Từ sau ngày gặp được bạn cùng phòng của Tần Lộc, Lâm Diêu Chi đã nảy sinh tình yêu thương sâu sắc với con lạc đà mềm mại trắng như tuyết tên Meo Meo, thế nhưng Meo Meo lại là bạn cùng phòng của Tần Lộc, bình thường rất ít khi cô được gặp. Lâm Diêu Chi càng nghĩ càng thấy không thể để nỗi nhớ tra tấn mình như thế, cô giục cửa hàng bánh ngọt của mình cho ra mắt sản phẩm mới, định dùng sản phẩm mới đi quyến rũ Tần Lộc một chút, để xem có cơ hội gần gũi Meo Meo thêm lần nữa không.
Tối hôm đó, Lâm Diêu Chi nằm trên sofa đắp mặt nạ, lẩm bẩm bấm điện thoại gọi cho Tần Lộc: “Alo, Bỉ Bỉ à?”
Giọng nói của Tần Lộc từ bên kia điện thoại truyền đến kèm theo tiếng thở dốc, hình như đang vận động: “Hửm?”
“Cửa hàng bánh ngọt của tôi lại ra mắt sản phẩm mới đấy.” Lâm Diêu Chi nói, “Anh xem…”
Tần Lộc lập tức hiểu ý Lâm Diêu Chi: “Ngày mai không được, ngày mai Trình Miện thi đấu.”
“Thi đấu hả? Ngày mai cậu ta lên võ đài sao, nhà thi đấu nào thế?” Lâm Diêu Chi thấy hứng thú.
“Nhà thi đấu ở trung tâm thành phố.” Tần Lộc nói, “Tôi có thừa vé, nếu cô muốn thì có thể đến.”
“Thế thì tốt quá.” Lâm Diêu Chi vô cùng vui vẻ, “Ngày mai không được thế ngày kia được không?”
“Được chứ.” Tần Lộc đồng ý.
Hớn hở vì đạt được mục đích, sau khi cúp điện thoại, Lâm Diêu Chi khoe khoang với Lâm Mộc Chi đang làm ổ trên sofa, nhíu mày ăn salad: “Quá tuyệt, ngày kia em có thể đi gần gũi với Meo Meo
(1) của Tần Lộc rồi!”
(1) Meo meo còn là cách gọi thân thiết để chỉ ngực. Lúc đầu ở nơi công cộng có nhiều người không dám gọi thẳng là “ngực” nên dùng từ “Meo meo” thay thế. Dần dần về sau nhiều người biết đến và được lưu truyền rộng rãi. (Nguồn: Baidu)Lâm Mộc Chi vốn đang ăn bình thường, nghe câu nói của Lâm Diêu Chi thì suýt nữa sặc chết, ho khan một lúc lâu mới đỏ mặt trách mắng Lâm Diêu Chi: “Lâm Diêu Chi, em nói cái gì đó, em là một cô gái… Mỗi ngày… Gần gũi… Em xem mình nói vậy có được không?”
Lâm Diêu Chi mờ mịt một lúc mới phản ứng được Lâm Mộc Chi đã hiểu sai, lập tức hoảng sợ giải thích: “Anh à, anh hiểu thành cái gì đấy, Meo Meo là con lạc đà Tần Lộc nuôi!”
Lâm Mộc Chi nghi ngờ hỏi: “Lạc đà hả? Sao lạc đà lại tên là Meo Meo?”
Lâm Diêu Chi: “…” Vấn đề này anh hỏi hay thật đấy, em cũng muốn hỏi Tần Lộc.
Lâm Mộc Chi nói: “Tóm lại… cách xa Tần Lộc một chút, em là cô gái trưởng thành rồi…”
Nỗi lo lắng của anh trai lại bị em gái lạnh lùng từ chối, Lâm Diêu Chi mặt không cảm xúc nói: “Cũng vì là một cô gái trưởng thành nên em mới đến gần Tần Lộc đấy chứ, nếu như cách anh ấy xa một chút thì chắc chắn anh ấy đã bị những con chó độc thân khác quyến rũ mất rồi.” Tuy hiện giờ thứ Tần Lộc thích là cơ thể cường tráng của cô nhưng không sao, một ngày nào đó anh ấy sẽ thích tâm hồn xinh đẹp của cô thôi!
