Nếu không phải chị họ khuyến khích, cô ta còn thật sự không mở miệng được.
Giang Phong lắc đầu nói: "Không phiền, chỉ cần có thể tìm được đối tượng em thích là tốt rồi."
Dì nhỏ nhìn về phía con gái nói: "Nếu năm trước con nghe anh họ con nói, vậy bây giờ con đã sắp làm mẹ rồi. Năng lực mai mối của anh họ con tốt thế nào, con chắc hẳn đã hiểu rõ, lần này con không thể lại tùy hứng nữa."
Phùng Thiến bị mắng một trận thì đỏ mặt, vội vàng đáp: "Mẹ, con biết rồi, lần này hoàn toàn tùy thuộc vào anh họ quyết định."
Giang Phong mỉm cười nói: "Mấy người nhà họ Giải đều ăn cơm nhà nước, em họ gả qua đó, cho dù không thể đại phú đại quý, nhưng điều kiện cuộc sống chắc chắn sẽ không tệ.
Quan trọng nhất là tính cách của em và anh Giải hợp nhau, hơn nữa sau này mẹ chồng làm việc ở Cục Dân chính, thấy nhiều trường hợp kết hôn ly hôn, càng coi trọng tình cảm hơn người bình thường, cũng càng thấu tình đạt lí hơn.
Em gả vào gia đình như vậy, chắc chắn có thể sống cuộc sống hạnh phúc."
Lời này nói ra, ba người nhà dì nhỏ đều âm thầm vui mừng, hoàn cảnh gia đình nhà bọn họ quả thật không tệ, có tài sản mấy triệu, chẳng qua chỉ cần điều kiện kinh tế chênh lệch không quá lớn, địa vị thương nhân cuối cùng vẫn kém hơn ăn cơm nhà nước.
Dù sao kinh doanh không kiếm chắc sẽ phải bồi thường.
Mà ăn cơm nhà nước, chỉ cần không phải tự mình tìm đường chết, vậy chính là cầm bát sắt.
Sau khi nói chuyện phiếm bảy tám phút, Giải Phóng gọi điện thoại tới cho Giang Phong: "Giang đại sư, chúng tôi đến nhà hàng rồi!"
Giang Phong vội vàng trả lời: "Chúng tôi cũng đang trên đường tới, chỉ một hai phút sẽ đến."
"Vậy chúng tôi chờ các người ở cửa."
"Được, vậy tôi cúp máy trước, chúng tôi sẽ tới ngay đây."
Lúc nghe điện thoại, Giang Phong đã ngoắc tay ra hiệu cho đám người dì nhỏ lên xe, bây giờ vừa cúp máy, đã trực tiếp khởi động xe chạy về phía nhà hàng đã hẹn.
Cửa hàng bán sỉ của nhà dì nhỏ vốn ở trên trấn, cả trấn nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, từ cửa hàng bán sỉ lái xe đến nhà hàng đã giao hẹn được, hơn một phút cũng thừa sức.
Hai bên gặp mặt, Giang Phong lần lượt giới thiệu bọn họ với nhau.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, bọn họ mới cùng đi vào nhà hàng.
Tuy nhà hàng ở thị trấn nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đầy đủ, phòng Vip tất nhiên không thiếu gì. Mọi người đặt một phòng Vip, sau đó đùn đẩy nhau một lúc, mới gọi đủ thức ăn.
Chờ sau khi nhân viên phục vụ dâng trà nóng và rời đi, hai bên mới nói chuyện.
Cục trưởng Giải dò hỏi trước: "Nghe Giang đại sư nói, nhà các anh mở cửa hàng bán sỉ, việc kinh doanh chắc hẳn rất tốt chứ?"
Dượng mỉm cười nói: "Vẫn tính là tạm được, mấy năm trước kinh doanh không cạnh tranh lớn như vậy, kinh doanh tốt hơn, mấy năm gần đây người bán sỉ nhiều hơn trước, việc kinh doanh không thể tránh khỏi bị cướp đi không ít."
Mẹ Giải tò mò hỏi: "Nhà các anh mở cửa hàng bán sỉ bao nhiêu năm rồi?"
Dì nhỏ nói tiếp: "Mở mở hơn hai mươi năm thôi."
Cục trưởng Giải nói: "Có thể mở được cửa hàng bán sỉ hơn hai mươi năm, tối thiểu cũng kiếm được mấy triệu chứ?"
Dượng khiêm tốn nói: "Mặc dù là kiếm được ít tiền, nhưng không thể so được với những người ăn cơm nhà nước như nhà các anh! Các anh đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt, không cần lo lắng vấn đề lỗ lã. Sau khi về hưu, mỗi tháng còn có thể cầm được khoản tiền hưu đáng kể, chúng tôi làm ăn buôn bán nhỏ, bảo đảm không thể so sánh được."
Cục trưởng Giải cười nói: "Cũng không thể nói vậy được, chúng tôi ăn cơm nhà nước chỉ có thể bảo đảm nhu cầu cơ bản của cuộc sống, nếu muốn làm giàu, vẫn phải gặp những người làm ăn như các anh!"
Hai bên giả vờ khiêm tốn, lại tâng bốc lẫn nhau, bầu không khí đặc biệt hòa hợp.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ lại bắt đầu mang thức ăn lên, cục trưởng Giải còn đặc biệt mở một chai rượu ngon mang từ trong nhà đến, mấy người đàn ông lại vừa uống vừa trò chuyện.
Dù sao Giải Phóng và Phùng Thiến còn trẻ, da mặt còn chưa dầy như những nam nữ trên ba mươi tuổi, ngay trước mặt người lớn tuổi đều không có hứng thú trò truyện, vì vậy hai người này chỉ làm quen với nhau, sau đó yên lặng lắng nghe những người lớn tuổi trò chuyện.
Ông mai Giang Phong cũng không miễn cưỡng bọn họ về chuyện này, đối với loại người thế nào, phải áp dụng cách làm mai thế nào, hắn vẫn có không ít tâm đắc.
Dù sao sau lần gặp mặt này, bọn họ đều sẽ có cách thức liên lạc của từng người, để cho bọn họ liên lạc WeChat riêng, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, đến lúc đó đến với nhau chính là chuyện nước chảy thành sông.
Bữa cơm này ăn gần hai giờ mới tan.
Tất nhiên là nhà trai tới tính tiền, đây là quy định xem mắt của huyện Bách Lương bên này.
Ngoài ra, nhà họ Giải còn chuẩn bị sẵn phong bì lần lượt chia cho ba người nhà họ Phùng và người làm mai mối Giang Phong này, ngay cả Hoàng Linh Vi rất ít khi nói chuyện vẫn làm bối cảnh cũng nhận được một phong bì.
Vào giây phút nhận được phong bì đó, cô gái này ngây người, rõ ràng là lần đầu tiên được người xa lạ cho phong bì.
------
Dịch: MBMH Translate