Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả (Dịch Full)

Chương 307 - Chương 307 - Tài Xế Già Triệt Để Tỉnh Ngộ (2)

Chương 307 - Tài Xế Già Triệt Để Tỉnh Ngộ (2)
Chương 307 - Tài Xế Già Triệt Để Tỉnh Ngộ (2)

Lúc thanh toán, Lý Lập dành lấy việc trả tiền, theo như lời của anh thì nào có đạo lý người làm mai mối phải mời khách cơ chứ? Anh phải là người mời mới đúng, mời một người bạn từ xa tới ăn một bữa cơm là chuyện hiển nhiên.

Giang Phong không tranh giành với anh nữa, cũng chỉ hơn 200 tệ mà thôi, đối với hai người mà nói thì chuyện này không đáng kể.

Sau khi ra khỏi quán cơm, Giang Phong vừa cười, vừa nói:

"Anh Lý, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại hẹn chị Lam, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ sẽ hẹn gặp mặt vào thứ bảy, lúc đó phải làm phiền anh và cha mẹ anh đến tỉnh Quảng Tây một lần rồi!"

Lý Lập gật đầu, cười, nói:

"Chuyện này không thành vấn đề, tôi sẽ nói lại với cha mẹ mình, có lẽ bọn họ còn tích cực hơn cả tôi nữa kìa."

"Được, vậy tôi đi trước đây, tôi sẽ gọi điện thoại lại cho anh sau, hẹn gặp lại!"

"Được, hẹn gặp lại!"

...

Thành phố 'B' tỉnh Quảng Tây.

Quầy đồ nướng nào đó, Bao Phú Quý đang ăn xiên nướng uống bia với hai anh em tốt của mình.

"Anh Bao, mấy ngày nay anh chạy đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho anh thì điện thoại vẫn luôn trong tình trạng tắt máy, đi tới tiệm nước giải khát của anh để tìm anh, thì nhân viên trong tiệm cũng nói là không liên lạc được với anh, em và Tiểu Đông suýt nữa đã báo cảnh sát rồi!"

"Đúng đó anh Bao, mặc dù điện thoại của anh cũng thường xuyên tắt máy, nhưng mà từ trước tới giờ chưa từng tắt máy lâu tới thế, mấy ngày nay anh đi đâu thế? Không dẫn theo tụi em luôn."

Bao Phú Quý bưng rượu lên cụng một cái với anh em, thở dài:

"Đừng nói nữa, lần này tôi coi như ngã xuống rồi, hôm nay mới ra khỏi trại tạm giam!"

Tiểu Đông và lão Tề nghe xong thì giật mình.

"Anh Bao, có chuyện gì thế? Tại sao anh lại vào trại tạm giam?"

Bao Phú Quý uống một hơi cạn sạch, cười khổ, nói:

"Còn có chuyện gì được nữa, mẹ nó, đúng là xui tám kiếp, gặp phải đám càn quét tệ nạn!"

"Phốc!"

Tiểu Đông và lão Tệ không hẹn mà phun bia ở trong miệng ra, may mà hai người kịp quay đầu đi, nếu không thì phải thay một bàn đồ nướng khác rồi!

"Anh Bao, anh không đùa đó chứ? Tài xế già mười mấy năm như anh mà cũng lật xe hả?"

Lão Tề khó mà tin được, nói.

Bao Phú Quý thở dài:

"Có một câu nói rất hay, thường xuyên đi dạo bờ sông, sớm muộn gì cũng ướt giày.

Sau năm ngày suy nghĩ, tôi cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, chuẩn bị cải tà quy chính, không muốn tiếp tục sống như trước kia nữa!"

Tiểu Đông mở to mắt, nói:

"Trời ạ, anh nói thật đó hả anh Bao? Quan trọng nhất là anh nhịn được hả?"

