Chuyện Không Công Bố Của Sherlock Holmes

Chương 6

Sáng hôm sau, phải thừa nhận là Holmes đã đưa tôi vào trạng thái công phẫn.

Tôi thức dậy thì anh ta đã mặc quần áo chỉnh tề. Tôi để ý thấy ngay là mắt anh chàng đỏ, có nghĩa là đêm qua hầu như không ngủ, thậm chí tôi còn nghi đêm qua Holmes không ở nhà.

May là anh chàng còn có ý định nói chuyện mà không khép chặt mồm, điều không ít lần đã xảy ra giữa tôi và anh ta.

- Watson - Holmes nói không cần dạo đầu - ở Waitrepon có một tửu quán với tiếng tăm khá là bất hảo.

- Ở đấy đầy rẫy.

- Ờ, chính thế! Nhưng quán mà tôi nói - "Thiên thần và Vuơng miện" - là chỗ tồi tệ nhất, nơi bọn phóng đãng ưa tụ tập giao du. Nó ở vào khu trung tâm tác động của "Kẻ mổ bụng". Chính ở đây người ta đã nhìn thấy ba người trong số năm phụ nữ là nạn nhân của hắn, rất gần ngày họ bị giết. Tôi dự định ngó vào "Thiên thần và Vuơng miện" - và tối nay dự định sẽ xoay ít vòng ở đó.

- Tuyệt lắm, Holmes! Nếu như tôi giữ được vai trò...

- Không, không, Watson thân mến. Anh sẽ không tới đấy. Từ bấy đến nay tôi vẫn còn run với ý nghĩ là anh đã gần cái chết biết bao do lỗi của tôi.

- Nghe này, Holmes...

- Việc đó đã được quyết định không có kháng biện - hắn nói kiên quyết - Tôi không có tí nguyện vọng nào, về việc phải báo một tin buồn cho người vợ đáng yêu của anh, khi chị ấy quay về.

- Tôi cảm thấy là mình hành động cũng không đến nỗi tồi - tôi cay cú phản đối.

- Không có gì phải nghi ngờ. Không có anh thì tôi đã nằm ở chiếc giường giành cho kẻ tàn phế của bác sĩ Meray! Nhưng dẫu sao chuyện đó cũng không biện bạch được, cho việc lần thứ hai dám liều lĩnh tước bỏ khả năng an toàn của anh. Trong lúc tôi vắng mặt ngày hôm nay - mà tôi có nhiều việc lắm - thì anh nên dành một phần thời gian cho các thí nghiệm y học của anh đi, mong là thế.

- Mọi chuyện với các thí nghiệm của tôi đều đâu vào đấy cả. Người thay thế tôi rất thạo việc và am hiểu.

- Vậy thì tôi có thể đề nghị anh tới buổi hòa nhạc hay đọc một cuốn truyện thú vị...

- Tôi hoàn toàn ở trạng thái tự mình chọn việc - tôi nói khá lạnh lùng.

- Không nghi ngờ gì, Watson - hắn nói. Nhưng thôi vậy, tôi còn phải đi đây. Xin hứa là khi quay về sẽ đưa anh vào cuộc.

Hắn ta đi còn tôi tiếp tục cơn nóng máu, không thua gì ly trà nghi ngút khói của bà Hudson đưa vào.

Quyết định vi phạm điều cấm đoán của Holmes không chín muồi ngay trong tôi, nhưng truớc khi chén xong bữa sáng thì nó đã hình thành rõ nét. Tôi bỏ suốt ngày vào việc đọc các cuốn chuyên khảo cứu đáng tò mò trong tủ sách của Holmes, về khả năng sử dụng ong để chuẩn bị cho việc mưu sát, đạt được bằng cách làm nhiễm độc mật, hoăc dùng cả đàn công kích vào nạn nhân. Tác phẩm này ẩn danh, nhưng tôi nhận ra phong thái cô đọng của Sherlock Holmes. Lúc trời nhá nhem tối thì tôi bắt đầu chuẩn bị cho "chiến dịch"

