Lời vừa nói ra, ba người Trình gia đều nhìn về phía ông Lăng, muốn biết nhân vật truyền kỳ này lúc đó nghĩ như thế nào.
Ông Lăng nghe vậy thì mỉm cười đáp: “Chí lớn thì thực sự là hơi quá khen rồi, có điều lúc đó tôi quả thật không cam tâm cả đời cứ chôn chân ở nông trường như vậy, người sống, nhất định phải có sự nghiệp riêng, không thể cứ tầm thường vô vi trải qua một đời được.”
Giang Phong vẻ mặt bội phục, nói: “Quả nhiên, những người có thể thành công không một ai là đơn giản cả, không nói những cái khác, chỉ riêng phần chí khí này thôi đã vượt qua không biết bao nhiêu người rồi. Người bình thường đừng nói là 15 năm, sợ rằng chỉ ngày qua ngày như vậy ba đến năm năm thôi là chí khi dù có cao cũng đã bị diệt hết rồi.”
Trình phụ đồng tình nói: “Giang đại sư nói đúng, ông Lăng không hổ là người làm việc lớn, thánh nhân không phải cũng đã nói sao, muốn gánh được trọng trách, trước phải có ý chí chịu khổ, phải lao lực làm việc, thân thể đói khát, da thịt bong tróc, từ đó mới học được cách nhẫn tâm, làm được việc lớn.
Tóm lại, đổi lại thành tôi vào hoàn cảnh kia của ông Lăng, chỉ sợ là cũng đã sớm nhận mệnh.”
Nghe được lời khen ngợi của Giang Phong và Trình phụ, Lăng công chúa và Lăng mẫu vừa đau lòng vừa tự hào, đau lòng cha (chồng) năm đó chịu khổ chốn nông trường, tự hào ông về sau có được thành tích to lớn như vậy.
Ông Lăng nói: “Con người, cái quan trọng nhất chính là dám nghĩ dám làm, một kẻ ăn mày như Chu Nguyên Chương còn có thể trở thành hoàng đế khai quốc, trên đời này còn có chuyện gì khó hơn hay kỳ quái hơn vậy sao?”
Bên này các trưởng bối trò chuyện cùng nhau, bên kia, Trình Quốc An cũng không ngốc, cũng tìm đề tài hàn huyên cùng Lăng công chúa.
Sau khi bắt đầu cuốn vào cuộc trò chuyện, Trình phụ Trình mẫu phát hiện người nhà họ Lăng cũng không phải là cao không thể với tới như trong tưởng tượng của họ.
Ngược lại, Trình Quốc An tâm rất lớn, giống như trước đó đã nói vậy, vô dục tắc cương, cái hắn xem trọng là tính cách người trước mặt này tính cách có hợp với mình hay không, còn việc nhà cô tài phú thế nào, hắn không quá quan tâm.
Đương nhiên, này cũng không có nghĩa là hắn không ham tiền, mà là từ sau khi hắn có đủ tiền, hắn cũng không muốn làm khổ chính mình để theo đuổi tiền tài thêm nữa, nếu như không cần bỏ ra cái giá gì mà cũng có thể dễ dàng kiếm được tiền, vậy hắn cũng sẽ không ghét bỏ.
Mà loại tâm thái “không màng danh lợi” này của hắn lại vừa vặn để lại ấn tượng rất tốt trong lòng Lăng công chúa, mặc dù còn cách từ “thích” rất xa, nhưng dù sao cũng là một khởi đầu tốt.
Bữa cơm này ăn gần hai tiếng mới tan cuộc.
Đưa mắt nhìn ba người Lăng gia rời đi rồi, Giang Phong mới nhìn về phía Trình Quốc An, hỏi: “anh Trình, anh cảm thấy Lăng công chúa thế nào?”
Trình Quốc An gật đầu: “Người này quả thật không tệ, hoàn toàn khác so với tiểu thư đại gia trong tưởng tượng của tôi, nói chuyện cùng cô ấy rất dễ chịu thoải mái, cho tôi cảm giác giống như chị gái nhà bên vậy.”
Giang Phong tiếp lời: “Lăng công chúa khác với những con em nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng kia, năm cô ấy năm tuổi, cha cô ấy mới bắt đầu lập nghiệp, lúc cô ấy học tiểu học, vì công việc của cha quá bận rộn, căn bản không thể quá quan tâm chăm sóc cô ấy được, cô ấy phần lớn thời gian là tự chơi một mình, thậm chí còn thường xuyên bị đói, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Cho nên, cô ấy không có thái độ kênh kiệu như của những cô công chúa nhà giàu khác, trừ trong công việc hành xử mạnh mẽ, thì trong cuộc sống hàng ngày, cô ấy thật ra là người rất dễ gần.”
Trình mẫu ca ngợi: “Ông Lăng và bà Lăng cũng đều rất bình dị gần gũi, nếu như không phải đã biết thân phận của hai người họ, thật khó mà tưởng tượng được đây là phú hào siêu cấp có tài sản hơn trăm triệu.”
Trình phụ tiếp lời: “Ông Lăng dù sao cũng hơn bốn mươi tuổi mới bắt đầu lập nghiệp, cuộc sống trước đó là cuộc sống nghèo rớt mùng tơi, so với những đại phú hào sinh ra đã được kế thừa tài sản kếch xù kia đương nhiên không giống rồi.”
“Chú Trình, cô Trình, vậy cháu đi trước đây.”
Giang Phong lên tiếng chào Trình phụ Trình mẫu, sau đó nhìn về phía Trình Quốc An, nói: “anh Trình, tất nhiên, nếu như anh cảm thấy hài lòng với Lăng công chúa, vậy lần ở chung tiếp theo mong anh hãy chủ động một chút, dù sao hai người cũng đã thêm phương thức liên lạc của nhau, nhàn rỗi không có việc gì làm thì anh nhắn tin wechat một chút, thi thoảng lại hẹn cô ấy ra ngoài ăn bữa cơm hay gì đó.
Tóm lại, trò chuyện như thế nào, anh hãy tự nắm chắc, có khó khăn gì thì lại gọi điện thoại cho tôi nhé.”
“Được rồi Giang đại sư, tôi đã biết!”
“Giang đại sư, hẹn gặp lại!”
------
Dịch: MBMH Translate