Lão Tề cũng không quá tin:

"Anh Bao, tôi nhớ lúc anh quen người bạn gái thứ tư, anh cũng nói với bọn em rằng anh muốn từ bỏ, không đi tới mấy nơi đó nữa.

Nhưng mà, chưa tới mười ngày, anh đã không nhịn được...

Phải biết rằng, người bạn gái kia của anh dù là bề ngoài hay dáng người đều rất khá, đối xử với anh cũng rất tốt, cũng vì anh không thể sửa được thói quen này, cuối cùng bị cô ấy phát hiện, quyết đoán rời khỏi anh.

Sau đó, anh rút ra được kinh nghiệm xương máu, lại hạ quyết tâm muốn từ bỏ, nhưng không có lần nào kiên trì được tới nửa tháng cả."

Bao Phú Quý rót ba ly rượu, nâng chén, nói:

"Lão Tề, lần này là thật, sau lần vào trại tạm giam này tôi triệt để tỉnh ngộ rồi. Từ giờ trở đi sẽ từ bỏ thói quen đó, tìm một người phụ nữ để kết hôn, sinh con, không sống một cuộc sống đã chú định là không có kết quả tốt như trước kia nữa."

Lão Tề thấy anh nghiêm túc như thế, mặc dù trong lòng không quá tin tưởng người tài xế già này sẽ thật sự cải tà quy chính, nhưng mà anh vẫn bưng ly rượu lên cụng ly một cái:

"Được, vậy tôi chúc anh thành công!"

Tiểu Đông cũng bưng ly rượu lên cụng một cái:

"Ừm, em chúc anh Bao thành công!"

Ba người uống một hơi cạn sạch.

Bao Phú Quý xé khăn giấy lau khóe miệng, nói:

"Đây là lần đầu tiên tôi vào trại tạm giam, mặc dù chỉ có năm ngày, nhưng mà năm ngày này thật sự nếm đủ cái đắng!"

Sau đó, Bao Phú Quý kể lại năm ngày qua cho hai người anh em của mình nghe, theo lời của anh thì việc khó khăn nhất không phải là có người đánh anh, cũng không phải là phải làm mấy việc cực khổ, mà là không được sử dụng điện thoại di động.

Đối với một người hiện đại điện thoại không thể rời tay mà nói, chỉ không dùng điện thoại nửa ngày thôi đã cảm thấy khó chịu rồi, vậy mà anh phải cách ly với điện thoại tận năm ngày, đúng là muốn cái mạng già của anh mà!

Đương nhiên, nếu như có hoạt động cần phải tham gia như đi nhậu cùng anh em, chơi đùa với mấy cô gái, mạt chược,...thì có điện thoại hay không cũng chẳng quan trọng, việc quan trọng là không có bất kỳ hoạt động nào cả, không có điện thoại cuộc sống cực kỳ khó khăn.

"Ngẫm lại thì việc này không chỉ có nguy cơ bị bắt, còn có nguy cơ bị nhiễm bệnh, con mẹ nó, đúng là 'hao người tốn của', quá uổng phí. Cho nên lần này tôi quyết định rồi, chắc chắn sẽ từ bỏ thói quen xấu đó, hai người cứ chờ mà xem đi!"

Lão Tề thấy anh nói thành tâm như thế, nói:

"Anh Bao, anh nghĩ được như thế là quá tốt rồi, lúc còn độc thân thì lâu lâu đi giải quyết nhu cầu sinh lý một chút không đáng trách. Nhưng mà sau khi quen bạn gái còn tiếp tục đi lén ra ngoài ăn vụng như thế, thật sự không đúng. Trước đó tôi đã khuyên anh rồi, chỉ là anh không nghe lọt tai, hy vọng lần này anh thật tâm."

"Lão Tề yên tâm đi, lần này là thật sự!"

"Vậy tôi rửa mắt mong đợi!"

"Đến, không nói việc này nữa, anh em chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày rồi, đêm nay không say không về!"

"Được, không say không về!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment