Chuyện Cũ Mèm - Đao Hạ Lưu Đường

Chương 28

Trần Tửu biết rõ Trần Quần rất giàu.

Cô chủ động hoặc bị động được dạy rõ sự thật này rất nhiều lần, những tưởng bản thân đã chuẩn bị tốt tâm lý.

Nhưng suy cho cùng cô vẫn xem thường Trần Quần.

Ra khỏi cao ốc thương mại, đi tới chỗ chiếc xe bảy chữ số quen thuộc, Trần Tửu hít một hơi khí đêm thật dài, tất cả đều sặc mùi tiền.

Trần Quần đóng cốp xe lại, hỏi: “Sao thế?”

Cô thành thật đáp: “Thấy hơi bị đả kích.”

Nhưng cũng thấy phê.

Hóa ra cảm giác mua đồ không cần nhìn giá là như vậy.

Trần Tửu tự hỏi không biết Kiều Hòa có nhận được tin nhắn không, nếu chị ấy nhìn thấy điểm tích lũy dôi thêm mười mấy lần, không biết sẽ cảm thấy thế nào.

Bảy con số chở hai người họ từ từ về nhà Trần Quần.

Vẫn là thang máy thủy tinh, Trần Quần xách năm sáu chiếc túi giấy, không rảnh tay. Trần Tửu đứng cạnh sờ qua người anh một lượt, lấy thẻ từ túi quần ra.

Trần Tửu hưng phấn xếp túi giấy thành một đám, cái nào cũng mở ra xem, vẫy tay với Trần Quần: “Em mau thử cho chị xem đi.”

Cô đã làm giá áo rất lâu, cuối cùng cũng có cơ hội xem người khác làm giá áo.

Một bàn tay thò tới gạt hết mấy cái túi sang một bên.

Trần Quần đưa bộ đồ ngủ Trần Tửu mang theo cho cô, nói: “Mai rồi xem, chị thay đồ ngủ trước đi.”

Trần Tửu hỏi: “Thay đồ ngủ làm gì?”

Trần Quần: “Ngủ.”

Thế mà lại ngủ thật.

Trần Tửu nằm trên chiếc giường từng nằm, mở to mắt nhìn căn phòng tối, không cách nào thiếp đi được.

Tim cô đập thình thịch, sự hiện diện của người bên cạnh quá mạnh mẽ, cô hoàn toàn không lờ đi nổi. Tư thế cô cứng đờ, cặp chân dài hết co lại duỗi nhưng chẳng tìm được tư thế thoải mái.

Trần Quần: “Không ngủ được à?”

Trần Tửu trề môi: “Em ngủ được chắc?”

Trong bóng đêm, Trần Quần cười một tiếng.

Anh nói: “Em cũng không ngủ được.”

Trần Tửu sà tới, bàn tay mò mẫm trong chăn, mò được ngón tay Trần Quần, nắm chặt lấy. Cô khẽ nép lại gần anh, xoa cằm anh, nâng mặt anh, hôn lên môi anh.

Trần Quần hơi th.ở dốc, ngón tay thon dài nhéo hông cô mấy cái rồi l.uồn vào trong áo ngủ, mân mê vùng eo và bụng cô.

Dần dà, anh bắt đầu thấy không thỏa mãn, bàn tay từ từ dời lên, chạm vào n.ội y khóa chặt trên người cô, thầm bực bội thở dài, bới lớp vải ra, v.uốt ve nơi mềm mại lúc mạnh lúc nhẹ, tham lam mà nhiệt thành day bóp đ.ỉnh nh.ọn, vân vê theo vòng tròn khiến Trần Tửu thấy đau.

Bàn tay kia cũng không rảnh rỗi, v.ạch mạnh mép q.uần cô, tụt chiếc qu.ần dài của cô xuống đầu gối, để lộ q.uần lót ra.

Trần Tửu không chống cự nổi động tác th.ân mật của chàng trai bên cạnh, anh hôn quá sâu quá nhanh, khiến cả người cô nhũn ra, chỉ biết dỗ dành: “Em nhẹ tí…”

Giờ phút này, Trần Quần cũng giống như tất thảy cánh mày râu trên giường, không hề do dự gật đầu đồng ý: “Ừm.”

Nhưng động tác thì chẳng hề tương ứng với chữ “nhẹ”.

Anh buông môi cô ra, thẳng người dậy, chăn tụt từ sống lưng anh xuống dưới, để lộ khuôn mặt bị d*c vọng lấp kín.

Trần Quần thở gấp, xốc hết chăn lên, ném luôn xuống đất. Cạnh chiếc đèn cây bên cửa sổ đang mở, chiếc chăn bèo nhèo bị vứt xó tường tội nghiệp muốn chết.

Trần Tửu hơi nhổm người lên, nhìn Trần Quần khó khăn cởi quần áo mình rồi l.ột đồ cô ra, cô khẽ nâng chân lên, ngoan ngoãn để anh cởi quần.

“Lật người lại, q.uỳ gối xuống.” Trần Quần dời lên trên cởi á.o ngực cô, m.út mạnh b.ầu ngực trắng nõn của cô, “Cởi q.uần lót chị ra.”

Trần Tửu ngạc nhiên, khẽ cười.

Lúc này Trần Quần đàn ông quá đi mất.

Ý cô là, chắc đàn ông đều thích cái t.ư thế xấu hổ này, mà anh cũng không ngoại lệ.

“Ưm… Được…”

Cô ngoan ngoãn trở người, hạ thấp eo, v.ểnh m.ông lên, vì quá mắc cỡ mà nhắm mắt lại trốn tránh.

Trần Quần siết lấy eo cô, chầm chậm dán tới.

Trần Tửu có thể cảm nhận được mùi vị của Trần Quần xộc tới, bủa vây cô.

V.ật căng phồng kề sát k.ẽ m.ông, cách lớp vải mà vẫn đốt người, thứ đồ ch.ơi s.ưng to ấy đang vận sức chờ phát động. Trần Tửu hơi sợ hãi, cắn môi quay đầu lại nhìn Trần Quần.

Cái nhìn này dung nhập vào mắt anh.

Đôi ngươi phủ đầy ái dục mãnh liệt nhìn cô chằm chằm, giây kế tiếp, anh cúi xuống hôn cô rồi m.óc lấy mép chiếc q.uần lót kéo nhanh xuống.

“Ưm…” Toàn bộ vùng m.ông lộ ra ngoài, hai chân hơi gi.ạng ra, một mảnh vải đen trói hai chân khiến cô  run lên vì xấu hổ.

Trần Quần như mê muội, phủ tay lên nơi ấy xoa bóp mạnh bạo.

Thân hình gầy gò giờ phút này lại vô cùng mạnh mẽ, đè lên cơ thể mảnh mai của cô, không biết anh đã lột bỏ hết nội y của cô từ bao giờ, không nể nang gì mà tách hai c.ánh hoa nơi c.ửa động rồi th.ọc vào rút ra.

“A…” Cả người Trần Tửu nhũn ra.

Trần Quần đè xuống, gặm cắn cái cổ trắng nõn của cô, dùng giọng trầm thấp nói năng lộn xộn: “Sớm nên là của em… Vốn chính là của em…”

D*c vọng đánh úp lại, Trần Tửu hoảng hốt, cảm thấy sắp ngạt thở đến nơi.

Cô rơi xuống, rơi xuống mãi, sắp chết chìm trong bể d.ục.

Đây là người cô yêu nhất, cô muốn cùng anh nhập cuộc vui, muốn cùng anh tình ý triền miên suốt năm dài tháng rộng.

Trần Quần vội vàng tụt quần l.ót của mình ra, dùng ngón tay tách hai cánh môi ư.ớt át, đỡ v.ật n.am tính thô dài của mình vào trước cửa động, từ từ cọ x.át hết cái này đến cái khác.

Rất nhanh, nơi đó chảy ra chất d*ch dính dấp, quy đ*u bị phủ kín lớp nhầy trong suốt, không khí cũng từ bình thường biến thành nh*c dục.

Trần Tửu nhắm mắt, nửa người dưới tê dại không quỳ nổi nữa. Cô có thể cảm nhận d*c vọng đang thăm dò cửa h.oa của mình, dựa gần kẽ m.ông, từ từ nóng bỏng, chầm chậm th.ô cứng, dần dần không thể khống chế.

“Trần, Trần Quần.” Cô không kìm được mà ngước cổ, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, “Chị sợ, chị sợ…”

Trần Quần áp tới, hôn lên môi cô, “Đừng sợ, là em.”

Anh xoay người cô lại, nâng lưng cô ôm vào lòng mình, t.ách hai ch.ân cô ra để cô ngồi xuống. Tay Trần Tửu bấu chặt vào vai anh, móng tay găm sâu vào bắp thịt anh.

“Mở mắt ra, nhìn em.” Trần Quần hôn lên chiếc cằm nhỏ xinh của cô, bên dưới vẫn đang dùng d*c vọng trêu đùa nụ hoa của cô, bàn tay ve vuốt sau lưng cô, “Đừng sợ, chị mở mắt ra nhìn đi, là em.”

Trần Tửu từ từ mở mắt, đôi mắt long lanh mờ mịt nửa như khát cầu nửa lại kháng cự.

“Thấy rõ chưa?”

Trần Tửu gật đầu.

Cơ thể Trần Quần căng thẳng, kiềm chế đến sắp nổ tung, anh gắng gượng ngăn mình cắm d*c vọng vào, đôi tay x.oạc mạnh hai chân cô ra, càn rỡ x.oa nắn nơi c.ửa động, cảm giác ư.ớt át chặt khít chốn ấy khiến anh sắp phát điên.

“Nói đi, em là ai?”

Trần Tửu khẽ đáp: “Trần Quần…”

Trần Quần dán vào mặt cô, dùng lưỡi l.iếm môi d.ưới cô, dấn eo về trước, quy đ*u luồn vào cửa động, tàn nhẫn phá tan lối nhỏ, từ từ thâm nhập.

Anh không dám nhanh quá, nắm lấy eo cô, khẽ khàng đặt cô xuống, nhưng Trần Tửu vẫn sợ trắng bệch mặt, thứ kia thật đáng sợ, cứ như muốn xé sống cô thành hai mảnh.

“Ưm… Chị thả lỏng đi.” Trên trán Trần Quần đọng một lớp mồ hôi mỏng, “Thả lỏng một chút, em sẽ chậm thôi, chị hãy để em vào.”

Anh từ từ rút vậ.t nọ ra khỏi lối hoa, rồi lại từ từ nh.ét vào, cứ thế lặp lại mấy lần, cuối cùng đến khi cô đủ ướ.t mới nghiến răng cứng cơ bắp lại tiến hẳn vào bên trong cô, để tầng tầng thịt mềm vây quanh, ngay cả gốc rễ cũng luồn cả vào, chẳng chừa chút kẽ hở.

“Ưm a… A, ưm, ưm, ưm a…”

Tần suất mỗi lúc một nhanh, dưới ánh đèn vàng ấm có thể nhìn thấy hai bầu ngực cô nảy lên.

Trái khế Trần Quần di chuyển, không hề khách sáo h.ôn lên nơi ấy. Anh ngậm lấy một bên ra sức l.iếm mút, bên kia tung nảy thì dùng một tay x.oa bóp, móng tay kh.ảy đầu nh.ũ.

Bên d.ưới của hai người dính ch.ặt, tiếng nước vang lên, khoái cảm ngập đầu.

Trần Tửu vừa tỉnh táo từ đau đớn ban đầu đã lập tức bị đưa vào sóng tình mãnh liệt. Cô vừa sợ vừa sướng, sợ vô cùng cái cảm giác bị x.é rách x.âm nhập, hết sức ỷ lại Trần Quần để tìm kiếm cảm giác an toàn, thậm chí quên mất cảm giác kia rõ ràng là anh mang đến cho cô.

Trong lúc mâu thuẫn, giác quan bị kích thích phóng đại vô số lần, cô vứt bỏ sự rụt rè, r.ên rỉ ph.óng túng theo bản năng: “A, a… to, to quá… nhẹ chút, ưm… nhẹ chút, đừng… nhanh quá, ưm ưm…”

Mật yêu chảy ra từng đợt một, đột nhiên “bốp” một tiếng, một cái tát tàn nhẫn giáng xuống m.ông cô, Trần Tửu khẽ siết chặt tấm lưng rộng của Trần Quần, đốt ngón tay trắng bệch, ánh mắt hư không.

