Chuyện Cũ Của Tôi Không Có Tôi

Chương 4

Đại học và cấp ba vốn khác nhau, sẽ có hội học sinh, rồi đủ loại câu lạc bộ chờ mình. Giang Trạch Dịch tham gia hội học sinh, phụ trách quay chụp tuyên truyền. Tôi cũng gia nhập một câu lạc bộ ghi chép hội nghị.

Chúng tôi học khác lớp, lại khác câu lạc bộ nên ít gặp mặt. Thế là tôi cố ý tạo ra mấy lần gặp mặt ngẫu nhiên, thật ra vì muốn được thấy cậu ấy, dù chỉ là thoáng qua. Kỳ lạ là ngoại trừ lần đầu hẹn gặp mới chào hỏi thì những lần khác dù có chạm mặt chúng tôi cũng không bắt chuyện. Chỉ là nhìn nhau một lát, sau đó liền rời tầm mắt, tiếp tục việc đang dở dang. Chắc là cả hai chúng tôi đều khá dễ ngại ha.

Trưởng câu lạc bộ của Giang Trạch Dịch là một đàn chị nọ. Học xong, trên đường về ký túc xá, tôi nhìn thấy Giang Trạch Dịch đi cùng đàn chị đó. Tôi đi lướt qua bên cạnh, liếc mắt nhìn cậu ấy.

Tôi tức giận trở về ký túc, cầm điện thoại lên gửi vài tin nhắn ngắn cho cậu ấy.

“Giang Trạch Dịch đáng chết, sao cậu lại đi cùng chị ấy? Cho dù đàn chị kia là trưởng câu lạc bộ của cậu thì cũng đâu cần đi sát thế?”

Cậu ấy không trả lời ngay, làm cho tôi càng tức giận hơn.

Tôi bắt đầu kể lể hành động của Giang Trạch Dịch cho Ly Minh nghe, cô ấy chỉ khuyên tôi đừng nổi giận. Tôi còn chưa nói hết thì nhận được một tin nhắn, là Giang Trạch Dịch gửi.

“Bọn mình chỉ đang thảo luận công việc của câu lạc bộ.”

Thôi bỏ đi, tôi nghĩ có thể là đàn chị đó để ý Giang Trạch Dịch nhà tôi rồi. Ai bảo Giang Trạch Dịch nhà tôi thu hút vậy chứ.

Đại hội thể thao hằng năm do trường tổ chức đã tới, đây cũng là khoảng thời gian bận rộn nhất của hội học sinh. Giang Trạch Dịch phải theo đàn chị chạy khắp nơi để chụp ảnh. Còn tôi thì ngồi trên ghế chủ trì viết bản thảo. Dù nhìn thấy Giang Trạch Dịch đi cùng đàn chị, có giận cũng chẳng có chỗ mà trút, chỉ đành không ngừng viết bản thảo để không phải nghĩ tới nó nữa.

Tôi giận rồi, cho nên không liên lạc với Giang Trạch Dịch nữa. Thế nhưng chỉ cần tôi không lên tiếng trước, thì cậu ấy cũng sẽ không liên lạc, việc này làm tôi đã tức càng thêm tức.

Sau khi kết thúc đại hội thể thao, tôi xóa Wechat của Giang Trạch Dịch. Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ tới tìm tôi, nhưng lại chẳng thấy, chỉ có mình tôi tự cho là mình sẽ sớm quên cậu ấy thôi.

Vài ngày sau, tôi không nhịn được kết bạn Wechat lại với cậu ấy, viện đại một cái cớ vốn không có thật. Chẳng qua là tôi tự đặt thang cho mình leo xuống mà thôi. Không thể không nói, tôi thuộc Wechat của cậu ấy đến nỗi đọc vanh vách. Cậu ấy đồng ý lời mời kết bạn của tôi, thế là chúng tôi không nhắc tới chuyện đó nữa. Tựa như chưa từng có chuyện xảy ra, tôi lại chia sẻ mấy thứ vụn vặt thường ngày cùng cậu ấy. Thế nhưng cậu ấy, chợt trở nên lạnh lùng đến lạ.

Bởi vì cậu ấy lạnh lùng, tôi cũng không thể vui vẻ như trước được.

Tôi gọi điện cho Ly Minh, kể ra nỗi khổ của mình.

“Ly Minh, nếu biết trước mọi chuyện sẽ thế thì mình sẽ không xin cách liên lạc của cậu ấy. Mình không ngờ quan hệ cả hai sẽ thành như vậy, từ không nói gì thành không có gì để nói. Ban đầu mình chỉ muốn biết tên cậu ấy thôi, không ngờ bản thân lại tham lam đến thế. Bây giờ thì hay rồi, còn chưa bắt đầu đã kết thúc…”

Tôi còn chưa nói xong đã bị Ly Minh cắt ngang, “Thi Dật, cậu phải biết chứ. Thứ không thuộc về mình thì dù cậu có làm gì cũng vô dụng. Cậu phải tập trung vào chính mình, đừng có nghĩ tới Giang Trạch Dịch nữa.”

Đáng lẽ tôi không nên mang tâm trạng tiêu cực này ảnh hưởng tới Ly Minh, chúng tôi chỉ trò chuyện vài câu nữa rồi cúp máy.

Khoảng thời gian sau đó tạm coi là yên bình. Tôi không vì Giang Trạch Dịch lạnh lùng mà dừng lại, vẫn tiếp tục gửi tin nhắn cho cậu ấy dù cậu ấy không để ý mình.

“Giang Trạch Dịch chủ động nhắn tin cho mình nè!”

Tôi không nhịn được, hét lên ngay giữa ký túc xá.

Mấy bạn cùng phòng của tôi bảo trông dáng vẻ tôi chẳng có triển vọng gì cả. Rồi lại so sánh tôi với chú cún, nói rằng chỉ cần thấy Giang Trạch Dịch là tôi sẽ vẫy đuôi. Tôi phản bác lại, đó là vì tôi yêu cậu ấy, cho nên mới vẫy đuôi với cậu ấy đấy chứ.

Và hiển nhiên rồi, bạn cùng phòng đều cạn lời với tôi.

“Giờ từ học tối cuối tuần này, lớp mình sẽ sinh hoạt chung với lớp cậu.”

Nhìn thấy tin nhắn này, tôi bắt đầu khua tay khua chân hạnh phúc. Đây là chuyện vui nhất từ khi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn tới giờ, hơn nữa còn là Giang Trạch Dịch nói vơi tôi, đương nhiên tôi càng vui vẻ.

“Nhưng mình thích cậu lắm lắm lắm.”, không biết vì sao tôi lại bấm câu này, hơn nữa còn ấn gửi đi.

Tôi vừa định thu hồi thì Giang Trạch Dịch đã trả lời, “Hả?”

Tôi đành giải thích, “Ý mình là mình rất là vui á, ha ha.”

Cậu ấy không hỏi nữa, nên tôi cũng không nói tiếp.

Tôi mong ngóng cuối tuần tới. Tối hôm đó, tôi đến rất sớm, ngồi trong phòng học, vui tới không ngậm được mồm.

Cậu ấy vào rồi! Đi vào tầm mắt của tôi. Dáng người cao ráo, cho dù đứng ở đâu tôi cũng có thể phát hiện cậu ấy đầu tiên.

Hai lớp chúng tôi bắt đầu chơi trò chơi, mọi việc đều làm tôi thấy hài lòng.

Cho tới khi chơi một trò tìm bạn, trò này để mấy bạn nam bạn nữ còn độc thân làm quen nhau, sau đó kết bạn. Mới đầu, Giang Trạch Dịch còn đứng lên, tức là cậu ấy còn độc thân. Nhưng sau khi cậu ấy đứng dậy, mấy người bên cạnh bắt đầu ầm í.

“Giang Trạch Dịch, cậu đứng lên làm gì?”

“Đúng thế, Giang Trạch Dịch có bạn gái rồi, mau ngồi xuống đi.”

Thế là cậu ấy ngồi xuống.

Mặt tôi thoáng tối sầm. Lần này tôi không tức giận, mà nhiều hơn là đau khổ. Thế giới của tôi bỗng chốc tối đen, tôi không nhìn thấy gì nữa, cả người ngây ra.

Mặc cho đám bạn vẫn cứ còn an ủi, tôi chẳng hề phản ứng một lời. Tôi như bị nhốt vào một không gian khác, không nghe thấy ai, thậm chí còn chẳng nghe thấy tiếng lòng của mình.

Bạn cùng phòng vỗ nhẹ vào tôi, lúc này tôi mới chậm chạp phản ứng lại.

