Chuyện Đêm Vong Xuyên Đường

Chương 12

Trong lúc rối bời ấy, chiếc điện thoại luôn nằm im trong túi áo tôi bỗng reo vang. Tiếng mèo kêu đanh sắc xé rách bầu không khí u ám, những thứ kia bị giật mình nên tạm thời ngừng cử động.

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, trên màn hình, vầng trăng khuyết màu đỏ đang nhảy nhót, là Dao gọi đến! Tôi gần như ngay lập tức bấm phím nghe.

Âm thanh rõ ràng trong trẻo từ đầu bên kia truyền đến:

- Tiểu Hạ, qua đó ổn chứ?

Không ổn, không ổn chút nào! Luôn gặp xúi quẩy! Anh làm ơn đi, tôi bây giờ đâu rãnh rỗi mà tám chuyện! Đừng có hàn huyên như thể bạn bè lâu ngày không gặp có được không? Lẽ nào anh không nấu cháo điện thoại không được sao? Tuy rất muốn nói như thế, nhưng tôi chỉ có thể ậm ừ mà thôi.

Sau khi trải qua mớ bòng bong này, nghe thấy giọng nói của Dao, trong lòng tôi bỗng nảy sinh cảm giác: “A, hóa ra tôi chưa bị cả thế giới vứt bỏ”.

- Có… nhớ anh không?

Đây là lần đầu tiên Dao hỏi tôi chuyện này với ngữ điệu vừa nghiêm túc vừa ngần ngừ. Không biết vì sao, tôi thấy sống mũi cay cay, anh chàng này xưa nay lúc nào cũng kiêu ngạo, đáng ghét. Dao trong ấn tượng của tôi phải là kiểu người khinh khỉnh, điệu bộ chỉ có ta là nhất, đáng lẽ phải nói “Bản thiếu gia cho phép em nhớ ta” mới đúng.

Tại sao Dao lại hỏi như vậy? So với việc đứng chung với đám người kia, tôi hận một nỗi không thể ngay lập tức quay về Vong Xuyên đường, nơi có Dao và Thanh Minh.

Tôi lại nghe thấy tiếng cười trong điện thoại:

- Làm ơn, Tiểu Hạ, bản thiếu gia khó khăn lắm mới hỏi em câu này, sao em dám không trả lời? Thôi bỏ đi, nể tình em lần đầu mạo phạm, lần sau không được thế nữa nhé!

Không đợi tôi nói, Dao đã nói tiếp với giọng điệu rất nghiêm túc:

- Tiểu Hạ, không được lơ đãng, chú ý lời anh nói, làm theo anh dặn đây.

Tôi hơi mơ hồ, dỏng tai lên nghe Dao dặn dò.

- Em phải hết sức mau chóng rời khỏi đó. Từ giữa hành lang đi xuyên qua, đừng sợ những thứ bên cạnh, chỉ cần đi thẳng, đi đến điểm cuối, rẽ trái, có một căn phòng, vào trong rẽ phải, trên bức tường bên cạnh có một cánh cửa nhỏ, đẩy cửa ra, bên trong sẽ có người dẫn em ra khỏi đó. Không cần để tâm đến Thanh Minh nữa, em ngoan ngoãn trở về, anh ở Vong Xuyên đường đợi em. Nhớ lấy, không được lên tiếng, không được nhìn chúng. Tiểu Hạ, em nhất định phải nghe lời anh.

Điện thoại đến đây thì ngắt, chỉ còn lại những tiếng tút dài…

Tôi nắm chặt điện thoại, dường như nó là thứ duy nhất liên hệ tôi với thế giới bên ngoài. Tôi nhằm thẳng hành lang phía trước mà đi tới.

Tôi chăm chú nhìn khe hở phía trước. Không đắn đo nữa, Dao nói là không sao thì chắc chắn sẽ không sao, đã làm thì làm cho trót. Tôi nhắm mắt, ngẩng đầu xông lên phía trước.

Những bàn tay không ngừng thò ra từ xung quanh, chúng muốn túm lấy tôi, nhưng hình như lại sợ gì đó, hễ va phải tôi là chúng lại lập tức thả ra. Tôi cứ loạng choạng như thế chạy qua con đường dài hun hút.

Cho đến khi đứng ở bên kia hành lang, nơi sáng sủa thoáng đãng, tôi mới thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn sau lưng, tất thảy đều im ắng, đám người đó đã hoàn toàn biến mất. Dường như vừa qua chỉ là ảo giác mà thôi. Nhưng tôi biết, cảm giác lạnh lẽo đó tuyệt đối không chỉ đơn thuần là ảo giác.

Ở nơi đây, mọi thứ đều vô cùng kỳ dị. Rốt cuộc trong căn nhà này tại sao lại tập trung những thứ đó? Tại sao chúng đều nhằm vào tôi? Chỉ vì tôi là một con người thôi sao?

Làm theo lời Dao, tôi rẽ trái, quả nhiên có một căn phòng khách, cánh cửa mở rộng, ánh đèn sáng rực. Trước cửa có một người đang ngồi chờ, người đó cười tít mắt nhìn tôi.

Mày nhỏ mắt dài, toàn thân áo xanh, ngoài người khách đã từng gặp trong cửa hàng ra thì còn ai vào đây nữa?

Rõ ràng đã đem vụ làm ăn này ủy thác cho chúng tôi, tại sao anh ta còn xuất hiện ở đây?

- Đợi cô lâu quá đấy – Người áo xanh vẫy vẫy tay với tôi.

- Tôi phải đi tìm Thanh Minh, cô có đi cùng tôi không?

Anh ta nhìn tôi, lại nói:

- Hay là, để tôi dẫn cô ra khỏi đây đã nhé. Cô có ba mươi giây để suy nghĩ.

Nói rồi, anh ta chẳng buồn nhìn tôi, bắt đầu nhẩn nha sửa móng tay. Móng tay anh ta cũng màu xanh, rất nhọn, nóng loáng.

Đi tìm Thanh Minh, nhất định phải đi tìm Thanh Minh.

Tôi không hề do dự, quyết định sẽ cùng anh ta đi tìm Thanh Minh.

Xin lỗi Dao, em không thể cứ mơ mơ hồ hồ như thế mà quay về được.

Người áo xanh tỏ vẻ hiểu hết, rồi lại nhét chiếc bấm móng tay tinh xảo vào trong tay áo, đứng dậy.

- Đi thôi.

Anh ta vẫn không quay đầu lại, nói:

- Tên tôi là Thừa Bích.

Người này dường như biết tôi muốn hỏi tên mình nên đã chủ động trả lời trước.

Tướng mạo của anh ta khiến tôi nhớ đến một người. Đó là đêm tết Nguyên Tiêu, trong buổi họp mặt của gia tộc Dao, có một thiếu niên mắt xanh ngồi một mình tách hẳn đám đông. Mắt của những người trong gia tộc nhà Dao đều có màu lục bảo, trong vắt, phát ra thứ ánh sáng lờ mờ trong bóng tối, tuy tướng mạo khác nhau nhưng đều tỏa ra một cảm giác ma mị.

Tôi đi theo sau Thừa Bích, tay nắm chặt điện thoại, không ngừng bấm phím gọi lại, nhưng đường dây luôn trong tình trạng không thông. Đầu bên kia chỉ thấy truyền lại một giọng nữ lạnh lùng, cho tôi biết, hiện Dao không trong vùng phủ sóng.