Tôi quyết dịnh đến quán Thiên thần và Vuơng miện" duới dạng một tay chơi, với tính toán không để mình khác biệt với các khách London quen biết của tửu quán này. Thế nên tôi vội vã về nhà mình, chui vào bộ quần áo chơi bời buổi tối, nó được thêm vào chiếc áo choàng với chiếc mũ lễ. Nhìn vào trong guơng tôi thấy mình có phần còn dũng mãnh hơn dự kiến. Sau khi nhét vào túi một khẩu súng ngắn nạp đạn sẵn, tôi buớc ra phố, ngăn một cỗ xe ngựa và bảo chở tới Thiên thần và Vuơng miện"...

Holmes còn chưa thấy xuất hiện.

Đây là một nơi đáng tởm. Một căn phòng dài trần thấp, đầy các quầng phá hoại của vô số các ngọn đèn dầu hỏa. Khói thuốc lá cuộn thành từng đám như các dám mây trước cơn giông. Sau những chiếc bàn thô kệch tụ tập mọi đám ăn nhậu khác nhau. Các thủy thủ Ấn Độ lên bờ từ vô số các tàu vận tải đang đậu lúc nhúc trên dòng Thames, mang các bộ mặt kín đáo của người phương Đông, dân Thụy Điển và châu Phi, rồi đám dân châu Âu xài xạc. Chưa nói tới những hạng người Anh khác nhau, tất cả bọn họ đang khát khao tận hưởng khoái lạc ở các nơi ăn chơi thô thiển của một thành phố lớn.

Trang điểm cho tửu quán này còn là các vật thể giống cái, với mọi lứa tuổi và tính cách. Phần đông trong số này có bộ dạng khá thảm hại - xài xạc và hư đốn. Chỉ một số ít, non tuổi nhất, mới bắt đầu vào nghề là còn giữ được ít nhiều tính hấp dẫn nào đó. Một trong các cô như vậy lại gần, khi tôi vừa chọn được chiếc bàn nhỏ chưa có khách và bắt đầu đưa mắt nhìn ngắm đám người ăn nhậu. Đó là một cô gái phấn son lòe loẹt, tuy chưa hoàn toàn truởng thành nhưng phong thái thô tục đã dán lên chiếc nhãn khó lòng tẩy bỏ.

- Xin chào anh yêu. Anh có gọi cho một cô gái cốc gin và món nhắm gì không?

Tôi đã định từ chối vinh dự đó, nhưng tay hầu bàn người Anh đứng cạnh đã gọi với vào trong: "Gin và món nhắm cho một công nương nhá!" rồi bắt đầu lách vào quầy ruợu. Rõ ràng là hắn ta được một phần tiền mà các nàng ở đây yêu cầu khách bao.

Cô gái ngồi gọn gàng trên ghế đối diện với tôi và đặt một bàn tay khá nhem nhuốc lên tay tôi. Tôi vội vàng lấy tay mình ra. Đôi môi trát son của cô bé nhúc nhích thành một cái gì từa tựa nụ cười.

- Rụt rè à, con mèo nhỏ của em? Anh đừng sợ.

- Tôi chỉ định tạt vào làm một cốc ruợu thôi - tôi nói.

Cuộc phiêu lưu của tôi bắt đầu mất phần thú vị.

- Rõ rồi, anh yêu! Tất cả các quan khách đều ghé vào uống cốc ruợu, nhưng rồi sau đó họ muốn biết ở chỗ chúng em còn có thể mua được những gì...

Anh hầu bàn quay lại, đẩy cốc gin và đĩa nhắm cho cô gái rồi cầm vài đồng xu trong số tôi đẩy ra bàn. Tôi biết tỏng là hắn đã lấy dư mấy pence[8] nhưng không tranh cãi với hắn làm gì.

[8] Pence: tiền xu nước Anh (bằng 1/100 bảng Anh).

- Em tên là Ponli, anh yêu. Còn anh tên là gì nào?

- Tom - tôi nói vội vàng - Tom Hukinx.

- Tom? - Cô gái cười - Lạy Chúa sáng láng, may anh không tên là Harry. Anh sẽ không thể tin được ở đây có bao nhiêu tay Harry láng cháng, mặc dù đám ấy chẳng vụng về chút nào.

Giá tôi có tìm được câu đáp lời thì cũng chẳng kịp há miệng vì ở đầu gian đằng kia nổi lên tiếng ồn ào. Một tay thủy thủ với bộ mặt tối sầm, khổ người không thua kém một con khỉ đột vừa hung hãn gầm lên. Hắn đang định chộp lấy tay một khách nhậu khác - một người Tàu nhỏ bé, rõ ràng đã có chuyện gì làm cho tay kia tức tối - và chiếc bàn bị hất tung sang một bên.

Trong một giây nào đó người ta cảm thấy người Trung Quốc sẽ toi mạng truớc vẻ sục sôi hung tợn của tay thủy thủ. Nhưng ngay đó có một người đàn ông lông mày dày rậm, với chiếc cổ bò mộng trên đôi vai to rộng, với hai cánh tay như thân cây - tuy rằng vẫn chưa to bằng của tay thủy thủ hung hăng - can thiệp vào việc.

Người bảo vệ bất ngờ của người Tàu nện một đấm vào duơng bối của tay thủy thủ - khỉ đột. Đấy là cú đòn tiêu diệt, nên anh chàng kia gập đôi người vì đau đớn và bật ra một tiếng rên trầm khàn vang khắp tửu quán. Kẻ công kích lại nhằm và ra đòn tấn công thứ hai, lần này vào hàm của tay thủy thủ khổng lồ. Đầu của nhân vật này ngật ra phía sau, mắt đục mờ. Hắn bắt đầu đổ sụp xuống, nhưng người đàn ông có lông mày rậm đã nghiêng vai, đón lấy thân thể của đối thủ hất lên lưng như một bao bột. Sau khi mở cửa người này tống đối thủ ra ngoài phố.

- Đấy là Mack Klein - cô gái nói với vẻ kinh hãi - lão quỷ này khỏe như bò mộng. Mack mua tửu quán này, đã bốn tháng nay là chủ nhân ở đây. Lão không cho ai giết nhau trong quán! Không nghĩ ngợi lôi thôi gì cả.

Quang cảnh thực sự gây ấn tuợng nhưng đúng lúc đó lại có chuyện lôi cuốn sự chú ý của tôi. Cánh cửa mà tay chủ quán vừa đóng, lại bật toang ra và một khách nhậu khác buớc vào, người này hình như tôi nhận diện được. Tôi cố nhìn qua lớp khói thuốc và khói muội đèn. Không còn hồ nghi gì nữa, đó là Dudley Bek, chủ tiệm cầm đồ. Bek đến chiếc bàn bỏ trống và tôi nghĩ cần phải thông báo cho Holmes nên tôi quay sang phía Ponli.

- Em có căn buồng thích lắm, anh yêu - cô ta nói và cố hấp dẫn tôi.

- E rằng tôi không thích thú chuyện đó, tiểu thư ạ - tôi cố nói sao cho mềm mỏng.

- Tiểu thư...phải gọi em thế cơ à! - Cô ta bối rối thốt ra - Em làm sao nào, bà lão rồi à?... Em còn trẻ lắm, và không có bệnh đâu. Vậy nên đừng sợ anh ạ.

- Nhưng, có lẽ cô cũng có ai đó để sợ đấy Ponli - tôi nói và chăm chú nhìn vào cô ta.

- Em á? Em sợ cái gì? Ngay đến con ruồi em cũng không động đến nó.

- Tôi muốn nói về Kẻ mổ bụng.

Trong giọng của cô ta có nốt gì đó chán nản và thất vọng:

- Anh muốn dọa em thôi. Còn em chẳng sợ đâu.