Lâm Mộc Chi không còn lời nào để nói, chỉ có thể thở phì phò tiếp tục ăn salad.
Hôm sau, vì định đi xem Trình Miện nên Lâm Diêu Chi cố ý ăn mặc thật xinh đẹp. Ban đầu cô mặc một chiếc váy rất đẹp bằng lụa mỏng màu xanh nhạt, sau khi đi ra lại bị anh trai tóm lại, cứng rắn bắt cô thay thành áo sơ mi denim xong mới cho phép ra ngoài.
“Em phải cẩn thận với Tần Lộc một chút đấy.” Lâm Mộc Chi lảm nhảm, “Cậu ta không giống loại người tốt lành gì đâu.”
Lâm Diêu Chi: “Sao anh biết anh ấy không phải người tốt ạ?”
Lâm Mộc Chi: “Người tốt sao lại đặt tên lạc đà là Meo Meo?”
Lâm Diêu Chi: “…” Cái logic quỷ quái gì thế này?
Quên đi, dù sao trận đấu sắp bắt đầu rồi, Lâm Diêu Chi cũng lười tiếp tục lằng nhằng với anh trai mình, sau khi thay quần áo thì trực tiếp đi luôn, không cho Lâm Mộc Chi có cơ hội tiếp tục dông dài.
Lái xe đến nhà thi đấu, vì thời tiết bên ngoài rất nóng nên trên trán Lâm Diêu Chi đã đổ một lớp mồ hôi mỏng. Cô thở hổn hển bước vào nhà thi đấu, nhìn thấy Tần Lộc ở chỗ soát vé.
Có vẻ Tần Lộc đã đến được một lúc rồi, thấy Lâm Diêu Chi thì vẫy tay với cô.
Lâm Diêu Chi hấp tấp chạy về phía anh, vui vẻ gọi một tiếng: “Bỉ Bỉ, tôi đến rồi.”
Tần Lộc lộ vẻ bất đắc dĩ: “Cô có thể đừng gọi tôi…”
Lâm Diêu Chi: “Ban Ban?”
Tần Lộc: “Quên đi, vào thôi.” Đề tài liên quan đến tên gọi của anh mãi mãi không bao giờ kết thúc.
Hai người cùng nhau bước vào bên trong nhà thi đấu, nhanh chóng ngồi vào một vị trí có tầm nhìn rất tốt.
Chỉ tiếc là dường như khán giả trong nước không hứng thú với tán thủ lắm, trên khán đài chỉ có thưa thớt vài khán giả nam, Lâm Diêu Chi quan sát một chút, phát hiện toàn bộ nơi này chỉ có mỗi một cô gái là cô.
“Ít người thế à?” Lâm Diêu Chi nhỏ giọng nói chuyện với Tần Lộc.
“Ừ.” Tần Lộc chậm rãi nói, “Tán thủ nổi lên muộn, phát triển tương đối chậm. Hiện tại tính thưởng thức không tốt lắm nên trừ vài giải đấu lớn thì các trận đấu bình thường hầu như không có người xem.”
Lâm Diêu Chi cũng khá hiểu vấn đề này, mặc dù tính đối kháng của tán thủ rất quyết liệt nhưng không giống boxing từng quyền đánh vào thịt, ngược lại có một số cách ghi điểm khác, những cách ghi điểm này không có tính thưởng thức cao. Đối với những người xem không hiểu cách thi đấu và quyền thuật mà nói thì nhìn qua khá giống đấu vật, cũng bởi thế nên sự phát triển của môn thi đấu này không tốt lắm. Tuy nhiên, các quy tắc đều đang sửa đổi không ngừng theo chiều hướng tiến bộ, Lâm Diêu Chi tin sau này tán thủ nhất định sẽ được nhiều người chào đón hơn.
Trình Miện và đối thủ nhanh chóng vào sân chuẩn bị cho trận đấu, chẳng qua Trình Miện bị cạo hết râu quai nón lại đón nhận ánh mắt khác thường của đối thủ, có thể nói trong ánh mắt kia mang theo sự khinh miệt và thương hại, mà trong thương hại lại chất chứa tự tin.