Vốn định nói trước với Dao một câu, nhưng thôi, đợi đến khi quay về sẽ giải thích với anh vậy. Anh chàng đó sẽ không giận tôi đấy chứ?

Đi cùng Thừa Bích thuận lợi đến không ngờ, suốt dọc đường chúng tôi không gặp bất cứ ai, dù là trong góc tối cũng vô cùng “sạch sẽ”.

Ngọn đèn trên hành lang cũng sáng hơn rất nhiều.

Nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn không thể an tâm. Cái người đang đi bên cạnh tôi đây toát ra một điều gì đó khó diễn tả, khiến người ta không thể an lòng.

Tôi luôn cảm thấy nếu tiếp cận anh ta thì sẽ nhìn thấy những việc tôi không muốn thấy.

Ví dụ như quá khứ của Thanh Minh.

Trước khi tôi đến Vong Xuyên đường, Thanh Minh và Dao đã như thế nào?

Bước chân của Thừa Bích nhẹ tênh tênh, tựa như chỉ cần gió thổi một cái là đổ. Tôi nhìn anh ta, trong lòng luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, con người này đúng là vô cùng yếu ớt. Anh ta có thể dẫn tôi đi tìm Thanh Minh thật sao?

Tốc độ của anh ta lại rất nhanh, hễ không chú ý là tôi liền bị rớt lại sau, vì thế tôi chẳng dám suy nghĩ lung tung nữa mà vội vàng đuổi theo anh ta.

Không ngờ tòa dinh thự này lớn vậy, chúng tôi đã đi đi lại lại bên trong không biết bao lâu, nhưng vẫn chưa thấy lối ra. Đi hết dãy hành lang này lại đến một dãy hành lang khác, giống hệt như mê cung vậy. Người thiết kế tòa dinh thự này nhất định muốn người ta phải khổ sở chăng?

Những bức tường cũ kỹ mọc đầy rêu xanh ẩm ướt, những phiến đá xanh dưới chân cũng trở nên trơn nhẵn, sương mù âm thầm lan tỏa khắp không gian.

Trong làn sương mỏng, tôi đột nhiên hơi hoảng hốt khi chợt cảm thấy cảnh trí trước mắt có chút thân thuộc, dường như đã rất rất lâu rồi, cũng trong một đêm như thế, tôi đã từng đi qua con đường này, nắm tay ai đó, cùng giẫm lên con đường lát đá xanh trơn bóng. Những tiếng bước chân “bộp bộp” vang lên rõ ràng, nhưng tôi vẫn không nhìn rõ được khuôn mặt của người bên cạnh.

Người đó là ai?

- Ngài lại đến rồi.

Một bà lão áo đen cúi chào chúng tôi, bà ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt không chút biểu cảm, mở cửa phòng cho chúng tôi, ý bảo chúng tôi có thể bước vào.

Khi đi ngang qua bà ta, tôi bỗng thoáng nghe thấy một tiếng thở dài và một câu nói mơ hồ.

- Sẽ không có kết quả đâu… – Bà ta nói.

Sẽ không có kết quả? Kết quả gì?

Phía sau lưng có người vỗ nhẹ vào tôi, tôi phản ứng lại, lúc này mới phát hiện ra trong căn phòng sáng đèn này đã có hai người đang ngồi im lặng.

Giữa phòng đặt một chiếc bàn bát tiên, hai người một đen một trắng, đang ngồi đối diện với nhau.

Tóc đen áo đen, dẫu có trộn thêm nhiều màu sắc nữa thì người ấy cũng vẫn không hề tỏa ra chút sinh khí nào, chỉ toàn một màu đen tuyền mà thôi. Trong sự bao bọc màu đen đó là gương mặt vô cùng quen thuộc của Thanh Minh. Đôi mắt đen láy mà biết bao lần tôi từng lén nhìn lúc này chẳng còn ánh nhìn dịu dàng như mọi khi, mà lạnh lùng nhìn thẳng Bạch Dạ ngồi đối diện.

Bạch Dạ vẫn giữ dáng vẻ ngạo nghễ, hai tay khoanh trước ngực, mái tóc xõa tung buông trên vai, y phục trắng muốt không nhuốm chút bụi trần, khiến người ta vô cùng muốn được vẩy lên đó mấy giọt mực đen. Đôi mắt của anh ta cũng nhìn người đối diện không chớp.

Cuối cùng tôi đã tìm thấy Thanh Minh!

Nhưng, rốt cuộc tôi đang làm gì?

Tôi nhìn Thừa Bích, anh ta nhìn tôi cười một cái, rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn. Tôi cũng làm theo, ngồi xuống bên cạnh. Khung cảnh càng trở nên kỳ quái, bốn người ngồi quanh bàn, nhưng không một ai lên tiếng.

Không khí này thực sự hơi quái dị… Giống như đang chờ đợi một điều gì đó.

“Đing đong”, tiếng chuông báo giờ đột nhiên vang lên. Theo phản xạ, tôi nhìn sang bên trái, quả nhiên trên tường có treo một chiếc đồng hồ kiểu cũ, trông khá cổ, trên mặt đồng hồ khắc đầy hoa văn, kim đồng hồ đang chỉ đúng hai giờ.

Thời gian trôi qua nhanh vậy ư?

Từ khi lên tàu, đến một ngụm nước tôi cũng chưa uống. Có thể chuỗi sự kiện xảy ra dồn dập đã khiến người ta luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, đến mức quên mất cả cảm giác đói khát. Giờ đây bị tiếng chuông đồng hồ thức tỉnh, tôi mới phát hiện ra cổ họng và hai con mắt của mình sắp bốc khói đến nơi. Cho dù thế nào, trước tiên cũng phải kiếm chút nước uống cái đã! Nghĩ thế, tôi liền liếc nhìn bộ đồ trà đặt trên chiếc bàn cạnh tường, chiếc chén gốm hoa xanh sạch sẽ, khiến tôi không kìm được, đưa tay ra với.

Trộm liếc bọn họ, thấy không có ai phản ứng gì, tôi bèn yên tâm rót nước, vội vàng đưa chén lên miệng. Mặc dù chỉ là nước lọc, nhưng đối với người mà suốt mười mấy tiếng chưa được uống một ngụm nước nào như tôi thì thế cũng đã là rất thơm ngon rồi.

Có lẽ là do quá căng thẳng, động tác cuống quýt, nên chiếc chén tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất đánh “choang” một tiếng, vỡ tan tành. Tôi còn chưa kịp nghĩ đến chuyện làm vỡ đồ của người ta thì có phải đền tiền hay không, chỉ biết ôm đầu, ngồi thụp xuống.

Trời đất quay cuồng, choáng váng mặt mày. Rốt cuộc thứ gì đang xuất hiện trong đầu tôi?

Tôi mặc y phục kiểu cách rất cổ, ngồi trên bàn đung đưa chân, nói chuyện với người khác, một tay cầm chén trà bằng gốm hoa xanh, điệu bộ rất thoải mái. Bên cạnh bỗng xuất hiện một người, rõ ràng không nhìn rõ gương mặt, nhưng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc. Anh ấy vừa nói với tôi điều gì đó, vừa gỡ tách trà từ trong tay tôi ra, nhưng không cẩn thận nên khiến nó bị rơi vỡ.

