Chút Chuyện Vụn Vặt Của Lý Ninh Ngọc Và Cố Hiểu Mộng

Chương 17

"Kim sở trưởng, Kim sở trưởng cứu tôi!"


"Ai? Vương sở trưởng anh thế nào cũng..." Bình thường không phải vẫn là Bạch Tiểu Niên hô cứu mạng ấy ư, ngày hôm nay thế nào đã đổi thành Vương Điền Hương rồi? Kim Sinh Hỏa kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Vương Điền Hương trực tiếp nhấc bình trà lên tu một hơi, "Vương sở trưởng, đó là nước nóng!"


"Phốc!" Mặt Vương Điền Hương trong nháy mắt đỏ bừng, liền phì phì mấy tiếng, lau miệng, "Cũng vẫn còn tốt chán so với thứ tôi vừa ăn."


"Mới sáng sớm, Vương sở trưởng thần thần bí bí, thư ký Bạch cũng là nửa ngày không thấy bóng dáng, ngay cả Cố thượng úy cũng không thấy đâu." Ngô Chí Quốc mở miệng.


"Cố thượng úy thì có thể hiểu được. Lý thượng giáo không ở đây, cô ấy làm gì có tâm tư để ý đến chúng ta." Kim sở trưởng một bộ tập mãi thành thói quen.


"Vương sở trưởng." Một viên cảnh vệ đi tới, "Cố thượng úy muốn ngài qua gặp."


"Không không không, tôi không đi! Chết cũng không đi!" Vương Điền Hương vẻ mặt hết sức cự tuyệt, bị cảnh vệ trực tiếp kéo đi.


"Sao thế nào tôi lại có cảm giác... Biểu cảm vừa rồi của Vương sở trưởng cứ như thể là sắp bị Cố thượng úy chà đạp vậy..."


"Cố thượng úy, đó là dấm chua! Không phải xì dầu!"


"Phải không chứ?" Cố Hiểu Mộng nếm thử một miếng, "Chua chết tôi rồi, hình như vừa nãy tôi lỡ rót nửa chai vào thì phải..."


"Cố thượng úy, không thể đổ nước vào trong chảo dầu a! Vương sở trưởng mau tránh ra!" Bạch Tiểu Niên đẩy Vương Điền Hương mới vừa đi tới ra, đồng thời nhấc nắp chảo lên chặn dầu.


"Ối cha mẹ ơi! Dầu đã bắn lên đây rồi!"


"Tôi theo anh!" Vương Điền Hương quơ lấy chỗ cải trắng bên cạnh ném vào trong nồi.


"Vương Điền Hương! Đó là rau tôi vừa mới rửa xong!"


"Cố thượng úy, bình tĩnh." Nhìn con dao phay lóe hàn quang trên tay Cố Hiểu Mộng, Vương Điền Hương nuốt một ngụm nước bọt.


"Cố... Cái kia... Vương sở trưởng tôi chạy trước đây, anh tự mình cầu phúc đi!" Bạch Tiểu Niên xoắn xuýt trong hai giây, liền quay đầu bỏ chạy.


"Thư ký Bạch! Anh không có chút nghĩa khí nào cả!"


Còn nghĩa khí gì giờ này nữa, bảo toàn tính mạng là trên hết.


Bạch Tiểu Niên mới vừa chạy đến khúc quanh thì đụng vào một người, "Lý, Lý thượng giáo?"


"Ừm, Cố thượng úy đâu?"


"Cô ấy..."


"Cố thượng úy, tôi xin cô, bỏ qua cho tôi đi!"


"Đó là... Vương sở trưởng sao?"


Nhìn Vương Điền Hương bị Cố Hiểu Mộng một đường đuổi tới, Bạch Tiểu Niên vô thức nấp sau lưng Lý Ninh Ngọc.


"Lý thượng giáo? Lý thượng giáo cô cuối cùng cũng đã trở về!" Vương Điền Hương giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cũng trốn vào sau lưng Lý Ninh Ngọc.


"Vương sở trưởng, anh chừa chỗ cho tôi nữa chứ!"


"Anh nói còn không ngượng miệng, vừa nãy bỏ tôi lại chạy thoát một mình tôi còn chưa thèm tính sổ đâu!"


"Tôi... Ai, Vương sở trưởng mũi của anh sao lại bốc khói đen thế kia?"


Vương Điền Hương run run rẩy rẩy chỉ hướng chiếc đĩa trong tay Cố Hiểu Mộng, Bạch Tiểu Niên kìm lòng không đặng cảm thán một câu, "Đó là đĩa than à..."


"Chị Ngọc, sao chị trở lại rồi?"


"Thế nào, Cố thượng úy không mong tôi trở về à?"


"Mong chứ mong chứ, em..." Cố Hiểu Mộng vội vã đem đồ giấu ra sau lưng.


"Giấu gì đấy, cho tôi xem."


"Ah..." Nghe được Lý Ninh Ngọc nói như vậy, Cố Hiểu Mộng đương nhiên là ngoan ngoãn nghe lời.


"Cố thượng úy, em đây là..." Lý Ninh Ngọc nhìn một đống đen thùi lùi kia, nhíu mày.


"Em tùy tiện làm thôi, đây không phải là vì để kiểm tra chất lượng đồ trong phòng bếp sao?"


"Mới không phải nhé, còn không phải vì lần trước ra ngoài ăn cơm có tên thiếu gia nhà giàu kia muốn tiếp cận Lý thượng giáo cô, cô còn đáp lại hắn mấy câu."


"Bạch Tiểu Niên! Anh bớt nói một câu thì sẽ chết à!"


Hình như đúng là có chuyện như vậy, người kia vì để thu hút sự chú ý, vừa ăn cơm vừa bình phẩm về đồ ăn, lúc đó bản thân chỉ là khách sáo nói chuyện với hắn mấy câu.


Vậy mà đến tận bây giờ Cố Hiểu Mộng vẫn nhớ sao?


Lý Ninh Ngọc bất giác bật cười, Cố Hiểu Mộng nhìn thấy liền cúi đầu, "Chị Ngọc, chị đừng cười em..."


"Tôi không có cười em, tôi chẳng qua là cảm thấy bộ dạng Cố thượng úy nhem nhuốc mặt mày trông thật đáng yêu." Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng lau vết xám tro bám trên mặt Cố Hiểu Mộng, "Phải không, tiểu hoa miêu?"


"Em rõ ràng đã làm đúng các bước như trong sách, thật không nghĩ đến... Tại sao có thể thành ra như vậy được chứ..."


"Không sao." Lý Ninh Ngọc cầm lấy một khối bỏ vào trong miệng, "Rất ngon."


"Lý thượng giáo không phải là mất vị giác rồi đó chứ?"


"Tôi cảm thấy chắc chắn là bị đồ ăn của Cố thượng úy làm cho choáng váng rồi."


Vương Điền Hương cùng Bạch Tiểu Niên hai người đứng đó xì xào bàn tán.


Hai kẻ ngốc này. Kim Sinh Hỏa lắc đầu.


Này Cố thượng úy tiếp sau đây có thể có mỹ vị ăn rồi.

Bình Luận (0)
Comment