“Em làm gì vậy?”
“Lúc trước từng nói với anh về dự án xuất tinh sớm đó. Chẳng phải hiện tại có thêm bác sĩ Tần ở Thái Xương gia nhập đội ngũ sao? Hai bọn em đang tranh vị trí tác giả 1, nên đương nhiên em phải cố gắng làm việc rồi, dùng thực lực để đè bẹp anh ta.”
Triệu Thanh Nhượng đứng ở bên cạnh, cảm thấy bản thân rất dư thừa, có phải anh nên lao vào học thuật, nếu không sẽ bị bạn gái bỏ lại phía sau thì sao?
Lâm Tất Tất không biết diễn biến tâm lý của Triệu Thanh Nhượng, nếu không cô sẽ chống nạnh cười lớn nói cuối cùng mình cũng xoay người hát vang bài nông nô vùng lên với Triệu Thanh Nhượng.
“Sao không vào phòng sách, ngồi như vậy không tốt cho xương sống.”
Lâm Tất Tất liếc anh một cái: “Chân đau, còn hơi run, nằm thoải mái hơn.”
Triệu Thanh Nhượng gãi cằm cô, như đang vuốt ve con mèo: “Trách anh?”
“Không dám, không dám.”
Triệu Thanh Nhượng xoa gáy: “Không phải em nói rất sướng à?”
“AAAAA— Đang làm luận văn, vô cùng thiêng liêng. Đừng nói, đừng nói nữa!” Lâm Tất Tất che miệng anh lại.
Lúc cô nói không cảm thấy gì nhưng từ trong miệng anh thốt ra mấy từ dâm đãng đó, sao nghe thế nào cũng khiến người ta đỏ mặt như vậy chứ?
Triệu Thanh Nhượng kéo cô tay cô, cầm tay cô mát xa: “Được rồi, không nói nữa. Em có đói không?”
“Không đói.” Vừa nói xong, bụng Lâm Tất Tất đã kêu lên.
Triệu Thanh Nhượng nghẹn cười: “Thật sự không?”
“Ôi trời, anh có phiền không vậy~” Lâm Tất Tất bĩu môi không hài lòng: “Em muốn giảm cân!”
“Giảm cân cũng không thể không ăn cơm tối, không tốt cho dạ dày. Ăn một chút đi.”
Ánh mắt của Lâm Tất Tất lập tức như phun lửa: “Có phải anh cũng cảm thấy em béo?”
“Không béo.”
“Anh nói dối, rõ ràng trên eo của em cũng đã có thịt rồi, vừa nãy anh còn véo mãi.”
“... Có ít thịt rất tốt nha, sờ rất thoải mái, em như vậy là vừa đẹp.”
“Thật?”
Triệu Thanh Nhượng khom lưng, hôn lên cái miệng có thể treo được ấm nước của cô một cái: “Thật sự. Lại nói, cho dù giảm béo cũng không thể không ăn cơm, cần phải vận động.”
Lâm Tất Tất liếc anh một cái: “Có phải anh đói muốn kêu em nấu cơm?”
“Anh nấu.” Triệu Thanh Nhượng vuốt mũi cô một cái: “Muốn ăn gì?”
“Salad rau củ cũng được, phải dùng loại giấm có lượng calo tương đối ít đó.”
“Được. Bên cạnh khu của mình vừa mới mở phòng tập thể dục, nếu em muốn vận động anh có thể làm hai cái thẻ ở đó, anh tập cùng em.”
“Anh có thể tập cùng em được bao lâu?” Miệng thì nói như thế, trong lòng Lâm Tất Tất lại vui vẻ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ngoại trừ thời gian đi làm, chẳng phải anh đều ở cùng em à?”
Nghĩ như thế cũng đúng, xem ra cô đã bóc lột thời gian cá nhân của Triệu Thanh Nhượng rất nhiều.
“Này, đợi chút!” Lâm Tất Tất gọi Triệu Thanh Nhượng đang đi về phía phòng bếp, ngoắc tay với anh.
“Sao thế?”
Lâm Tất Tất khó nhọc xoay người xuống giường, lấy dao cạo lông mày trên bàn trang điểm: “Em cạo lông cho anh.”
Triệu Thanh Nhượng: ???
Lâm Tất Tất đẩy bàn nhỏ ra, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Đến đây, nằm lên đây.”
“Cạo lông gì?” Triệu Thanh Nhượng giống như đồ chơi bị Lâm Tất Tất đùa nghịch lên trên giường, vén bộ đồ vừa mặc xong lên.
“Lông bụng, lúc trước chẳng nói rồi sao?” Lâm Tất Tất bôi kem dưỡng ẩm lên phần bụng dưới của Triệu Thanh Nhượng, cầm dao cạo lông mày sáng loáng trong tay.
Mí mắt phải của Triệu Thanh Nhượng giật giật, cảm thấy không đáng tin: “Nếu em cảm thấy bị đâm thì anh sẽ đi triệt lông.”
“Không nhất thiết phải làm như vậy, em chỉ muốn cạo thử thôi.” Lâm Tất Tất lấy lọ kem tẩy lông và thiết bị tẩy lông bằng laser ra: “Chỉ thử thôi, không tẩy được thì thôi.”
Triệu Thanh Nhượng: ...
Anh cứ cảm thấy mình giống như sản phẩm thử nghiệm.
Kỹ thuật cạo lông của Lâm Tất Tất vô cùng tốt, con dao lạnh lẽo dán vào bụng của Triệu Thanh Nhượng cạo sạch lông mà không hề chạm vào thịt, có điều cảm giác của Triệu Thanh Nhượng vẫn không được tốt —
Bộ phận mẫn cảm bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, tay nhỏ mềm mại lại xoa tới xoa lui trên đó, da gà trên người anh đều nổi hết lên rồi, chỗ vừa mới bắn đó lại có xu thế ngẩng đầu.
Lâm Tất Tất cạo được một nửa thì thu dao cạo lại: “Anh đi làm salad trước đi.”
Triệu Thanh Nhượng kéo người phụ nữ đang muốn cầm máy tính chạy trốn đến phòng sách lại, anh dán mặt mình vào mặt cô hỏi vì sao cô không cạo nữa?
“Đói rồi.” Lâm Tất Tất hơi chột dạ đáp.