“Choang” một tiếng, trên mặt đất đã nở ra một đóa hoa màu xanh biếc, giống như bây giờ.

Tôi ngồi bên bàn nhìn những mảnh vỡ trên đất, vẻ mặt tiếc rẻ. Chàng trai bên cạnh cúi xuống, nhặt một mảnh vỡ nhỏ, rồi khẽ khàng thả chúng vào lòng bàn tay tôi.

Tuy tôi không nhìn thấy nét mặt của anh ấy, nhưng biết chắc vẻ mặt của anh ấy nhất định rất dịu dàng.

Mảnh sứ đó sáng long lanh, nằm trong lòng bàn tay tôi, đẹp như ngọc.

Cô gái ngồi trên bàn là tôi đó sao? Nếu đúng, thì người nhặt mảnh vỡ cho tôi là ai?

“Tôi” đang ngồi trên mặt bàn, bỗng chốc nhảy xuống, nhào vào lòng người đó cười khúc khích, nụ cười rạng rỡ biết bao. Khi tôi nhìn thấy gương mặt tươi cười đó, trong lòng liền cảm thấy trào dâng một cảm giác khó chịu không nói lên lời. Người con gái có gương mặt giống tôi ấy đang nở một nụ cười rạng rỡ mà tôi chưa bao giờ có được.

Có lẽ đúng là chỉ giống nhau vẻ ngoài mà thôi.

Tôi nhìn cô ấy, cười ngây ngô một lúc.

Lúc này đầu tôi bỗng bị ai đó vỗ nhẹ một cái, một mảnh vỡ sáng bóng được thả vào lòng bàn tay tôi, người trước mặt tôi… là Thanh Minh.

Vẻ mặt anh thực sự rất đỗi dịu dàng, nhưng tôi cảm thấy hình như có gì đó là lạ, người vừa nãy rõ ràng không cho tôi cảm giác này.

Nhưng tôi cũng không thể nói ra điểm nào lạ.

Thanh Minh khẽ nhíu mày, nhìn tôi hỏi:

- Sao thế? Khó chịu à?

Tôi vội vàng lắc đầu, anh cụp mắt xuống:

- Vậy thì tốt.

Tôi lặng lẽ thả mảnh vỡ ấy vào trong túi áo, rồi đứng lên cùng anh.

Bạch Dạ nhìn chúng tôi, nụ cười trên gương mặt phảng phất sự châm biếm.

- Tách trà đã bị em làm vỡ tan tành rồi – Anh ta khẽ nói.

Thanh Minh không thèm để ý đến anh ta, mà dẫn thẳng tôi về chỗ ngồi. Bạch Dạ hứ một tiếng, thu lại nụ cười và không nói gì nữa. Bầu không khí lại rơi vào sự trầm lắng, ngột ngạt.

Tôi hơi lúng túng nhìn bọn họ, Bạch Dạ vẫy vẫy tay với tôi:

- Cô bé, qua đây, ngồi vào chỗ tôi đây này.

Anh ta vỗ vỗ đùi, cười rất gian manh, tôi lườm anh ta một cái, chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Thanh Minh bên cạnh hừ một tiếng, lạnh lùng bảo:

- Vẫn cái kiểu buông tuồng ấy.

- Kẻ giống người chết vạn năm như cậu đâu có tư cách mắng tôi.

Bạch Dạ bật chiếc bật lửa đánh “tách” một cái, rồi lại cho vào túi áo, nhả ra một hơi khói thuốc.

Nhờ làn khói xanh chờn vờn ấy, căn phòng tịch mịch bỗng náo nhiệt hẳn lên.

Thừa Bích từ nãy vẫn yên lặng bỗng phì cười:

- Được rồi, các cậu không thể đổi hai câu thoại này được sao? Lần nào cũng là hai câu này, tôi nghe nhàm tai quá rồi.

Tôi phụ họa Thừa Bích:

- Đúng rồi, tại sao lần nào cũng là hai câu này?

Lời vừa thốt ra, cả ba người kia cùng quay sang nhìn tôi.

Tôi ngẩn ra, tại sao mình lại nói câu này? Xem điệu bộ Thừa Bích thì chắc là quen biết Thanh Minh và Bạch Dạ, còn tôi thì chen vào giữa góp mồm làm gì cơ chứ!

- Cô bé, em… nhớ ra rồi hả? – Bạch Dạ nhìn tôi dò xét, xoa xoa đầu tôi rồi lại nhìn Thanh Minh.

Thanh Minh không nhìn chúng tôi, chỉ cúi đầu trầm ngâm, không biết là đang nghĩ gì.

- Sắp đến lúc rồi – Thừa Bích nhìn đồng hồ treo tường, lẩm bẩm.

Tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh dần dần hạ thấp, cảm giác này giống như khi ta thò tay vào trong tủ lạnh giữa trời mùa hạ, hơi lạnh lập tức phả vào mặt. Vấn đề là trong căn phòng này không có thiết bị hiện đại nào, nói gì đến điều hòa nhiệt độ.

Cảm giác lạnh lẽo đó lan lên tay tôi, tôi cúi xuống nhìn, không có gì cả. Nhưng cảm giác trên tay vẫn tồn tại, dường như có một đôi tay vô hình đang phủ lên cánh tay tôi.

Tôi không nhìn thấy ư?

Ngay lập tức, tôi quay đầu nhìn sang xem Thanh Minh còn đó không. Kết quả thật khiến người ta an lòng, anh vẫn đang ngồi yên ở đó, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn tôi.

Cảm giác lạnh giá trên cánh tay chợt biến mất.

Rất lâu sau này, khi nhớ lại chi tiết ấy, tôi mới cảm giác dường như từ lúc bắt đầu quen biết anh đến giờ, tôi chưa bao giờ coi Thanh Minh là một người bình thường.

Bà lão áo đen lẳng lặng bước vào, cúi người trước chúng tôi, nói một câu:

- Đến lúc rồi.

Đến… lúc rồi.

Nghe thấy câu này, Thừa Bích đứng dậy trước tiên, theo bà lão ra ngoài cửa. Bạch Dạ cũng theo sau, Thanh Minh kéo tôi ra sau cùng.

Tôi không biết sẽ đi đâu, không có ai nói cho tôi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tôi có một linh cảm nơi sắp đến chắc chắn có liên quan đến tôi.

Chắc chắn đó chính là nơi chuyến này Thanh Minh muốn dẫn tôi đến.

Bàn tay của Thanh Minh luôn lặng lẽ đặt trên vai tôi, mang theo mùi đàn hương thanh nhẹ. Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, cho dù dưới ánh sáng mờ mờ, nó vẫn đẹp vô cùng, khiến trái tim người ta không khỏi đập rộn ràng thêm mấy nhịp. Tôi vẫn luôn cảm thấy rằng Thanh Minh là một người rất hợp với đêm đen, anh luôn gây ấn tượng vô cùng u uất, nhưng cũng có lúc lại khiến cho người ta có cảm giác thuần khiết cao quý khó tả. Hai khí chất dường như không thể hài hòa ấy lại cùng hòa trộn trên con người anh. Không biết tại sao, Thanh Minh đẹp đẽ vừa thuần khiết, vừa u uất này lại khiến tôi nghĩ đến thần linh.

Nhưng nếu là một vị thần, hẳn anh sẽ không chỉ xuất hiện trong đêm tối đâu nhỉ?

Cho dù là ban ngày, giữa dòng người như nước chảy trên phố phường, dáng vẻ Thanh Minh dường như vẫn cách biệt với cả thế giới xung quanh, tựa như một người trong tranh lạc bước đến đó vậy.

Vậy rốt cuộc Thanh Minh là ai?

Ánh mắt tôi khẽ lướt một lượt, vô tình chạm phải ánh mắt của Bạch Dạ ở đối diện. Anh ta hơi ngẩng mặt, miệng nhả ra một làn khói, ánh mắt sáng rực, trong đôi con ngươi màu đỏ ánh lên nụ cười bỡn cợt khiến tôi thấy rùng mình. Không biết phải ứng phó thế nào, tôi đành cúi mặt, vờ như không thấy.

Bạch Dạ ậm ừ khẽ cười rồi quay đầu đi, không nhìn tôi nữa.

Tôi đang suy nghĩ rất lung, dường như đã quên mất hoàn cảnh hiện tại, cho đến khi Bạch Dạ đang đi trước mặt bỗng đột ngột dừng lại. Tôi nhất thời không thu kịp bước chân, suýt nữa thì đâm sầm vào lưng anh ta, may mà Thanh Minh kịp thời kéo tôi lại.

Bà lão áo đen dẫn đường cho chúng tôi đang đứng trước một cánh cửa. Bà ta đưa tay lên gõ, từ bên trong truyền ra những tiếng kêu thánh thót, uyển chuyển, hình như là tiếng chim hót.

Trong căn nhà mà nơi nơi đều lộ vẻ cũ kỹ và kỳ quái này, nghe thấy âm thanh tựa tiếng chim hót buổi sớm, trong lòng tôi chợt trỗi dậy một cảm giác khó tả. Hơn nữa không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy những tiếng vui tai này dường như quen thuộc biết bao.

Tiếng chim hót im bặt, cánh cửa kêu “kẹt” một tiếng rồi mở ra, bà lão áo đen gật đầu với chúng tôi, rồi nhanh chóng biến mất giống như khi xuất hiện.

Tia sáng từ trong cửa hắt ra. Tôi đang quen với bóng tối, vì thế có chút chói mắt, bèn vô thức đưa tay bịt mắt, nhưng lại lập tức thả ra.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong nhà, tôi cảm thấy bước chân không nghe theo sự điều khiển của bộ não nữa, mà cứ thế tự bước đi, vượt qua Thừa Bích, xông thẳng vào bên trong.

Cả căn nhà được bao phủ bởi một luồng ánh sáng dìu dịu, nguồn phát sáng là từ một cây đại thụ – một cây đại thụ đặt giữa nhà.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cây đại thụ được trồng trong nhà, nhưng tôi lại không hề có cảm giác khó chịu, mà lại thấy vô cùng kỳ diệu.

Đó là một cái cây cực kỳ lạ lùng, mỗi cành mỗi lá dường như đều được tạc bằng ngọc bích, long lanh lóng lánh, đẹp đến mê hồn. Nhưng thu hút ánh mắt của tôi không phải là cái cây, mà là một con chim đang đậu trên cành. Đó là loại chim tôi chưa từng thấy, toàn thân trắng tinh, thân hình rất lớn, đang rỉa lông trên cành, chẳng thèm nhìn đám người vừa mới tới là chúng tôi, dáng vẻ vô cùng vui vẻ tự tại.

Tiếng chim nghe thấy khi ở bên ngoài có lẽ là của nó.

Tôi không biết ba người họ có cảm giác gì, chỉ biết trong đầu mình chỉ có một suy nghĩ, chú chim này thật đẹp quá đi, nếu có thể bắt được nó thì tốt biết mấy!

Tôi kiềm chế cơn phấn khích của mình, dán mắt nhìn chú chim trắng kia. Chú chim đó hình như cũng đọc được suy nghĩ của tôi, bèn kêu một tiếng rồi vỗ cánh bay lên cao.

Tôi ngẩng đầu lên tìm nó nhưng không thấy đâu. Tôi hơi thất vọng, con chim này tinh ranh quá.

Lúc này tôi bỗng nghe thấy tiếng cười giòn giã, một giọng nói dịu dàng mềm mại vang lên trên đầu tôi:

- Lâu thế rồi mà em vẫn không quên Tuyết Diên. Hồi đó nó mổ em một cái, để ta xem em có thể nhớ được mấy kiếp?

Mặc dù tôi hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy, nhưng vẫn chú tâm tìm con chim trắng. Tìm mãi mà chẳng thấy đâu, chỉ nghe thấy giọng nữ đó lại cất lên:

- Để ta xem nào, lần này cái con mèo đáng ghét ấy chẳng đến, lại thay bằng một anh chàng lạ hoắc…

- Vậy các vị có việc gì chăng?

Tôi không nén được tò mò bèn dỏng tai lên nghe. “Con mèo đáng ghét” – thứ đầu tiên tôi liên tưởng tới chính là Dao, lẽ nào, trước đây Dao cũng đã tới nơi này?

- Ôi, chúng tôi từ phương xa lặn lội tới đây, không mời chúng tôi uống trà thì thôi, lại còn thẩm vấn chúng tôi ở đây cơ đấy. Từ sau khi được chiêm ngưỡng dung nhan của Cẩm phu nhân, tôi ngày nhớ đêm mong. Những ngày không được gặp Cẩm phu nhân, tôi đã bị nỗi nhớ nhung giày vò ghê gớm.

Bạch Dạ vừa tủm tỉm cười vừa nói những lời sến súa, tôi thầm lo thay cho anh ta, ngộ nhỡ Cẩm phu nhân nổi giận, thì đến tám phần là sẽ tống cổ anh ta ra ngoài, chưa biết chừng chúng tôi còn bị liên lụy ấy chứ.

Thực tế chứng minh là tôi đã sai, dù có là thần quỷ yêu nhân hay gì gì đi nữa, phàm là nữ giới đều thích nghe những lời ngon ngọt.

Giọng nói của Cẩm phu nhân chẳng có vẻ gì là tức giận, ngược lại còn cười rất vui vẻ.

- Bạch Dạ vẫn dẻo miệng như ngày nào, so với Thanh Minh thì đáng được người ta yêu thích hơn gấp bội.

- Nhắc tên tôi cùng với tên cậu ta, chính là sỉ nhục tôi! – Thanh Minh lạnh lùng xen vào một câu.

Bạch Dạ hừ một tiếng, không biết đang lẩm bẩm những gì.

Thừa Bích đứng sau lưng, chỉ cười mà không nói câu nào.

Cùng với tiếng hót của con chim trắng, cuối cùng Cẩm phu nhân cũng lộ diện.

Quả nhiên là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một mỹ nhân cổ điển một cách chuẩn mực, toàn thân áo trắng, đầu cài trâm vàng, tóc xanh vấn lên, chân trần ngồi trên chạc cây thấp, bên cạnh là chú chim trắng. Cô ấy vuốt ve chú chim, ánh mắt sóng sánh, nhìn khắp lượt chúng tôi.

- Tiêu chuẩn của ta vẫn không thay đổi, trong các người, chỉ có một người có được thứ này, còn ai được phải xem thực lực của chính các ngươi.

“Thứ này”… Có phải là chỉ chú chim trắng đó?

Tôi rất muốn có nó, bèn quay đầu lại nhìn Thanh Minh, thấy anh đưa tay ra dấu với tôi, ý bảo tôi chớ nên lo lắng.

- Em đừng tự ý hành động, việc này cứ để anh.

Anh đi vượt qua tôi, tiến về phía trước, nói khẽ bên tai tôi:

- Lần này nhất định anh sẽ mang nó về.

Bạch Dạ đã đứng yên dưới tán cây, lặng lẽ chờ Thanh Minh.

Cảm thấy mình đang bị người ta nhìn chằm chằm, tôi liền chuyển ánh nhìn khỏi hai người đó. Tôi nhìn thấy vị Cẩm phu nhân dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn ấy đang nhìn tôi dò xét với vẻ vô cùng thích thú. Thấy tôi nhìn, Cẩm phu nhân liền cười với vẻ thần bí, cánh tay nõn nà như ngọc khẽ phất một cái, trong giây lát xung quanh bỗng rơi vào bóng tối.

Bóng tối đặc quánh đến cực điểm, tôi gắng mở to mắt nhưng chỉ phí công vô ích, tôi chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Tôi cảm thấy hơi sợ, khẽ gọi tên Thanh Minh.

Không có lời đáp, cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, dường như trên thế gian này chỉ còn lại mình tôi.

Tôi vốn rất sợ bóng đêm, nhưng lúc này lại thấy mình rất trấn tĩnh.

Ít nhất là nhìn bề ngoài, vị Cẩm phu nhân này không giống một kẻ tà môn ngoại đạo, còn tôi chỉ là một người rất bình thường, cô ấy sẽ không cần phải động đến tôi. Đây nhất định là ảo giác, có lẽ là chướng nhãn pháp[4] gì gì đó.

[4] Chướng nhãn pháp: Phép thuật che mắt. (ND)

Niệm từ tâm sinh ra, bóng đêm này có lẽ chỉ là ảo giác để mê hoặc tôi mà thôi. Chắc chắn Thanh Minh ở quanh đây, nhưng tôi phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi bóng đêm này?

Vẫn còn nhớ vị trí đại khái mà Thanh Minh đứng, tôi vừa sờ soạng vừa đi tới đó, nhưng không ngờ lại đâm sầm vào một người.

Người đó chạy rất vội, hình như không lường được là phía đối diện có người nên đâm sầm vào tôi, lực rất mạnh, nhưng tôi không cảm thấy đau. Anh ta đỡ vai tôi, nói với giọng điệu hết sức thoải mái:

- Tôi phải xuống suối vàng ngay lập tức, đột nhiên có biến. Không ngờ phải đi gấp thế, em nói sẽ đợi tôi quay về, không được hối hận đâu nhé!

Suối vàng? Là cõi âm sao? Tôi hơi ngạc nhiên, vì hơi thở của người này vô cùng quen thuộc, tôi không nén được bèn hỏi anh ta:

- Anh đến nơi đó làm gì?

Lời vừa thốt lên, tôi bỗng nhận ra có gì đó khác thường!

Bởi vì người đang nói chuyện với tôi là Dao!

Theo lẽ thường, anh hẳn là đang ở Vong Xuyên đường xa tít mù khơi, làm sao có thể đến được nơi này?

Lẽ nào, đây cũng là ảo giác? Bởi vì tôi quá yếu đuối, cho nên mới nghĩ đến Dao – người luôn bảo vệ tôi chăng?

- Ôi!

Tôi đưa ngón tay thử chạm vào anh, nhưng không chạm phải hư không như tôi tưởng, mà là bắp thịt rắn chắc, đây là người thật ư? Anh nắm lấy ngón tay tôi rồi bật cười.

- Đừng làm loạn lên nữa! Khi tôi không ở đây, em phải bảo trọng đấy. Chớ có chọc giận đám đại nhân đó, nếu không sẽ không có ai cầu xin cho em đâu!

Tôi bất giác chớp chớp hàng mi.

- Xưa nay em luôn an phận thủ thường, không có chuyện thì sẽ không vào trong cung, làm sao có thể chọc giận đám đại nhân đó chứ?

Rõ ràng tôi đâu có nói, tại sao lại có thể phát ra âm thanh nhỉ? Không, âm thanh này đúng là giọng của tôi! Rõ ràng là cảm giác rất mơ hồ, nhưng đúng là Dao đang đứng trước mặt và nói chuyện với tôi, dường như đó là chuyện tự nhiên nhất trên đời.

Tôi lại nghe thấy Dao nói:

- Em còn nói nữa, lần trước nếu không phải em làm cho Huỳnh Chi Quân[5] ướt sũng, thì sao tôi phải vội vàng vào cung làm khổ sai cơ chứ?

[5] Huỳnh Chi Quân: vua của đom đóm, tức Bạch Dạ. (ND)

- Đó là hắn tự chuốc lấy…

Tôi tự biết mình đuối lý, nên giọng nói cũng trở nên lí nhí theo.

Xung quanh dần dần sáng lên, nhưng không phải trong nhà, mà là ở một nơi cao như đỉnh núi, phong cảnh rất đẹp, chỉ có điều nó khiến tôi có cảm giác cô đơn khó tả. Đứng trước mặt tôi đúng là Dao, nhưng không phải là Dao mà tôi thân thuộc.

Mái tóc anh hình như dài hơn một chút, không phải màu nâu, mà là màu đen tuyền. Nét mặt cũng không tươi cười châm chọc như thường ngày mà trở nên rất đỗi tin cậy.

Vẻ mặt của Dao thân thiện như thế khiến tôi hơi kinh ngạc.

Tôi sờ sờ mái tóc anh, nói:

- Em cảm thấy anh để mái tóc ngắn màu nâu vẫn đẹp hơn.

Dao cũng sờ lên mái tóc của mình rồi nói với tôi:

- Tóc ngắn màu nâu à? Đợi tôi quay về sẽ cắt tóc thành kiểu đó cho em xem, được chứ?

Tôi gật đầu.

- Lần này thực sự phải đi rồi, cứ ngoan ngoãn ở đây chờ tôi quay về.

Anh vỗ lên vai tôi một lần nữa, sau đó ra đi, không ngoảnh đầu lại.

Nhìn theo bóng dáng anh, tôi cảm thấy dường như có một thứ gì đó vừa rời khỏi trái tim mình, đó là nỗi buồn thầm kín và khẽ khàng.

Khoảnh khắc trôi qua, tôi chầm chậm quay người, định trở về nơi tôi nên về.

Nhưng tôi bị một người chặn lại, tóc dài màu bạc, đôi đồng tử đỏ như máu, khuôn mặt lạnh tanh, chính là người được gọi là Huỳnh Chi Quân – Bạch Dạ.

- Con mèo chết tiệt đi rồi, bây giờ chẳng còn ai bao che cho em nữa. Cô bé, ta muốn xem em sẽ thế nào.

Cách anh ta nói về Dao nghe rất khó chịu, tôi bèn gạt tay anh ta ra, lườm một cái rồi đi tiếp.

- Này, em định lơ tôi sao?

Tôi tiếp tục đi, không thèm đếm xỉa anh ta.