Cô ta uống mấy ngụm gin nhưng mắt thì liếc nhanh khắp nơi, sau đó dừng lại ở một điểm nào đó phía sau lưng tôi. Lúc ấy tôi chợt nhận ra là cô ta vẫn nhìn vào chỗ đó trong suốt cuộc nói chuyện. Tôi quay đầu và thấy một mẫu quái đản nhất mà tôi có thể tuởng tượng ra được.

Hắn ta bỉ ổi đến mức khó hiểu. Một bên má chạy xéo vết sẹo dài làm cho chiếc mồm méo đi như đang cười, còn cục xưng phông màu tím duới mắt trái làm cho bộ mặt hắn càng kinh tởm hơn. Chưa bao giờ tôi phải thấy một bộ mặt ác độc đến thế.

- Hắn đã giết Edna, Kẻ mổ bụng - Ponli thì thào - nó rạch bụng con bé bất hạnh. Mà tại sao cơ? Edna hiền lành như thế, không đụng đến ai bao giờ.

Tôi lại quay về với cô ta.

- Mà có thể tên có bộ mặt sẹo kinh tởm là nó chăng? - Tôi khẽ hỏi.

- Ai mà biết được? - Rồi cô gái đau khổ thốt ra - Nó làm thế để làm gì không biết!

Vậy chính là nó đây rồi!

Khó mà giải thích tại sao tôi lại tin tưởng vào điều ấy đến thế. Ngày xưa cũng có thời tôi chơi các trò cá cược hăng say, việc đó thường xảy ra với lứa tuổi trẻ, và tôi nhớ là mình có một linh cảm không giải thích được trong chuyện thắng bại, tuy không có cơ sở duy lý gì. Nó là bản năng, giác quan thứ sáu. Muốn gọi là gì thì gọi, nhưng đôi khi có nó xuất hiện và không thể coi thường được.

Chính cảm giác đó nẩy sinh lúc này trong tôi, khi tôi chợt nhìn thấy tên đang ngồi sau mình. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái, và tôi thấy rõ vệt nước bọt ở một góc chiếc mồm kinh tởm của hắn.

Làm thế nào bây giờ?

Ponli - tôi hỏi khẽ - truớc kia cô có nhìn thấy người này ở đâu không?

- Em à? Không lần nào, mèo con của em ạ. Hắn kinh tởm quá sức, có phải không?

Nhưng ngay đó, với thuộc tính bất thường của đám phụ nữ sa đọa, Ponli chợt thay đổi trạng thái. Cơn vô tâm liều lĩnh nổi lên, lại thêm men rượu giúp sức, cô ta bỗng giơ cao chiếc li của mình

- Chúc may mắn cho anh, anh yêu! Anh là một ông lão tốt bụng lắm và em chúc anh mọi sự...

- Cám ơn.

Cô ta đứng lên và bắt đầu bước đi, núng nính cặp đùi. Tôi dõi theo, chờ cho cô đi tới một bàn khác, nhưng cô ta nhanh nhẹn đi qua khắp gian phòng dài và hướng ra cửa. Tôi nghĩ là buổi tối hôm nay rõ ràng cô bé không gặp may ở " Thiên thần và Vương miện", nên quyết định thử tìm vận may ở ngoài đường. Chưa kịp thở cho nhẹ người, thì đã thấy sinh vật kinh tởm sau lưng tôi nhỏm đậy và đuổi theo cô ta. Có thể hiểu nỗi lo lắng như thế nào ập xuống người tôi. Tôi còn biết làm gì khác hơn là lập tức dõi theo hắn ta.

Khi đôi mắt đã quen một phần với bóng tối, tôi phát hiện là tay đàn ông vẫn còn trong tầm nhìn của mình. Hắn đang lén lút, nép sát mình vào dãy tường ở cuối phố.

Tôi biết là mình đang đi theo con đường nguy hiểm. Nhưng đấy chính là nó, Kẻ mổ bụng và hắn đang dõi theo Ponli. Tôi xiết đến đau tay vào khẩu súng ngắn trong túi áo. Tên đó ngoặt vào góc phố, còn tôi sợ bỏ mất hắn nên vội vàng bám theo.