Buổi sinh hoạt kết thúc, Giang Trạch Dịch cũng rời đi.

Trở lại ký túc xá, tôi im lặng một lúc lâu. Tôi nhớ lại khoảng thời gian trước khi xảy ra chuyện kia, hóa ra đều đã tính toán từ trước rồi. Tôi quá để ý Giang Trạch Dịch, còn cảm thấy trong lòng cậu ấy, hẳn là tôi cũng quan trọng như vậy. Nhưng hiện thực lại vả cho tôi một bàn tay.

Tôi mở khung chat của mình và Giang Trạch Dịch, nhập vào dòng chữ, “Thật sự xin lỗi, mấy ngày nay đã làm phiền cậu rồi, sau này sẽ không như vậy nữa.”. Mà nói tới mới thấy lạ, tốc độ đánh chữ của tôi vốn rất nhanh, nhưng chỉ mấy chữ này, tôi phải sửa đi sửa lại rất lâu mới gửi.

Quả nhiên đúng như dự đoán của tôi, cậu ấy không trả lời gì cả.

Ngày hôm sau, tôi mở điện thoại lên, xóa đi mọi cách liên lạc với Giang Trạch Dịch, lần này là xóa hết.

Nghe người khác nói, bạn gái của cậu ấy lớn hơn chúng tôi một năm, tên là Trì Mộng Nghiên.

Mà kỳ lạ là, lúc trước trăm phương ngàn kế muốn gặp được, thế nhưng kiểu gì cũng chẳng gặp. Bây giờ cậu ấy có bạn gái rồi, tôi đi đâu cũng có thể nhìn thấy, thật buồn cười mà.

Giang Trạch Dịch, Trì Mộng Nghiên. Thật giống nam nữ chính bước ra từ phim ảnh.

Mỗi lần tôi sắp quên được thì cậu ấy lại xuất hiện. Trên đường đi học, lúc về ký túc xá, khi đi ăn.

“Phiền chết được!” Lòng tôi không nhịn được, thốt ra một câu như vậy.

Sau khoảng thời gian ngừng liên lạc, cậu ấy cũng dần nhạt nhòa khỏi cuộc sống của tôi. Chẳng lẽ đã phai nhạt đi trong ký ức của tôi rồi? Không, chỉ là do không ai nhắc tới mà thôi, cậu ấy vẫn luôn ở nơi sâu nhất trong lòng tôi.

Lại càng về sau, tôi không dám ngẩng đầu trước mặt cậu ấy nữa, không dám nhìn thẳng vào mặt cậu, là không có dũng khí, càng không có sức mà làm.

Nhìn thấy Giang Trạch Dịch nắm tay cô ấy, mà bàn tay đó lại chẳng phải của tôi, tôi lại không nhịn được bật cười. Nhìn đi, họ xứng đôi cỡ nào chứ… Bọn họ nắm tay tản bộ nơi sân trường, cùng ăn cơm ở nhà ăn, cùng xem phim, lại ôm nhau giữa trời đêm gió lạnh, lên kế hoạch ngày mai bên nhau.

Nhìn đi, họ thật hạnh phúc, thật vui vẻ. Tựa như thế giới chỉ còn hai người Giang Trạch Dịch và Trì Mộng Nghiên.

“Cậu ấy có bạn gái rồi, mình sẽ không thích cậu ấy nữa.” Tôi nhắn tin cho Ly Minh. Cô ấy trả lời, “Tốt”. Cứ vậy, tôi và Ly Minh không hẹn mà cùng không nhắc lại chuyện này nữa.

Tôi cùng đám bạn cùng phòng tới thư viện, rồi dạo sân trường. Cuộc sống cứ thế diễn ra mà không có Giang Trạch Dịch bỗng trở nên thật thú vị.

À, không phải cuộc sống này trở nên thú vị, mà là tôi đang tìm kiếm một cuộc sống thú vị.

Trên đường đến lớp, chợt đụng phải Giang Trạch Dịch. Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ấy, muốn tìm kiếm ánh sáng trên người cậu ấy như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Không phải, trên người cậu ấy vốn đâu có ánh sáng, mà là trong mắt tôi có ánh sáng. Không phải, không phải là cậu ấy tốt, mà là tôi cảm thấy cậu ấy tốt.
Bình Luận (0)
Comment