Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Chương 39

Tan ca, ta ghé siêu thị mua thức ăn, ta nhớ rõ mẹ của Tô Vãn thích ăn cá, đặc biệt chọn một con cá trích tươi ngon béo mập, ta muốn tạo dựng hình tượng đức hạnh trước mặt mẹ nàng.

Mới vừa đem chìa khóa tra vào ổ, cánh cửa liền mở, Tô Vãn nhìn ta cười, nói nghe được tiếng bước chân của ta. Ta biết nàng dồn hết tâm trí chờ ta về, ta quét nhanh mắt ra phía sau lưng Tô Vãn, không thấy ai, Tô Vãn mở miệng xoay người sang phía phòng bếp, lớn tiếng hô:

“Mẹ, Dương Thần về rồi.”

Chỉ chốc lát sau, dì Tô hông đeo tạp dề, đeo bao tay cao su, từ phòng bếp đi ra.

Ta vội vàng chào hỏi:

“Con chào dì.”

Dì Tô cũng mỉm cười gật đầu:

“Chào con.”

Tô Vãn đón lấy đồ ăn trên tay ta, nói:

“Cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, xa lạ như vậy làm chi.”

Tô Vãn không biết rằng lòng bàn tay ta đã toát mồ hôi vì căng thẳng, dì Tô là giáo viên, ánh mắt đặc biệt sắc bén, ta sợ bao nhiêu che giấu đều không qua mắt được bà, đương nhiên ta cũng biết đây là chuẩn mực của tư tưởng có tật giật mình.

Dì Tô không để cho ta nấu cơm, bảo là chúng ta cả ngày đã mệt mỏi, về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, làm cơm xong sẽ gọi, còn nói, bà nhìn ra được Tô Vãn bình thường khẳng định đã gây không ít phiền toái cho ta, khuyên ta đừng nhượng bộ nàng. Chính như lời Tô Vãn nói, mẹ của nàng thật sự là một người ngoài lạnh trong nóng, không giống như mẹ ta đối xử với ai cũng nhiệt tình, duy chỉ có đối với ta là vô cùng nghiêm khắc. Nếu hôm nay người tới là mẹ ta, đảm bảo người khác sẽ cho rằng Tô Vãn mới là con gái ruột của bà.

Trốn vào được trong phòng, Tô Vãn lập tức ôm ta nói:

“Xem ra mẹ mình rất thương cậu.”

Ta nói:

“Đó là do dì ấy không biết chuyện của mình với cậu, nếu mà biết, có khi lột cả da mình.”

“Không có đâu, mẹ mình là giáo viên, chỉ cần có tình yêu, bà mới không nỡ chia rẽ uyên ương.”

Ta không đáp lời Tô Vãn, Tô Vãn luôn đơn giản hóa mọi chuyện như vậy. Ta không tin sau khi dì Tô biết rõ quan hệ của hai chúng ta vẫn có thể bình chân như vại.

Lúc ăn cơm, dì Tô hỏi ta:

“Dương Thần có người yêu chưa?”

Ta đang ăn cá suýt chút nữa bị nghẹn, nhất thời không biết trả lời như thế nào, đành phải nhìn Tô Vãn.

Tô Vãn rút tờ khăn giấy đưa cho ta, sau đó nói:

“Có rồi, một người vô cùng tốt, rất xứng với cậu ấy.”

Vì thế ta trực tiếp hóa đá.

Dì Tô đầu tiên là vui mừng gật gật đầu:

“Thật là tốt, con và Tô Vãn cũng không còn nhỏ, cũng nên có một nửa của mình.”

Sau đó quay đầu nhìn Tô Vãn:

“Còn con với Tiểu Tần thế nào rồi?”

Tô Vãn tựa hồ đã sớm đoán được mẹ mình sẽ hỏi vấn đề này, mặt cũng chưa ngước, trả lời đặc biệt lưu loát rõ ràng:

“Chia tay rồi.”

Dì Tô buông đôi đũa đang cầm trên tay xuống, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

“Con muốn mẹ phải nói con như thế nào đây, đều đã sắp ba mươi, vẫn chưa bỏ được tính lông bông, con không thể nghiêm túc chọn một người sao?”

Tô Vãn cũng đặt đũa xuống, muốn nói lại thôi.

Lòng ta căng thẳng, ta sợ Tô Vãn nói thật với mẹ nàng, cho dù không nói chuyện của chúng ta, phỏng chừng cũng phải đem chuyện nàng thích nữ nhân nói ra. Nếu thực sự như vậy, ta và Tô Vãn ở cùng một mái nhà, cho dù không chỉ đích danh, chắc chắn kiểu gì ta cũng là người đầu tiên bị tình nghi.

Qủa nhiên, chỉ thấy Tô Vãn vẻ mặt ngưng trọng nói với dì Tô:

“Mẹ, con muốn nói với mẹ một chuyện.”

Hiểu con không ai bằng mẹ, Tô Vãn dùng ngữ điệu nghiêm túc như vậy, dì Tô chắc chắn biết đó không phải là chuyện tốt gì, nhíu nhíu mày:

“Nói đi.”

Ta không dám nhìn Tô Vãn, càng không dám nhìn dì Tô, ánh mắt dừng nơi chén cơm, lùa cơm vào miệng ăn tiếp. Kỳ thật tận đáy lòng ta vẫn hi vọng Tô Vãn nói ra, nếu Tô Vãn dám nói thật với mẹ nàng, đây sẽ là chứng minh cho việc nàng ôm kì vọng rất lớn đối với tương lai của chúng ta. Ta không đủ dũng khí, vì vậy ta muốn giành được niềm tin từ trên người Tô Vãn.

“Mẹ, thật sự thì, con không muốn kết hôn.”

Tô Vãn nói.

Dì Tô hiểu sai ý nàng:

“Ý của con là còn muốn chơi thêm vài năm? Còn mấy ngày nữa con đã ba mươi rồi…”

Tô Vãn không đợi bà nói xong liền cắt ngang:

“Ý cùa con là cả đời này con cũng không muốn kết hôn.”

Dì Tô sững sờ một lúc, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần:

“Điều này sao được? Tô Vãn, con nói thật với mẹ đi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Như thế nào đột nhiên lại quyết định như vậy?”

Tô Vãn nói:

“Không xảy ra chuyện gì cả, con từ sớm đã có ý nghĩ này, chỉ là chưa có cơ hội nói với mẹ.”

Dì Tô bị lời nói không đầu không đuôi của Tô Vãn chọc cho nóng nảy:

“Phải có lí do rõ ràng, chẳng lẽ chê mẹ làm mẹ chưa đúng cách, khiến con bị bó buộc? Nếu không phải do mẹ quá ép con, con hẳn cũng sẽ không đến mức tới bây giờ còn chưa kết hôn.”

“Không liên quan đến mẹ, nguyên nhân là ở con.”

Dì Tô không hờn giận nói:

“Dù sao vẫn phải nói rõ, lí do gì không muốn kết hôn?”

Tô Vãn nói:

“Lí do con không muốn kết hôn, sau này sẽ nói cho mẹ biết. Hôm nay con nói chuyện này chỉ là muốn cho mẹ trong lòng có chuẩn bị.”

Ta nhìn ra dì Tô đang kiềm nén cơn giận, bởi vì có ta ở đây nên không tiện phác tác ra. Ta sợ nếu còn nói thêm tiếng nữa, hai người họ sẽ thật sự cãi nhau, vội vàng giảng hòa.

Dì Tô mượn cơ hội nói:

“Việc này trước tiên để đó, sau này mẹ với con nói chuyện sau.”

Ta nghĩ Tô Vãn sẽ bồi mẹ nàng, kết quả lại ôm gối sang phòng ta. Lời nói của Tô Vãn thật vô tội:

“Mẹ nói mình đừng lại gần bà, nhìn thấy mình làm bà không vui.”

Ta cũng thẳng thắn nói:

“Mẹ cậu dường như cũng không tán thành.”

Tô Vãn chẳng hề để ý, khoát tay:

“Yên tâm, mẹ mình rất tiến bộ, rồi bà sẽ hiểu thôi, chỉ là mình muốn cho bà tiếp nhận từng bước một.”

Tiếp theo vẻ mặt thâm tình nhìn ta:

“Mẹ mình đồng ý hay không không quan trọng, quan trọng là … Cậu, cậu đã chuẩn bị tốt chưa? Chuẩn bị tốt theo mình suốt đời chưa?”

Ta nhìn vào đôi mắt lưu quang bốn phía của Tô Vãn, trong lòng cảm khái, hiện tại ta đương nhiên có nghĩ tới,  muốn qua cả đời thật dài. Chẳng qua là miệng lại không nói ra một câu hứa hẹn nào, có ích sao?

Bình Luận (0)
Comment