Dãy phố chỉ được chiếu sáng bằng ngọn đèn thắp hơi ga. Tôi ngó vào bóng tối nhưng tên mà tôi đang bám theo đã biến mất.

Một cảm giác tuyệt vọng tràn vào tôi. Có lẽ tên ác độc dã lôi cô gái bất hạnh vào một tầng hầm nào đó! Giá như tôi biết nhét thêm vào túi một chiếc đèn bấm thì hay biết bao! Tôi chạy vội lên. Sự tĩnh mịch của đường phố chỉ có mỗi tiếng chân của tôi làm náo động.

Dù duới ánh sáng tù mù cũng thấy được rằng ở đầu kia đường phố có một ngõ nhỏ cắt qua. Tôi lao về chính nơi đó, kinh sợ với ý nghĩ là sắp thấy một điều khủng khiếp, tim đập điên loạn trong lồng ngực.

Bỗng dưng tôi nghe thấy một tiếng kêu tắt nghẹn. Tôi xô lên và va vào vật gì đó mềm mại. Một giọng kinh hoảng thì thào:

- Tha cho tôi! Tôi van ông! Tha cho tôi!

Đó là Ponli đang nép người vào tường trong bóng tối. Sợ rằng tiếng kêu có thẻ đánh động Kẻ mổ bụng, tôi đưa tay bịt mồm cô ta và thì thầm vào tai:

- Đâu vào đấy cả Ponli. Không có gì đe dọa cô đâu. Tôi là người vừa ngồi với cô đây mà.

Ngay lúc đó từ đằng sau có khối nặng nề gì đó chụp vào tôi. Tôi quay phắt người, xô giật vào trong ngõ ngang. Tên ác độc quỉ quyệt mà tôi bám theo từ "Thiên thần và Vương miện" đã ranh hơn tôi. Hắn nấp vào bóng tối và để cho tôi chạy qua. Bây giờ điên khùng vì chuyện con mồi đã tẩu thoát, nó công kích vào tôi như con thú dữ.

Tôi cũng đáp lại như vậy, gạt đỡ một cách tuyệt vọng và cố gắng lôi khẩu súng trong túi ra. Đáng ra tôi cần phải giữ chắc nó trong tay, nhưng trong thời gian phục vụ ở các đơn vị Quân đội Hoàng gia tại Ấn Độ, tôi chỉ là bác sĩ quân y. Không phải chiến binh nên không được huấn luyện vũ thuật và khả năng chiến đấu.

Thế nên tôi không thể kéo dài với tên quái vât. Truớc sức công kích của nó tôi ngã vật ra và chỉ còn biết mừng là cô gái đã kịp chạy thoát. Tôi thấy đôi bàn tay hắn xiết vào cổ mình và cố vung vẩy đôi tay tự do để lôi khẩu súng trong túi ra.

Tôi đờ người khi bỗng nghe thấy tiếng quát quen thuộc:

- Để xem ta đã làm con thú thế nào kinh hoảng...

Ngay truớc lúc ánh sáng của cây đèn bấm lóe lên trong loa đèn, tôi đã hiểu là mình sai lầm ghê gớm. Tên quái đản ngồi sau lưng tôi ở tửu quán chẳng là ai khác, ngoài Sherlock Holmes hóa trang.

- Watson!

Holmes kinh ngạc chẳng kém gì tôi.

- Holmes! Cầu Chúa lòng lành, tí nữa thì tớ lấy được súng ngắn và nếu thế thì đã bắn vào cậu!

- Thế mới đáng đời - bạn thân tôi càu nhàu - Watson, cậu có thể coi tớ là con lừa.

Holmes nhấc thân thể dẻo dai ra khỏi nguời tôi và muốn giúp tôi đứng lên. Thậm chí ngay lúc đó, khi tôi đã biết đây là bạn mình, vẫn không thể không kinh ngạc vì các vết nhăn nhúm kinh khủng, làm thay đổi hoàn toàn bộ mặt của anh ta.

Chúng tôi không có thời gian để trách cứ lẫn nhau. Khi Holmes nâng tôi lên, hai chúng tôi nghe thấy một tiếng thét kinh hoàng phá tan im lặng của màn đêm. Holmes vội buông tay tôi.

- Nó làm truớc mình mất rồi! - Bạn tôi giật ra và lao vào bóng tối. Trong lúc tôi đứng lên thì tiếng gào rú càng tăng, rồi bỗng nó đứt đoạn. Trong bóng tối nghe rõ tiếng buớc chân người chạy - Sherlock Holmes và kẻ nào đó.

Cần phải thừa nhận là tôi đã thể hiện bản thân trong việc này không được tốt đẹp lắm. Truớc kia đã có thời tôi là Vô địch hạng Trung về quyền Anh, nhưng thấy rõ là thời gian không hề quay lại. Tôi chạy được ít buớc rồi phải tựa đầu vào tường gạch, cố gắng đấu tranh với cơn đau đầu chóng mặt. Trong phút này tôi không thể đáp lời bằng tiếng kêu nào, ngay cả khi Nữ Hoàng đáng quý của nuớc Anh kêu gọi.

Cơn chóng mặt qua đi, các vật thể xung quanh thẳng lại và tôi chuyệnh choạng tiến lui, sờ soạng trong bóng tối. Mới đi chưa được ba buớc thì có một giọng bình tĩnh ngăn lại:

- Đây, Watson!

Tôi quay trái và thấy một lỗ cửa ở tường.

Lại vang lên giọng của Holmes:

- Tôi đánh rơi chiếc đèn bấm. Anh có tìm thấy nó không, Watson?

Giọng nói bình tĩnh của Holmes đặc biệt làm tôi kinh hoảng, vì nó thường dùng để che dấu cuộc đấu căng thẳng nội tâm. Tôi biết là Holmes đang bị chấn động mạnh vì chuyện gì.

Tôi buớc một buớc và dẫm vào chiếc đèn bấm. Bật nó lên tôi kinh hoàng thấy cảnh tuợng truớc mặt mình. Holmes quỳ đầu gối, khom nguời và gục đầu ủ rũ - tuợng trưng cho sự tuyệt vọng hoàn toàn.

- Tôi đã vấp phải thất bại, Watson. Cần phải đưa tôi ra Tòa vì tội ngu xuẩn.

Kinh hoàng vì cảnh tuợng đẫm máu nên tôi chỉ nghe thoang thoảng. Jack - Kẻ mổ bụng đã để cho cơn điên dại kinh tởm của hắn được tự do, lần này đã chọn Ponli bất hạnh làm nạn nhân của hắn. Bức tranh kinh khủng chập chờn đảo qua đảo lại truớc mắt tôi...

- Nhưng nó có ít thời gian thế! Bằng cách nào nhỉ?

Holmes tỉnh nguời và đứng nhỏm lên

- Đi nào Watson! Đi theo tôi!

Suốt dọc đường Holmes vượt truớc tôi khá nhiều, nhưng tôi không thể để bạn mình khuất khỏi tầm mắt và cuối cùng khi tôi đuổi kịp, thì thấy Holmes đang lấy sức gõ vào cửa của hiệu cầm đồ Dudley Bek.

- Bek - Holmes quát to - Ra đây! Tôi yêu cầu anh lập tức ra ngay đây! - anh ta đập rồi lại đạp tiếp nắm đấm vào cánh của - Mở cửa ra, nếu không ta phá đấy!

Trên cao xuất hiện một hình chữ nhật sáng. Cửa sổ mở rồi một chiếc đầu thò ra. Dudley Bek quát lên:

- Anh là ai, điên à? Anh là ai đã nào?

Trong ánh sáng của ngọn đèn mà người chủ tiệm cầm đồ cầm trên tay, thấy rõ chiếc áo sơ mi mặc đêm cổ đứng và chiêc mũ chụp có tua đỏ.

Holmes lui ra rồi quát to để trả lời:

- Thưa ngài, tôi là Sherlock Holmes và nếu ngài không lập tức xuống ngay, tôi sẽ leo lên qua bức tường này và tóm tóc ngài lôi đi.

Bek tất nhiên là kinh hoàng vì Sherlock Holmes vẫn đang mang bộ mặt hóa trang đầy sẹo.

Tôi cố giúp đỡ;

- Dudley Bek , ông còn nhớ tôi phải không?

Ông ta ngạc nhiên nhìn tôi

- Ngài là một trong hai ngài...

- Và tôi cam đoan với ông đây là Sherlock Holmes.

Người chủ tiệm lưỡng lự. Nhưng sau đó ông ta nói:

- Được thôi. Tôi xuống ngay đây.

Holmes nôn nóng buớc đi bước đi bước lại cho đến lúc ánh sáng ló ra trong cửa hiệu và cửa ra đường đã mở.

- Ra ngoài này đi nào, ông Bek! - Holmes ra lệnh bằng giọng đe dọa.

Người Đức kinh hoảng nghe theo. Cánh tay mạnh mẽ của bạn tôi chộp giữ người chủ tiệm đang cố gắng để giằng ra. Holmes xé toang phía truớc chiếc áo lót, để lộ bộ ngực trần đang nổi gai vì lạnh.

- Ngài làm gì thế, thưa ngài? - Chủ tiệm cầm đồ hỏi bằng giọng run rẩy - Tôi không hiểu gì cả.

- Im đi! - Holmes nói gắt gỏng và tỉ mỉ xem xét bộ ngực ông ta duới ánh đèn trên tay Bek.

- Ông đi đâu, ông Bek, sau lúc rời quán " Thiên thần và Vương miện"? - Holmes hỏi sau khi buông ông ta ra.

- Tôi đi đâu cơ? Tôi về nhà, vào giường.

Sau khi Holmes hạ thấp giọng, người chủ tiệm cầm đồ đã bình tĩnh trở lại, và giọng ông ta lúc này mang vẻ thù địch.

- Đúng, - Holmes nói trầm ngâm - vẻ như thế thật. Ngài hãy quay về giường, thưa ngài. Thật tiếc là tôi đã làm ngài kinh khủng.

Holmes quay đi một cách bất nhã và tôi cũng đi theo. Khi hai nguời đến góc phố, tôi quay lại và thấy Bek vẫn còn đang đứng truớc tiệm cầm đồ. Trong dáng trần trụi lạ lùng với cây đèn giơ cao trên tay, ông ta như một bức biếm họa của tuợng Thần Tự do mà dân Pháp tặng Hợp Chủng quốc Bắc Mỹ, hiện giờ đang đứng ở cửa vào vịnh New - York.

Chúng tôi quay về nơi xảy ra tội ác và thấy rằng thi thể của Ponli bất hạnh đã được mọi nguời phát hiện. Một đám đông dân chúng tò mò, với sự khát khao bệnh hoạn các cảnh tượng như vậy đã chặn lối vào phố, đông thời các ngọn đèn bấm của một số nhân vật chính thức đã rọi vào bóng đêm, xung quanh nơi xảy ra sự kiện.

Holmes đứng với vẻ ảm đạm ngắm nhìn quanh cảnh, tay đút sâu vào túi áo khoác.

- Không nên để lộ sự có mặt của chúng ta ở đây làm gì, Watson - bạn tôi nói - . Chuyện đó chỉ kéo theo các lời giải thích bất lợi với Lestrade.

Tôi không ngạc nhiên với đề nghị không để lộ vai trò người chứng kiến cảnh tượng kinh khủng này. Bạn tôi hành động theo phương pháp của mình, hơn nữa trường hợp này lại đang chạm mạnh vào lòng tự ái cá nhân của Sherlock Holmes.

- Nào ta lẩn êm đi thôi, Watson - Holmes nói với vẻ cay dắng - bọn mình hoàn toàn thích hợp với vai trò các thằng ngu óc rỗng.
Bình Luận (0)
Comment