Anh ta chần chừ một lát, rồi lại nói:

- Sắp đến ngày tổ chức lễ hội ở tiên đỉnh rồi, em có biết không?

Tôi vẫn không dừng bước, anh ta cười gượng gạo một cái, rồi cũng không nói gì nữa.

Đêm đó, tôi ngồi bên sườn núi, gió lạnh thổi lồng lộng, trước mặt là biển mây mênh mang vô hạn. Đó là bóng đêm sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy. Ở giữa khe hở của các tầng mây, có một điểm sáng lóe lên, tôi biết đó là sứ giả của Huỳnh Chi Quân.

Có lẽ anh ta đang giám sát tôi, tôi nghĩ vậy.

Bình minh đến thật nhanh, tôi thay đổi tư thế, dựa vào tảng đá, định nghỉ ngơi một lát. Nhìn ra xung quanh, bỗng tôi thấy một vạt áo trắng xa lạ, thuận mắt nhìn lên trên thì bắt gặp một gương mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm.

Tóc đen, mắt đen, cực kỳ tuấn tú, nhưng lại khiến người ta cảm thấy đó dường như không phải là người sống, mà chỉ là một con búp bê vô cùng tinh xảo mà thôi.

Thanh Minh… đấy ư?

- Anh không có trái tim – Tôi không kìm được liền bật lên câu nói đó.

Rõ ràng Thanh Minh nghe thấy, bởi vì anh nhíu mày, rồi lại dùng ánh mắt lạnh lùng hơn nữa liếc tôi một cái.

- Hòn đá bướng bỉnh nhỏ nhoi kia, ngươi cũng biết trái tim là gì sao?

Giọng nói của Thanh Minh trong trẻo và trầm tĩnh, nhưng lại lạnh như băng.

Tôi hơi ức, thế là những lời nói lạ lùng không nén được lại bật ra.

- Anh là ai? Vô duyên vô cớ chạy đến chỗ tôi làm gì?

Anh nhìn tôi, ánh mắt không một gợn sóng.

- Ta là người sẽ lấy đi trái tim của ngươi.

Thanh Minh là người trong cung! Trong phút chốc tôi đã rõ anh là ai, bất giác giật thót mình.

- Xin đợi một chút!

Anh nhíu mày:

- Sao?

Rất nhanh, tôi đã kiếm được một cái cớ.

- Bản thân anh không có trái tim, vậy anh dựa vào cái gì để đòi lấy trái tim của tôi?

- Ngươi rất thú vị, vậy ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta không có trái tim? – Dường như anh thấy ngạc nhiên vì sự kiên trì của tôi.

- Rất đơn giản, anh hãy chứng minh cho tôi thấy anh có trái tim, tùy anh muốn mổ xẻ hay làm gì cũng được, nếu anh không thể chứng minh được thì phải thả tôi ra, thế nào?

- Chứng minh như thế nào?

- Chắc chắn anh chưa từng yêu ai, cũng chưa từng được ai yêu đúng không? Căn bản anh không biết tình yêu là gì, đúng không? Một kẻ đến yêu cũng không biết, thì sao có thể có trái tim? Kẻ không có trái tim, sao có thể gọi là người?

Tôi nói liền một hơi, không cho người đó có cơ hội xen ngang, trong lòng thầm nghĩ mông lung, rốt cuộc tình yêu là gì nhỉ? Tôi cũng không biết, nhưng bình thường nghe Bạch Dạ nói hoài, cảm thấy nghe rất ghê gớm mà thôi.

Một người trông có vẻ lục căn thanh tịnh như Thanh Minh, chắc chắn là cũng không biết.

- Yêu… ư? – Gương mặt anh quả nhiên trở nên mơ hồ, sau đó lại dứt khoát gạt đi – Đúng là ta không biết nó là gì, và cũng không cần thứ đó…

- Vậy thì anh không hề có trái tim!

Thanh Minh thoáng suy nghĩ, rồi cười gượng:

- Thạch linh nhãi ranh, đúng là giảo hoạt, lừa được ta, đạo hạnh ngàn năm, thôi được…

Anh lại cười méo mó:

- Ngươi đi đi, ta đã nói là làm.

Tôi cực kỳ khoái trá, lập tức chạy về phía vách núi cheo leo. Sứ giả không ở đó, cũng chẳng có bất kỳ ai cản tôi, tại sao tôi có thể trốn thoát dễ dàng như thế, tôi cũng chưa từng nghĩ tới.

Sau đó Thanh Minh ra sao, tôi không biết.

Sau khi rời khỏi nơi đó, tôi gặp phải những gì, tôi cũng không biết.



Dường như chuyến du lịch vượt thời gian của linh hồn đã dừng lại tại đây. Tôi thoát ra khỏi trạng thái hành động mất kiểm soát, chân tay lạnh toát, không thể hiểu được rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vô cùng bi thương, tựa hồ như tôi đã biết được rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy vô cùng bi thương, tựa hồ như tôi đã biết được một sự thực đau lòng.

Rốt cuộc tôi là người như thế nào?

Rốt cuộc tôi… có phải là người không?

Nghĩ đến đây, tôi bất giác khuỵu xuống, co ro giữa bóng đêm vô cùng vô tận.

Thanh Minh của hiện tại là cái gì? Tôi có thể tin anh được không?

Hoặc cũng có thể, tất thảy đều là trò quỷ của Cẩm phu nhân, chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhất định chỉ là ảo giác.

Cảm giác khiến người ta dựng tóc gáy đó quay trở lại, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, bốn bề lạnh cóng, lờ mờ có cảm giác hình như có gì đó chạm vào da thịt, nhưng bên cạnh tôi lại không có một ai.

Lúc này đây, tôi chỉ có thể cầu nguyện Thanh Minh phát hiện ra tôi.

Hiển nhiên điều này khó có thể xảy ra, bởi vì tôi luôn tập trung lắng nghe, và thấy xung quanh chẳng có động tĩnh nào. Thanh Minh cũng được, Bạch Dạ cũng được, thậm chí cả Thừa Bích vốn như không khí cũng không biết đi đâu cả rồi.

Một nơi lớn thế này, ngoài tôi ra, tịnh không một bóng người.

Tôi bắt đầu sợ hãi, bèn xòe lòng bàn tay, chếch dấu ấn mặt trăng đỏ ra ngoài, cánh tay gồng lên, sẵn sàng đối phó với bất cứ thứ gì.

- Ha ha ha…

Một tiếng cười lanh lảnh vang lên trong góc, âm thanh đó làm tôi giật thót tim, nó rất quen thuộc. Đó chính là giọng của tôi.

Ở nơi này, nghe thấy tiếng cười kỳ quái của mình, đúng là không có gì ma quái hơn.

- Ha ha ha… Ha ha ha…

Âm thanh đó khiến da đầu tôi tê buốt. Nó dần dần áp sát tôi, còn tim tôi thì đập thình thịch.

Đó là thứ gì?

Tôi rất sợ nó sẽ là một thứ gì đó ghê rợn, như một khuôn mặt dữ tợn chẳng hạn… Nhưng tôi càng sợ nó sẽ có một gương mặt giống tôi như đúc…

Vẫn chìm trong màn đêm nên tôi không nhìn rõ được tình hình xung quanh.

- Ha ha ha… Ha ha ha…

Âm thanh đó ép sát, dường như nó sắp dính vào gương mặt tôi. Một mùi tanh tưởi lạnh lẽo xộc đến. Không kịp nghĩ ngợi gì, tôi vung tay đẩy thứ đó ra, nhưng không có phản ứng gì, mùi tanh vẫn ở đó.

Tôi mở trừng mắt, xung quanh dường như có chút ánh sáng. Nhờ nguồn sáng này, tôi có thể nhìn thấy gương mặt phía đối diện. Và cho dù có chút biến dạng, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, đó chính là gương mặt của tôi!

Tôi kêu lên một tiếng thất thanh, đẩy nó ra, rồi bắt đầu chạy điên cuồng.

Trong bóng đêm vô cùng vô tận, tôi cứ thế chạy bừa không biết phương hướng là đâu.

Cho đến khi tôi va phải người đó. Một vòng tay rất ấm áp, dịu dàng ôm lấy tôi. Là Dao! Dao đến thật rồi!

Tôi mừng lắm, ôm chặt lấy anh. Nhưng chợt cảm thấy anh có gì đó là lạ, sắc mặt trắng bệch, hình như không được khỏe.

Tôi lay lay người Dao:

- Anh sao thế? Sao trên người có vết máu?

- Vì anh bị em hại chết đấy…

Dao nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng bóng, nhưng lại u ám đến tột cùng.

Tôi sợ đến mức không thể kêu nổi.

Trong khoảnh khắc, người con gái giống hệt tôi cũng chạy đến, dựa vào vai Dao, cười khúc khích.

Hai gương mặt quen thuộc, vậy mà lúc này lại chẳng khác nào ma quỷ, khiến người ta dựng tóc gáy.

Nhưng điều khiến tôi tuyệt vọng nhất là sau lưng tôi dần dần truyền đến tiếng bước chân khe khẽ. Tôi không dám quay đầu lại, chỉ sợ nhìn thấy một Thanh Minh mà tôi không quen biết.

Người đó dần dần lại gần, tôi nắm chặt nắm đấm, người run run, im lặng chờ đợi.

Giữa không gian bình lặng chợt nổi gió, thổi tung bay mái tóc dài tỏa ánh sáng màu trắng bạc bay đến trước mặt tôi.

Người ấy không nói một câu, chỉ bịt mắt tôi. Màn đêm thực sự ập đến. Không khí yên tĩnh cho tôi biết rằng, hai người đối diện đã rời đi.

Hoặc cũng có thể họ chưa từng đến, tất cả đều là tưởng tượng của tôi.

Bạch Dạ thả tay ra, trước mắt tôi ánh sáng đã trở lại.

Tôi nghĩ tôi nên cảm ơn anh ta, nhưng lại không nói nổi thành lời.

Người trước mặt tôi là bạn hay kẻ địch?

Thanh Minh đứng ở dưới gốc cây phía không xa vẫy tay gọi tôi, tôi gật gật đầu với Bạch Dạ, rồi chạy về phía Thanh Minh.

Thanh Minh trông rất tiều tụy, hình như đã hao tổn không ít tinh lực, trên mặt có một vết thương tuy nhỏ nhưng còn mới, đẫm máu tươi. Anh tóm tay tôi, đặt một viên ngọc vào đó, rồi thình lình đổ xuống.

Tôi ôm chặt anh, cảm giác trái tim anh càng lúc đập càng yếu, sức lực không ngừng rời khỏi người anh.

- Cuối cùng không gượng nổi sao… Tên này cầm cự cũng khá đấy! – Bạch Dạ ngáp một cái, lười biếng nói.

Tôi nhìn anh ta:

- Chuyện gì thế?

- Rất đơn giản, nơi này đối với cậu ấy là cấm địa. Tôi còn cho rằng cậu ta đã sớm tiêu đời rồi, chẳng ngờ vẫn còn cầm cự được đến lúc ảo trận kết thúc, lấy được thứ đó.

Bạch Dạ nhìn tôi với ánh mắt bình tĩnh.

- Nếu tiếp tục ở đây, sớm muộn gì cũng bị thứ khí đó xâm thực, và cậu ấy sẽ chết.

- Anh sẽ giúp tôi chứ?

- Đương nhiên, nhưng em phải đồng ý với điều kiện của tôi.

Dường như Bạch Dạ đã sớm lường trước tôi sẽ hỏi vậy, vỗ vỗ vào đầu tôi.

- Cô bé, hãy đưa kết tinh của Tuyết Diên cho tôi, rồi tôi sẽ giúp em đưa cậu ấy đi.

- Anh sẽ giữ lời chứ?

- Đương nhiên.

Tôi nhìn thứ trong tay – viên ngọc màu trắng sáng lóng lánh, thứ ánh sáng khiến người ta nhớ mãi – nó có một sức mạnh khiến người ta an lòng.

Đó là thứ mà Thanh Minh phải dốc trọn tâm sức mới có được, nhất định rất quý giá.

Nhưng so với tính mệnh của anh, thì dù là thứ quý giá hơn thế cũng chẳng có gì đáng tiếc. Tôi cắn răng, đưa viên ngọc cho Bạch Dạ.

Bàn tay Bạch Dạ run lên như phải bỏng, viên ngọc to bằng quả trứng bồ câu lăn khỏi lòng bàn tay anh ta, rơi xuống đất, ngay tức khắc liền bị một bàn tay khác nhặt lấy.

Đó là tay của Thừa Bích. Suốt chặng đường, anh ta luôn im lặng khiến tôi suýt nữa thì quên mất sự hiện diện của người này.

Bạch Dạ nheo mắt, vẻ mặt bỗng trở nên hung hãn.

Tôi có chút mơ hồ, nhưng đã mau chóng hiểu ra.

Thừa Bích đã thay đổi, cảm giác nho nhỏ thanh tao lúc ban đầu biến mất khi anh ta cười, nụ cười khiến người ta phải rợn tóc gáy:

- Kết tinh của Tuyết Diên, ta sẽ đem đi không khách khí…

Thừa Bích cầm viên ngọc và nhanh chóng biến mất, chỉ để lại mỗi câu nói đó.

Sự chuyển biến bất ngờ ấy khiến chúng tôi chỉ biết trơ mắt nhìn. Bạch Dạ khựng bước, quay đầu định đi, nhưng bị tôi tóm chặt.

- Anh phải giúp tôi đưa Thanh Minh ra khỏi đây!

Tôi đã hạ quyết tâm phải đưa Thanh Minh đi, phải mượn sức của Bạch Dạ mới được.

Anh ta nhìn vạt áo đã bị tôi níu đến xộc xệch, thở dài một tiếng, rồi xốc Thanh Minh đang hôn mê dậy.

- Được rồi, thi thoảng cũng phải làm không công vậy!

Bạch Dạ cõng Thanh Minh, tôi thở phào, đi theo sau anh ta, chầm chậm ra ngoài.

Cẩm phu nhân và Tuyết Diên không xuất hiện nữa, có lẽ đã trốn ở một góc nào đó nhìn trộm, mà cũng có thể họ chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

Việc có thể lập tức rời khỏi tòa nhà này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thanh Minh, lòng tôi không khỏi buồn bã. Thanh Minh, anh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Những ảo ảnh trước đó rốt cuộc là gì? Đợi Thanh Minh tỉnh lại, nhất định tôi sẽ hỏi rõ, còn Dao nữa.