Trần Quần há miệng thở dốc, vùi đ.ầu vào ng.ực cô, khàn giọng nói: “Đừng kêu thế.”

Thật làm khó người ta.

Nhưng Trần Tửu thương anh, thật sự cố im tiếng, nuốt hết mọi r.ên rỉ vào trong, không phát ra tiếng động nào, dù có cũng chỉ là những âm thanh đứt vỡ.

Trần Quần nhấp mấy cái, đỡ cô dậy, rồi lại ấn mạnh xuống, đám l.ông bên dưới cọ vào vùng th.ịt mềm nơi r.iêng tư của cô khiến Trần Tửu đè nén đến đỏ hoe mắt.

“Đừng nhịn.” Anh bật cười, ghé vào tai cô dụ dỗ, “R.ên ra đi, r.ên lớn tiếng chút.”

Trần Tửu không nghĩ ngợi được gì, nghe vậy thì như được ân xá, khép hờ mắt rên ưm a, trút hết mọi âm thanh đè nén lúc trước ra.

Bạch bạch bạch… D*c vọng ra vào, phần eo tê dại, không ngừng run rẩy.

Trần Quần rất thích t.ư thế n.ữ trên, nhất là thích Trần Tửu vừa gọi tên mình vừa n.ắc, nói yêu anh đứt quãng, quả thực khiến anh mê mẩn phát điên.

Anh ép cô gọi, gọi anh trai, gọi ông xã, gọi bố, ngang ngược như một gã địa chủ muốn trở thành tất cả quan hệ xã hội của cô.

Anh rất yêu dáng vẻ cô thích anh, rất yêu cô yêu chiều anh vô lối.

Đây là làm t.ình, cũng là làm hòa.

Đến cuối cùng, Trần Tửu khóc lóc l.ên đ*nh, sóng lớn mật yêu trào ra làm ướt lông Trần Quần, anh còn thấy chưa đủ, đẩy cô ngã ra giường, trong tiếng cầu xin của cô, không nể nang gì túm lấy cổ chân cô, t.ách rộng ra, ngắm nhìn m.ật yêu b.ắn khắp nơi.

Trần Tửu khóc sắp ngất đi.

Bị yêu khóc.

Là may mắn của một cô gái.

*

Lúc kết thúc là ba giờ sáng.

Trần Tửu kiệt sức xụi lơ, nằm nhoài trên giường không động đậy. Trần Quần nhặt chăn dưới đất lên đắp cho cô, lấy khăn lông lau sạch người cô, tắm rửa rồi quay lại giường, kéo thân thể tr.ần tr.ụi của cô vào trong lòng mình hôn liên tục.

“Ngày mai đừng về nhà.” Anh lẩm bẩm.

Trần Tửu không còn sức lực, nhắm mắt từ từ duỗi cặp chân thon dài trắng nõn trong chăn, mặt bao phủ bởi sắc đỏ mờ ám.

“Vâng thưa bố.” Cô nghiêm túc đáp.

Trần Quần: “…”

Anh khẽ xoa b.ầu n.gực Trần Tửu, khẽ hỏi: “Làm chị đau à?”

Trần Tửu ấm ức, “Hơi hơi.”

Trần Quần nhanh chóng nhận sai: “Lần sau em sẽ nhẹ chút.”

Cô lẩm bẩm: “Tốt nhất là thế.”

Anh thấy vẻ uể oải của cô thì vẻ mặt nghiêm lại thay vì tươi cười, hỏi: “Chị hối hận à?”

Trần Tửu ngớ ra.

Cô quay đầu, liếc nhìn ánh mắt bất an của anh, rõ là cậu trai trẻ mà nét mặt lại lộ vẻ đau khổ vì sợ bị vứt bỏ.

Nhất thời mềm lòng.

Trần Tửu cười, vươn tay kéo tay anh đặt lên vị trí trái tim mình, đưa tay nắm lấy đầu ngón tay anh, khẽ hỏi: “Em biết nơi này có gì không?”

“Gì?”

Trần Tửu cười, nhoài người tới hôn lên mi anh.

“Nơi này có một tòa nhà vàng, chỉ giấu Trần A Kiều của riêng chị.”

Bình Luận (0)
Comment