Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả (Dịch Full)

Chương 373 - Chương 373 - Lê Thiên Nhu: Cuối Cùng Cũng Đến Lượt Tôi! (2)

Chương 373 - Lê Thiên Nhu: Cuối Cùng Cũng Đến Lượt Tôi! (2)
Chương 373 - Lê Thiên Nhu: Cuối Cùng Cũng Đến Lượt Tôi! (2)

Tỉnh thành Xuyên tỉnh.

Lôi Minh đang cùng các lãnh đạo uống rượu, hai tiếng trôi qua mới tạm biệt rời đi.

Trên đường trở về, tâm tình của Lôi Minh vẫn luôn rất tốt, lời tôn sùng của các lãnh đạo khiến ông tràn ngập lòng tin với vị Giang đại sư kia, hắn tin rằng không bao lâu sau, con trai mình có thể tạm biệt kiếp độc thân rồi, mà suy nghĩ ôm cháu của ông và bạn già cũng sẽ nhanh chóng trở thành hiện thực.

Chuyện lớn như vậy, phải gọi điện cho con trai một tiếng, nếu không đợi đến lúc Giang đại sư tìm được đối tượng thích hợp rồi, con trai lại không phối hợp, thì mặt mũi ông già này cũng ném đi được rồi.

Nghĩ tới đây, Lôi Minh liền gọi điện thoại cho con trai.

Vốn còn lo rằng con trai đang bận, không có thời gian nhận điện thoại của mình, không nghĩ tới vừa mới nhấn gọi, chuông chưa reo được bao nhiêu tiếng thì điện thoại đã được kết nối rồi.

“Cha, có chuyện gì vậy?”

Nghe được câu chào hỏi ngắn gọn này của con trai, Lôi Minh âm thầm bất đắc dĩ, cũng không nói nhảm, vào thẳng vấn đề: “Cha tìm cho con một người mai mối rất lợi hại, trước thông báo với con đã, nếu như tìm được đối tượng thích hợp thì con hãy bớt chút thời gian đi gặp một lần.”

Lôi Hải không hề phản đối chuyện này, lời ít ý nhiều nói một câu: “Vâng!”

Lôi Minh lại hỏi: “Vậy gần đây con có thời gian rảnh nào không?”

Lôi Hải đáp: “Trong nửa tháng này không có nhiệm vụ đặc biệt gì, có thể xin nghỉ ngắn một hai ngày.”

Lôi Minh nói: “Vậy được, khi nào bên cha có tin tức sẽ lập tức gọi điện thông báo cho con.”

Lôi Hải đáp: “Vâng!”

“Làm việc cho tốt, có khó khăn thì nói với cha.”

“Con biết!”

“Vậy cứ như thế đi, cúp máy đây!”

“Vâng!”

Cúp điện thoại xong, Lôi Minh thở dài một hơi: “Lúc nhỏ nghịch ngợm gây sự, đánh cũng không xong, vào bộ đội cái lại thành người làm việc cẩn thận tỉ mỉ, nghe lời, nhưng cũng ít nói đi, thật đúng là có được tất có mất mà!”

Người cảnh vệ không lên tiếng, chỉ lái xe trong yên lặng.

5 giờ 47 phút chiều.

Tại một biệt thự sang trọng nào đó ở tỉnh thành Quế tỉnh.

Lê Thiên Nhu cùng cha mẹ trước sau về đến nhà.

Bây giờ, cả ba người Lê gia đều làm trong tập đoàn nhà mình.

Lê phụ đương nhiên là người cầm lái tập đoàn, Lê mẫu thì nắm đại quyền chấp chưởng tài vụ, còn Lê Thiên Nhu sau khi tốt nghiệp đại học liền được cha sắp xếp vào công ty thực tập, chuẩn bị cho tương lai tiếp quản công ty.

Có điều, Lê Thiên Nhu không có tính cách mạnh mẽ nữ cường như kia, bảo cô tiếp quản công ty thì quả thật có chút khó khăn, cô vào công ty thực tập hoàn toàn là để cho cha mẹ yên lòng, mấy năm qua cũng không có được thành tích gì.

Bây giờ, Lê phụ cũng đã rõ tâm tư của con gái, ông cũng không có ý buộc cô tiếp quản công ty, nếu như con gái có khả năng, vậy được nhiên ông sẽ hết sức bồi dưỡng, nhưng sự thật chứng minh con gái không có khả năng, cũng không muốn làm, vậy trước khi về hưu ông sẽ sắp xếp tất cả thật tốt, để con gái có thể áo cơm không lo thoải mái sống cả một đời.

Một nhà ba người về đến nhà, dì giúp việc họ Trương đã chuẩn bị xong đồ ăn.

Lúc ăn cơm, Lê Thiên Nhu lấy điện thoại ra, mở bức ảnh mà Giang đại sư gửi cho mình, vừa gửi ảnh cho cha mẹ vừa nói: “Cha, mẹ, Giang đại sư đã tìm được đối tượng thích hợp cho con rồi, bức ảnh con gửi cho hai người trong wechat, hai người nhìn một chút xem thế nào?”

Nghe được lời nói này của con gái, Lê phụ Lê mẫu nào còn tâm tình ăn cơm nữa, vội vàng cầm điện thoại của mình lên, mở wechat ra xem hình của con nhà người ta.

“A, Giang đại sư giới thiệu quân nhân cho con sao?” Lê phụ có chút bất ngờ, hỏi.

“Thằng nhóc này nhìn rất soái khí mạnh mẽ, mặc quân trang như này lại càng thêm có chính khí, có chút giống người diễn vai quân nhân trong « Người bảo vệ Trung Nam Hải », Lý Ảnh Đế kia.” Lê mẫu tán dương.

Lê Thiên Nhu nhấp một ngụm canh, gật đầu: “Đúng vậy, người ta không chỉ là quân nhân, mà còn là lính đặc chủng siêu lợi hại nữa.”

“Lính đặc chủng?”

Lê phụ lần này thật sự có chút kinh ngạc, đừng nhìn trên internet lính đặc chủng như rau cải ngoài chợ, giống như chỗ nào cũng có, nhưng trên thực tế, lính đặc chủng có thể nói là đã ít lại càng ít hơn, là quân nhân ưu tú ngàn dặm có một.

Lê Thiên Nhu cười: “Thế nào, cũng không tệ lắm có đúng không?”

Lê mẫu tỏ thái độ trước tiên, nói: “Người nhìn trong ảnh quả thật không tệ.”

Lê phụ cũng chậm rãi gật đầu: “Người đúng là nhìn không tệ, nhìn ý tứ của con hẳn là cũng tương đối hài lòng với người ta, con nói rõ cho chúng ta về thông tin của người này chút đi!”

Lê Thiên Nhu đáp: “Anh ấy năm nay 30 tuổi, chiều cao 1m85, gia cảnh không hề tệ, là con một trong nhà, cha là lãnh đạo đương nhiệm ở xx. Sở thích, tính cách các thứ thì không cần nhiều lời, đây là người Giang đại sư giới thiệu cho con, vậy chứng minh con và anh ấy chắc chắn là hợp nhau.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment