Chuyên Gia Chữa Trị

Chương 1.2

Lục Viễn dội mưa về nhà, vừa về tới nhà liền hắt hơi. Nghĩ mắc mưa thế này thật không ổn chút nào.

Nghĩ vừa rồi đã gặp phải một cô gái, Lục Viễn liền nhăn mũi.

Cùng ăn khuya với người anh em Tần Tiền, mỗi người có một cái ô để về nhà, Lục Viễn đang suy tư về chủ đề luận văn tốt nghiệp, vì quá chuyên tâm suy nghĩ, có người đến gần cũng không phát hiện ra.

"Anh đẹp trai." Một bàn tay thon dài trắng trẻo nắm lấy cánh tay Lục Viễn, mang đến cảm giác lạnh như băng.

Lục Viễn giật mình, trừng mắt nhìn người con gái kia.

Mưa khiến tóc của cô ướt sũng, cô tiện tay vén lại tóc của mình, lộ ra gò má trắng nõn. Lông mày lá liễu nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh nhìn xuống dưới, giống như dáng vẻ vô tội. Làm cho người ta nhìn thấy không nhịn được có chút đau lòng.

Cô mặc áo phông màu vàng đã bị thấm ướt, đã đến lập thu rồi còn mặc áo ngắn tay, quần ngắn, trên tay đeo rất nhiều vòng hạt sứ, liếc qua khoảng mười mấy chuỗi, cũng không biết có nặng hay không. Làn da sởn gai ốc vì lạnh. Cô đứng gần Lục Viễn, dịu dàng khẩn cầu nói: "Anh đẹp trai, có thể cho tôi mượn cái ô được không? Trời mưa lạnh quá."

Lục Viễn cho rằng cô muốn đi chung ô, lập tức đồng ý, còn rất nhiệt tình hỏi: "Nhà cô ở đâu?"

"Tôi đưa cô" còn chưa nói ra, cái ô trên tay đã bị cô không khách khí cầm đi. Lục Viễn kinh ngạc nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt, cảm thấy cô giống như một yêu nữ trong bóng tối.

Cô giơ cái ô của Lục Viễn, nhẹ nhàng đi về phía trước mấy bước, rồi dừng lại quay đầu nói với Lục Viễn: "Cám ơn anh đã cho tôi mượn."

Trong đêm mưa, giọng nói của cô xa xa mà dễ nghe, cô híp mắt, cười lương thiện: "Quên mất, tôi cảm thấy giọng nói của anh nghe rất quen."

Những giọt mưa tí tách rơi, rơi xuống người Lục Viễn, cảm giác say say tỉnh tỉnh. Từ trước đến nay, anh chưa từng thấy ai tự làm theo ý mình như vậy. Nói "Mượn" cái ô liền lấy đi, không quan tâm người kia đang dầm mưa.

Nhưng cô gái này quả thật là rất xinh đẹp, thói hư tật xấu của Lục Viễn cũng hiện ra. Thấy mỹ nữ là không thể nói cự tuyệt được rồi. Chịu đựng mưa còn nhắm mắt cười, đang chuẩn bị trả lời : em có thể là đã nghe qua giọng nói của tôi.

Liền nghe thấy một người nói với vẻ mặt vô hại: "Có lẽ là giọng nói của cậu giống như vậy thôi, cũng chỉ là người đi đường, cho nên mới cảm thấy quen thuộc thôi."

"...."

Cô gái này, đúng là rất đẹp, nhưng lại không có tâm.

Lục Viễn vừa cầm khăn lông lau tóc còn ướt, vừa soi gương nghĩ.

Cao 1m8, mặc dù Lục Viễn không phải là chuẩn, nhưng là một người đàn ông dáng dấp không tệ. Không đúng, như vậy anh sẽ luôn có bạn gái mới phải. "Người trước ngã xuống, người sau tiến lên."

"Người qua đường" cái tên gọi này gây nên chút tổn thương đến lòng tự ái của Lục Viễn. Anh bỏ mắt kính xuống, soi gương nhìn kỹ thật lâu, cuối cùng lầm bầm nói: "Cũng không phải là người đi đường chứ?"

Thật là mệt chết đi, dù thế nào cũng không ngủ được. Lục Viễn cảm thấy hơi nhức đầu, không biết là bởi vì uống rượu hay là bởi vì mắc mưa. Nằm ở trên giường, Lục Viễn lướt điện thoại di động của mình, rất nhiều số điện thoại, Lục Viễn lướt từ trên xuống dưới nhiều lần. Cuối cùng dừng lại ở một số điện thoại xa lạ phía trên.

Chủ nhân số điện thoại tên là Văn Thố. Cái tên rất hiếm thấy.

Tần Tiền thấy Lục Viễn đang ngơ ngẩn đột nhiên nhắc tới cô: "Tớ thấy cậu đang tìm hiểu về cô gái này, tớ sẽ giới thiệu cho cậu."

Tần Tiền nói câu này, nét mặt quá mức tùy ý, khiến Lục Viễn không thể nào phân biệt được giọng điệu bất đồng kia.

Ngày thứ năm sau lập thu, rạng sáng 12 giờ 43 phút, ban đêm chỉ hơi lạnh, nắng nóng vẫn chưa dứt. Lối đi bộ nhiều xe cộ qua lại, bánh xe ma sát mặt đất phát ra thanh âm chói tai.

Quán nướng có chừng vài cái bàn ngồi đầy người, tiếng nói chuyện huyên náo, không khí ồn ào. Máu trong người của Lục Viễn như muốn vọt lên đỉnh đầu.

Vào lúc này, anh không biết Tần Tiền giới thiệu ai cho anh, cảm thấy vô vị hỏi:

"Là người nào, mà cậu có thể hiểu rõ như vậy?"

Nhớ tới người kia, vẻ mặt Tần Tiền trở nên phức tạp, suy nghĩ chốc lát rồi sờ cằm nói: "Một người con gái, bình thường nhìn qua thì như không có chuyện gì, chỉ là cô ấy muốn tự tử."

"Hả?" Lục Viễn thấy ý thức mơ hồ, theo bản năng trầm lặng.

Thấy Lục Viễn uống rượu xong rồi, Tần Tiền lại mở một chai đưa cho anh: "Cô gái này a, không tầm thường, vô cùng đặc biệt."

"Oh?" Lục Viễn hứng thú nhìn Tần Tiền một cái. "Đặc biệt như thế nào?"

Tần Tiền dừng lại một lúc, nói: "Đặc biệt, xinh đẹp."

Thấy Tần Tiền nói những lời này, Lục Viễn hoàn toàn không do dự bấm gọi số điện thoại kia. Anh đang gọi điện, cũng không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Một thời gian lâu sau, Lục Viễn nghĩ, cả cuộc đời của anh chuyện hối hận nhất, đại khái là tại nửa tỉnh nửa say, đầu óc mơ hồ không rõ ràng khi gặp Tần Tiền.

Đến nay hồi tưởng lại cũng muốn cắn đầu lưỡi mình khi gọi số điện thoại của...
Bình Luận (0)
Comment