Nghĩ đến Dao, tôi bỗng thấy không an lòng.

Anh nhất định phải ở Vong Xuyên đường chờ chúng tôi quay về nhé!

Bạch Dạ tuy không thoải mái cho lắm, nhưng vẫn giữ lời, cõng Thanh Minh chỉ còn thở thoi thóp đi ra.

Ra ngoài cổng, tôi kinh ngạc phát hiện, bên ngoài trời đã sáng bạch, nhìn đồng hồ, vừa đúng ba giờ rưỡi chiều. Cảm giác ở trong tòa nhà đó đã rất lâu, vậy mà trên thực tế lại chỉ có mấy tiếng đồng hồ mà thôi.

Quay lại nhìn tòa nhà, nó vẫn còn đó, chỉ có điều cảm giác đã khác hẳn. Tòa nhà trước mặt tôi rõ ràng là một tòa kiến trúc mới xây kiểu phỏng cổ, không hề có dáng vẻ thê lương ma mỵ chút nào.

Dãy núi lờ mờ trong đêm đen nay cũng hiện rõ hình. Đó là một khu du lịch khá đẹp, khách du lịch tốp năm tốp ba đi cùng nhau. Chúng tôi dừng lại ở trạm phục vụ của khu du lịch ở ven đường để nghỉ ngơi. Tôi chạy đến chỗ tư vấn để hỏi thăm, cô lễ tân rất lịch sự cho hay, phải chờ khoảng bốn mươi phút nữa mới có xe buýt đi khỏi núi, chúng tôi có thể bắt chuyến xe đó để ra ngoài.

Giá cả trong siêu thị ở đây không ngoài dự liệu, đắt xót cả ruột. Nghe thấy đôi tình nhân đứng cạnh đang oán than giá cả đắt đỏ, tôi cười cười, mua bừa mấy chai nước uống rồi đi ra.

Trở về thế giới bình thường thật là tuyệt, tôi nghĩ thầm trong lòng.

Khi trở về chỗ nghỉ thì đã không thấy Bạch Dạ đâu, chắc là anh ta thấy chán nên bỏ đi rồi.

Thanh Minh vẫn ngồi trên chiếc trường kỷ nhắm mắt dưỡng thần, có vẻ đã khá hơn rất nhiều. Tôi khẽ lay lay anh, anh mở mắt ra nhìn tôi.

- Anh thấy thế nào? Bạch Dạ nói anh bị như vậy là do tà khí xâm nhập, bay giờ đã ra khỏi đó rồi, anh đỡ hơn chưa?

- Không sao, đừng lo.

Vết thương trên mặt Thanh Minh đã bắt đầu lành, làn da vẫn trắng xanh như mọi khi, nhìn không rõ khí sắc ra sao. Tôi đưa chai nước khoáng:

- Uống nước không?

Anh gật gật đầu, đón lấy chai nước.

Khi uống nước, trông anh thật giống những người bình thường, nhưng tôi biết anh tuyệt đối không phải là người bình thường.

Những nghi vấn chất chứa trong lòng lúc đó thật vô cùng bức bối, tôi bèn hỏi anh:

- Có thể cho em biết rốt cuộc anh là người thế nào không?

Thanh Minh đặt chai nước xuống, nhìn tôi.

- Em hy vọng tôi là người thế nào?

Tôi hy vọng Thanh Minh là người thế nào đây? Tôi chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về điều này, cho dù có tự hỏi mình thì cũng không thể tìm ra được đáp án. Nhưng cho dù thế nào đi nữa, thì cũng hy vọng anh không phải là kẻ địch của tôi.

- Anh không phải là kẻ thù của em chứ? – Tôi dè dặt hỏi anh.

- Không phải.

Thanh Minh khẽ cúi đầu, nụ cười thoảng qua.

Thế là tốt rồi, tôi thở phào một cái, đột nhiên nhớ ra một vấn đề khác.

- Dao có quan hệ gì với em, anh biết không?

- Không biết.

Lần này anh phủ nhận rất nhanh, nhưng tôi không tin, vì nhìn bộ dạng của anh chẳng giống người không biết chút nào. Nhưng thôi bỏ đi, vấn đề này tôi vẫn nên chờ gặp đương sự, lúc đó đích thân hỏi Dao cũng chưa muộn.

Tôi đang cúi đầu nghĩ ngợi thì nghe thấy Thanh Minh hỏi:

- Viên ngọc đó, em còn giữ không?

Phải trả lời sao đây? Tôi nhìn Thanh Minh, nói không nên lời.

Có lẽ nét mặt đã tố cáo tôi, Thanh Minh hiểu ngay vấn đề, nhưng không hề trách tôi mà chỉ thở dài, rồi tựa người vào ghế, dáng vẻ thẫn thờ, chẳng biết là đang nghĩ gì nữa.

- Xin lỗi…

Tôi giống như một đứa trẻ trót đánh vỡ chiếc bình hoa quý, đầy sợ hãi khi nói lời xin lỗi.

- Không phải lỗi của em, không cần xin lỗi.

Thanh Minh đã lấy lại được phong thái như trước đây, trả lời ngắn gọn. Có lẽ do nhìn thấy vẻ mặt đầy hối lỗi của tôi, nên khẩu khí của anh dịu lại, thậm chí còn an ủi:

- Không phải lỗi của em, không có gì to tát đâu.

Nếu người ở bên cạnh anh lúc đó là Dao thì chắc sẽ không xảy ra chuyện này, rốt cuộc tôi vẫn chẳng giúp gì được cho anh, tôi thật vô dụng.

Tôi cúi gằm, chẳng dám nhìn anh.

Một bàn tay vuốt nhẹ lên mái tóc tôi, động tác dịu dàng làm sao.

- Mệnh trời như thế, xem ra lần này tôi vẫn không thể thay đổi… Đành vậy, chỉ cần có thể giữ nguyên hiện trạng là được rồi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt anh, ánh mắt ấy dường như rất bình tĩnh, nhưng lại chứa đôi nét bi thương, khiến người ta tự nhiên muốn an ủi anh.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi ôm lấy cổ anh, thì thầm bên tai.

- Anh đã dốc hết sức rồi, đừng tự trách mình nữa…

Tôi không biết tại sao mình lại làm thế, chỉ là hành động theo bản năng, muốn an ủi anh mà thôi. Vòng tay của Thanh Minh dần dần khép chặt hơn, ôm tôi vào trong lòng.

Chỉ khi được ôm thực sự tôi mới hiểu rằng, anh cũng có những khi tinh tế khiến người ta bất ngờ.

Có lẽ cái ôm của anh quá dễ chịu, hay cũng có thể vì chuỗi sự kiện này đã khiến người ta quá căng thẳng, nên khi đột nhiên được thả lỏng, cơn buồn ngủ liền ập đến.

- Hình như em buồn ngủ rồi.

Tiếng thầm thì dịu dàng vang lên bên tai tôi.

- Xin lỗi, em ngủ đi, ngủ ngon một giấc, sáng mai sẽ tỉnh dậy như bình thường.

- Vâng…

Tôi mơ màng đồng ý, rồi ngả đầu lên vai người ấy.
Bình Luận (0)
Comment