng phòng của mình về chưa thôi." 

 

Nhìn bóng lưng anh, Hứa Mộng Du mỉm cười, bỗng nhiên gọi anh lại:

 

"Hạ Tư Lệ, dừng lại." 

 

Hạ Tư Lê quay đầu. 

 

Hứa Mộng Du giơ tay tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, bước đến gần, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh:

 

"Cái này, em trả lại anh." 

 

Hạ Tư Lê thoáng sững sờ:

 

"Hả?"

 

"Không phải anh đã nói rằng khi em tìm được tình yêu trong chương trình thì hãy trả lại sợi dây chuyền cho anh sao? Bây giờ em đã tìm được rồi, nên em trả lại cho anh. Em hy vọng anh cũng sẽ gặp may mắn và sớm tìm được tình yêu của mình." 

 

"Tìm được rồi sao?" 

 

Giọng Hạ Tư Lê đột nhiên trở nên hoảng loạn. Anh vươn tay giữ chặt lấy vai Hứa Mộng Du, ánh mắt đầy căng thẳng: 

 

"Anh không đồng ý!"

 

"?"

 

Editor: haha ảnh tưởng sắp mất vợ tim sắp nhảy ra cuống họng rồi

Bình Luận (0)
Comment