Bác sĩ Tân nhìn thấy Triệu Thanh Nhượng đằng sau Lâm Tất Tất, bèn chào hỏi anh: “Mới đó mà đã gặp lại nhau rồi haha.”
Nụ cười của Triệu Thanh Nhượng cứng ngắc: “Đúng vậy.”
Thời điểm anh ta xuất hiện không được khéo cho lắm.
Bác sĩ Tân cũng là bác sĩ giỏi có trách nhiệm trong công việc, trên đường đi anh ta cố gắng thảo luận với Lâm Tất Tất về tình trạng của bệnh nhân giường số tám.
Lâm Tất Tất liếc nhìn Triệu Thanh Nhượng đang cúi đầu đi bên cạnh, sợ phớt lờ anh khiến anh mất tự nhiên: “Bác sĩ Tân, chúng ta đến bệnh viện xem báo cáo rồi nói tiếp nhé. Nãy giờ chúng ta chỉ mới nghe nói lại thôi.”
“Đúng đúng đúng, cô nói có lý.”
“Bác sĩ Tân, tôi nhớ hình như anh cũng tốt nghiệp trường trung học số một? Chung trường với tôi đấy.”
“Đúng vậy, nhưng lớn hơn cô bảy tám khoá cơ.”
“Triệu Thanh Nhượng, hồi cấp ba anh học ở trường nào?”
“Trường trung học phụ thuộc Thanh Hoa.”
“Trung học số một rất gần trường trung học phụ thuộc Thanh Hoa, chắc anh hơn tôi hai khoá nhưng lúc tôi lên trung học số một chưa từng nghe nhắc đến anh.”
Không phải chứ, tin tức về trai đẹp thường truyền đi rất nhanh.
“Lúc tôi học cấp ba luôn tham gia tập huấn, không mấy khi ở trường.”
Lâm Tất Tất: ….
Đáng ghét, sự ưu tú của anh lại đả kích cô.
Cô nhìn bác sĩ Tân bên cạnh thì lại thấy cân bằng hơn rất nhiều.
Năm nay bác sĩ Tân ba mươi tám tuổi, cùng chức danh với Triệu Thanh Nhượng ba mươi tuổi.
À không, cũng không giống y hệt, bây giờ bác sĩ Tân còn chưa được làm phó giáo sư.
Tiễn Lâm Tất Tất xong, Triệu Thanh Nhượng cầm chìa khoá quay lại Mingshi International.
Trong phòng ngủ thứ hai, Lâm Tất Tất dùng bộ ga giường bốn mảnh có màu hồng dịu dàng, tràn đầy hương vị nữ tính.
Mấy ga giường này đều được giặt và phơi nắng hết rồi, Triệu Thanh Nhượng còn có thể ngửi được mùi thơm của bột giặt.
Anh nhớ đến lúc anh giúp Lâm Tất Tất trải giường ở phòng ngủ chính, cô hỏi anh có thấy màu này hợp với cô không?
“Chẳng phải phần lớn các cô gái đều thích màu hồng à? Sao lại không hợp?”
“Anh chưa từng nghe qua một câu à?”
“Câu gì?”
“Màu hồng trẻ con, giờ tôi bao nhiêu tuổi rồi chứ?”
Lúc đó đầu anh đầy sương mù, không biết ý là gì.
Thất Thất cảm thấy kỳ lạ: “Anh không biết câu đùa trong Chân Hoàn Truyện à?”
Anh lắc đầu: “Tôi chưa từng xem.”
Lúc này Triệu Thanh Nhượng nằm trên chiếc giường màu hồng trẻ con thở dài thườn thượt, lo lắng không biết Lâm Tất Tất có cảm thấy anh nhạt nhẽo không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Học hành và công việc đã lấp đầy cuộc sống của anh, có không ít người nói anh nhạt nhẽo rồi.
Nhưng sự lo lắng của Triệu Thanh Nhượng vẫn bị cơn buồn ngủ đánh bại, anh còn chưa kịp suy nghĩ lung tung đã chìm vào giấc ngủ sâu.
*
“Hiện tại, rất hiếm trường hợp lâm sàng của ung thư túi tinh, chúng ta cũng không có phương án tốt nhất, ý kiến của tôi là các anh chuyển lên tuyến trên đi, lên Bắc Kinh xem xem.” Lâm Tất Tất đọc đi đọc lại kết quả xét nghiệm của Hứa Ánh Thiên, an ủi bọn họ một chút: “Bệnh ung thư túi tinh rất dễ bị chẩn đoán nhầm, bởi vì có quá nhiều điều không chắc chắn, nói không chừng chỉ là u nang* thôi, duy trì thái độ lạc quan rất là quan trọng.”
* U nang có cấu trúc dạng túi chứa đầy chất lỏng, ở thể nửa rắn hoặc khí và xảy ra trong hầu hết các loại mô của cơ thể.
U nang có kích thước to, nhỏ khác nhau và hình thành ở bất cứ vị trí nào trên cơ thể, có thể là xương, mô mềm. Các cơ quan nội tạng có thể bị các u nang thay thế vị trí, nhưng hầu hết u nang không phải là ung thư.
“Cảm ơn bác sĩ Lâm.”
Mẹ của Hứa Ánh Thiên đã không còn tinh thần giống như lúc mới đến, trong ánh mặt đều là sự mệt mỏi do bôn ba vì con.
“Không cần khách sáo. Nếu như quyết định chuyển viện, bác sĩ Tân sẽ giúp mọi người làm giấy tờ chuyển viện.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Hứa Ánh Thiên kêu mẹ đi chỗ khác, gọi Lâm Tất Tất: “Thất Thất, tôi có thể nói chuyện với cô một chút được không?”
“Được chứ, còn có vấn đề gì à?”
“Không, không phải vấn đề cơ thể, chỉ là tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với cô.”
“Cái gì?”