“Em trai nhỏ, cậu trưởng thành chưa?” Đối thủ chợt hỏi.
Trình Miện cười khẩy: “Anh quan tâm tôi trưởng thành hay chưa làm gì, có thể đấu với tôi thì nói lên anh cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Trọng tài làm động tác tay dừng lại, ý bảo hai người không được trao đổi nữa. Tuy những câu nói khiêu khích luôn bị cấm nhưng thật ra trọng tài không nghiêm khắc đến vậy, tùy tiện nói hai ba câu cũng không có sao.
Chẳng qua Trình Miện nói mấy lời độc ác xong thì vẫn ném ánh mắt oán giận về phía khán đài, Lâm Diêu Chi nhìn thấy, vui vẻ vẫy tay với Trình Miện: “Miện Miện cố gắng lên, thắng trận này chị sẽ mua bánh kem tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho em.”
Giọng nói của Lâm Diêu Chi cực kì to, khiến trọng tài cũng hơi mỉm cười, Trình Miện tức đến suýt hộc máu, rất muốn bảo Tần Lộc dạy dỗ Lâm Diêu Chi, nhưng vừa quay đầu nhìn lại thì phát hiện Tần Lộc chẳng hề có ý định ngăn cản cô.
Cuối cùng Trình Miện chỉ có thể giận dỗi quay đầu lại, trút tất cả bực dọc lên đối thủ đứng đối diện.
Trên khán đài, Lâm Diêu Chi lấy một túi quả hạch trong ba lô ra, vui vẻ đưa Tần Lộc, anh lắc đầu từ chối, bảo Lâm Diêu Chi ăn một mình.
“Thực lực của tên nhóc Trình Miện này thế nào?” Lâm Diêu Chi hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Tần Lộc chậm rãi nói, “Nhưng sức lực không mạnh bằng cô.”
Lâm Diêu Chi hỏi: “Còn không mạnh bằng tôi sao?”
Tần Lộc cười như không cười: “Cả câu lạc bộ có được mấy ai khỏe hơn cô đâu.”
Lâm Diêu Chi hỏi: “Sao anh biết?”
Tần Lộc chậm rãi nói: “Lần trước Đường Văn Ca vật tay với cô cũng không phải người bình thường, cô có thể thắng được cậu ấy thì đã mạnh hơn đại đa số người rồi.”
Lâm Diêu Chi ậm ờ hỏi: “Chẳng phải tôi không thắng sao?”
Tần Lộc quay đầu nhìn Lâm Diêu Chi, lúc này miệng cô ngậm đầy quả hạch, hai má hơi phồng lên, kết hợp với đôi mắt sáng long lanh, quả thật rất giống chú sóc đang giấu quả hạch, cực kỳ đáng yêu.
Thấy dáng vẻ này của cô, Tần Lộc chợt thấy ngón tay mình hơi ngứa, anh cũng không làm khó bản thân, lập tức vươn tay chọc nhẹ vài cái lên mặt Lâm Diêu Chi.
Lâm Diêu Chi bị Tần Lộc chọc thì không hiểu chuyện gì, phồng má hỏi: “Anh chọc tôi làm gì?”
Tần Lộc bình tĩnh bịa chuyện: “Trên mặt cô dính bẩn.”
Lâm Diêu Chi khó khăn nuốt thức ăn trong miệng xuống, lấy cái gương nhỏ ra soi nhưng không thấy gì hết.
Tần Lộc nói: “Lau sạch rồi.”
“Cảm ơn nhé.” Lâm Diêu Chi còn tưởng là vỏ quả hạch, hơi xấu hổ “à” một tiếng.
“Xem trận đấu đi, bắt đầu ngay đấy.” Tần Lộc rời mắt.
Có lẽ vừa rồi bị đôi nam nữ chó má Lâm Diêu Chi và Tần Lộc chọc tức, ngay từ đầu trận đấu, Trình Miện ra tay cực kỳ tàn nhẫn, vừa ra sân đã nhấc đối thủ lên ném xuống để ghi điểm.
Vốn trong lòng đối thủ đang coi thường Trình Miện có gương mặt trẻ con nên lúc bị nhấc lên, vẻ mặt khá mông lung, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bản thân đã bị hạ gục rồi.
Đợi đến lúc trọng tài phán anh ta đứng lên, anh ta vẫn đang nghĩ mình quá khinh địch, nhưng một giây sau, Trình Miện lao thẳng đến, anh ta định phòng thủ theo phản xạ có điều kiện, lại thấy nắm đấm nặng nề như vô số đạn pháo của Trình Miện nện vào người, sức lực mạnh mẽ khiến anh ta hoàn toàn không thể đứng vững tại chỗ, chỉ có thể từng bước lùi về phía sau, cuối cùng ngã ra khỏi sân, Trình Miện ghi điểm lần thứ hai.
“Chẳng có gì đáng xem cả.” Lâm Diêu Chi ăn sắp xong lười biếng nói, “Không cùng một trọng lượng…”
Tần Lộc lên tiếng: “Là quá yếu.” Anh nói, “Vốn còn định tìm ra vấn đề của Trình Miện trước khi trận đấu chính thức diễn ra, ai ngờ tìm nhầm đối thủ rồi.”
Trên sân thi đấu, hầu hết là Trình Miện đơn phương tàn sát, ván thứ hai đối thủ miễn cưỡng đỡ được đợt tấn công của Trình Miện nhưng không có chút sức lực nào để đánh trả, Lâm Diêu Chi xem mà buồn ngủ. Những người xem khác cũng như thế, vốn đã không nhiều người xem, bây giờ lại bắt đầu lục tục rời đi.
Cuối cùng, trận đấu bình thường kết thúc, tổng cộng đối thủ của Trình Miện cũng chỉ ghi được ba điểm, còn là điểm ghi được sau khi Trình Miện đã chán chẳng muốn đánh nữa.
Lâm Diêu Chi xem không thỏa mãn chút nào, oán giận nói: “Tôi cảm thấy như mình đã lãng phí một buổi chiều.”
Tần Lộc nói: “Cũng hơi hơi.”
“Thế nên anh có muốn bồi thường cho tôi không?” Lâm Diêu Chi chớp mắt làm nũng.
Tần Lộc: “Bồi thường như thế nào?”
Lâm Diêu Chi lên tiếng: “Tôi muốn gần gũi với Meo Meo của anh!”
Tần Lộc im lặng ba giây thì thốt ra mấy chữ: “Đừng giở trò lưu manh!”
Lâm Diêu Chi: “…”
Tần Lộc: “Tôi đùa thôi.”
Vẻ mặt cứng ngắc Lâm Diêu Chi khẽ run lên, cô cất giọng run rẩy: “Anh cũng biết nói đùa đấy à?”
Tần Lộc nhướng mày: “Tại sao không? Bọn họ đều nói tôi rất có tế bào hài hước đấy.”
Lâm Diêu Chi nghi ngờ nhìn Tần Lộc, nghĩ thầm ai không có mắt nhìn như thế: “Ai nói?”
Tần Lộc: “Trình Miện.”
Lâm Diêu Chi ngạc nhiên: “Cậu ta nói lúc nào?”
Tần Lộc lạnh lùng nói: “Lúc tôi bảo nếu cậu ta dám chê tôi nhàm chán thì sẽ đánh chết cậu ta.”
Lâm Diêu Chi: “…” Được thôi, dù sao tính mạng vẫn là thứ quan trọng nhất, cũng không kì lạ khi Trình Miện bán đứng lương tâm mà nói dối như vậy.
Còn trên sân, Trình Miện áp đảo đối thủ được trọng tài tuyên bố chiến thắng, đối thủ của anh ta ủ rũ, hiển nhiên hoàn toàn không chấp nhận được sự thật mình thua thảm trước một tên mặt trắng như trẻ con. Nhưng thi đấu thể thao là như thế, bất kể lúc nào, coi thường đối thủ luôn là hành vi ngu xuẩn nhất, giống như lúc Lâm Diêu Chi còn luyện tán thủ, rất nhiều người coi thường vì cô là một cô gái, mà tất cả những người này đều thất bại dưới tay Lâm Diêu Chi.