Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả (Dịch Full)

Chương 1133 - Chương 1133 - Ngưu Bức Đại Lão

Chương 1133 - Ngưu Bức Đại Lão
Chương 1133 - Ngưu Bức Đại Lão

Chu Thiên Phong cười ha hả nói: “Mỹ nữ, cô quá đề cao tôi rồi, chất giọng tôi không hay, kỹ thuật hát cũng không tốt, không thể hát ra được cảm xúc trong bài hát, nếu như bản thân tôi thật sự tự hát ca khúc mình sáng tác, vậy sẽ chỉ khiến cho những ca khúc đó mai một đi mà thôi.

Có thể vừa hát vừa sáng tác như các tiền bối Huỳnh Gia Câu, Châu Kiệt Luân, La Văn, Phí Ngọc Thanh, Ngộ Bạch, Đào Lãng, chỉ là số ít, để không khiến tâm huyết của mình bị mai một, đem ca khúc giao cho nghệ sĩ phù hợp hát mới là lựa chọn tốt nhất.”

Từ Tuyết Linh nghe xong nhẹ gật đầu, nói: “Nói thật, tôi thật sự rất bội phụ những người sáng tác âm nhạc như anh, có thể thông qua ca khúc thao túng cảm xúc của người khác.”

Chu Thiên Phong cười nói: “Đây không phải là thao túng cảm xúc của người khác, những người sáng tác nhạc như chúng tôi chỉ là sử dụng ca khúc để tạo nên sự cộng hưởng tâm hồn giữa những người yêu âm nhạc mà thôi.”

Từ Tuyết Linh nói: “Sự cộng hưởng tâm hồn này thật sự lợi hại, ví dụ như một số người thất tình, sau khi nghe một ca khúc da diết chạm tới tim gan nào đó, nước mắt liền không nhịn được mà chảy thành dòng.

Hoặc ví dụ như một vài ca khúc hát trong hôn lễ xong có thể khiến người nghe cảm nhận được hạnh phúc phảng phất quanh lễ đường.

Hoặc là những bản nhạc dance trong quán bar, nghe xong cũng khiến người ta không nhịn được mà nhún nhảy theo.

Thậm chí còn có một vài bài hát cấm trong truyền thuyết, nghe nói nghe xong rất dễ nảy sinh suy nghĩ tự sát, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.”

Chu Thiên Phong nói: “Đây chính là sự thần kỳ của âm nhạc.”

Hai người trò chuyện về âm nhạc không ngừng, mãi tới lúc nhân viên phục vụ bắt đầu dọn thức ăn lên mới ngừng lại được.

Chờ bàn đã đầy đủ đồ ăn rồi, Từ Tuyết Linh cầm khăn giấy lên, hỏi: “anh Phong, nhạc sĩ như anh có thần tượng nào không?”

Chu Thiên Phong nuốt đồ ăn trong miệng xuống, gật đầu nói: “Đương nhiên là có, cô có thể thử đoán xem thần tượng của tôi là ai chứ?”

Từ Tuyết Linh nói: “Cái này quá khó đoán, anh phải giới hạn phạm vi cho tôi mới được.”

Chu Thiên Phong cười nói: “Người đó là tiền bối của giới soạn nhạc chúng tôi.”

Từ Tuyết Linh có chút ngượng ngùng, nói: “Mặc dù tôi thích âm nhạc, nhưng trước kia quả thật không quá chú ý tác giả bài hát, tôi cũng không biết nhiều người sản xuất nhạc, cái này có chút khó đoán a!”

Chu Thiên Phong mỉm cười nói: “Vậy tôi sẽ cho cô thêm một gợi ý, cô chắc chắn là biết rõ người này.”

Từ Tuyết Linh nghe vậy liền điểm lại tất cả những đại lão giới soạn nhạc mình biết một lần, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi vẫn không đoán ra được, anh cho tôi thêm một gợi ý nữa đi!”

Chu Thiên Phong nhấp một ngụm canh, gợi ý thêm: “Người này đã không còn trên nhân thế nữa!”

Từ Tuyết Linh lập tức bật thốt lên: “Thần tượng của anh chẳng lẽ là Huỳnh Gia Câu?”

Chu Thiên Phong lắc đầu nói: “Huỳnh Gia Câu đúng là một trong những tiền bối tôi cực kì yêu thích trong giới soạn nhạc, ông ấy cả đời sáng tác ra rất nhiều ca khúc kinh điển, trong đó, « Năm tháng huy hoàng », « Trời cao biển rộng », « Tạm biệt lý tưởng », « Thích em» là những bài hát tôi thích nhất, nhưng thần tượng của tôi lại không phải ông ấy.”

Từ Tuyết Linh vắt óc nghĩ đến muốn nổ đầu nhưng vẫn không nghĩ ra khả năng thứ hai, chỉ có thể cười khổ nói: “Tôi thật sự không nghĩ ra ai khác cả, anh mau nói cho tôi biết thần tượng của anh rốt cuộc là ai đi?”

Chu Thiên Phong không có ý định trêu đùa cô nữa, trực tiếp công bố đáp án: “Thần tượng của tôi chính là người sáng tác ra quốc ca của chúng ta, cô hẳn là biết rõ tên của ông ấy chứ?”

Từ Tuyết Linh bừng tỉnh đại ngộ, thốt lên: “Hóa ra là Niếp Nhĩ ư!!!”

Chu Thiên Phong nói: “Cả nước cơ bản đều biết người sáng tác quốc ca là Niếp Nhĩ, nhưng có lẽ rất nhiều người không biết rằng lúc ông sáng tác ra bản quốc ca vĩnh hằng này, ông ấy chỉ mới 23 tuổi.”

Từ Tuyết Linh nghe vậy thì trợn mắt há mồm, khó tin nói: “Không phải chứ? Niếp Nhĩ sáng tác ra quốc ca lúc mới chỉ 23 tuổi thôi sao?”

Bất kỳ một người Trung Quốc nào cũng đều thuộc quốc ca như cháo, nhưng giống như lời Chu Thiên Phong nói vậy, cô biết rõ người sáng tác quốc là Niếp Nhĩ, lại không biết chút gì về cuộc đời của ông ấy.

Cho nên, cô thật sự không biết bản quốc ca hào hùng ấy, Niếp Nhĩ đã sáng tác vào năm 23 tuổi.

23 tuổi, số tuổi này đặt trong thời đại này thì cũng chỉ mới là một sinh viên vừa ra trường thôi, vậy mà Niếp Nhĩ từ tuổi còn trẻ như vậy đã sáng tác ra được một ca khúc trường tồn kinh điển, trở thành quốc ca của cả một dân tộc, khó trách Chu Thiên Phong lại coi Niếp Nhĩ là thần tượng, ngay cả cô nghe cũng không nhịn được mà bái phục trước thành tích này.

Cái này thật sự quá lợi hại rồi!!!

Chu Thiên Phong cảm thán nói: “Đúng vậy, năm Niếp Nhĩ sáng tác ra quốc ca ấy, ông ấy mới chỉ 23 tuổi, đáng tiếc, cùng năm ông ấy sáng tác ra tác phẩm để đời thì lại tráng niên mất sớm, nếu không không biết còn có bao nhiêu công trình âm nhạc lớn để lại cho dân tộc nữa!”

Nghe đến đó, Từ Tuyết Linh cũng tiếc hận không thôi, nói: “anh Phong, vì sao Niếp Nhĩ còn trẻ như vậy đã qua đời rồi?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment